Nam chính bị tôi vả mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu] Nam chính bị tôi vả mặt
Tác giả: 打钱鸭

Dịch và Edit: 011

*Đây là bản dịch phi thương mại vui lòng không mang đi nơi khác*
.
.
Trong phòng tân hôn, Phó Vân Niên bóp chặt cổ tôi.

“Vì sao cô đẩy cô ấy?”

“Cùng tôi đi truyền máu, đây là cô thiếu cô ấy.”

Tôi thuận tay cho hắn một cú đấm mạnh, tiếp thêm cho hắn thêm một cùi chỏ.

“Ông đây thiếu nợ mẹ anh cái bíp ——”

“Anh bị ngu à? Não chỉ biết yêu không trị được, nên trực tiếp đi hoả táng đi!”

“Rõ ràng cô ta tự mình làm bộ làm tịch ngã, đừng có mà đến oan uổng ông đây, cô ta cút, anh cũng cút, đừng dính dáng đến tôi!!!”

【 Nam chủ bị tôi tát vào mặt 】
1.

Bạn bè làng xóm ơi, tôi xuyên sách rồi.

Xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngược văn, thiên kim thật – giả tôi mới đọc.

Tôi là thiên kim thật được tìm về, nhưng bố mẹ tôi cùng bố anh trai đều một lòng hướng về thiên kim giả.

Nói sự xuất hiện của tôi đã đoạt đi cuộc sống bình yên thuộc về cô ta.

Nhắc nhở tôi biết thân biết phận, họ sẽ không bạc đãi tôi, nhưng không được tham lam quá nhiều.

Nữ chính có một thanh mai trúc mã não chỉ biết yêu đương, la liếm, cũng là nam chính.

Trong nguyên tác, tôi đeo lên một tấm kình lọc từ thời thơ ấu cho anh ta, nhìn một cái đã nhận ra anh ta là anh trai nhỏ hồi bé đã cứu tôi.

Yêu anh ta không có lối thoát.

Sau đó, cái giá để tôi hiến thận cho thiên kim giả, thì anh ta phải cưới tôi.

Nhưng anh ta cầm trong tay kịch bản tổng tài bá đạo, bao được cả một nửa bộ luật hình sự, hành hạ cả thể xác và tinh thần tôi.

Moi mắt, moi tim, gan, dạ dày, thận của tôi để cấy ghép cho thiên kim giả, hại tôi phá thai, sinh non, rơi xuống vách núi, rơi vào trong biển, chìm trong hỏa hoạn……

Vậy đấy, tôi còn chưa chết.

Không chỉ không chết, tôi còn đi chạy chữa căn bệnh ung thư mất 5 năm, lúc trở về tôi còn tuyên bố sẽ đoạt lại tất cả mọi thứ thuộc về mình.

Thực tế sẽ là lâu ngày gặp lại, rồi sẽ đến cốt truyện “thiên tài manh bảo”.

Nhưng tiếc là tôi không khỏe, cả người tôi đều không khỏe.

May là bây giờ tôi vừa mới xuyên qua, vừa lúc nam chính bị buộc thực hiện hôn ước với tôi, không thì, tôi đã đem cái đứa con “đáng yêu” bất hiếu đó cho vào lò nấu lại rồi.

2.

Trước khi xuyên sách, tôi là con gái của một võ sư.

Năm 18 tuổi, bố tôi đã dạy tôi 18 bộ quyền pháp, đao, thương, côn, bổng tôi đều có thể dễ dàng sử dụng.

Bố tôi luôn cho rằng tôi là một cô gái độc lập, mạnh mẽ.

Thật ra tôi có một tâm hồn thiếu nữ.

Trốn ở trong chăn rồi dùng di động đọc tiểu thuyết ngôn tình là bí mật không thể nói của tôi.

Bởi vì nếu bị bố tôi phát hiện, ông sẽ phạt tôi đứng tấn 8 giờ.

Quả nhiên, làm người không nên quá nổi loạn.

Bây giờ tôi sẽ không gặp phải báo ứng, xuyên thành nữ chính trong tiểu thuyết ngược văn.

3.

Nữ chính ngược văn vì sao lại luôn bị ngược đãi?

Bởi vì cô ấy thích một nam chính không thích mình, đã thế nam chính còn thích nữ phụ ác độc.

Dưới sự vu khống, hãm hại của nữ phụ ác độc, nữ chính có mười cái miệng cũng không giải thích được.

Nếu không, ở đám cưới của tôi cùng nam chính Phó Vân Niên, nữ phụ ác độc Tần Thiên Thiên bày ra vẻ chúc mừng tôi.

Sau đó, tự mình ngã thang lầu, còn hô to: “Chị, vì sao chị lại đẩy em?”

Kỹ nữ trà xanh, tự biên tự diễn.

Kỹ thuật diễn tốt thế, sao không tham gia giới giải trí đi?

Tôi càng nghĩ càng giận.

Sau khi chế ngự Phó Vân Niên, rồi cho anh ta liên hoàn đấm.

Vừa rồi Phó Vân Niên còn bày ra bộ dáng vênh váo tự đắc, bây giờ đã bị tôi đánh đến choáng váng.

Một bên thì kêu thảm thiết, một bên thì hô lớn: “Tần Nguyệt Nguyệt, cô điên rồi sao?”

Tôi: “Bốp!”

“Cô dám đánh tôi?”

Tôi: “Bốp!”

“Cô……”

Tôi: “Bốp!”

Tôi túm lấy cà vạt của anh ta, đem anh ta đập thẳng vào gối.

Vừa hỏi hỏi anh ta: “Anh phục không?”

“Thằng oát con, còn trị không được anh chắc?”

“Đã ai nói với anh hai chúng ta, anh là của anh, tôi là của tôi, nhìn rõ chưa, tôi là bố anh đấy!”

Phó Vân Niên bị tôi ấn xuống mà đánh, chẳng mấy chốc mặt mũi đã bầm dập, nước mắt nước mũi chảy thành ròng.

Đùa chứ, riêng đánh người, nhà tôi dạy suốt 3 đời đấy, quá chuyên nghiệp luôn!

Phó Vân Niên: “Cô…… Cô quá bạo lực! Trước kia cô đều giả vờ đúng không?”

Tôi chết cười mất, khoanh tay nhìn anh ta: “Vậy anh gọi cảnh sát đi!”

4.

Hờ! ~

Đừng tưởng tôi không biết, trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, căn bản không có cảnh sát.

Nam chính còn có thể vi phạm một nửa luật hình sự, tôi cũng có thể.

Dù sao, mọi người đều là vai chính, nữ chính dựa vào cái gì phải nhường nam chính?

Không ngờ tới, Phó Vân Niên dám báo cảnh sát.

Cảnh sát cũng đến thật luôn.

Tôi lập tức ý thức được.

Tiểu thuyết tổng tài bá đạo, cảnh sát không thể xử phạt được nam chính, nhưng có thể xử phạt nữ chính!

Không phải tôi mới chỉ đánh anh ta mấy cái bạt tay à, cũng không có hại ánh trăng sáng của anh ta bị tai nạn xe cộ, bị làm nhục đến chết, mà anh ta đã định báo cảnh sát bắt tôi?

Thấy tôi hoảng loạn, Phó Vân Niên vô cùng đắc ý.

Đáy mắt lộ ra ba phần mỉa mai, ba phần trào phúng, bốn phần hờ hững. (=)))))

“Làm sao? Cô sợ à?”

“Trừ khi bây giờ cô quỳ xuống xin lỗi, rồi đi bệnh viện hiến cho Thiên Thiên 500CC máu.”

Tôi không nhịn được, lại cho anh ta thêm một đấm.

“500 c*n mẹ anh bíp ——”

“Sao anh không tự mình đi hiến đi?”

Phó Vân Niên bị tôi đánh đến mức sinh ra ám ảnh tâm lý, rụt cổ lại theo bản năng.

“Cô cho rằng tôi không muốn sao? Tôi và cô ấy không cùng nhóm máu.”

“Cô ấy và cô giống nhau, đều là nhóm máu gấu trúc, nếu không, lúc trước hai người bị ôm nhầm, chú dì đã phát hiện ra……”

Nghe anh ta nói như vậy, tôi càng tức giận.

Trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài, máu gấu trúc tính bằng bình quân đầu người đúng không?

Tôi giật tóc anh ta.

“Đến nhóm máu còn không giống nhai, anh còn dám nói anh yêu cô ta?”

“Máu của anh cô ta còn bài xích, mà còn dám nói yêu anh?”

“Tình cảm thanh mai trúc mã của các người đúng là bằng nhựa (giả)!”

Sau đó, lúc còi xe cảnh sát dưới nhà vang lên, tôi vò tóc mình rối lên, xé hỏng cổ áo của mình, rồi đánh lên cổ tay và cổ mình hai cái.

Đừng hỏi sao tôi làm như thế nào, phải hỏi cách luyện võ.

Tôi trở nên tàn nhẫn, tự véo khắp người.

Chỉ là tôi không ngờ tới, cảnh sát được điều tới là một anh trai nhỏ lớn lên tuấn tú lịch sự, chân dài, cao 1m8, mặc cảnh phục vô cùng quyến rũ.

Nhìn thấy tôi thì đặc biệt kích động, giống như nhìn thấy được người thân, bước lên nắm lên tay tôi.

“Chúa ơi! Tôi làm cảnh sát 3 năm, cuối cùng cũng có người báo án!” (=)))))) )

“Em gái, em cứ yên tâm mạnh dạn mà nói, có phải người đàn ông này bắt nạt em không? Nói cho anh! Anh làm chủ cho em.”

Vị đại ca này vừa nhìn đã thấy tốt bụng, tôi véo cánh tay mình một chút, vành mắt lập tức đỏ lên, yếu ớt gật đầu.

“Vâng!”

Anh trai cảnh sát lập tức bật khóc.

“Tốt quá, tốt quá, cuối cùng cũng có một nữ chính ngược văn biết báo cảnh sát.”

Phó Vân Niên đứng một bên ngơ ngác nhìn chúng tôi, ngay sau đó gào lên.

“Anh sao lại thế này? Số cảnh sát của anh là bao nhiêu? Tôi mới là người báo án!”

“Tôi mới là người bị hại!”
5.

Phó Vân Niên gầm gừ, thành công kéo suy nghĩ của anh cảnh sát nhỏ khỏi sự vui mừng như điên khi nhận được điện thoại báo án.

Khi anh ấy nhìn đến vết thương trên mặt Phó Vân Niên, cũng không hề lộ ra sự thương cảm hay đồng tình.

Ngược lại là tôi, trông vô cùng đáng thương, giống như một đóa trắng nhỏ chỉ cần có gió thổi là bay.

Tôi thấy anh ấy nhìn tôi, tôi liền hơi nghiêng đầu, lộ ra chiếc cổ thiên nga tràn đầy vết thương, còn hơi nghiêng khuôn mặt tinh xảo.

Nhẹ giọng nói từng chữ: “Híc, đừng nhìn……”

Trong nháy mắt anh cảnh sát nhỏ nổi cơn thịnh nộ.

Hung hăng phê bình, dạy dỗ Phó Vân Niên một trận.

“Một cô gái như cô ấy chưa kêu thì thôi! Một người đàn ông to tướng như anh kêu cái gì!!!”

“Người ta nhìn qua nghiêm trọng hơn nhiều!”

“Anh cùng cô ấy có quan hệ gì, tôi khuyên anh thành thật khai báo, không tôi sẽ đưa anh về cục cảnh sát!”

Tôi càng nhìn anh trai nhỏ thì càng thấy đẹp trai, vô cùng có khí chất hào hiệp trượng nghĩa, chính trực, không sợ quyền sợ thế, có gan chồng lại các thế lực hắc ám.

Mẹ ơi, con yêu rồi!

Tôi không nhịn được, buộc miệng thốt ra.

“Anh ơi, anh bao nhiêu tuổi thế ạ? Tên là gì ạ? Có thể cho em phương thức liên lạc được không ạ?”

“Người ta mới 18 tuổi, còn chưa có bạn trai……”

Tôi còn chưa nói xong, Phó Vân Niên đã điên điên khùng khùng chạy tới, đẩy tôi một cái rất mạnh.

Nếu không phải từ nhỏ tôi đã học đứng tấn, khung xương tương đối chắc chắn, thì đã bị anh ta đẩy ngã rồi.

Nhưng ý thức được, anh cảnh sát nhỏ vẫn còn đứng bên cạnh, chân tôi liền mềm nhũn, bổ nhào vào trong ngực anh ấy.

Mặt dán chặt vào cơ ngực đang được bao bọc trong cảnh phục của anh.

Tôi ngước mắt nhìn lên anh cảnh sát nhỏ, yếu đuối đáng thương: “Ngại quá ạ.”

Quay đầu lại trừng mắt với Phó Vân Niên: “Anh muốn đánh thêm mấy cái?”

Phó Vân Niên luống cuống, Phó Vân Niên thật sự hoảng loạn.

“Tần Nguyệt Nguyệt, cô tỉnh táo một chút! Cô 22 tuổi rồi, không phải 18!”

“Còn nữa, tôi là chồng cô đó, cô dám ở trước mặt tôi quyến rũ người đàn ông khác, cô coi tôi không tồn tại à!”

Tôi sửng sốt: “Hả…..chúng ta đã đăng ký kết hôn chưa?”

Phó Vân Niên hừ lạnh một tiếng, ném xuống trước mặt tôi hai quyển sổ màu đỏ.

Tôi mở ra nhìn, đúng là Phó Vân Niên và nguyên chủ.

Tôi nhanh chóng ôm nó vào ngực.

“Quá tốt, cái này đừng vứt đi, lúc ly hôn còn cần phải dùng, làm mất sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức……”

Sau đó nói với anh cảnh sát nhỏ: “Anh ơi, anh chờ em, đợi em ly hôn xong sẽ đi tìm anh nhá!”

Lần này tôi đã làm anh cảnh sát nhỏ phá vỡ tuyến phòng thủ.

Nắm tay đặt lên môi, liều mạng ho khan, làm dấu chỉ vào ngực mình, muốn tiếp tục thực hiện nhiệm vụ thực thi pháp luật.

“Khụ khụ khụ……”

Cuối cùng, anh trai nhỏ không cho tôi phương thức liên lạc, nhưng tôi đã biết tên anh, Hoắc Chính.

Hoắc Chính dạy dỗ tôi và Phó Vân Niên một trận.

Vợ chồng xích mính, tính là việc nhà, chủ yếu đều là khuyên giải giảm hòa, tôi và Phó Vân Niên đều chỉ bị thương ngoài da, chưa đủ điều kiện để lập án.

Hoắc Chính: “Sao có thể đánh vợ như vậy? Anh có biết đây là bạp lực gia đình không?”

Phó Vân Niên tức đến mức muốn hộc máu: “Không phải tôi bạo lực gia đình cô ta, là cô ta bạo lực tôi mà!”

Hoắc Chính: “Hai vợ chồng, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa.”

Tôi ngượng ngùng: “Tôi và anh ta mới vừa kết hôn hôm nay, còn chưa ngủ.”

Phó Vân Niên lại gào lên: “Tần Nguyệt Nguyệt! Cô điên rồi à?”

Vâng, vâng, không sai, tôi điên rồi.

Tôi thiếu nữ mới tròn 18 tuổi, người mang trong mình tuyệt học (kiến thức độc nhất vô nhị) do tổ tiên truyền lại, thề trừ bạo giúp đỡ kẻ yếu, làm ánh sáng của chính đạo, soi sáng thế gian, ai ngờ một giấc ngủ dậy liền biến thành người phụ nữ 22 tuổi đã kết hôn.

Còn kết hôn với một kẻ như Phó Vân Niên, còn không bằng chó, vứt vào thùng rác cũng chưa chắc có người thèm nhặt, nam chính ngược văn.

Tôi còn không được phát điên à?

Phó Vân Niên đã 28 tuổi, tôi không thích người lớn hơn mình nhiều như vậy đâu!!!

6.

Hoắc Chính khuyên nhủ rồi dạy dỗ chúng tôi nửa ngày, xác định chúng tôi sẽ không đánh nhau nữa, rồi rời đi.

Phó Vân Niên dường như cũng thấy cảnh sát tới cũng không có cách đối phó với tôi, nên quyết định lấy lui làm tiến, cùng tôi vui vẻ “Nói chuyện”.

“Tần Nguyệt Nguyệt, đừng làm loạn nữa, dù cô có làm như vậy, tôi cũng sẽ không thích cô.”

Tôi: “Vừa hay, tôi cũng không thích anh.”

“Chúng ta ly hôn đi!”

Tôi dùng một câu duy nhất, làm Phó Vân Niên á khẩu không nói nên lời.

“Cô…… cô…… không phải cô nói cô yêu tôi à? Chỉ cần tôi cùng cô kết hôn, cái gì cô cũng đồng ý làm mà.”

Đúng là nguyên chủ từng nói như vậy.

Tôi có chút không kiên nhẫn: “Thì sao? Anh còn nói, kết hôn xong cũng không chạm vào tôi, không phải vừa rồi bóp cổ tôi à?”

“Là anh vi phạm trước, vậy cũng đừng trách tôi!”

Phó Vân Niên suy sụp: “Tôi nói không chạm vào, không phải ý như vậy.”

Tôi lập tức ngắt lời anh ta: “Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!”

“Dù sao anh cũng bóp cổ tôi, tôi muốn ly hôn với anh, anh là cái đồ bạo lực gia đình, vũ phu đáng chết!”

Mặt Phó Vân Niên đỏ bừng, suýt hộc máu.

“Tần Nguyệt Nguyệt, hai người chúng ta, là ai bạo lực gia đình ai hả?”

“Được, coi như cô muốn ly hôn với tôi, nhưng cô đã đồng ý với tôi, sẽ truyền máu cho Thiên Thiên, cô không phải muốn đổi ý đấy chứ?”

“Tôi xin cô đấy, cô không đi, cô ấy sẽ chết.”

Tôi thật sự thấy rất phiền với cái loại nam chính não chỉ biết yêu đương này, tạm thời không nói đến việc Tần Thiên Thiên là tự mình ngã xuống, mà quan trọng hơn là, cô ta cùng lắm chỉ bị thương ngoài da, căn bản không cần phải truyền máu.

Chỉ có mấy kẻ ngốc nhà họ Tần, và Phó Vân Niên trong não chỉ biết yêu đương này mới tin cái thứ vớ vẩn đó.

Tôi nhếch khóe miệng, cười lạnh: “Chết nhanh dùm! Tôi mừng 200, coi như bỏ tiền ăn một bữa!!!”

Lời nói của tôi giống như một cú đánh nặng nề, hoàn toàn đánh sập tuyến phòng thủ trong lòng Phó Vân Niên.

“Cô…… Tần Nguyệt Nguyệt tôi không ngờ được, cô lại là người phụ nữ độc ác như vậy!”

Tôi cười chết mất: “Tôi cũng bạo lực gia đình với anh rồi, anh còn không biết tôi ác độc à?”

“Có phải đánh chưa đủ đau? Muốn tôi đánh anh một trận nữa?”

“Nhưng anh đừng có đánh trả, đánh trả là thành đánh nhau đấy, như vậy thì anh sẽ không thể cáo trạng với chú cảnh sát đâu! ~”

Phó Vân Niên nhìn tôi, một tay che kín ngực, một tay chỉ vào tôi, không ngừng run rẩy: “Cô…… cô……”

Tôi tốt tính quan tâm anh ta: “Sao tay anh run thế? Bị Parkinson à?”

Phó Vân Niên hít một hơi, cuối cùng cũng hết hi vọng, nhắm mắt lại: “Cút!”

Tôi đưa tay, túm lấy cổ áo anh ta, kéo anh ta từ trên giường xuống, rồi ném ra ngoài cửa.

“Anh cút!”

Phó Vân Niên vốn cho rằng tôi đã đi quá xa, nhưng không ngờ tới tôi còn có thể đi xa như vậy.

“Đây là phòng của tôi, là mẹ tôi chuẩn bị phòng tân hôn!”

Tôi gật đầu: “Ừ, nhưng đêm nay tôi không có chỗ ngủ.”

Sau đó vỗ vai anh ta: “Ngoan, nắm đấm ai lớn, nghe người đó.”

“Anh ngủ phòng cho khách.”

Sau đó, ngay trước mặt anh ta “Rầm” một tiếng cánh cửa đóng lại.

Phó Vân Niên bị tôi nhốt ở ngoài cửa, vừa đá cửa, vừa hùng hùng hổ hổ.

“Tần Nguyệt Nguyệt! Cô mở cửa ra cho tôi!”

“Cô muốn chơi lạt mềm buộc chặt với tôi à?”

“Cho dùng cô có hành xử khác người thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không thích cô đâu!”

Tôi vừa thay đồ ngủ xong định đi nằm, lấy dây buộc tóc lên, đắp mặt nạ rồi ra mở cửa: “Chó sủa?”

Sau đó, trước khi Phó Vân Niên kịp mở miệng, tôi đã nhanh chóng đóng cửa lại.

“Rầm!”

Bởi vì tốc độ quá nhanh, suýt thì kẹp trúng mũi của Phó Vân Niên.
7.

Sau khi đuổi Phó Vân Niên đi, tôi một mạch đến tận sáng.

Tôi phát hiện, tuy rằng nguyên chủ là một người đáng thương, nhưng mỹ phẩm dưỡng da cô ấy dùng đều là của thương hiệu lớn, tiền tiêu vặt ở trong thẻ có tận 8 số, còn có một chiếc Lamborghini trị giá hơn mấy chục triệu tệ.

Mặc dù tôi là thiên kim thật được gia đình hào môn tìm về, nhưng bố mẹ tôi, ba người anh trai, đến cả đối tượng thầm mến, đều chỉ thích thiên kim giả.

Có như vậy thôi, thì đáng thương cái gì?

Đáng thương của mấy kẻ có tiền, tôi không hiểu.

Tôi chỉ biết, tôi muốn ly hôn với Phó Vân Niên, theo đuổi anh trai nhỏ, Hoắc Chính của tôi!

Không ngờ rằng, chờ đến luc tôi tỉnh ngủ, lúc muốn đi tìm Phó Vân Niên để ly hôn, thì không thấy Phó Vân Niên đâu.

Thay vào đó là ngập tràn các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa được đọc.

Bố mẹ cùng ba người anh trai nhà họ Tần, cùng một lúc như phát điên không ngừng công kích tôi.

Anh cả Tần Nhất: “Nếu Thiên Thiên sảy ra chuyện gì, anh sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

Anh hai Tần Nhị: “Cô hại Thiên Thiên chảy máu ở trán, anh nhất định sẽ để cô phải trả giá đắt.”

Anh ba Tần Tam: “Anh thật không ngờ, cô lại là người độc ác như vậy, về sau cô cách xa Thiên Thiên một chút!”

Ai yo, câu thoại không có tý sáng tạo nào, bá đạo tổng tài chỉ biết nói mấy lời như này?

Lúc mẹ Tần nói, mới khác hẳn đi: “Nếu sớm biết con là người như thế này, lúc trước mẹ không nên đưa con về, Thiên Thiên là tâm can bảo bối của mẹ, sao con dám làm tổn thương nó, con cút về đây ngay lập tức, xin lỗi Thiên Thiên, xin nó tha thứ cho con!”

Đấy nghe thông minh hơn hẳn, rất nghi ngờ tâm trạng của tác giả lúc viết loại lời thoại như này, chắc là bản thân vừa viết vừa nôn ọe.

Cuối cùng là bố Tần, chủ của gia đình, nói tương đối ít: “Thiên Thiên cần được thay thận, con hiến cho nó một quả, bố sẽ cho con một trăm triệu.”

M* kiếp, một trăm triệu!

Tôi hận bản thân không thể mọc ra được 32 quả thận, hiến 30 cái cho Thiên Thiên, giữ lại 2 quả cho mình.

Đáng tiếc, tôi chỉ có hai quả thận, chết tiệt!

Bỏ lỡ cơ hội có một khoản tiền khổng lồ, 3 tỷ đấy!

Tôi thu dọn một chút, rồi lái xe trở về nhà họ Tần.

Vốn dĩ tôi không định quay lại cái nhà này.

Dù sao hiện tại trong thẻ của tôi cũng có tiền, muốn đi đâu thì đi đó.

Nhưng mấy người của nhà họ Tần quá nhiều suy nghĩ đen tối, bọn họ còn tính kế lên quả thận của tôi, cho nên tôi đành phải rút thanh kiếm này ra!

Tôi lái xe như bay, nhanh như chớp đã về đến nhà.

Lúc này, tôi rất biết ơn người cha già là võ sư của mình, nhân lúc tôi vừa tròn 18 tuổi, đã ném tôi đi thi bằng lái xe.

Thấy xe của tôi đi tới cửa, tài xế trong nhà ra vẻ ghét bỏ, ông ta vừa định mở mồm, tôi đã đem chìa khóa xe ném vào tay ông ta, rồi thuận tay cho ông ta một cái tát.

“Bốp!”

Mẹ Ngô một người hầu trong nhà vừa nhìn thấy tôi, đã bày vẻ mặt vui sướng khi có người gặp họa.

“Ây! ~ đây không phải là nhị tiểu thư à, sao lại trở về một mình thế này……”

Bà ấy nói còn chưa dứt lời, tôi lại đã hạ tiếp một cái tát.

“Bốp!”

“C*n m* nó, ông đây là tiểu thư duy nhất của nhà họ Tần, gọi đại tiểu thư!”

Dọc theo đường đi, miễn là người hầu đã từng bắt nạt nguyên chủ, đều phải ăn một cái tát từ tôi.

Cũng có người phải ăn cả hai vả, mà tôi cũng không nhớ rõ nữa.

Chưa đầy 100 m ngắn ngủn, tôi đã đánh mười mấy người.

Sau khi bọn họ ăn đánh, tất cả vội vàng che gương mặt sưng vù, chạy đi kêu oan, khung cảnh rất nhộn nhịp, vô cùng hoành tráng.

Vốn tưởng rằng, Tần Thiên Thiên giả bộ bị ngã, còn cần được xét nghiệm, hiến máu, thay thận, lúc này phải nằm ở bệnh viện.

Mà không ngờ, bây giờ bọn họ, một nhà đang ngồi ăn uống hòa thuận vui vẻ ở đây, còn bao gồm cả người chồng tôi vừa mới kết hôn cùng ngày hôm qua, Phó Vân Niên.

Phó Vân Niên không hổ danh là nam chính, khả năng phục hồi đúng là mạnh.

Ngày hôm qua, mặt bị tôi đánh sưng lên, bây giờ đã khôi phục lại bộ dáng anh tuấn phóng khoáng, chỉ là khóe miệng còn một vết rách nhỏ, nhìn như mỹ nhân trải qua chiến tranh.

Ngã từ cầu thang xuống, Tần Thiên Thiên ở trên cầu thang lăn đến 18 vòng cũng vẫn ổn, vừa cười vừa nói với người trong nhà.

Quả nhiên, nữ phụ ác độc đều là tiểu cường (gián) đánh không chết được!

Chỉ có tôi, bị chính mình tự véo hai cái, bây giờ trên người vẫn còn bầm tím, không thấy đỡ tý nào.

Thực sự nhìn mà tự thương bản thân, thể chất của nữ chính ngược văn.

8.

“Thiên Thiên không bị làm sao là quá tốt rồi.”

“Đúng vậy, lo lắng chết bố / mẹ / anh trai……”

Mọi người đều mừng vì Tần Thiên Thiên bình an vô sự mà xuất viện.

Nhưng sau khi nhìn thấy tôi, nụ cười trên mặt đột nhiên tắt ngấm.

Phó Vân Niên trực tiếp nổi giận: “Tần Nguyệt Nguyệt, chung quy cô muốn cái gì? Tôi đã trốn đến đây rồi, sao cô còn đuổi theo làm gì?”

Tôi cười chết mất: “Đừng tự dát vàng lên mặt nữa, tôi làm sao biết được anh ở đây, tôi còn tưởng hôm qua anh bị đánh đến không chịu được nữa, nên chạy trốn suốt đêm đấy!”

“Nếu đã gặp rồi, thì làm việc nên làm thôi, đúng lúc tôi đến đây để lấy sổ hộ khẩu.”

Phó Vân Niên sửng sốt, như thể không hiểu tôi đang nói gì.

Tôi giơ tay lên, trưng bày lòng bàn tay tôi một chút.

“Sao nào? Quên rồi à? Cần tôi giúp anh nhớ lại không?”

Trong nháy mắt sắc mặt của Phó Vân Niên trắng nhợt: “Cô…… Cô thật sự đồng ý ly hôn?”

Tôi hơi không kiên nhẫn: “Mau lên! M* nó nữa!”

“Anh là loại chồng mà đại não hoàn toàn không phát triển, tiểu não phát triển không hoàn toàn, không bỏ thì để lại qua tết à?”

Người nhà họ Tần nghe vậy, đồng loạt tò mò nhìn Phó Vân Niên.

Tần Thiên Thiên cũng mang vẻ mặt quan tâm nhìn anh ta: “Anh Vân Niên, chị nói gì vậy?”

“Còn nữa…… chị ấy…… đánh anh ạ?”

Người nhà họ Tần không tin cũng dễ hiểu thôi, bởi vì ở nhà nguyên chủ giống như một cái bao cát để trút giận, ai cũng có thể bắt nạt cô ấy, đến cả người hầu trong nhà cũng không để cô ấy vài mắt.

Tôi đang định chơi lại trò cũ, giả bộ vô tội, thì đám người hầu vừa bị đánh lúc nãy đồng loạt đi vào.

“Ông chủ! Bà chủ! Các vị thiếu gia!”

“Nhị tiểu thư khinh người quá đáng, tuy rằng chúng tôi chỉ làm người hầu, nhưng cũng không thể tùy tiện đánh chúng tôi chứ……”

Bọn họ nói còn chưa dứt lời, tôi đã tặng mười mấy khuôn mặt mỗi người một cái tát không chừa một ai.

Trong phòng khách của nhà họ Tần, trong nháy mắt chỉ nghe được tiếng tát hết đợt này đến đợt khác.

“Tôi nói, tôi là đại tiểu thư, không phải nhị tiểu thư gì đó, lớn lên không có lỗ tai à?”

Mọi người trong nhà họ Tần sửng sốt, ngay sau đó đều dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Phó Vân Niên.

Phó Vân Niên biết mọi người có khả năng đều đã liên tưởng xong cảnh ngộ của anh ta vào tối qua, lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi, phẫn nộ rống to: “Tần Nguyệt Nguyệt, cô điên rồi à?”

Tôi xoay người, một cái tát dừng trên mặt anh ta.

“Việc của cha, con cũng dám quản lý à?”

Tần Thiên Thiên thấy ai trai Vân Niên của cô ta bị đánh, lập tức khóc: “Chị ơi, sao chị có thể đánh……”

Cô ta còn chưa dứt lời, tôi liền cho cô ta một cái tát.

“Á!”

Tần Thiên Thiên kêu lên thảm thiết, trực tiếp ngã trên mặt đất, giống hệt lá rụng trong gió.

Ba người anh trai lập tức bước qua đỡ cô ta.

“Thiên Thiên, em không sao chứ?”

Anh cả gào lên, muốn đánh tôi: “Tần Nguyệt Nguyệt, cô thật quá đáng!”

Tôi tặng một bàn tay, bốp!

Anh hai thấy anh cả bị đánh, muốn giúp anh cả báo thù.

Tôi cho hai cái tát, bốp bốp!

Anh ba thấy anh cả và anh hai đều đã lên, hắn không lên thì hơi xấu hổ.

Tôi tặng cho 3 cái bạt tay, bốp bốp bốp!

Vài phút ngắn ngủi, từ trên xuống dưới nhà họ Tần, trừ bố Tần và mẹ Tần, thì ngay cả con chó trong nhà cũng ăn của tôi ít nhất một tát.

Cả đám người một nửa khuôn mặt sưng tấy, tổng số người ăn tát xếp đầy một phòng khách.

Vì sao tôi có thể đánh chính xác vào mặt từng người một, bọn họ lại còn không kịp phản ứng?

Bởi vì, cha già đã dạy tôi 18 bộ quyền pháp, mà trong đó có một chiêu gọi là Vô ảnh thủ.

Võ công thiên hạ, vừa nhanh lại không thể phá.
9.

Nhận thức được sức chiến đấu đáng sợ của tôi, mọi người từ trên xuống dưới của nhà họ Tần đều run bần bật.

Trong nhà ăn, mọi người đứng thành hai hàng.

Tôi tiện tay lấy một cái ghế dựa, rồi đặt xuống đất.

“Phịch!”

Ngồi lên ghế, vắt chéo chân.

Có người hai chân đã bắt đầu run rẩy.

Tôi liếc nhìn mọi người, cười nhạo.

“Đứng làm gì?”

Sắc mặt mọi người dịu đi đôi chút.

Còn chưa kịp đợi bọn họ thở phào nhẹ nhõm, tôi đã nói tiếp.

“Quỳ xuống cả đi!”

Mẹ Tần một lập tức nổi giận, lại gần chỉ tay vào mũi tôi rồi bắt đầu mắng tôi.

“Tần Nguyệt Nguyệt, cô điên rồi đúng không?”

“Tôi là mẹ cô đấy, tôi quỳ xuống, cô dám nhận không? Không sợ thiên lôi đánh à?”

Tôi cười nhìn bà ấy: “Mẹ không quỳ, thì sao mà mẹ biết được con có bị thiên lôi đánh hay không?”

“Các người nhiều người như vậy còn chẳng ai đánh lại con, nói không chừng mẹ vừa quỳ xuống, ông trời sẽ xuất chiêu đánh con trong tích tắc?”

Có lẽ vì lời nói của tôi quá mức thái quá, có không ít người vừa rồi bị đánh đã bật cười.

Trong đó bao gồm cả anh ba của tôi.

Tôi trừng mắt nhìn hắn, trong ba người anh trai anh ta là người không có não nhất.

“Anh cười? Còn muốn mũi của mình không?”

Tần Tam ngay lập không dám cười nữa.

Những người khác cũng trở nên im lặng.

Tần Thiên Thiên mang vẻ mặt oán hận, ác độc trừng mắt lườm tôi, như thể tôi là vai phản diện.

Bỏ chữ như thể đi, tôi chính là phản diện!!!

Tôi bây giờ là nữ chính ngược văn đã hắc hóa, tôi hiện tại là một nữ chính bị điên!

Thấy tôi nhìn cô ta, Tần Thiên Thiên ngay lập tức co rúm lại, nước mắt rơi xuống lã chã.

Cô ta đến trước mặt tôi, quỳ xuống một cái “Bụp”.

“Chị ơi, đều là em sai, là em cướp mất vị trí thiên kim nhà họ Tần của chị, là em đoạt đi tình yêu của bố mẹ và anh trai, chị hận em, đánh em đều được.”

“Nhưng là chị không thể đối xử với bố mẹ và anh trai như thế, bọn họ đều là người thân cửa chị mà.”

Tôi mở màn hình lớn ở phòng khách ra, sau khi kết nối với điện thoại, thì đem tin nhắn của từng người bọn họ gửi cho tôi, chiếu hết lên.

“Người nhà? Anh trai? Cô nhìn một chút đi, xem bọn họ gửi cho tôi cái gì?”

“Các người không biết xấu hổ mà gửi đi, nhưng tôi xem mà phát ngại nhá!”

“Cái này…… đầu óc cô bị úng nước đúng không?  Tôi làm Tần Thiên Thiên bị thương, muốn cho tôi phải trả giá đắt, có bản lĩnh thì anh tới đây!”

“Còn cái này nữa, muốn tôi hiến thận cho con gái nuôi của bố, xong sẽ cho tôi một trăm triệu, cô nói người khốn nạn này là bố ruột của tôi?”

“Còn có cái này, nói lúc trước không nên đón tôi quay về, thật ra ngay từ đầu mẹ không nên sinh ra tôi nhá!”

“Thế nào mà cả nhà toàn là đồ đầu óc khốn nạn vậy, thật đen đủi!!!”

Tôi từ nhỏ đã sống trong gia đình có truyền thống võ học, cha già của tôi là cao thủ võ lâm đức cao vọng trọng, mẹ tôi là giáo sư đại học, dịu dàng nho nhã.

Tôi thân là con gái của bọn họ, văn võ song toàn, xuất khẩu thành dơ (thành dơ: ý là nói ra lời nói tục, bẩn thỉu).

Tôi không chịu được ủy khuất như này đâu!

Cả nhà họ Tần sau khi nhìn hết những tin nhắn họ gửi cho tôi, thì cả đám chưng ra biểu tình khó coi.

Giống như trong tích tắc cả cả căn phòng đã chết hết.

Lúc họ gửi những tin nhắn này, đều thấy mình là sứ giả chính nghĩa, bây giờ lại cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu che mặt.

Tôi chỉ vào bọn họ bắt đầu mắng.

“Các người ấy, trên danh nghĩa thì là người nhà của tôi, nhưng lại hướng tất cả về cô con gái nuôi Tần Thiên Thiên.”

“Cô ta vừa khóc, các người nói đấy là lỗi của tôi.”

“Cô ta mất một sợ tóc, các người đều cảm thấy là do tôi hãm hại.”

“Cô ta đánh rắm các người khen thơm, sao lúc cô ta ỉ* c*t các người không đến ăn luôn đi?”

Phó Vân Niên cảm thấy tôi điên rồi, anh ta đen mặt muốn tới gần kéo tôi.

“Tần Nguyệt Nguyệt, đủ rồi! Cô không cần nói nữa!”

Tôi lật tay cho anh ta một cái tát: “Cha đang nói chuyện, đến lượt con mở miệng nói leo à?”

Phó Vân Niên mở to hai mắt, nhìn tôi một cách đầy hoài nghi.

Giống như việc anh ta có vòng hào quang của bá đạo tổng tài kiêm nam chính trên đầu, nên từ trước đến nay chưa từng chịu qua sự nhục nhã nào như vậy trong đời.

“Cô náo loạn đủ chưa!”

“Tôi cam đoan với cô, về sau không dám liên hệ với Thiên Thiên nữa, toàn tâm toàn ý với một mình cô, như vậy cô đã vừa lòng chưa?”

“Tôi xin cô đừng gây chuyện nữa!”

M* nó, cái não chỉ biết yêu đương này đổi đối tượng rồi???

Tôi không hiểu, nhưng tôi rất là hoảng sợ.

Một khi đã sợ hãi, thì nên dùng một chân đá bay anh ta ra ngoài.

“Đừng dính dáng gì!!!”

10.

Bởi vì tôi ở hành vi của tôi ở nhà họ Tần quá mức càn rỡ, người nhà họ Tần không nhịn được, báo cảnh sát.

Cảnh sát tới, tôi nhìn thất thấy, ai da, đây không phải người quen à!

Tôi chớp chớp đôi mắt, trong nháy mắt nước mắt trào ra.

“Anh Hoắc Chính ơi, anh tới rồi.”

“Cứu em với! Bố mẹ em muốn cầm tù em, bọn họ còn muốn moi thận của em, muốn em hiến thận cho con gái nuôi của họ, em có chứng cứ!”

Màn hình lớn ở đây đã lập công.

Hoắc Chính nhìn trên màn hình lớn, có yêu cầu của bố mẹ với tôi, còn có sự uy hiếp của ba người anh trai, sắc mặt lập tức xanh mét, bảo vệ tôi ở phía sau người: “Các người muốn làm gì!”

“Ép buộc công dân hiến đi bộ phận cơ thể là hành vi trái pháp luật!”

Trong phòng vốn đã có mấy chục người hầu bị đánh đến kêu oan đang đứng, lại thêm những tin nhắn kia nữa, còn tôi thì đang trong bộ dáng yếu đuối đáng thương, Hoắc Chính dễ dàng tin việc tôi bị gia đình bắt nạt.

Phó Vân Niên nhìn Hoắc Chính, lập tức giận sôi máu.

“Sao lại là anh?”

“Anh chứng kiến được à? Chúng tôi đánh cô ta chỗ nào, là cô ta đánh chúng tôi!”

Hoắc Chính giật giật khóe miệng, cười khổ: “Tôi có thể nói, trong quyển sách này, tôi là cảnh sát duy nhất đang làm việc không?”

Loại lời nói như này, Phó Vân Niên nghe không hiểu, nếu không, đầu óc anh ta đã phát triển rồi ~

Hoắc Chính căn bản không tin lời Phó Vân Niên nói.

“Các người có hơn 30 người ở đây, cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, có thể đánh thắng được nhiều người như vậy sao?”

“Coi như có một cuộc ẩu đả, thì trách nhiệm cũng thuộc về các người!”

Ba anh trai nhà họ Tần đều tức điên rồi.

“Nó? Cô gái yếu đuối? Anh có muốn nhìn vết thương trên mặt chúng tôi trước khi nói không?”

Tôi trốn ra sau lưng Hoắc Chính, mắt rưng rưng lắc đầu, nước mắt rơi khắp nơi.

“Anh Hoắc Chính, em không có.”

“Bố mẹ em, còn có chồng em, tất cả đều giúp đỡ cô con gái nuôi kia, bọn họ còn bắt em hiến máu, hiến thận cho cô ấy, anh Hoắc Chính, anh đưa em đi được không……”

Tôi khóc như lê hoa đái vũ (hoa lê dính hạt mưa), không kềm chế được, Hoắc Chính, tuy chỉ là người qua đường nhưng lại là người tràn ngập tinh thần chính nghĩa, trên người lập tức nổi bùng lửa giận.

“Các người thật sự thật quá đáng!”

Sau đó…… đưa tất cả bọn họ bắt đến đồn cảnh sát.

Với lý do, nghi ngờ bọn họ liên quan đến việc giam cầm bất hợp pháp và đe dọa uy hiếp tôi.

Yêu cầu bọn họ đến đồ, phối hợp hỗ trợ điều tra.

Dù kết quả cuối cùng, mọi người đều không xảy ra chuyện gì, nhưng nhà họ Tần, bố mẹ và ba anh trai, đều bị Hoắc Chính nhốt trong phòng tối nghiêm khắc, hung hăng phê bình giáo dục một trận.

Tôi bây giờ mới phát hiện, chức vị của Hoắc Chính còn rất cao, đây là đại ca của bọn họ đó.

A~, không hổ là người đàn ông tôi nhìn trúng.

Lấy khẩu cung xong, anh ấy đưa tôi ra bên ngoài đồn cảnh sát, tôi lưu luyến không rời cầm tay lôi kéo anh ấy.

“Anh ơi ~ anh đợi em, ly hôn xong em nhất định sẽ đến tìm anh.”

“Anh sẽ không ghét em vì em từng ly hôn chứ? Tất cả đều là giả thôi, bọn họ ép em, muốn lừa gạt em hiến thận cho Tần Thiên Thiên thôi.”

“Em thật sự thích anh, vừa nhìn đã thích!”

Mặt Hoắc Chính lập tức đỏ bừng, đẩy tay của tôi ra.

“Khụ khụ khụ! Cô tôn trọng tôi chút, tôi không phải loại đàn ông tùy tiện.”

Sau đó, quay người, rời đi.

A~, bộ dáng từ chối người khác, cũng đẹp trai như vậy.

Không hổ là người đàn ông tôi nhìn trúng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu