Chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6

Bác sĩ truyền nước cho cậu ấy.

Tôi ở cạnh cậu ấy trong lúc truyền dịch, ngón áp út của cậu ấy gãi nhẹ vào lòng bàn tay tôi: “Em định đi à, đừng đi, ở lại với anh được không?”

Tôi nhẹ giọng nói: “Không đi.”

Cơ mặt cậu ấy giãn ra, mười ngón tay của chúng tôi đan vào nhau.

Bỗng nhiên cậu ấy hỏi: “Hứa Chân, chúng ta sẽ ngày càng tốt lên, đúng không?”

Tôi áp môi vào lòng bàn tay của cậu “Vâng, cả đời này của chúng ta nhất định sẽ tốt mà.”

Tôi không chờ được cậu ấy đáp lại, thuốc đã phát huy tác dụng, cậu ấy đã ngủ rồi.

Bên ngoài phòng khám bệnh có âm thanh ồn ào truyền đến, tôi lơ đãng nhìn qua đại sảnh, cả người sững sờ.

Nữ chính Thẩm Vy Vy?

Cô ấy vội vàng đi theo sau bác sĩ, mấy lần vươn tay muốn nắm lấy tay bác sĩ, nhưng đều bị hất ra.

Thậm chí cô ấy còn quỳ gối trên mặt đất, cầu xin gì đó.

Nhưng đổi lại chỉ là cái lắc đầu của bác sĩ.

Tôi biết được rõ mọi chuyện từ cô lao công.

Hóa ra ông của Thẩm Vy Vy bị tiểu đường, hai ông cháu sống nương tựa vào nhau không lo nổi viện phí, bệnh viện cũng không phải chỗ làm từ thiện, nên lịch sự muốn họ chuyển đi.

Nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.

Tôi không nhịn được đứng dậy, nhìn bòng dáng của Thẩm Vy Vy đang vừa quỳ vừa khóc trên mặt đất.

Trong lòng tôi tràn đầy sự kích động, Thẩm Vy Vy là nhân tài hiếm có trong lĩnh vực phát triển và khai thác trò chơi điện tử.

Trong vài năm tới, sẽ mở ra sự phát triển lớn cho trò chơi điện tử.

Bàn tay tôi hơi run lên một chút, Lục Dư Bạch, ngại thật, cơ hội này tôi sẽ nắm bắt trước.

Tôi nhẹ nhàng đem tay của Quý Vân Châu đặt lên tay vịn, sau đó bước nhanh về phía nữ chính.

Khi tôi đến gần, cô ấy đã ngừng khóc, chỉ chôn mặt vào hai lòng bàn tay.

Tôi yên lặng nhìn cô ấy một lúc lâu, rồi mới nói: “Thẩm Vy Vy?”

Cô ấy chầm chậm ngẩng đầu, lộ ra cặp mắt sưng đỏ, nhìn tôi đầy cảnh giác: “Cậu là?”

Tôi nở một nụ cười từ tận đáy lòng, vươn tay ra với cô ấy “Xin chào, tôi là Hứa Chân.”

“Tôi đã nghe qua thanh danh của cậu, năm ngoái cậu là người ôm huy chương vàng Toán Lý Hóa của cuộc thi thành phố.”

Cô ấy tránh tay tôi, vẻ mặt càng lạnh nhạt “Cậu có ý gì?”

Tôi cong cong đôi mắt “Tôi có thể giúp ông của cậu được chữa bệnh.”

Cô ấy chống đỡ bản thân, tự đứng dậy “Trên đời này chẳng có bữa cơm nào miễn phí, cậu muốn gì ở tôi?”

“Tôi có tài chính, cậu có kỹ thuật, chúng ta hợp tác đôi bên cùng có lợi.” Tôi cầm lấy tay của cô ấy “Tin tôi, sẽ không giống…… bạc đãi cậu.”

Cô ấy ngập ngừng  “Tôi chỉ có thành tích tốt thôi, cậu đừng kỳ vọng quá nhiều.”

Tôi nhướng mày “Tôi tin tưởng ánh mắt của mình.”

Thời gian không chờ đợi một ai, tôi gọi điện về nhà, nhờ người sắp xếp việc điều trị cho ông của Thẩm Vy Vy.

Tôi cúp điện thoại, đột nhiên nhớ ra “Có phải ngày mai cậu chuyển trường đến Lễ Trí không?”

Thẩm Vy Vy gật đầu, “Học bổng của Lễ Trí cao.”

Tôi cười xấu xa, nhỏ giọng bên tai cô ấy nói “Cẩn thận người tên Lục Dư Bạch, cậu ta rất giỏi giả vờ, là một tên biến thái.”

Vẻ mặt cô ấy nghiêm túc, tỏ ra là đã hiểu.

Không thể lãng phí thời gian nữa, nếu Quý Vân Châu tỉnh lại mà không nhìn thấy tôi, sẽ lại tức giận mất.

“Tôi còn có việc, đi trước.”

Thẩm Vy Vy nói: “Ừ, ngày mai gặp lại ở Lễ Trí.”

7

Tôi trở về, nghĩ cách thuyết phục ba tôi sa thải tài xế trong nhà đi, cũng là ba của Lục Dư Bạch.

Vừa mới bước vào cửa phòng khám, đã có một đôi mắt chiếu thẳng vào người tôi.

Quý Vân Châu đã truyền nước xong, cậu ấy ngồi trên ghế giang rộng hai chân như ông lớn, nhìn tôi không nói một lời nào.

Tôi đứng tại chỗ, trong lòng có chút chột dạ, dù gì tôi cũng đã đồng ý ở bên cạnh cậu ấy.

Cậu ấy bất động thì tôi phải động, nếu hôm nay mà không dỗ dành cậu ấy cho tốt, thì ngày mai không biết cậu ấy sẽ còn dỗi thành cái dạng gì.

“Em có thể giải thích, vừa rồi em nhìn thất một người quan trọng, nên đi gặp cậu ấy một lát, sau đó em đã trở về ngay lập tức.”

Cậu ấy khẽ nói “Phải rồi, ai cũng đều quan trọng hơn anh cả.”

“Lúc ở bên nhau, lời em nói đều rất dễ nghe. Bây giờ đã năm chắc trong tay rồi nên không còn quý trọng nữa, anh thấy em chỉ đang muốn trêu đùa anh.”

Tôi ho khan hai tiếng, lời nói của cậu ấy như biến thôi thành một đứa con gái tồi tệ, tôi vội vàng nhận lỗi “Em sai rồi, sẽ không có lần sau.”

Lông mi của cậu ấy rũ xuống “Hứa Chân, em phải biết rõ anh là dạng người gì, nhưng anh chưa bao giờ dám mất bình tĩnh trước mặt em, anh rất sợ em sẽ tức giận, sẽ không cần anh nữa……”

Chết tiệt, người đàn ông này thực sự làm tôi rất đau lòng.

Tôi muốn đem cậu ấy ôm vào trong lòng, dỗ dành cậu ấy thật tốt, nhưng cậu ấy đã cất đi bộ dáng đáng thương vừa rồi, đứng lên.

Ánh mặt trời không thể xuyên qua tấm lưng to lớn của cậu, bóng đen chậm rãi bao chùm cả người tôi.

Cậu ấy đem tôi áp lên tường.

Mọi con đườn của tôi đều bị chặn lại, không thể chạy thoát.

Ngữ khí của cậu ấy tràn đầy nguy hiểm “Hứa Chân, trước kia cậu nói cậu thích loại đàn ông như chó con, tôi ở trước mặt cậu đóng giả làm một chú chó con ngoan ngoãn, nhưng cuối cùng tôi lại không quan trọng bằng người kia?”

Người này ghen nặng thật, tôi lại gần ngửi ngửi miệng cậu ấy “Sáng nay không phải uống sữa bò à, sao lại biến thành dấm rồi?”

Cậu ấy dùng một ngón tay đẩy trán tôi ra “Đừng bày ra bộ dáng này nữa, em nhớ kỹ cho anh, từ ba mẹ ra thì anh mới là người quan trọng nhất với em.”

Cậu ấy sớm đã đúng rồi.

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh trước khi chết ở kiếp trước, cậu ấy ôm lấy tôi thật chặt rồi tự lầm bầm một mình.

Cậu ấy không biết tôi đã nói đi nói lại rất nhiều lần.

“Anh đúng rồi, đúng từ rất sớm.” Tôi dán vào gương mặt cậu ấy, như đang thở dài, “Quý Vân Châu, em yêu anh.”

8

Từ sau khi nói ra ba từ kia, Quý Vân Châu càng ngày càng dính người, ngày thường trừ lúc đi vệ sinh, tôi đi đâu thì cậu ấy đi đó.

Tuy rằng có đôi lúc cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cảm giác được coi như báu vật, được bao bọc tận sâu trong tim thì chẳng cô gái nào cưỡng lại được.

Đến cả những người bạn tốt của tôi cũng không nhìn được nữa.

“Hai người dính nhau cả ngày như thế, có nghĩ đến cảm giác của những người xung quanh không, nhìn hai người làm tớ cũng muốn yêu đương.”

Tôi cảnh cáo cô ấy, “Không được, yêu sớm sẽ làm chậm chễ việc học, cậu còn phải thi đại học đấy.”

Cô ấy phụt cười “Tiêu chuẩn kép, tiêu chuẩn kép.”

Tiếng chuông vào giờ tự học buổi sáng vang lên, cô chủ nhiệm lớp đưa Thẩm Vy Vy vào lớp.

Cô giới thiệu, “Đây là bạn học Thẩm Vy Vy học sinh mới chuyển đến, cả lớp vỗ tay chào mừng bạn.”

Trong lớp vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, những ánh mắt tò mò dừng ở trên người Thẩm Vy Vy.

Tôi thấy một tia sáng trong đôi mắt u ám đã lâu của Lục Dư Bạch.

Bởi vì cậu ta ngửi được hơi thở của đồng loại.

Trung học Lễ Trí là trường tư lập, học sinh ở đây đa số đều là không phú thì quý.

Ngoài ra còn có một bộ phận nhỏ học sinh suất sắc được nhận học bổng vào trường, giống như Thẩm Vy Vy.

Thực tế Lục Dư Bạch không thuộc vào bên nào cả, cậu ta là được ba cậu ta xin nhà tôi nhét vào trường.

Trước đây ba cậu ta lái xe cho nhà tôi xảy ra tai nạn, bị hỏng mất một chân.

Ba tôi trong lòng hổ thẹn, coi họ như ân nhân.

Cả nhà đó kỹ năng giả vờ cũng rất tốt, một lần báo ân báo đến hơn mười năm.

Mọi chi phí ăn mặc của Lục Dư Bạch đều được hưởng như tôi, mọi người trong lớp cũng đều coi cậu ta như phú nhị đại.

Trước kia vì tôi thích cậu ta, nên tôi chưa bao giờ vạch trần nó.

Nhưng đôi khi, thật sự không cần cho cậu ta mặt mũi.

Thẩm Vy Vy bị bố trí ngồi cạnh Lục Dư Bạch.

Lục Dư Bạch là người tự ti lại còn tự phụ, cậu ta khinh thường những cậu ấp cô chiêu tiêu sài phung phí, nhưng cậu ta cũng ghen ghét những người như vậy.

Thẩm Vy Vy đến đúng lúc, cậu ta hẳn đang chờ mong cùng đồng loại sưởi ấm lẫn nhau.

Nhưng phải để cậu ta thât vọng rồi.

9

Tôi đoán không sai, Lục Dư Bạch không biết đã học được ở đâu thủ đoạn tán gái vụng về, muốn cho đồ quê mùa chưa hiểu sự đời trong mắt cậu ta – Thầm Vy Vy rơi vào bể tình.

Lục Dư Bạch đời này quá mức vội vàng mặt khác tôi cũng đã cho Thẩm Vy Vy một liều thuốc phòng ngữa.

Thẩm Vy Vy không dao động dù chỉ một chút, thậm chí còn cảm thấy cậu ta rất phiền phức.

Vào lần thứ ba cậu ta chuyển giấy cho Thẩm Vy Vy, cô ấy bùng nổ.

Cô ấy trực tiếp ở trong lớp học, đứng lên lớn tiếng.

“Lục Dư Bạch, cậu không muốn học, không có nghĩa là tôi không muốn học, xin hãy chú ý tiết chế hành vi của cậu lại.”

Dưới bao nhiêu con mắt đang nhìn, Lục Dư Bạch đánh mất lý trí “Tôi nhìn trúng cậu là cho cậu mặt mũi, đừng có mà không biết tốt xấu.”

Có lẽ cậu ta coi người trước mặt giống tôi trong quá khứ, mà cũng chỉ có tôi mới có thể hèn mọn như vậy trước mặt cậu ta.

Di động của tôi rung lên, tin tức từ quản gia nhà tôi gửi đến, ba của Lục Dư Bạch đã bị sa thải.

Sâu mọt ở nhà chúng tôi nhiều năm nay cũng đã bị diệt trừ.

“Lục Dư Bạch.” Tôi gọi cậu ta lại, dịu dàng cười với cậu ta, sau đó tôi cho cậu ta một đòn chí mạng “Ba cậu bi tôi sa thải rồi.”

“Về sau mọi tài nguyên của nhà tôi đều không có quan hệ gì với cậu.”

Choang một tiếng, Lục Dư Bạch đỏ mắt đẩy đổ mọi đồ vật có trên bàn, cậu ta cuồng loạn nói: “Cậu nói cái gì?”

“Hứa Chân sao cậu dám?”

“Tôi đã lên kế hoạch tốt rồi, gia đình cậu chính là bàn đạp để tôi tiến vào gia cấp khác, cậu dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi khi chưa có sự cho phép của tôi?”

Cậu ta không thèm nói lý, hướng về phía tôi mà la hét.

“Lục Dư Bạch, tôi cảm thấy mình đủ tốt rồi, tôi biết, hiện tại cậu còn chưa làm gì hết, nên tôi mới không chặt đứt đường sống của cậu.”

“Cậu suốt đời chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường (bản gốc là cổ cồn trắng: chỉ nhân viên văn phòng), sáng đi chiều về, đối mặt với khủng hoảng bụng phệ đầu hói ở tuổi trung niên, rồi lo cơm áo gạo tiền hằng ngày.”

Kiếp trước, tôi và Quý Vân Châu đều mất mạng, nhưng cậu ta chẳng qua chỉ từ một tổng giám đốc được người người săn đón trở thành người vô cùng bình thường thôi, có cái gì mà tủi thân.

Tôi càng nói càng kích động, không khống chế được cảm xúc của chính mình.

Quý Vân Châu yên lặng đứng phía sau tôi, ôm lấy tôi, cậu ấy vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc nhất của tôi.

Tôi biết chó cùng dứt dậu, nhưng không nghĩ tới Lục Dư Bạch sẽ lớn gan đến mức lẻn vào biệt thự nhà tôi.

Cậu ta sống ở đây mười mấy năm, muốn tránh né bảo vệ và camera giám sát dễ như trở bàn tay.

Lúc tôi từ nhà tắm đi ra thì cậu ta đang ngồi trên giường của tôi, thấy tôi, cậu ta nhếch miệng cười, bịch một tiếng quỳ hai đầu gối xuống đất.

“Chân Chân, tôi nhận lỗi với cậu, trước kia tôi không tốt, tôi sẽ sửa, chúng ta làm lành được không?”

Cậu ta dùng hai đầu gối tiến lại gần tôi “Chân Chân, mãi sau này tôi mới nhận ra tôi yêu cậu.”

Tôi cũng không quá khoảng hốt “Lục Dư Bạch, cậu giả vờ giỏi thật đấy, tôi suýt nữa thì tin.”

“Cậu nhìn bộ dạng này của cậu xem, một chút cốt khí cũng không có.”

Trên mặt cậu ta ra vẻ thống khổ, “Khí cốt là cái gì, có thể quay lại với cậu mới là quan trọng nhất.”

Bộ dáng cậu ta giả bộ sám hối làm tôi vô cùng ghê tởm.

Cũng may, tốc độ của cảnh sát rất nhanh.

Không để tôi phải chịu đựng nữa, Lục Dư Bạch bị đưa đi.

10

Sau đó, Lục Dư Bạch không còn xuất hiện trong tầm mắt của tôi.

Tôi và Quý Vân Châu thuận lợi thi đậu vào cùng một trường đại học, ba mẹ hai nhà cũng đã gặp nhau, chờ tốt nghiệp đại học xong sẽ kết hôn.

Tấm màn trắng tin che đi đôi mắt mơ hồ của tôi.

Trải qua hai đời, cuối cùng tôi cũng mặc lên chiếc váy cưới trong mơ, gả cho người mình yêu nhất.
.
.
1

Tôi nhận được điện thoại của nhân viên quán bar sau giờ tăng ca mệt mỏi.

Giây phút nhìn thấy điện thoại hiện lên là Hứa Chân gọi, tôi không thể ngừng được sự vui vẻ đang tràn đầy trong lòng.

Em luôn đẩy tôi ra, đã rất lâu rồi chưa gọi điện thoại cho tôi.

Tôi vội vàng nhận cuộc gọi, nhưng đầu dây bên kia lại không phải là giọng nói của Hứa Chân.

“Ngài Quý đúng không ạ?”

“Chúng tôi là nhân viên của quán Bar Độ Thuyền, cô Hứa đã uống say.”

“Trong điện thoại của cô ấy chỉ có thể liên lạc với số điện thoại của anh, anh có tiện để đến đón cô ấy không ạ?”

Lại say rồi?

Trái tim tôi đau nhói, lần này Lục Dư Bạch lại làm cái gì rồi?

Tôi không muốn nhìn cô gái mình yêu vì người khác mà uống đến say mèn.

Nhưng nếu có thể khống chế được, thì đã không phải là tình yêu.

2

Tôi không ngờ lúc đến quán bar, Hứa Chân đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, em nằm trên quầy bar, mặt đỏ hồng, trong miệng lải nhải.

Tôi tiến lại gần bế em ấy lên, tôi nghe rất rõ em ấy đang nói gì.

Em nói: “Lục Dư Bạch, rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt?”

Chua xót tràn đầy khoang mũi, tôi không tài nào thở được, lẳng lặng bế em ấy lên xe.

Em mở nửa mắt nhìn món đồ trang trí nhỏ treo trên xe, cười thành tiếng “Nó xấu thật đấy.”

Tôi nói: “Ừ xấu thật, nhưng lúc trước có một kẻ ngốc nghếch dùng phương nghìn kế cố gắng giành được nó để tặng cho người khác, cuối cùng anh nhặt được nó ở thùng rác.”

Hứa Chân không biết đã nghĩ cái gì, rồi im lặng.

Một lúc sau, em lại quậy không muốn ngồi xe, tôi có cách nào khác, đành cõng em từng bước một đi về nhà.

Cảm giác nặng trĩu trên lưng, là khát vọng của tôi từ rát lâu rồi.

Tôi đi rất chậm, lúc đi ngang qua một đứa nhóc đã nói: “Oa, anh trai này tốt quá đi.”

Đúng vậy, tôi rất tốt, Hứa Chân sao em lại không thể cảm nhận được?

Gió thổi cát bay qua mắt tôi, trên khuôn mặt tôi nước mắt lạnh lẽo rơi xuống “Hứa Chân, đừng giày vò bản thân mình nữa, em nhìn anh đi.”

Sau lưng tôi là sự im lặng, tôi không thể chờ được bất kỳ lời hồi đáp nào.

Sau lần đó, quan hệ của tôi và em ấy bị đóng băng.

Em ấy đã nói rất nhiều lời mà em nghĩ là khó nghe và tàn nhẫn, tôi biết em ấy muốn chúng tôi giữ khoảng cách.

Tôi không nỡ để em có thêm phiền não, nên tôi chủ động rời xa em.

3

Nghe nói chùa Bảo Hoa ở Dương Châu nổi tiếng là rất linh, đặc biệt là cầu nhân duyên.

Tôi quỳ gối trước mặt Phật Tổ suốt một ngày, nhưng kết quả là có duyên nhưng không phận.

Không sao cả, Phật nói người có luân hồi, kiếp này không được thì tôi cầu cho kiếp sau.

999 quyển kinh Phật, 3000 tiếng chuông vang, cầu xin người Phật Tổ, xin hãy nghe một chút tâm nguyện của con.

4

Sau đó, Lục Dư Bạch kết hôn.

Tôi ở Dương Châu gặp lại Hứa Chân, nhìn em không được tốt cho lắm.

Tôi không dám tùy tiện tiếp cận em, sợ làm em thấy phản cảm.

Em ngồi ở trước hiên nhà, hứng lấy những giọt mưa phùn.

Tôi nhắm mắt, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, che ô cho em ấy.

Em quay đầu lại nhìn tôi, một cái nhìn giống như trao cho tôi một niềm vui.

Chúng tôi cùng nhau đi qua từ mùa hè đến mùa đông, từ thành cổ đến núi tuyết.

Từ lúc ấy em bắt đầu không còn từ chối nắm lấy tay tôi, quan hệ của chúng tôi càng ngày càng tốt, cùng nhau trải qua thời gian ngọt ngào.

Thậm chí em còn đồng ý kết hôn với tôi, giây phút đó thế giới của tôi như trời long đất lở.

Nhưng em bị bắt cóc.

Vứt vào nhà xưởng chứa đầy xăng, lửa cháy lên, em lẻ loi nằm cuộn tròn trên mặt đất.

Ý nghĩa câu có duyên không phận hóa ra là thế này.

Lồng ngực tôi đau đến như bị xé ra, chỉ còn duy nhất một suy nghĩ.

Không thể để em ấy đợi, em ấy nhất định rất sợ hãi.

Tôi bất chấp mà chạy đến bên em, ôm lấy em thật chặt nói:

“Đáng tiếc quá, chúng ta vừa mới bắt đầu, nếu còn có thể làm lại, nhất định phải lau sạch mắt, đừng thích hắn, thích anh……”

Tôi dừng lại, “Nếu vẫn không thích anh, thì đổi người khác, ai cũng được, chỉ cần người đó thật lòng với em là được.”

Hứa Chân, chúng ta còn có thể làm lại, lúc đó em nhất định sẽ có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn.
~~~Hết~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu