Phế hậu tướng quân - Nhất Độ Quân Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ai, người nắm lấy vai ta, cùng ta trải qua một đời tĩnh mịch

Ai, người gọi trái tim ta, che chở ta một kiếp lênh đênh

Cảnh xưa vẫn còn, hoa nở đều năm, mà người không thấy

Ngoài Chúc Lương, nào ai được hoá thành hồ điệp ? Còn kết thúc câu chuyện, lời thề...thôi thôi đã thành lời nói gió bay

* Tả Thương Lang

+ "Nơi biển người khó tới, một vai phụ, đang ngắm vai chính cô đơn"

+ "Cũng không phải người được yêu chiều gì, lúc trong đó cũng bao người ra vào thăm hỏi như vậy, có gì đáng khóc chứ"

+ "Người xem, thần theo người nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ người cũng chưa từng một lần hôn thần"

+ "Vi Vi, ta chỉ lo đây không phải ý muốn của hắn. Nếu an nhàn với vinh hoa phú quý, trên thế gian này, trong nhân gian này, chỉ sợ không còn ai nhớ đến Tả Thương Lang. Khi đó, dù ta sống hay chết, cũng không có người để tâm"

+ "Chủ thượng, lần sau người có thể ra lệnh trực tiếp trên đại điện, để người khác thi hành mệnh lệnh, tội danh gì cũng được, ít ra, trái tim này của thần vẫn có thể trốn nguyên trong vỏ tự dối lòng mình, cũng cam tâm tình nguyện bị người lừa dối..."

+ "Mộ Dung Viêm, trái tim ta sắp chết rồi, nó đã không còn đập nữa. Từ nay về sau có yêu nữa cũng chẳng ích chi...có yêu nữa cũng vô dụng..."

+ "Ta chỉ khóc trước mặt một người, bởi trước giờ ta vẫn nghĩ người đó là nam nhân của ta. Nhưng sau này mới phát hiện ra, người đó là chủ nhân của ta, chỉ là chủ nhân"

+ "Thần gọi tên Người suốt, thần vẫn hi vọng mong manh chủ thượng yêu thần, dù chỉ một chút thôi, chủ thượng sẽ phái người đến cứu thần, như vậy có lẽ nó sẽ không chết"

+ "Nhưng thần cũng biết Người sẽ không tới, bởi vì Khương Hoàng hậu quan trọng hơn thần, giang sơn Viêm triều quan trọng hơn thần, thể diện của Người cũng quan trọng hơn thần. Tất cả....đều quan trọng hơn thần"

+ "Bởi vì Người là vua, Thương Lang là bầy tôi"

+ "Chủ thượng, người không thấy bẩn lắm sao ?"

+ "Chủ thượng, Thương Lang không biết sẽ ngủ bao lâu, cũng không dám chắc mình sẽ tỉnh lại. Giang sơn của người, đã không còn chiến tranh, thế giới của người, đã không còn cần Thương Lang nữa"

+ "Thần đã mong chờ biết bao, sẽ có một người ôm đôi vai thần, cũng thần trải qua một đời bình lặng, sẽ có một người gọi trái tim thần, che chở bảo bọc thần cả đời. Tiếc rằng chẳng thể nào thành sự thật. Rượu lạnh thân tàn, trái tim hoá đá, sao dám cầu chút tình cảm của bậc đế vương ?"

* Mộ Dung Viêm

+ "Nuôi chó cũng cần phải có kỹ xảo của nuôi chó, ngươi không thể cho nó ăn quá no, để nó được nuông chiều mà sinh ra kiêu ngạo, lười biếng, không chịu làm gì. Nhưng ngươi cũng không thể để nó quá đói, nếu không nó sẽ bị kẻ khác dụ dỗ mà chạy đi mất. Quan trong không phải ở chỗ ngươi đối tốt với nó đến đâu, mà là mỗi lần ngươi tốt với nó, đều khiến nó không thể nào quên"

+ "Nhớ cho kĩ, ta là quân, ngươi là thần"

+ "A Tả, nàng quá xem trọng người bên cạnh mình rồi. Trong mắt nàng chỉ cần có Mộ Dung Viêm ta, còn bất luận chuyện gì, bất luận người nào, cũng không được để ý tới. Nàng hiểu chứ ?"

+ "Sư phụ, con đã không còn biết thế nào là yêu hay không yêu. Từ khi thấy nàng, con cảm giác mọi việc đều là lẽ đương nhiên. Giờ đây, con chỉ mong nàng sống lại, bình yên sống lại mà thôi"

+ "A Tả, thế gian này không có gì gọi là thiên ý, cho dù tình yêu đầu đời sâu sắc biết bao nhiêu, cuối cùng cũng không tránh khỏi sự mai một của thời gian"

+ "A Tả, phải chăng nàng cũng hy vọng, chúng ta chưa từng tương ngộ..."

* Tả Vi Vi

+ "Hoàng thượng, Vi Vi chỉ là một nữ tử bình thường, không có tài năng, tấm lòng, khí phách như Tả tướng quân. Vi Vi chỉ biết người đã bẻ gẫy cánh của một con diều hâu nuôi như hoạ mi trong lồng sắt. Nhưng diều hâu lại không thích hợp ở trong lồng sắt của hoạ mi chút nào"

+ "Vậy người đã từng nghĩ qua, có một ngày nàng cũng sẽ già, cũng sẽ chết đi ?"

* Vương công công

+ "Chủ nhân, người ta nói lòng đàn bà như cây kim đáy bể. Tại sao đối với Người, đến dạng nữ nhân như Tả tướng quân cũng phải ngoan ngoãn phục tùng. Cũng không thấy Người đối tốt với nàng. Người nói phế hậu, nàng lặng lẽ gật đầu. Người nói muốn nàng chuyển ra ngoài, nàng cũng âm thầm chuyển đi, Người nói trở về nàng liền lặng lẽ quay lại"

* Bạch Đế

+ "Hoàng thượng, trái tim Người không thể chứa cả hai"

+ "Tình à...Là hận trăm ngàn mối vẫn không thể dứt lòng, là tê tâm phế liệt cũng chẳng thể buông tay. Là thứ nhạt như nước trắng, nhưng đến một ngày tỉnh lại, đã mãi ở bên nhau, không oán giận, không hối hận, không nỡ vứt bỏ, chẳng nỡ rời xa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro