SỰ THẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: EvilDeer
Tựa gốc: 吐真


Không biết từ bao giờ, Jang Se Mi đã quen với việc uống một ly rượu trước khi đi ngủ để giúp mình dễ vào giấc. Từ rượu soju nội địa đến rượu sake Nhật Bản, từ rượu Trung Quốc đến rượu cognac của Pháp.

Khả năng uống rượu là tài năng thiên bẩm, nhưng người mang nặng tâm sự thì luôn dễ say. Thói quen này không được coi là lành mạnh nhưng vẫn tốt hơn là trằn trọc suốt đêm.

Hôm nay là một đêm mưa không trăng, tiếng gió liên tục rít bên tai, ánh đèn mờ ảo quẩn quanh trong tâm trí, khiến giấc ngủ ngắn ngủi của cô cũng giống như một lớp tuyết mỏng vội vã tan đi khi trời sáng.

Se Mi ngồi dậy ngẩn ngơ nhìn cơn mưa không ngớt ngoài cửa sổ. Cơn mưa quật vào cửa kính uốn khúc như đang vẽ ra từng dòng suy nghĩ sâu thẳm bên trong, ngột ngạt như những con cá thiếu oxy nổi lên giữa mặt biển trong cơn giông bão.

Cô đang chết chìm, nhưng nhân viên cứu hộ đã phớt lờ cô.

Tất cả những gì Se Mi có thể làm là rót thêm một ly rượu nữa, dường như chỉ có việc dựa vào men say mới khiến trái tim vốn cháy bỏng của cô không trở nên nguội lạnh.

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài, cơn mưa vẫn đang thì thầm bên tai như đang trêu chọc sự cô đơn của cô.

Deung Myung phải xa nhà mấy ngày vì có lịch quay phim, Chi Gang dần đi khám phá thế giới sau khi cô bày tỏ tình cảm với mẹ chồng, người giúp việc cũng đã nghỉ phép về quê trong hôm nay. Cuối cùng, chỉ có cô là người duy nhất ở lại ngôi nhà to lớn đầy lạnh lẽo này.

Bất ngờ, điện thoại có tin nhắn đến:

"Phu nhân ... cô đã ngủ chưa ?"

Đó là quản gia của Baek Do Yi và cô ấy chưa bao giờ làm phiền Se Mi muộn như vậy. Tim cô đập mạnh, chẳng lẽ người đó đã xảy ra chuyện gì ?

Trong cơn say lờ mờ, cô lập tức gọi lại.

Đầu dây bên kia gần như nhấc máy ngay, giọng có phần ngượng ngùng và ấp úng:

"Phu nhân ... cô đến đây một chút được không ?"

Jang Se Mi sửng sốt, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không ? Sau khi xác nhận nhiều lần, cô mới hiểu ra dường như là ý của Baek Do Yi.

"Chủ tịch ... bà ấy uống nhiều quá, không muốn gọi ai khác tới chăm sóc. Tôi gặng hỏi hồi lâu, chủ tịch chỉ nói tên phu nhân ..."

Jang Se Mi thực sự ngạc nhiên.

Cô nhớ lại lần trước khi mẹ chồng say, cô đã chủ động đến chăm sóc bà, cũng như nhớ những sự phản kháng và lời nói gay gắt của Baek Do Yi sau khi tỉnh rượu.

Nhưng bây giờ, người đó thực sự đã yêu cầu cô đến.

Cô không hiểu nổi ... một khi có chuyện gì đó liên quan đến Baek Do Yi, cô luôn mù mờ không thể suy nghĩ thấu đáo.

Vì vậy, cô vội vã lên đường.

Đến nhà họ Dan, gặp được Baek Do Yi, Se Mi mới hiểu vì sao bà lại từ chối gọi người khác đến.

Mái tóc ngắn ngang tai, lớp trang điểm smokey cầu kỳ, chiếc áo đính sequin và váy ngắn ôm sát hông.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, Se Mi sẽ không bao giờ tin rằng người đang ăn mặc như một cô gái nổi loạn chính là chủ tịch Baek thanh lịch của cô.

Nó thực sự làm mất đi vẻ uy nghiêm của người đứng đầu gia tộc ....

"Xảy ra chuyện gì vậy ?"

"Tôi nghe thư ký nói chủ tịch đến hộp đêm uống rượu ..."

Đôi mắt Se Mi đột ngột mở to, quay lại nhìn Baek Do Yi với vẻ khó tin.

Sau một lúc, cô mới bình tĩnh trở lại.

"Chị có pha mật ong với nước ấm chưa ?"

"Tôi làm rồi, nhưng chủ tịch không chịu uống."

Se Mi cau mày kinh ngạc trước sự nổi loạn của Baek Do Yi đêm nay.

"Trước khi phu nhân đến, chủ tịch nói muốn uống sữa lắc. Nhưng khi tôi mang đến, bà ấy lại không chịu uống, phải rất lâu sau tôi mới nhận ra hình như chủ tịch muốn uống loại sữa lắc do phu nhân làm."

Đó là lý do vì sao quản gia tìm đến cô lúc nửa đêm.

"Xin lỗi phu nhân, tôi có làm phiền cô quá không ?"

"Không sao đâu, chị nghỉ ngơi đi, để tôi lo."

Tôi sẽ lo việc của omoni - đây là điều Se Mi thường nói cách đây nhiều năm sau khi cô kết hôn.

Trong nhà họ Dan tồn tại một quy tắc bất di bất dịch: con dâu mới cưới phải sống chung với gia đình chồng trong vòng hai năm trước khi ra ngoài lập nghiệp. Tuy nhiên, Se Mi lại ở đây lâu hơn vì những động cơ ích kỷ.

Vào thời điểm đó, tập đoàn Bidan chưa lớn mạnh như ngày nay, hoạt động kinh doanh và danh tiếng chỉ ở trong giai đoạn phát triển. Con trai cả tập trung vào ngành y, con trai thứ hai đi du học chưa về, còn cậu con út chỉ nghĩ đến phụ nữ cùng những cuộc vui thâu đêm suốt sáng.

Thực ra, có rất ít người để Baek Do Yi có thể tựa vào.

Thức đêm liên tục là chuyện bình thường, uống rượu tiếp khách đến mức truyền nước biển cũng không phải hiếm.

Có vẻ như chính lúc đó Se Mi đã phát hiện ra tình cảm của cô dành cho Baek Do Yi khác với một nàng dâu thuần tuý. Nó khác với sự buồn tẻ của Dan Chi Gang và khác sự phù phiếm của Dan Chi Jung.

Với tính tình dịu dàng và chu đáo, ngay từ lần gặp đầu tiên, Se Mi đã nhìn thấu sự mềm mỏng dưới lớp áo giáp cứng rắn của Baek Do Yi.

Giống như con ốc sên mang trên mình chiếc vỏ nặng nề, cẩn thận chạm vào mọi ngóc ngách trong thế giới của đối phương bằng những xúc tu nhạy cảm, khắc lên những dấu vết độc nhất nơi tận đáy trái tim.

Khi đó, Baek Do Yi luôn dễ dàng để cho cô nhìn thấy khuôn mặt không hề tô vẽ nhất của mình.

Cả hai liên tục mắng người đại diện bên kia không chịu ký hợp đồng, đồng thời cùng nhau khóc vì sung sướng khi sản phẩm kim chi mới của công ty đã đạt được kết quả tốt trong cuộc thi.

Bây giờ Baek Do Yi dường như đã quên mất Jang Se Mi từng làm thư ký cho mình.

Hai người họ đã làm việc cùng nhau hơn một năm, từ kêu gọi tài trợ đến lập kế hoạch sản phẩm ... Baek Do Yi sẵn sàng chỉ dạy cho cô bằng tất cả những gì mình có, còn Se Mi đã tôi luyện mọi kỹ năng cần thiết và chưa bao giờ làm bà thất vọng.

Mặc dù Se Mi tốt nghiệp khoa piano, không giỏi kinh doanh, nhưng chỉ cần đó là điều Do Yi muốn, cô sẽ có động lực vô hạn để thúc đẩy mọi bước tiến của mình.

Sau này, ngay cả những người bạn thân thiết trong giới cũng nói đùa với Do Yi rằng:

"Sự nhạy bén của Se Mi không khác gì cậu. Làm sao cô ấy có thể là con dâu được, Se Mi phải là con gái cậu mới đúng."

Những lúc như vậy, Do Yi luôn nở một nụ cười nhẹ. Nhưng chỉ khi trông thấy Se Mi, trong mắt bà mới thể hiện rõ sự tự hào và xúc động.

Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khi nào ?

"Omoni, omoni."

Se Mi nhẹ nhàng đỡ lấy người phụ nữ say khướt nằm trên ghế sofa, cô do dự không biết nên tẩy trang trước hay thay cho bà bộ quần áo khác thì sẽ thoải mái hơn.

Lúc này, Do Yi lại thì thầm gì đó, Se Mi ghé sát tai để nghe, lờ mờ nhận ra từ "sữa lắc".

Nhưng có rất nhiều loại sữa lắc, bao gồm loại trái cây và ngũ cốc, nếu muốn dùng để giải rượu thì phải làm hương vị khác.

"Omoni muốn uống loại nào?"

Do Yi từ từ mở đôi mắt nặng trĩu, dường như phải tốn rất nhiều công sức để nhận ra khuôn mặt quen thuộc: "Se Mi ..."

Một câu nói khiến đối phương kinh ngạc.

Hai mươi năm qua, danh xưng của Do Yi dành cho cô luôn là "mẹ Deung Myung" hoặc "con dâu lớn". Lần cuối cùng bà gọi cô một cách trìu mến bằng tên là vào ba năm sau khi cô kết hôn với Chi Gang.

"Không ... không phải Se Mi, hiện tại nên gọi là mẹ Deung Myung."

"Được rồi, omoni gọi con là gì cũng được."

Như dỗ dành trẻ con, cô đỡ Do Yi từ ​​sofa dậy, lần thứ hai so với lần đầu luôn dễ dàng hơn, lòng cũng bớt đi những suy nghĩ hỗn loạn. Bây giờ, chỉ cần giúp Do Yi thay một bộ đồ ngủ thoải mái.

"Omoni, để con đưa người đi tắm rửa."

Do Yi loạng choạng lê từng bước chân dưới ánh đèn, nhưng lại mất thăng bằng mà ngã vào lòng Se Mi.

Đột nhiên, Do Yi nắm chặt tay cô mà thỏ thẻ:

"Con đã ru Deung Myung ngủ chưa ? Cháu của mẹ hôm nay có ngoan không ? Còn con, ăn ngủ đủ giấc chứ ? Ngực còn đau không ? "

Câu cuối cùng lọt vào tai Se Mi khiến mặt cô đỏ bừng.

Những ký ức xưa lập tức ùa về, trở lại cái đêm của 24 năm trước.

----

Vì mang thai và sinh con, Se Mi đã gần một năm không đến công ty. Baek Do Yi lúc đó vẫn rất bận, nhưng quan hệ giữa cô và mẹ chồng đã như ngọn diều đứt dây.

Cô không quen với việc chỉ quanh quẩn ở nhà, tuy ngoài mặt có vẻ bình tĩnh nhưng bên trong lại khao khát, bồn chồn.

Chỉ là lúc đó cô đang chìm sâu trong hố đen cảm xúc, cố gắng đương đầu với những sự thay đổi khác nhau trong cơ thể khi mang thai, và hơn hết cô vẫn không ngừng đấu tranh để thoát khỏi mối tình phi đạo đức. Vì vậy ngày qua ngày, cả thể xác lẫn tinh thần của Se Mi đều trở nên kiệt quệ.

Lâu dần, cô bắt đầu sợ tham gia các buổi tụ họp của gia đình, sợ ánh mắt không rõ ràng của mình dành cho Baek Do Yi bị phát hiện.

Cô không sao, nhưng chủ tịch Baek của cô không nên vì sự ích kỷ mà chịu đựng những lời đàm tiếu. Cô cũng sợ nếu Do Yi biết được tâm tư, ánh mắt ngưỡng mộ dành cho cô sẽ biến mất.

Cô như một chú chó nhỏ tủi thân, ôm lấy trái tim ngày càng lún sâu, thu mình vào góc tối không ai nhìn thấy.

Khát khao tình yêu nhưng đồng thời cũng sợ hãi tình yêu.

Hai tháng sau khi Deung Myung chào đời, Chi Gang thỉnh thoảng về muộn vì bận ở bệnh viện. Ở nhà tuy có người phụ giúp nhưng đương nhiên trẻ sơ sinh không thể tách rời khỏi mẹ, có những việc chỉ có người mẹ phải tự mình làm.

Dỗ con ngủ đã khó, nhưng sự căng tức dữ dội luôn khiến cô đau đến mức không thể vào giấc.

Những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu đã hoàn toàn bộc phát trong một đêm giông bão. Thay vì ép mình chìm vào giấc ngủ, Se Mi lại đứng dậy rót một ly rượu rồi uống cạn trong nước mắt.

Lúc đó, cô cảm thấy mình như sống lại trong chốc lát. Cuối cùng cô cũng hiểu lý do Do Yi thích uống rượu và tại sao bà luôn say.

Đến ly thứ tư, cô lờ mờ nghe thấy tiếng động dưới lầu.

Hôm đó là ngày hai bên gia đình Dan và Lee gặp nhau để bàn chuyện cưới hỏi cho con trai thứ. Do Yi uống được vài ly đã than đau đầu nên được đưa về trước.

Se Mi biết mẹ chồng mình có tửu lượng tốt nhưng không hiểu sao hôm nay bà lại say sớm như vậy.

"Omoni ổn chứ?"

Cô đón lấy mẹ chồng từ tay quản gia, để người đó tựa vào lòng mình. Sức nặng đột ngột đè lên ngực khiến cơn đau do căng tức sữa như làn sóng trào dâng nhức nhối, cô theo phản xạ "hừ" một tiếng.

Nhưng không ngờ người đang ngái ngủ trong vòng tay cô lại thốt ra mấy chữ:

"Se Mi ... đau lắm phải không ... ?"

Do Yi vừa nói vừa cố ngước lên nhìn cô, đôi tay yếu ớt bám vào eo cô để tìm điểm tựa, những ngón tay khéo léo chạm vào cúc áo ngủ, xoay nhẹ một cái, cổ áo lập tức mở ra, để lộ cảnh tượng mờ ảo.

"Omoni !!!"

Tim Se Mi như muốn nhảy ra khỏi ngực, cô nhanh chóng dùng một tay giữ chặt lấy cổ áo.

"Se Mi, có đau không ..."

"Se Mi, chỉ cần hút ra là ổn thôi ..."

"Sao con gầy thế ? Ăn uống có đủ không ?"

"Se Mi à, nếu muốn yêu người khác, trước tiên phải yêu lấy mình ..."

"...."

Se Mi chỉ ôm người trong lòng, không dám cử động.

Không biết bao lâu sau, cô mới nhận ra hơi thở ấm áp trên ngực dần ổn định, lúc này Se Mi lặng lẽ nhìn xuống kiểm tra, Baek Do Yi quả thực đã say.

Say rượu và nhếch nhác.

Say đến mức nói năng không kiềm chế được.

Nhưng người đó vẫn không quên quan tâm đến cô.

Người đã quen với sự quyết đoán trên thương trường, lại vụng về trong việc thể hiện chân tình.

Se Mi cảm thấy mảnh đất ươm mầm trong lòng ngày càng nở rộ, mùa mưa đổ xuống, lan rộng khắp nơi. Cuối cùng, những nhánh cây cao vút đẩy mở cánh cửa trái tim khép kín, như một giấc mơ hoang dại, gói ghém những tầng dục vọng tồi tệ nhất.

Tim cô đập như trống, cánh tay ôm người chặt hơn, nhưng tay còn lại đang níu cổ áo lại buông thõng xuống:

"Ừ, đau quá ... Omoni giúp tôi với ..."

Sau đêm đó, không biết là do tửu lượng tăng hay cố tình kiềm chế, Do Yi gần như không bao giờ để mình say bí tỉ nữa.

Dường như bà nhớ mang máng được điều gì, nhưng cũng có vẻ đã quên sạch mọi thứ. Cứ như thể bà không biết chính mình đã thả xích cho con thú bên trong Jang Se Mi ra.

Ánh mắt cô nhìn bà vẫn điềm nhiên và sáng ngời, đến nỗi bà tự hỏi tại sao người con dâu từng thân thiết giờ lại không còn như chú mèo ngoan ngoãn sau khi sinh con, khiến trái tim ngày càng rách nát rơi vào vực sâu không đáy.

----

"Se Mi, ta nhớ rồi..."

Mắt cô đỏ hoe, nghe người trong lòng thút thít.

Lần này, cô không phân biệt được Do Yi có say hay không, chỉ kiên nhẫn vuốt lại những lọn tóc rối bời cho mẹ chồng như kẻ hoang tưởng biến thái.

"Omoni say à ?"

"Không, ta không có say."

Nếu không say, thì làm sao omoni của cô có thể bộc lộ sự chân thành đến khó tin như vậy ?

"Vậy omoni nhớ được gì rồi ?"

Se Mi cũng có sự kiêu hãnh và nổi loạn riêng của mình, cô muốn Baek Do Yi tự mình nói ra điều đó.

"Nhớ rồi ..."

"Ừm ... gì cơ?"

Ngại nói ra sao, tội lỗi mà họ đã cùng nhau phạm phải ?

Nhưng tại sao cô lại là người duy nhất bị xiềng xích hơn 20 năm, khiến cả con người cô như bị nghiền thành từng mảnh ?

"Nhớ rồi ..."

Vị ngọt nhẹ lọt vào cổ họng, mang theo nhiệt độ cơ thể cùng mùi rượu nồng nặc. Se Mi cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung, cô bất chợt cúi xuống, cắn mạnh vào cổ Do Yi.

"Hãy nhớ rằng ... tôi yêu người ..."

Nụ cười tỏa ra như làn hơi nước.

"Omoni."

"Ừm ?"

"Đừng đến những nơi như câu lạc bộ đêm nữa nhé."

"Tại sao?"

"Lỡ gặp người xấu thì phải làm sao đây ?"

Baek Do Yi cười khúc khích: "Se Mi à, thế có xấu bằng em không ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro