BIẾT VỚI AI CÙNG ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 淮山过雨
Tựa gốc: 知与谁同 (Tri dữ thuỳ đồng)

Tri dữ thuỳ đồng là một câu nằm trong bài thơ "Lãng đào sa" của Âu Dương Tu:

"Kim niên hoa thắng khứ niên hồng,
Khả tích minh niên hoa cánh hảo,
Tri dữ thuỳ đồng ?"

Dịch nghĩa:
"Năm nay hoa thắm, sắc thêm hồng
Chỉ tiếc năm sau hoa lại đẹp
Biết với ai cùng ? "


----


Màn trình diễn nghệ thuật ánh sáng đã được sắp xếp từ lâu và chuẩn bị bắt đầu.

Dưới bầu trời tối tăm, Jang Se Mi lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn những con số trên đồng hồ, bây giờ cũng không sớm hơn hay muộn hơn một phút.

Gió đêm hơi lạnh khiến Jang Se Mi kéo khăn choàng, sau đó cô giơ điện thoại lên để lấy nét và điều chỉnh khẩu độ trên camera.

Bên trong ngôi nhà là những người phục vụ đang tất tả chuẩn bị cho buổi tiệc đêm, và cũng có một số người háo hức chờ đợi màn trình diễn bắt đầu giống như cô. Jang Se Mi quay lưng về phía họ, bên ngoài lan can kính giờ đây đã được bao phủ bởi hàng ngàn vầng sáng lung linh.

Pháo hoa đã được thắp lên đúng như dự định, Jang Se Mi thật sự không nói nên lời trước vẻ đẹp rực rỡ ấy. Cô cau mày nhìn về phía xa, dưới sự hò reo náo nhiệt của đám đông là tiếng pháo nổ cùng lớp khói xám bồng bềnh sau khi cháy hết.

Trước khung cảnh sôi động này, Jang Se Mi lại cảm thấy dễ chịu. Cô tựa lưng vào lan can bấm xem vài tấm hình trong album vừa mới chụp, cô cứ lướt cho đến khi nhìn thấy một bức ảnh snapshot trước lúc màn hình kịp tắt.

Như Shakespeare đã từng nói trong Romeo và Juliet: "Ngọn lửa này sẽ dập tắt ngọn lửa kia, đau bệnh này thì đỡ đau bệnh khác."

Baek Do Yi phải chia tay Joo Nam vì mối quan hệ với nhà họ Jang, còn Jang Se Mi cũng không thể chấp nhận tình huống như vậy nên đã ly hôn với chồng.

Cô nghĩ mình và người ấy cần thêm chút thời gian.

Tình yêu cũng mong manh như pháo hoa, là sự sáng chói và lụi tàn thoáng qua.

Hàng mi cô run rẩy và những ngón tay bắt đầu cử động.

【 Chọn·Gửi 】

【 Người nhận: Baek Do Yi  】

【 Ghi chú: Không có 】


----


Mùa thu năm 2002, khi Jang Se Mi vừa kết thúc chuyến đi trăng mật, không bao lâu sau cô trở về Hàn Quốc và sống cùng với gia đình chồng.

Trên các ô cửa sổ ở Dan gia có những tấm lưới sắt thường được sử dụng khi xây dựng các tòa nhà cổ kính. Jang Se Mi ngồi trong phòng khách uống trà, quan sát tia nắng bị tấm lưới cắt thành từng mảnh và rơi xuống đất.

Dan Chi Gang phải túc trực ở bệnh viện, tuy lúc đó chưa phải là giám đốc nhưng anh lại bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối. Jang Se Mi liếc nhìn căn phòng ngủ chính trống rỗng ở tầng một, Baek Do Yi và bố chồng không có nhà, nghe nói họ đã đi du lịch nước ngoài theo lời mời của đối tác.

Lần cuối cùng Baek Do Yi nói sẽ quay lại là khi nào?

Cô không thể nhớ được ...

Vì vậy, Jang Se Mi vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy một người đã lâu không gặp.

"Con về rồi à?" — Baek Do Yi tay cầm hành lý đứng ở cửa. 

Người phụ nữ xinh đẹp mà sẽ "cạn kiệt" sự hào hứng với cô trong tương lai khi ấy cũng chỉ là một bà mẹ chồng trẻ. Kể từ sau đám cưới, Baek Do Yi chưa từng gặp lại con dâu vì công việc quá bận rộn.

"Dạ." Jang Se Mi đứng dậy và bước tới cầm lấy túi hành lý.

"Những bức ảnh con chụp thật sự rất đẹp !"

Baek Do Yi vui vẻ đi theo cô, nhìn thấy Jang Se Mi rót cốc nước cho mình, nàng mỉm cười ngồi xuống:

"Con đã gửi cho cha con chưa ?"

Jang Se Mi nhìn nàng, lời nói của Baek Do Yi là thật, không hề giả tạo và sẽ không bao giờ khiến cô cảm thấy bất an trong chính ngôi nhà này.

Đối với cô, Baek Do Yi rất tốt, nàng luôn dịu dàng như thế. Trong mỗi cuộc trò chuyện, mọi thứ đều rất chân thực và tràn đầy sự ấm áp.

"Sao mẹ lại về một mình?"

"À, công việc đàm phán rất suôn sẻ. Mẹ và bố cũng không ngờ lại thành công ngoài dự định nên bây giờ bố ở lại thêm vài ngày để ký hợp đồng."

Baek Do Yi mỉm cười, nụ cười ấm áp như làn gió xuân, điều này đã giúp cho trái tim mệt mỏi sau những chuyến đi của Jang Se Mi như được nghỉ ngơi một lúc.

"Vậy thì tốt quá rồi ạ."

Jang Se Mi gật đầu và tiếp tục uống trà.

Baek Do Yi nhìn cô, một người rất ít nói từ khi bước vào Dan gia. Chủ tịch Jang nói cô nghịch ngợm nhưng Baek Do Yi lại không nghĩ như vậy, Jang Se Mi trước mặt nàng còn toát lên phong thái của một tiểu thư hơn là một quý cô bình thường.

Ngay cả trong những ngày buồn chán, Baek Do Yi cũng không thấy cô đi chơi với ai. Dan Chi Gang cho biết cô cũng không có bất kỳ hoạt động xã hội nào, Baek Do Yi hỏi anh thường ngày Jang Se Mi hay làm gì, nhưng anh không trả lời được. Thôi thì cứ cho rằng do con trai mình quá bận ...

Baek Do Yi quan sát Jang Se Mi, thấy cô ưu tư chống cằm nhìn về phía cửa sổ. Ở góc độ này, thật khó có ai nhìn ra được trái tim thật sự của cô.

Cô ấy luôn ở một mình và không có bạn bè.

Cũng giống như nàng vậy.

Baek Do Yi nhớ lại ngày đám cưới của con trai, nàng đẩy cánh cửa đi vào phòng thay đồ ở phía sau sảnh tiệc - nơi mà những đồ lặt vặt của thợ trang điểm và nhà tạo mẫu chất chồng xung quanh. Jang Se Mi lúc ấy ngồi giữa chiếc váy trắng bồng bềnh, trông như một món quà được gói bằng nhiều lớp và đang lóng ngóng đeo đôi bông tai vào.

Baek Do Yi đi tới, cầm lấy đôi bông bằng ngọc trai của Jang Se Mi và cúi xuống giúp cô đeo vào từng chiếc một. Jang Se Mi lúc đó rất sốc, cô ngồi yên trước bàn trang điểm nhìn Baek Do Yi qua gương. Baek Do Yi biết cô gái này nhất thời đang không biết phải nói gì, hay gọi nàng là gì, và hơn hết cô sẽ phải sống như thế nào với một người xa lạ như nàng trong hai năm tới.

"......Cảm ơn."

"Không có gì."

Thực tế là nàng biết tất cả mọi thứ, kể cả ngày hôm đó cũng vậy.


----


"Tuần sau hãy cùng mẹ đến nhà một người quen. Đây là dự án đồng hợp tác với công ty chúng ta, nằm ở khu nghỉ dưỡng biệt lập vừa được xây dựng xong và họ mời mẹ đến để dự lễ khánh thành."

Yêu cầu của Baek Do Yi rất trực tiếp.

Nàng ngước nhìn Jang Se Mi với vẻ mặt biểu lộ hàm ý: Tuần sau hãy đi cùng nhau, không được từ chối !!

Baek Do Yi lúc ấy rất xinh đẹp, nàng có mái tóc xoăn dài đến ngang vai, tính tình thì nổi tiếng hiên ngang và mạnh mẽ. Hơn nữa, nàng có thể chơi piano, cưỡi ngựa và xử lý mọi tình huống xã hội một cách dễ dàng.

Người ta cũng từng kháo nhau rằng trong bức thư tình đầu tiên mà ngài chủ tịch viết cho nàng, ông đã gọi Baek Do Yi là "Aphrodite" của ông.

Baek Do Yi ngồi đối diện cũng khiến cô nhớ đến nữ thần Aphrodite trong một thoáng.

Baek Do Yi quan sát Jang Se Mi, và Jang Se Mi cũng đang quan sát nàng.

Tuy những người đàn ông của nhà họ Dan đều bận rộn nhưng khi có thời gian rảnh, Jang Se Mi và Baek Do Yi vẫn thường xuyên tham dự các sự kiện cùng nhau. Thế giới bên ngoài khen ngợi tài năng lãnh đạo của Baek Do Yi, đồng thời cũng cho rằng Jang Se Mi là một người con dâu tốt. Thực ra cả cô và nàng đều biết, chỉ là những tính cách nhàm chán mới gặp nhau mà thôi.

Một mối quan hệ thân thiết như vậy thường khiến người khác nói đùa cô là con gái của Baek Do Yi, và Jang Se Mi không phủ nhận rằng điều này cũng được ví như tình cảm gia đình.

Đôi khi con người luôn cố gắng tìm một chỗ cho những cảm xúc khó hiểu của bản thân, có thể là bất cứ điều gì — Là gia đình, tình bạn, thậm chí mối quan hệ thầy trò ...  Nhưng Jang Se Mi rất sáng suốt, sau khi quan sát thì cô cảm thấy mọi thứ đều ổn, ngoại trừ tình yêu.

Không sao, cô chỉ biết dù có phân loại như thế nào thì cũng không có tốt hay xấu.


----


Tại khu nghỉ dưỡng biệt lập dành cho gia đình, phía sau có những ngọn đồi cao và một vùng biển tĩnh lặng.

Tối nay Jang Se Mi có hẹn dùng bữa với những người phụ trách phát triển ở đây, việc giao tiếp xã hội quan trọng hơn là ăn uống khiến cô cảm thấy khá mệt mỏi.

Jang Se Mi trở về nơi ở của mình và nhìn thấy Baek Do Yi đang ngồi trên ghế sofa:

"Mẹ chưa đi tắm à?"

Baek Do Yi ngẩng đầu đáp: "Mẹ chưa, con tắm trước đi."

Nàng cầm điện thoại của khách sạn, cũng không biết mình muốn gọi cho ai.

Jang Se Mi đang cởi quần áo trong phòng tắm thì bất chợt nhớ đến điều gì đó, cô mở hé cửa và nói với Baek Do Yi ở bên ngoài:

"Con quên mang theo dầu gội, con dùng tạm của mẹ được không?"

"Được!" Baek Do Yi che ống nghe lại, tranh thủ trả lời cô.

Cô đóng cửa lại và cầm dầu gội lên ngửi, thấy có mùi như hoa hồng.

Sau khi sấy tóc, Jang Se Mi mặc bộ đồ ngủ màu đen rồi bước ra ngoài. Khi ấy, Baek Do Yi vẫn còn ngồi đó và chưa thay trang phục trên người.

Jang Se Mi nhận ra Baek Do Yi dường như đang có một kế hoạch gì thì phải. Quả nhiên, nàng đứng dậy và nhặt chiếc khăn lụa trên ghế quàng vào cổ rồi nói:

"Mẹ vừa đặt mua pháo hoa, họ nói đằng sau có một công viên nhỏ rất phù hợp cho việc này. Chúng ta hãy cùng nhau đi đốt pháo hoa nhé !"

"Dạ thôi, con vừa mới tắm xong."

Với hàm ý không muốn di chuyển, Jang Se Mi ôm đôi dép lê vốn định ngồi xuống thì vẫn thấy Baek Do Yi đứng ở cửa. Baek Do Yi vừa mặc áo vào, vừa đưa cho cô một chiếc áo khoác mỏng và không quên hối thúc:

"Đi nào, đi nào."

Baek Do Yi luôn thích nói câu này khi muốn thuyết phục người khác làm gì đó cùng mình, nàng không thể đưa ra bất kỳ lý do nào ngoại trừ sự thuần khiết nhất:

"Mặc áo vào và chúng ta cùng đi đốt pháo hoa."

Cuối cùng thì Jang Se Mi cũng chịu đi chơi với nàng.

Jang Se Mi mặc chiếc áo khoác không vừa vặn với cơ thể, chỉ đủ che chắn nửa thân trên, những phần tua rua ở gấu váy liên tục cọ vào bắp chân khiến cô hơi khó chịu.

Jang Se Mi và Baek Do Yi mỗi người xách một túi pháo hoa, Baek Do Yi vừa đi vừa nhìn xuống chân cô:

"Con mang đôi dép này có thấy lạnh không vậy ?"

Jang Se Mi quả thực có hơi lạnh nhưng ngoài mặt vẫn cứng rắn nói: "Con lười thay lắm."

Đến nơi, Baek Do Yi dừng lại xoa xoa tay rồi ngước mắt nhìn trời, gió thổi qua làm chiếc khăn quàng màu xanh trên cổ bay bồng bềnh giữa không trung. Jang Se Mi tuy không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Baek Do Yi, nhưng cô vẫn nghe được tiếng cười trong trẻo của nàng.

Tuy nhiên, Jang Se Mi cũng không ngờ chính cô đã tự nói với bản thân rằng: Hãy tiếp tục điều này bằng cách đặt mua tất cả pháo hoa !!

Jang Se Mi nhìn Baek Do Yi đang mỉm cười rạng rỡ, trên tay ôm những ống pháo hoa:

"Mẹ không định bỏ xuống à?"

Một giây tiếp theo, đúng như Jang Se Mi dự đoán, Baek Do Yi sắp khóc không thành tiếng mà nói với cô:

"Tự nhiên ta sợ, không có dám làm !"

"Mẹ đưa con một ít đi, để con xem thử."

Đây có lẽ là lý do tại sao Jang Se Mi muốn tự mình làm điều này.

Jang Se Mi bật lửa rồi nhanh chóng chạy ra xa, khi pháo hoa bừng sáng trên bầu trời, cô mơ hồ nghe thấy tiếng hét kinh ngạc của Baek Do Yi. Jang Se Mi ngẩng đầu lên thì mới nhận ra Baek Do Yi đang cười rất tươi, tuy nhiên nàng cũng không giấu được sự sợ hãi mà bỏ chạy lung tung, trông rất vui nhộn.

Lần này thì Jang Se Mi chạy nhanh hơn một chút, cho đến khi gần sát với Baek Do Yi. Khi cô quay đầu lại, một chùm sáng màu xanh đã nở rộ dưới sự chứng kiến của cả hai.

"Đẹp quá !"

Đây là lần đầu tiên nàng ở gần Jang Se Mi đến thế, không biết vì vui mừng hay phấn khích mà Baek Do Yi vừa nắm lấy cánh tay cô, vừa chăm chú nhìn pháo hoa.

Trong khi Baek Do Yi vẫn mải mê ngắm pháo hoa, thì Jang Se Mi lại quan sát một ngọn lửa đang bùng cháy ở hướng khác. Cô không để ý đến pháo hoa rực rỡ, cũng không quan tâm tro tàn rơi xuống sau mỗi lần nổ tung, Jang Se Mi chỉ hướng mắt về một người và sẽ mãi nhìn về người đó.

Trên đường trở về chỗ nghỉ, tâm tình Baek Do Yi rất vui vẻ. Nàng không ngừng nhắc đến Jang Se Mi và bảo rằng tính cách của cô hoá ra là như vậy. Nếu người khác chủ động lôi kéo cô, cô vẫn sẽ tham gia cùng mặc dù ban đầu có chút không vui.

"Pháo hoa đẹp lắm phải không?"

Baek Do Yi tự hỏi như thể chứng minh quyết định của mình là đúng, tuy hơi trẻ con nhưng Jang Se Mi lại thấy đáng yêu.

Nếu cô biết trong tương lai sẽ có dịp nhìn ngắm cảnh tượng rực rỡ này nhưng không có Baek Do Yi ở bên, Jang Se Mi nhất định sẽ nói với nàng rằng đêm hôm ấy có một người còn đẹp hơn cả pháo hoa.

Tuy nhiên, Jang Se Mi không cảm thấy buồn. Cô sẽ luôn nhớ về cơn gió lạnh đã thổi qua khoảng cách giữa hai người dưới bầu trời rực sáng, và đêm đó cũng là lần đầu tiên Baek Do Yi đã chủ động nắm lấy cánh tay cô.

Cả hai cùng nhau đi bộ trên con đường về, ánh đèn đường vàng ấm và những con đường đá chằng chịt khiến Jang Se Mi vô thức nhớ được quãng đường đó dài bao nhiêu, đồng thời cũng để lại một mảng màu ấm áp trong ký ức giữa hai người.


----


Jang Se Mi cầm túi xách đứng trong thang máy chờ đi xuống, một người bạn đã bày tỏ nhã ý mời cô ở lại ăn tối nhưng cô từ chối. Người kia liếc nhìn bàn tiệc vừa được bày sẵn trên tầng thượng, bất lực nói: "Thế thì mất vui rồi."

Cô chỉ cười, biết rằng không nên đổ lỗi cho bản thân.

Đêm nay Jang Se Mi đã nhớ lại một số chuyện và cho đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ.

Bạn bè của Jang Se Mi khi biết tin cô rời khỏi Dan gia cũng khuyên cô, nói rằng cô hãy quên tất cả mọi thứ đi. Nhưng trên thực tế, Jang Se Mi cảm thấy mình đã buông bỏ rồi, vì trước khi mọi chuyện trở nên rối tung, cả hai đã tìm ra giải pháp tốt nhất nhất.

Hãy để những người muốn chấm dứt mối quan hệ được tách ra, và những người nào muốn rời đi được thực hiện điều đó.

Những ký ức cùng những thời khắc khác nhau sẽ gắn kết chúng ta lại với nhau. Chẳng hạn như vừa rồi, những điều tốt đẹp sẽ khơi dậy sự háo hức, còn những điều tồi tệ sẽ làm mục nát trái tim.

Nhưng hầu hết thời gian, Jang Se Mi đều nhớ về quá khứ thoáng qua đó.

Hãy để cô nhớ rằng cô đã từng yêu một người như vậy ...

Trong gara tầng hầm, Jang Se Mi đưa tay vào túi tìm chiếc điện thoại để kết nối với hệ thống định vị xe hơi thì nhìn thấy một tin nhắn.

Đẹp lắm

Jang Se Mi cầm điện thoại do dự, tin nhắn này được gửi đến khi cô bỏ điện thoại vào túi. Đã một lúc lâu rồi, cô có nên trả lời không?

Lúc này, một hộp thoại mới hiện lên.

Nhưng con còn nhớ pháo hoa ngày hôm ấy không ? Ta nghĩ lần đó trông đẹp hơn

Jang Se Mi mỉm cười và nhấn vào ô hộp nhập liệu:

Và người hãy nhớ, rằng tôi cũng nghĩ vậy ...

Cảm ơn Baek Do Yi, cảm ơn vì đã nhớ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro