Những câu chuyện ôi thiu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*****

13) Ở Svay Pak, khu chợ tình dục của Campuchia, gái Việt nhiều hơn gái Cam. Giá cũng rẻ hơn.
Ở phố đèn đỏ Mrit Tuquay, gái Việt phải học nói tiếng Cam để giả làm gái Cam. Tiếng Hoa cũng được. Bởi gái Cam chỉ đóng tiền cho bảo kê, còn gái Việt thì phải đóng cho cả bảo kê và cảnh sát, là cả hai đầu bảo kê, người Cam và người Việt. Gái Việt Nam đẹp, trắng trẻo sạch sẽ hơn gái Cam, nhưng lại chuyên đi giá rẻ, phá giá. Học tiếng Cam hay Hoa để lúc ăn uống hay mua sắm, khỏi bị lộ là người Việt. Khỏi bị đánh hội đồng.

Qua Malay hay Singapore thì bắt buộc phải học tiếng Quan Thoại. Ít nhất là mấy câu để xin thêm tiền boa, bởi đều là khách mua vé, đã thanh toán trước. Có biết khái niệm "xả hàng", khuyến mãi bán vé theo cuộn hoặc lốc hay không ? Làm ơn, đừng biết. Chủ lò chỉ chọn gái quá đát để xả, và gái Việt.

Còn ở Châu Âu, là Nga hoặc Đông Âu, trời ơi, phải dùng hai từ nô lệ mới đúng. Xuất khẩu lao động? Hợp đồng ghi là làm thợ may, làm giặt ủi? Khốn nạn !

"Kaufen Sie Botschaftspässe Viet Nam". Có ai biết hay còn nhớ không? Là phóng sự của BBC về một cô gái Việt tên là Thi mất ba năm tích góp mong đủ tiền mua được cái hộ chiếu để có thể về nước. Cuối cùng, Thi vẫn không về được. Năm đó Thi qua châu Âu không phải bằng xe đông lạnh, khoảng thời gian đó luật pháp lỏng lẻo hơn nhiều, là đi máy bay với visa du lịch. Thi tưởng là chỉ cần mất 6 tháng làm không công ở nông trại thì sẽ trả hết tiền cho bọn môi giới, dĩ nhiên là không phải. Thi nói là chủ của cái động đó thì đúng là người da trắng, nhưng những người trực tiếp hành hạ và ép buộc Thi, tất cả đều là người Việt. Có lần Thi trốn được đến đồn cảnh sát, đại diện Đại sứ quán Việt Nam đến nhận Thi, rồi đưa Thi lại cho bọn bảo kê động. Đó là lúc Thi biết mình cần phải để dành tiền để mua hộ chiếu minh chứng mình là người Việt. Thế mà đến lúc chết, Thi vẫn chưa chứng minh được mình là người Việt.

Tôi không bôi nhọ đâu, không hề. Bởi nếu muốn thì đã nhắc tới đường dây bán trinh trẻ em Việt ở Phnom Penh rồi. Tới đường Slai Crat 17, hoặc nói với tài xế là tới khu "after big Metro" là họ sẽ hiểu, tra trên Google map thì sẽ là con đường Viet beauty. Không cần biết ngoại ngữ đâu, ở đó nhiều người Việt lắm, thấy bảng hiệu tiếng Việt thì cứ bước vô. Khoảng ba năm trước (2017) giá mà tôi nhớ là 1100 usd cho một bé 13 tuổi trong 1 tuần. Với những đứa mặt mũi dễ thương thì có thể lên đến 1700 usd. Có giấy đảm bảo trinh tiết của bác sĩ đàng hoàng, không thì mất khoảng 60 - 80 usd để gọi bác sĩ đến kiểm tra hàng trực tiếp.

Tôi giả làm người Hong Kong, nói tiếng Anh, mấy đứa nhỏ thì được bọn cò giới thiệu là người Cam. Là bé gái người Cam mà khi thấy tôi khóc, nó hỏi : "Tại sao chú khóc?". Tôi không biết lúc hấp hối bản thân sẽ có cảm giác gì, nhưng tôi nghĩ là nó sẽ không tệ bằng cảm giác của tôi lúc đó đâu.

Nhiều người hỏi tại sao tôi hay viết những bài viết tiêu cực về đất nước đến như vậy. Không phải tiêu cực đâu, đó là hiện thực, và chỉ mới là một phần của hiện thực. Nếu bạn không nhìn thấu và hiểu thấu được hiện thực, thì những thứ nhân đạo hay nghệ thuật đều chỉ là cái bánh vẽ, là hoa giả gắn trên cây khô, chúng vô nghĩa. Tôi dành gần như cả đời để theo đuổi cái đẹp cũng như nghệ thuật rồi, tôi nghĩ là mình có đủ tư cách để nói ra câu đó.

Có chín trăm chín mươi chín người ca ngợi và tô lớp sơn hồng rồi, hãy cứ để tôi làm kẻ khùng điên khờ dại cạo lớp sơn đó ra, cho dù không ai muốn nhìn vào thì cũng chẳng sao cả. Những số phận đó ít nhất cần có một lần, hay một ai đó nhắc nhớ về cuộc đời họ, về những giọt nước mắt hay nụ cười mà họ đã mang theo cũng như vỡ tan trong suốt kiếp nạn của mình.

Cứ chửi rủa và oán trách tôi nếu muốn, tôi sẽ không giận bạn đâu, thậm chí tôi còn ghen tị với bạn đó. Năm xưa, tôi cũng đã từng là một người cắm hoa giả, thậm chí là vô cùng giỏi trong việc đó, giỏi đến mức được bằng khen và tuyên dương ca ngợi, được xã hội coi là một cá nhân thành công, gương mẫu.

Chính tính nhân đạo khiến tôi đặt ra câu hỏi về hiện thực, và chìm trong hiện thực để lại một lần nữa xây đắp lòng nhân đạo của mình. Chỉ có tự hào, không có hối hận.

Tôi nhớ năm 2014 ở Campuchia, ngay trong khu Svay Pak, bọn họ mời tôi về khu phòng trọ của họ. Tôi uống coca, họ uống Chivas và ăn bò khô, trái cây. Chivas bên đó không có mắc tiền như trong vũ trường hay siêu thị của Việt Nam đâu, một chai Chivas 18 giá chỉ tương đương với một thùng bia loại rẻ tiền mà thôi, bò khô mới mắc. Có một cô gái hỏi thăm tôi về khu chợ tình dục ở biên giới Việt - Cam, là hỏi xin kinh nghiệm để tính đường đi nước bước, bởi vì cô ấy đã 20 tuổi rồi, sắp trở thành hàng lô, hàng quá đát ở khu này, hỏi để mai mốt ra đó làm ăn. Tôi hỏi cô ấy là có định về Việt Nam thăm gia đình hay không? Cô ấy nói : "Là họ bán em đi mà, lâu quá rồi, em chỉ nhớ nhà mình ở đâu đó thôi, chứ bắt em đi tìm sợ em tìm không ra đâu. Mà em cũng chẳng muốn..."

Một cô gái khác hỏi tôi là ở Việt Nam ma túy và thuốc lắc các loại mắc hay rẻ hơn bên Cam. Cô ấy cắn kẹo, hít ke, uống rượu gần như cùng lúc, mà vẫn tỉnh táo để vừa ngồi nói chuyện với tôi, vừa chải lại bộ tóc giả cho gọn gàng. Tôi buộc phải bỏ qua câu hỏi đó. (Ở Việt Nam mắc hơn, giá trung bình các loại cũng hơn khoảng 30%).

Hỏi tôi có thương tiếc hay thương hại gì họ không ư? Tôi loại bỏ khái niệm đó ra khỏi suy nghĩ của mình từ lâu rồi, phải như vậy thì tôi mới có thể nhìn họ, ở bên họ, mà không khiến họ xa lánh, ngượng ngùng, hay nhìn tôi như một túi tiền, hoặc như khách hàng. Có ai đọc bài "Đi tìm giới hạn cho sự tàn nhẫn" chưa? Cái tay hay chân đứa trẻ bị chặt ra, cũng được gom lại để chờ thương lái tới thu mua đó. Thương tiếc bao nhiêu cho đủ đây?

Ở đâu cũng có tệ nạn, xã hội nào cũng có góc khuất. Mọi người sống với những gì mà mình có, đó là cách đơn giản nhất để tồn tại. Tôi không hy vọng là mấy bài viết của tôi có thể thay đổi hay khẳng định được điều gì, tôi qua cái tuổi mơ mộng đó lâu rồi. Tôi chỉ muốn hai điều rất đơn giản thôi.

Một là muốn bạn đọc có thêm góc nhìn hiện thực, để rõ thêm vị trí mà bản thân họ đang tồn tại. Cho dù bản thân bạn sinh ra và sống trong một đại dương màu hồng đi chăng nữa, thì biển vẫn nhấp nhô và cuộc sống luôn có thăng trầm. Sẽ có một ngày, sự thấu hiểu hiện thực sẽ là một phần chỗ dựa để bạn vượt qua những vấn đề trong cuộc sống của mình.

Sắt không luyện sẽ không thành thép được, đừng là một người chỉ vì thất nghiệp hay thất tình mà đã muốn nốc thuốc ngủ hay nhảy cầu các kiểu. Càng đừng vì nể anh em bạn bè, vì muốn giữ bồ giữ bịch mà dính vào tệ nạn hay ma túy. Bản lĩnh không phải là lên rừng giết hổ đâu, bản lĩnh là sống, và sống chân chính.

Còn điều thứ hai, đơn giản thôi, hãy trân trọng những gì mình đang có. Cho dù là bất hạnh đi chăng nữa, thì mỗi hơi thở khi bạn vượt qua cái bất hạnh đó nó cũng đáng được trân trọng. Bởi vì dù sao bạn cũng đã may mắn hơn rất nhiều người, là những ai không biết được đâu là hạnh phúc, để rồi mất luôn khả năng nhận định đâu là bất hạnh.

Câu cuối cùng, lỡ như có lúc bạn gặp và tiếp xúc với những mảnh đời mà tôi từng nhắc đến, hãy hoặc là tuyệt đối xa lánh, hoặc là tuyệt đối chân thành. Đừng đong đo cảm xúc hay thương hại nửa vời, bởi thứ đầu tiên bị vấy bẩn, sẽ chính là tâm hồn của bạn. Đó là một trong những bài học đắt giá nhất, mà tôi từng học được.

*
Trương Lang Vương
*

Bạn có điện thoại hay máy tính để đọc, và có thể đọc hiểu bài viết này của tôi, tức là bạn đang ở một tầng mức rất cao trong xã hội này rồi đó. Hãy tận dụng tốt những gì mình đang có đi, mọi thứ có thể tệ được đến đâu chứ?

*"*"*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro