Chiêu Diêu - Cửu Lộ Phi Hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• "Ta có thể từ bỏ tất cả vì nàng, chỉ cần nàng luôn bình an."
Ừ, lúc này mà vẫn có thể biểu đạt được sự trung thành, đúng là một đệ tử giỏi ăn nói.Chỉ có điều, nghe những lời hắn nói, ta chẳng hề xúc động. Loại chuyện này ta đã thấy khá nhiều, rất nhiều người đã từng nói: vì ngươi, ta có thể vứt bỏ tất cả, không phải bởi hắn là một người vĩ đại, mà là vì vốn dĩ hắn chỉ có hai bàn tay trắng.

• Ta làm chứng, đúng là khi nãy Mặc Thanh có nói như vậy. Thế nhưng, lãnh đạo mà! Cái gì gọi là lãnh đạo? Đó chính là khi lãnh đạo đã nói một thì ngươi cũng phải nói một; mà lãnh đạo đã nói không phải một thì ai dám ở trước mặt hắn nói một. Mặt khác, ngươi cũng không thể nhắc nhở lãnh đạo rằng hắn vừa mới nói một, bởi vì như tuế là chứng tỏ lãnh đạo vô cùng ngu xuẩn, khiến hắn mất mặt.

• Ta cảm thấy thế giới quỷ này đối với một ma đầu đã từng hoành hành ngang ngược như ta tràn đầy kỳ thị và ác ý. Sau khi lĩnh ngộ được đạo lý đó, ta vẫn suy nghĩ, liệu có thể dùng hồn phách hiện tại này của mình đi giết Diêm vương, lật đổ Địa phủ lên thống trị hay không; nhưng rồi lại cảm thấy... thôi cứ ngoan ngoãn quay về tìm người đốt vàng mã cho vậy.

• Ta vẫn còn nhớ, sau khi vừa nghe kể về vẻ đẹp của Cầm Thiên Huyền lần đầu tiên, ta còn cho người đi bắt hắn mang về nhốt trong địa lao. Ta ngồi ngắm hắn cả một đêm, cảm thấy như thế thật đã ghiền. Bây giờ nhớ lại, nội tâm lại có chút ngứa ngáy, nếu có cơ hội nhìn hắn thêm một lần nữa thì quá tốt...

• Trong khoảnh khắc luồng khí đó sắp bổ vào người ta, ta chỉ có một suy nghĩ: thôi xong rồi, sau lần này thì không cần buồn về tiền vàng hay thân thể nữa. Ta có thể cùng Chỉ Yên nắm tay nhau ở bên mộ phần xanh cỏ chơi trò bắt quỷ rồi.

• "Chậc chậc, mấy kẻ yêu đương các ngươi đúng là....! Lúc người ta muốn dẫn ngươi đi thì ngươi gào khóc kêu không muốn. Bây giờ người ta sắp chết, trên đời này không còn ai ép buộc ngươi đi nữa thì ngươi lại uất ức không chịu. Thế bây giờ phải làm sao thì ngươi mới vừa lòng? Khó hầu hạ quá đấy."
Chỉ Yên giận đến nghiến răng: "Hai cái đó giống nhau sao? Ta không nói chuyện với ngươi nữa, ta phải đi cứu hắn!"
"Đứng lại!" Ta quát nàng một tiếng, "Ngươi biết cách cứu người bị nhốt trong địa lao như thế nào à?"
Lần này Chỉ Yên bị ta quát mới tỉnh táo lại một chút, nàng lặng yên trong chốc lát, sau đó cúi đầu ảo não bước quay trở lại hai bước, đến trước hồn thể của ta, sụt sịt mũi lí nhí hỏi: "Cứu như thế nào?"
Ta bay tà tà về phía giường: "Đứng ngay ngắn lại, lau hết nước mắt cho ta. Trước tiên nói hai tiếng xin lỗi ta cái đã."

• "Sư phụ... vừa rồi ta cứ nghĩ mình sẽ không còn được gặp lại ngài nữa."
"Không đâu. Nếu nàng muốn gặp ta thì ta sẽ tới bên cạnh nàng."

• "Sợ ta à?"
"Ngươi cũng đâu có giết ta, vì sao ta phải sợ?"
"Làm sao ngươi biết ta sẽ không giết ngươi?"
"À... vậy thì ngươi giết ta đi."

• "Sư phụ." - Ta ngọt ngào gọi hắn một tiếng, đang liếc mắt ngó Lục Hợp Kiếm ở bên hông hắn thì mặt trời lại ló lên, Chỉ Yên bỗng chốc hồi hồn, còn hồn phách của ta thì bị hất ra ngoài. Chỉ Yên vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Mặc Thanh, nhất thời trở nên bối rối, trực tiếp biến thành người gỗ. Ánh mắt Mặc Thanh nhàn nhạt nhìn nàng chăm chú.
Ta vội vàng ra dấu cho Chỉ Yên: "Nhanh nhanh, mau ngả vào ngực hắn đi, làm nũng đi, tỏ vẻ đáng yêu đi. Để hắn đưa thanh kiếm đó cho ngươi!"
Chỉ Yên nghe xong mấy lời của ta, cứng ngắc rặn ra một nụ cười: "Sư Sư Sư Sư sư..."
Nàng run rẩy nói lắp liên tục, cuối cùng đành phải bỏ cuộc thều thào nói, "Thật ngại quá... Ta thấy hơi mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi một chút..."

• "Lộ Chiêu Diêu, sao cả ngày hôm nay ngươi cứ buồn bực cáu bẳn thế, mở miệng ra là mỉa mai người khác? Có phải tâm tình không tốt cho nên mới bắt nạt ta để lấy lại cân bằng không?"
Ta nằm ở trên giường, gác chân, liếc nàng một cái: "Vi sư rất vui mừng."
"Ngươi vui mừng cái gì?"
"Rốt cục cũng có một lần ngươi nhìn ra được là ta đang bắt nạt ngươi."

• "Ngươi cứu người chính là thiện, ta cứu người lại là ác? Ngươi thành lập môn phái thì là đúng, ta lập phái riêng thì là sai? Tín ngưỡng của ngươi thì gọi là giữ vững, còn tín ngưỡng của ta thì gọi là tính xấu không đổi. Đạo lý ở đâu ra?"

• Giờ phút này trong mắt của hắn dường như càng kinh tâm động phách, sơn băng địa liệt."Lộ Chiêu Diêu."
"Ừ." Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, "Là ta."
Thiên địa rộng lớn, vũ trụ mênh mông, giờ phút này cũng yên tĩnh không tiếng động.

• "Hoàng Tuyền Vong Xuyên, chỉ cần có chàng, ta sẽ đi theo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro