VỀ MÀU ĐỎ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Molord
Tựa gốc: 关于红色


Khi khám phá được một điều gì đó, con người ít nhiều luôn đi tìm phần tiếp theo sau sự kiện đầu tiên. Trên thực tế, mọi người luôn chuyển sang bước tiếp theo như vậy mà bỏ lỡ phần đầu.

Tuy không thể miêu tả được chính xác đó là gì, nhưng Jang Se Mi chỉ nhớ rằng mình đã được nghe về câu nói: "Màu đỏ là sự khởi đầu của mọi màu sắc."

Một họa sĩ từng nói với cô rằng màu đỏ là màu đầu tiên được con người phát hiện và đưa vào sử dụng sớm nhất. Trong số tất cả ngôn ngữ màu sắc trên thế giới, màu đỏ là màu cổ xưa đầu tiên được đặt tên và theo cách nói của Hegel – là màu mang tính "biểu tượng" nhất.

Máu và Lửa - đại diện của sự nguy hiểm và những điều cấm kỵ.

Khi Baek Do Yi chậm rãi bước xuống cầu thang xoắn ốc, bộ váy dạ hội bằng nhung màu đỏ của nàng đã khiến cho đôi mắt của Jang Se Mi gần như bốc cháy. Môi cô đột nhiên khô khốc, chất lỏng đỏ tươi từ ly rượu trượt xuống cổ họng, như thể cô vừa nuốt chửng chiếc váy nhung kia.

Hãy dừng lại đi....!

Jang Se Mi thầm nói với trái tim đang đập thình thịch của mình, nếu nó không đập loạn xạ lên như thế này thì chính cô cũng không biết rằng mình đang còn sống.

Cho dù Jang Se Mi có liệt kê bao nhiêu đặc điểm ngoại hình thì cũng không diễn tả hết được vẻ đẹp ấy. Nói cách khác, nếu không giàu kinh nghiệm thẩm mỹ thì không lời lẽ nào có thể miêu tả nổi vẻ đẹp trước mắt cô.

Mái tóc xoăn được chăm chút kỹ lưỡng cho buổi tiệc đêm, với độ bồng bềnh tự nhiên xõa xuống gò má và đôi bờ vai hoàn hảo của Baek Do Yi. Khi bước đến bậc cuối cùng của cầu thang, nàng dừng lại một nhịp và đặt cánh tay của mình lên lan can như một cách tạo ấn tượng trước những nhân vật đang có mặt trong buổi tiệc.

Ở góc độ này, Baek Do Yi trông như một con trăn siết mồi tràn đầy nguy hiểm. Nàng đứng đó, đôi mắt màu hổ phách lướt qua từng vị khách dưới ánh đèn rực rỡ và tất nhiên, sự xuất hiện của nàng cũng chính là lúc bữa tiệc bắt đầu.

Một lát sau, có người cầm micro lên sân khấu phát biểu gì đó ...

Jang Se Mi âm thầm quan sát tình hình xung quanh, sự chú ý của mọi người dường như đang bị lời nói trên kia hấp dẫn. Cô không biết vì sao những người khác có thể bình tĩnh đến vậy, chẳng lẽ họ không cảm nhận được những gì như cô đã nhìn thấy ?

Bọn họ không cần phải che giấu cảm xúc thật của mình như cô, vậy mà vẫn chưa có ai lên tiếng khen ngợi Baek Do Yi thay cho cô ư ?

Baek Do Yi rất thích những lời khen ngợi và Jang Se Mi biết rất rõ điều này. Bất cứ khi nào có người nói những điều tốt đẹp với Baek Do Yi - dù đúng hay sai, khóe môi nàng cũng sẽ cong lên.

Và rồi có một người cầm ly rượu tiến đến bắt chuyện với Baek Do Yi, Jang Se Mi bình tĩnh lắng nghe, tai cô lọc ra một số từ khoá đại loại như "sáng chói", "đẹp đẽ" "cảm động".

Không, những từ này không đủ sức nặng !

Jang Se Mi cau mày, trên mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. Lời nói của người kia quá giả dối và hời hợt, thậm chí còn không diễn tả được một phần mười vẻ đẹp của chủ nhân.

Nhưng dù vậy, Baek Do Yi vẫn mỉm cười dịu dàng, nàng tiếp nhận mọi lời khen ngợi. Trên cánh tay trần của nàng là đôi găng tay được làm cùng chất liệu với chiếc váy nhung, nhưng cho dù là loại vải nào thì chắc chắn màu nước mắt của Aphrodite (*) đã được thêm vào trong quá trình nhuộm.

Jang Se Mi biết rất rõ Baek Do Yi sẽ phản ứng thế nào nếu như cô mỉm cười bước tới và nói ra sự thật về cảm xúc của mình đối với cái đẹp, giống như trước đây.

Nàng sẽ chớp mắt liên tục, mắng yêu cô bằng ánh mắt quyến rũ, nàng sẽ nắm lấy tay cô, bảo rằng cô chỉ đang cường điệu hóa và khen Jang Se Mi là một đứa trẻ đáng yêu. Đồng thời, nàng sẽ nở nụ cười vui vẻ, không để ý đến phản ứng của người xung quanh trước những lời tán dương như vậy.

Nhưng đáng tiếc, Jang Se Mi không thể đích thân nói ra những điều giấu kín trong lòng. Cô chỉ có thể đứng im với vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó quay sang một hướng hoàn toàn không có hình bóng của Baek Do Yi.

Cách đây không lâu, Jang Se Mi vừa ra quyết định loại bỏ những cảm giác khủng khiếp cũng như những điều cấm kỵ trong suy nghĩ đối với mẹ chồng, bắt đầu từ việc cố tình xa lánh.

Nhiệm vụ đối đầu với Baek Do Yi khó khăn khủng khiếp, đặc biệt là những lúc như thế này. Baek Do Yi sẽ không còn là Baek Do Yi, người mà nhiều năm sau sẽ chán ngấy sự thờ ơ và thô lỗ của cô.

Giọng nữ opera trên sân khấu có vẻ đang trong tình trạng không tốt, Jang Se Mi vô thức gõ vào tay vịn của ghế ngồi làm cho Baek Do Yi chú ý đến đôi bàn tay đang đeo nhiều chiếc nhẫn của cô:

"Sao hôm nay con không nói gì cả? Có chuyện gì sao?", Baek Do Yi mở đầu với chất giọng quan tâm.

Jang Se Mi dừng động tác ngay lập tức và bảo rằng không sao, như một cách nói lịch sự hơn là "Xin đừng hỏi nữa".

Thái độ của cô khiến Baek Do Yi hơi nhướng mày.

Không phải nàng không nghe nói về sự thay đổi trong tính tình gần đây của con dâu, nhưng có vẻ Jang Se Mi đã vượt ra khỏi ranh giới. Đối với Baek Do Yi, những lời buộc tội hay phàn nàn từ một phía vẫn không chắc chắn bằng việc tự mình nhìn thấy và cảm nhận.

Có lẽ điều này giống như sự nổi loạn của một đứa trẻ - nàng thầm nghĩ.

Bằng cách dựa vào sự thờ ơ của mình, Jang Se Mi đã nghĩ rằng nó sẽ giúp mối quan hệ giữa cả hai trở nên phai nhạt. Nhưng trong trường hợp này, cũng không thể nói rằng Jang Se Mi chưa bao giờ ngừng nuôi những hy vọng dù là nhỏ nhất, cô muốn được Baek Do Yi chú ý nhiều hơn như là một đứa trẻ nổi loạn ở tuổi thiếu niên.

Trong khi Jang Se Mi gần như không thể thở nổi và im lặng trong tuyệt vọng, Baek Do Yi đã ngồi xuống bên cạnh cô, thì thầm hỏi:

"Con và thằng bé cãi nhau à?"

"Không !"

Jang Se Mi ngửi thấy hương thơm tỏa ra từ cơ thể của người đó.

"Thật sao? Nếu có, con phải nói với ta đấy. Ta sẽ ủng hộ con, chúng ta là liên minh phụ nữ mà, phải không?"

Baek Do Yi nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô và đặt lên đùi mình.

Jang Se Mi cuối cùng cũng được chạm vào tấm áo nhung mà cô đã mải mê ngắm nhìn, cho dù từ đầu đến cuối cô không có ý xác định đó là chất liệu gì. Baek Do Yi dùng ngón cái xoa lên mu bàn tay của Jang Se Mi, để thể hiện sự thân mật, nàng còn chạm vai mình vào vai cô, làn da trần của hai bộ váy không tay được tiếp xúc ...

Sự thờ ơ của Jang Se Mi gần như bị nhiệt độ của người ngồi cạnh xuyên thủng, nhưng may mắn thay lời nói tiếp theo của Baek Do Yi đã kéo cô trở về thực tại:

"Hơn nữa, nếu tâm trạng của con không tốt, em bé trong bụng cũng sẽ cảm nhận được điều đó."

Từ "đứa trẻ" bất ngờ khơi dậy sự căng thẳng nhất của Jang Se Mi, cô lập tức rút tay mình ra khỏi chiếc váy nhung với thái độ thô lỗ.

Baek Do Yi rất ít khi bị đối xử như vậy, nàng vô cùng kinh ngạc, toàn thân trở nên cứng đờ trước hành động của Jang Se Mi. Baek Do Yi nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng của mình rồi quay sang Jang Se Mi, tuy nhiên nàng chỉ cho rằng đây là chứng rối loạn cảm xúc do hormone gây ra khi mang thai.

Jang Se Mi nhìn xuống bụng mình, vẫn chưa có dấu hiệu gì nhưng quả thực một sinh linh nhỏ bé đang nằm trong cơ thể cô.

Cô sắp làm mẹ, vừa mới phát hiện ra tình cảm của mình thì đã đón nhận một đứa trẻ mà cô đã mong đợi từ lâu ... Điều này giống như trò đùa của số phận mà ông trời đã dành cho cô.

Đó là một loại cảm giác mà trong sâu thẳm, cô không có chút sức lực nào để thoát ra. Jang Se Mi biết mình đã làm tổn thương Baek Do Yi, cô nhận thức rất rõ được hành động lúc nãy, cảm giác ấy giống như bị ai đó dùng khối sắt lạnh cắm thẳng vào ngực cô vậy.

Baek Do Yi cảm thấy hơi không an tâm, vẻ mặt nàng vẫn bao dung và nhỏ nhẹ nói với Jang Se Mi:

"Vậy khi nào con muốn tâm sự thì cứ tìm ta. Nếu không tiện, con có thể tâm sự với bạn bè hoặc bà ngoại, nói ra luôn tốt hơn giữ trong lòng, con ạ."

Chiếc váy đỏ chạm vào mắt Jang Se Mi, sự dịu dàng và bao dung của Baek Do Yi được dùng làm nhiên liệu đốt cháy những phần sâu thẳm trong tâm trí cô, chạy dọc theo từng dây thần kinh thị giác.

Thật hoang đường, Jang Se Mi tưởng tượng rằng nếu cô thổ lộ lòng mình với người đó ...  Những khao khát thầm kín bên trong đang kêu gọi Jang Se Mi thoát khỏi bản ngã, nhưng những mong muốn này cũng chỉ có thể tồn tại khi cô chấp nhận từ bỏ bản thân.

Lúc này Jang Se Mi vẫn còn trẻ, cô không tin những tình cảm mãnh liệt được gói gọn trong trái tim, hay những ngọn lửa đam mê bị kìm nén sẽ tiếp tục bập bùng cháy trong tâm hồn cô suốt cả cuộc đời.

Nhưng cho dù thế gian có tồn tại một thứ như vậy đi chăng nữa, Jang Se Mi đã nghĩ rằng hiện thực của cuộc sống cuối cùng cũng sẽ dập tắt đi những ngọn lửa ấy. Cô còn có thể nghĩ gì khác hơn ?

Jang Se Mi chỉ có thể thuyết phục bản thân rằng: Nếu một hạt giống đã chết có thể hồi sinh bằng cách được rải xuống dòng sông Nile, thì những người mất đi linh hồn sẽ được cứu rỗi.

Nhưng quá muộn rồi, cô đã trả giá đắt cho việc giấu kín những tâm tư của mình.

Tuy nhiên, đó lại là câu chuyện của 25 năm sau ...

一一一
(*) Theo một số phiên bản khác của Thần thoại Hy Lạp, Adonis là một chàng trai người phàm nhưng đã lọt vào mắt xanh của nữ thần Aphrodite.

Trong một lần đi săn thì Adonis bị lợn rừng giết chết và khi Aphrodite tới nơi thì đã quá muộn. Từ đó, máu của Adonis và nước mắt của Aphrodite hòa lẫn vào nhau rơi xuống đất, biến những bụi hồng trắng trở thành màu đỏ như chúng ta thường thấy hiện nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro