Mua đồ tết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Ngô Sở Úy đứng ở cửa siêu thị, vẻ mặt buồn bực kéo kéo cà- vạt.

Nhớ lại cuộc điện thoại lão đại gọi cho hắn, Ngô Sở Úy lại thở dài.

"Đại bảo a, đơn vị của ta tạm thời quyết định phải họp,đồ tết của năm nay, ngươi hỗ trợ đi mua một ít đi. "

Ngô Sở Úy ở đầu điện thoại bên này đều có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt đứng đắn nhìn có chút hả hê của Vương Mãn Đường.

Lại nói tiếp, Vũ gia sáu miệng ăn, đều là đại nam nhân, kỳ thực không có sở thích đi dạo siêu thị mua thức ăn các loại. Chỉ bất quá bởi vì Vương Mãn Đường lớn nhất, rất nhiều chuyện hắn đều cưng chìu mấy đứa nhỏ, cho nên việc này đều do hắn làm.

Vì vậy hiếm có một cơ hội có thể lười biếng, hắn đương nhiên liền khoái trá đem nhiệm vụ giao cho Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy đối với mua hàng tết ngược lại không có bao nhiêu mâu thuẫn, tiền ở nhà chủ yếu do hắn quản, hắn tự mình đi chọn mua, cũng tiết kiệm một chút phiền toái.

Vậy tại sao Ngô Sở Úy lại thở dài?

Bởi vì, trong nhà còn dư lại vài cái tiểu hỗn đản cũng đi theo.

"Cho nên. . . Vì sao ta phải dẫn mấy tên này cùng đi siêu thị? " Ngô Sở Úy nói với Vương Mãn Đường .

"A Meo Meo phải tiếp xúc với bên ngoài nhiều hơn một chút, mới có thể dung nhập xã hội tốt hơn nha. "

"Du Du mới vừa thi xong, không kéo hắn đi ra ngoài hắn lại muốn đi học tiếp, cứ học hoài như thế, người cũng sắp ngu luôn rồi . "

"Tiểu Hồng khó có khi được nghỉ, có hoạt động tập thể nhất định phải kêu hắn đúng hay không, nếu không. . . Không thích sống chung làm sao bây giờ? "

"Còn có lão lục, cả ngày ở trong phòng chơi game, Du Du tốt xấu còn sẽ đi ra ngoài chạy xe đạp, hắn ngược lại, trừ ăn cơm, liền cũng không ra khỏi phòng rồi, đôi mắt của Đại Vũ gia chúng ta cực kỳ đặc biệt, hắn còn cần nữa hay không? "

...

Ngài bận tâm thật nhiều chuyện nga.

Hồi ức kết thúc Ngô Sở Úy xoa xoa mũi, "Cho nên nói, mấy người các ngươi phải ngoan ngoãn theo ta đi biết không? "

Ngô Sở Úy quay đầu căn dặn. . .

"Người đâu? ! ! ! "

Hắn nhìn người đến người đi bốn phía,chính là tìm không thấy những hùng hài tử nhà mình.

Ngô Sở Úy bó tay toàn tập, nếu như Vương Mãn Đường ở đây còn có thể quản được mấy tên này, lão đại không có bọn họ liền giống như con báo nhìn thấy thỏ ngăn cũng không ngăn được rồi.

Ngô Sở Úy nhận mệnh, chỉ có thể từng bước từng bước đi tìm.

--(*/ω\*)--

Dễ tìm nhất chắc là Trần Dương, lấy sự đớp chát nhiều năm qua của Ngô Sở Úy cùng Trần Dương, Ngô Sở Úy đầu tiên liền đi tới khu điện tử.

Ngô Sở Úy bắt lấy Trần Dương đang mang kính vr chơi đến bất diệc nhạc hồ, "Đi đi, mang ngươi đi ra ngoài chính là để ngươi ít chơi game một chút, ngươi lại vẫn chạy tới bên này. Ai, còn có, "

Ngô Sở Úy nhìn ra Trần Dương muốn nói chuyện, lập tức giơ tay lên ngăn cản, "Lễ Giáng Sinh lão đại mới vừa mua cho ngươi một cái tay cầm, cho nên lễ vật năm mới gì gì đó ngươi khỏi nghĩ đến nữa à. "

Trần Dương bị nghẹn lại, không thể làm gì khác hơn là liếc mắt.

"Ai, ngươi biết Du Du sẽ ở đâu không vậy ? " Ngô Sở Úy hỏi.

"Đây không phải là hiển nhiên sao, " Trần Dương trở tay lôi Ngô Sở Úy đi, "Khẳng định ở khu mì ăn liền bên kia a. "

--( ̄⊥ ̄)--

Ngô Sở Úy ôm tay liếc mắt nhìn Trần Dương, "Chúng ta tới tới lui lui đều đem khu thực phẩm tìm mấy lần, Du Du đâu? "

"Không khoa học a. . . " Trần Dương vò đầu, "Rõ ràng mì ăn liền vừa ra vị mới, Du Du sao lại không qua đây? "

Ngô Sở Úy suy nghĩ một chút, "Hay là chúng ta đi đến khu hải sản bên kia tìm A Meo Meo trước a ! . . . "

--_(:з\" ∠)_--

Quả nhiên, bọn họ ở trước hồ cá sống phát hiện A Meo Meo.

Cũng may thời gian gần đây có phương pháp giáo dục, A Meo Meo chỉ là cầm cái vợt cá ở trong tủ kính lúc ẩn lúc hiện, cũng không có làm ra loại hành động vĩ đại tỷ như tự mình chui vào tủ kiếng bắt cá .

"Được rồi được rồi, " Ngô Sở Úy kéo A Meo Meo, nhìn hắn còn một bộ dáng vẻ quyến luyến không buông, an ủi, "Cá nhất định sẽ mua cho ngươi, " tiện tay giúp hắn sửa sang lại tay áo, "Về nhà sẽ nói lão đại làm cá sốt chua ngọt cho ngươi nha. "

"Được. " A Meo Meo cười tủm tỉm.

"Ân. Hiện tại còn thiếu Thụy Đức và Du Du rồi. "

"Ta có thấy Hồng Hồng ah. " A Meo Meo nói với Ngô Sở Úy .

"Hả? ? "

--(°ー°〃)--

Ngô Sở Úy theo A Meo Meo càng chạy khóe miệng càng co giật, xung quanh mùi thơm nồng nặc nói rõ bọn họ đang đi tới khu đồ trang điểm .

Trong lòng Ngô Sở Úy nổi lên một tia dự cảm bất hảo.

"Ở nơi này nè! " A Meo Meo chỉ một ngón tay.

Quả nhiên. . .

Ngô Sở Úy đỡ trán.

Theo hướng tay của A Meo Meo, liền thấy một cái standee của Thụy Đức đặt ở bên cạnh quầy mỹ phẩm dưỡng da, A Meo Meo còn rất vui vẻ đi đến cọ a cọ.

Ngô Sở Úy bắt đầu nghĩ lại phương thức giáo dục của nhà bọn họ có phải có vấn đề ở đâu hay không.

Đột nhiên Trần Dương lôi kéo Ngô Sở Úy, ra hiệu với hắn,chỉ thấy một đám người líu ríu đi về phía bọn họ

Ngô Sở Úy loáng thoáng nghe cái gì "Vừa rồi ta rõ ràng thấy Thụy Đức nha!" "Ta cũng vậy! " "Nhưng mà vì sao chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi? " "Hình như đi vòng qua khu dụng cụ thể thao thì không tìm thấy nữa rồi? ? "

Trần Dương cùng Ngô Sở Úy liếc nhau, xem ra có thể tìm được Thụy Đức rồi.

--(。・ω・。) ノ ♡--

Đoàn người Ngô Sở Úy quanh đi quẩn lại đi tới khu dụng cụ thể thao, rốt cục ở gần khu bán xe đạp địa hình tìm được Thụy Đức, bất quá làm người ta ngạc nhiên chính là Du Du cũng ở nơi đây.

Du Du đang cầm một cái mũ bảo hiểm nghiên cứu, mà Thụy Đức thì đeo một cái kính râm lớn, khăn quàng cổ đem mình che phủ kín đáo, cầm một trái bóng rổ thấy vô cùng nhập thần.

Ngô Sở Úy vừa nhìn đã biết, vừa rồi đám người kia khẳng định truy đúng là Thụy Đức, cũng không biết hắn làm thế nào thoát ra.

Bên kia, A Meo Meo thấy Du Du, liền rất vui vẻ mà nhào qua

Thụy Đức ngẩng đầu một cái, thấy Ngô Sở Úy nghiêm mặt, liền trước khi hắn mở miệng một giây, chính mình chủ động nhận sai, "Nhị ca! " Thụy Đức hít mũi một cái, "Ta chỉ là muốn xem sản phẩm mà ta làm đại diện một chút, thật không nghĩ đến mới vừa tháo kính râm xuống, đã bị bọn họ nhận ra. " nói xong còn khổ sở chớp mắt mấy cái.

Thụy Đức xuất đạo là ca sĩ, thanh âm hơi khàn khàn, rất đặc sắc, hiện tại cộng thêm giọng mũi có một chút ủy ủy khuất khuất, thật là có chút cảm giác bị người khác bắt nạt .

Bất quá. . .

"Đại Hồng ngươi dùng chiêu này lừa gạt lừa gạt tiểu cô nương còn được, đối với ta thì ngươi còn phải luyện tập thêm đi . " Ngô Sở Úy rất không nể mặt mũi mà phun ra một câu bác bỏ, "Còn có, ngươi mang kính râm lớn như thế thì cũng đừng liều mạng mà chớp mắt nữa. "

Thụy Đức giật giật khóe miệng, nghĩ thầm công phu phũ người khác của Ngô lão nhị đúng là chân truyền của lão đại

"Vậy các ngươi làm thế nào trốn ra được? " Trần Dương đúng lúc đem đề tài kéo trở về.

"Đương nhiên là dựa vào Du học bá anh minh thần võ của chúng ta rồi ! " nhắc tới cái này Thụy Đức lập tức lên tinh thần, "Lúc đó ta gần bị bao vây, Du quân. . . "

"Du quân cái quỷ gì. . . " Trần Dương nhổ nước bọt.

"Đừng ngắt lời, Du quân nghe không có cảm giác nhân vật lập tức trở nên vĩ đại sao ? "

"Không cảm thấy. " Du Du mặt không chút thay đổi.

"Ah. " Thụy Đức thở dài, "Du Du lúc đó phát hiện ta có khả năng bị phát hiện, Vì vậy lôi kéo ta đông chạy tây tránh, không nghĩ tới thật đúng là đem bọn họ lượn quanh đến hôn mê luôn. " Thụy Đức một tay khoát lên trên vai Du Du, "Bất quá, Du Du ngươi sao lại quen thuộc địa hình siêu thị như vậy? "

"Mỗi một siêu thị phân bố khu vực đều có quy luật của nó, xem qua một lần là có thể nhớ. " Du Du như trước rất bình tĩnh.

"Được rồi được rồi, " Ngô Sở Úy khoát khoát tay, "Không sai biệt lắm phải đi về. "

"Chúng ta. . . Có phải đã quên cái gì hay không ? " Trần Dương nhấc tay.

"Hàng tết. " Du Du trả lời, tiện tay kéo qua một chiếc xe đẩy .

"... ... ! ! ! ! ! ! ! "

-- nói sau 1--

A Meo Meo vẻ mặt tò mò ghé vào trên xe đẩy, "Du Du ngươi lấy cái gì? "

"Mì ăn liền. "

Nghe vậy, Trần Dương nhảy dựng lên, nói với Ngô Sở Úy, "Ta đã nói Du Du sẽ đi mua mì ăn liền mà ! ! "

Ngô Sở Úy đè lại khóe miệng không ngừng co rút, nói không ra lời.

Thụy Đức vẻ mặt bội phục, "Lão tứ ngươi là mua lúc nào ? "

Du Du nhếch môi, "Khi ta lôi kéo ngươi chạy. " trong giọng nói lộ ra một điểm đắc ý nhỏ.

Cái này khiến từ một khuôn mặt kính nể biến thành bốn khuôn mặt kính nể.

-- nói sau 2--

Vương Mãn Đường xem " hàng tết " của bọn họ mang về, không nói nên lời.

Hắn lục lọi nhìn xem, sau đó hít sâu một hơi.

Năm đứa còn lại vẻ mặt "Xong đời ".

"Các ngươi mua những thứ này đều là cái gì? Mũ bảo hiểm? kính vr ? ? Mỹ phẩm dưỡng da? ? ? " Vương Mãn Đường bạo phát.

"Ca. . . " Ngô Sở Úy nỗ lực cứu vớt, "Còn có cá và tôm. . . "

"A, đúng rồi, còn có mì ăn liền, " Vương Mãn Đường cười híp mắt nói tiếp, "Cơm tất niên các ngươi dự định ăn tôm tươi cá sống và mì ăn liền đúng không? "

"Tốt. " "Meo meo! "

Vương Mãn Đường mặt xạm lại mà nhìn sang.

Du Du cùng A Meo Meo vừa lên tiếng liền chuyển sang vẻ mặt vô tội.

"Ta muốn chính là hàng tết! ! Hạt dưa đậu phộng kẹo bánh gà vịt thịt cá câu đối giấy cắt hoa đèn lồng pháo. . . "

Mọi người nghe Vương Mãn Đường nói một hơi xong, đều hoảng sợ.

Vương Mãn Đường cằn nhằn hết những thứ này nhưng lại bình tĩnh rất nhiều, hắn nhìn từng đứa hùng hài tử bị hắn giáo huấn co rúc lại như những con chim cút, muốn tức giận cũng không được

"Cái đó, " hắn thở dài, "Tân niên lễ vật ta đã mua xong đặt ở trong phòng từng đứa rồi đó, " Vương Mãn Đường nhìn mắt mấy đứa lập tức sáng lên, không được tự nhiên gãi gãi cằm, "Đừng tưởng rằng ta tha thứ các ngươi a, ngày mai mấy người các ngươi một đứa cũng không thể trốn, đều đi với ta mua hàng tết đi! "

"Được! ! ! " mọi người hoan hô.

"Mua xong trở về tổng vệ sinh! "

"... "

Mọi người tan tác như chim muông chạy đi.

Chỉ chừa Vũ gia lão đại một mình ở trong phòng khách giương mắt nhìn.

Một năm mới Vũ gia vẫn là nhiệt nhiệt nháo nháo như vậy a

Thật tốt.

-- sang năm gặp TBC--

Cảm giác năm mới Vũ gia sẽ có thêm thành viên mới nữa nha, kỳ thực rất muốn viết Tá Dịch đại vương đi tới Vũ gia, nói không chừng sẽ bị Đại bảo lôi kéo đến công ty làm tham mưu, bị A Meo Meo mang đi bắt cá, cùng Du Du ăn chung mì ăn liền sau đó cảm thấy ăn rất ngon, cuối cùng bị tiểu Ma Tước lôi kéo thành thanh niên nghiện internet, sau đó mọi người cùng nhau bị lão đại giáo huấn. . . Bất quá khí tức của Ngô Vương nhất định rất mạnh, không biết Vương lão đại chúng ta có thể chống lại được hay không [ cười trộm ].

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro