TRÍCH TỪ NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(trích từ truyện Trầm Hương Tuyết của Thị Kim)

1.Lúc đó nàng ở cũng ở cùng Bùi giản,nàng mặc một chiếc bách điểu quần màu sắc tươi sáng,lớn tiếng tự khen mình.Lúc đó hắn cảm thấy buồn cười,trên thế gian này sao lại có nữ nhân mặt dày như vậy,nhưng sau đó lại phát hiện sự kiêu ngạo này là hào quang chỉ mỗi mình nàng có.Hào quang đó dần dần tối đi,đến khi hắn phát hiện thì đã không nhớ ra được mất đi từ lúc nào.

(Gia Luật Ngạn)

2."...Vương gia có lòng tốt chừa đường lui cho thiếp nhưng thiếp không hề cảm động,vì trong lòng vương gia thiếp không phải là thê tử có thể cùng hoạn nạn với chàng.Có lẽ trong lòng chàng,thiếp không khác mỹ nhân phiên bang và Bế Nguyệt là bao,chỉ là nữ nhân của chàng mà thôi.Thiếp khá hơn họ một chút đó là thiếp là trắc phi được cưới vào phủ ,không thể tùy tiện đem tặng nhưng lại có thể tùy tiện hòa ly.

Trong lòng thiếp tình nghĩa phu thê vô cùng quý giá còn trong lòng chàng chỉ là một tờ giấy mỏng.Chàng có thể tùy tiện vứt bỏ nhưng thiếp không thể tùy tiện nhặt lại."

(Mộ Dung Tuyết)

3.Nếu nàng đã không chịu quay đầu,nếu nàng đã từ bỏ,vậy hắn hà tất phải khổ sở đeo bám,nếu nàng đã hướng về mùa xuân Giang Nam,vậy hắn hà tất phải giữ lấy mùa đông kinh thành.Từ nay mỗi người một phương coi như chưa từng có người này,cũng chưa từng động lòng.

Nhưng cớ sao ngực lại như có vạn tiễn xuyên tâm?

(Gia Luật Ngạn)

4.Trái tim trống rỗng từ lâu đã dày đặc vết thương,không còn đau đớn.Tình yêu đau khổ này từ đầu đến cuối,chỉ là vở kịch chỉ có một vai.Chỉ có mỗi mình nàng nhập vai,người bị thương cũng chỉ có mỗi mình nàng.Đến cuối cùng,kết cuộc hắn cho nàng không phải vứt bỏ mà là hòa ly,những gì nàng trao đi chỉ đổi lại một hồi báo duy nhất,mỏng manh như tờ giấy.

5.Nàng ngưỡng mộ Kiều Tuyết Y đến tuyệt vọng,hắn vĩnh viễn sẽ không đối xử với nàng,thậm chí một lời khen hắn cũng keo kiệt,càng chẳng buồn hao phí tâm tư,chỉ bố thí cho nàng một con cún cũ.

6."Thì ra không phải chàng không biết yêu,chỉ là người chàng yêu không phải thiếp.Hôm nay thiếp mới biết,thì ra chàng cũng có tình cảm sâu đậm tinh tế đến vậy,cũng có thể dụng tâm,nghiêm túc vì một người đến vậy.Chỉ đáng tiếc người đó không phải là thiếp"

7."Thời gian qua ta cứ như đi trên vách núi,khập khiễng từng bước,không biết bước nào sẽ rơi khỏi vách núi,cả ngày lo lắng sợ hãi ,hôm nay rốt cuộc cũng rơi xuống khỏi vách núi rồi,tuy thịt nát xương tan nhưng cuối cùng cũng không còn bấp bênh nữa"

8. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu,hỏi lòng thì lòng không hối tiếc là được.

9.Nàng phát hiện rằng ngay từ đầu mình đã sai. Đôi bên yêu thương nhau mới bạc đầu giai lão,nàng một mình đơn thân tác chiến chỉ đổi lại thương tích đầy mình.Người hắn yêu không phải là nàng,cho dù nàng trao đi toàn bộ toàn bộ cũng không bằng một ánh mắt ngoái nhìn của Kiều Tuyết Y.Hắn vĩnh viễn sẽ không vì nàng mà phí hết tâm huyết đẽo một chiếc hộp,khắc tên nàng lên đó.

Cuối cùng nàng đã lĩnh ngộ nên mới buông tay.

(Mộ Dung Tuyết)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro