Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nhà văn vô danh đã viết rằng:" Khi còn trẻ, hãy tạo cho mình một hồi ức thật đẹp. Để sau này, khi hoà bản thân mình vào dòng chảy vô tình của cuộc đời, thỉnh thoảng, bạn có thể nhớ lại, khẽ cong lên khoé môi và tự nhủ với bản thân rằng, ngày nắng rồi sẽ tắt nhưng sau đêm tối chính là bình minh ấm áp. Rất tiếc, tôi đã không làm được."

Lúc đọc được nó, tôi mười bảy tuổi, suy nghĩ duy nhất của tôi là nhà văn đó chỉ giỏi nói, việc mình làm không được mà lại viết ra như thể hiểu rất rõ vậy.

Năm năm sau, tôi hai hai tuổi, tôi nhớ lại câu nói ấy nhưng chỉ có chút cảm thán trong lòng giống như nhớ lại một gương mặt mình tình cờ gặp trên phố vậy, không vui cũng chẳng buồn!

Đó là một buổi chiều có đầy ắp những gió và lá cây trong không khí, tôi bước trên con đường từ tiệm sách cũ về đến chỗ làm, lòng tôi thấy có chút gì đó không vui và đè nặng cả tâm hồn. Tôi áp lực bởi cuộc sống nơi chống thành thị quá vô tình.

Ngày hôm qua, mẹ gọi điện vào báo tin mừng là em tôi đậu vào đại học, tôi cũng mừng, mừng rất rất nhiều nữa là đằng khác. Bất chợt, tôi nghe thấy mẹ khóc, lòng chững lại một thoáng tôi mới hiểu ra được, không khí xung quanh cứ ép chặt lại, quấn quanh tôi và cả gia đình yêu quý của tôi ở đầu kia của điện thoại. Ngày này bốn năm trước, mẹ cũng mừng như vậy và bản thân tôi cũng vui và rất tự hào, thấy mình đã đền đáp được phần nào kỳ vọng của cha mẹ. Nhưng bốn năm ở đây, tôi biết mình đã sai rất nhiều sau mỗi lần về quê nhìn mẹ cha tôi chứ một gầy đi và mái tóc điểm thêm nhiều sợi bạc hơn lần trước.

Cha mẹ tôi đã già và tôi đã lớn rồi!

Tôi bắt đầu ít về quê hơn, tự kiếm thêm cho mình một vài công việc bán thời gian và cứ thế vừa học vừa tằn tiện để hoàn thành được gần bốn năm đại học. Tuy có chút cực khổ nhưng tôi thấy rất đáng bởi tôi yêu gia đình mình nhiều lắm. Không đi chơi, không bạn bè hay yêu đương gì cả, tôi ước mình cứ thế rồi kiếm được một công việc để nuôi được bản thân mình, nuôi đứa em trai và nuôi cả cha mẹ nữa. Thế nhưng, chẳng biết lúc nào, cuộc sống của tôi lại có nhiều thêm một nỗi bận tâm.

Trở lại với buổi chiều hôm đó, tôi băng qua đường với túi sách củ nặng trịch trên tay, vừa đi, vừa nhẩm tính cho kì thực tập cận kề. Đưa mắt nhìn lên, tôi mới thấy phía trước có một bà cụ già yếu đang băng qua đường và rất nguy hiểm là một chiếc mô tô đang phóng rất nhanh về phía chúng tôi, như phản xạ tự nhiên, tôi chạy ngay tới ôm lấy bà và xoay người về phái chiếc xe.

Kétttttttt!

Tôi nghe rất rỏ tiếng phanh xe.

Thật may mắn, chiếc mô tô dừng lại cách bà cụ và tôi chừng nửa mét. Cám ơn trời đất nhiều lắm, vừa rồi gấp quá không suy nghĩ, bình tĩnh lại mới thấy vừa rồi nguy hiểm ra sao, nếu tôi bị đâm trúng thì làm sao đi thực tập được đây, lầm sao đi làm, rồi làm sao kiếm tiền, còn em tôi nữa. May mắn thât.

"Cảm ơn cháu, cháu có bị thương không?"

Bà cụ hỏi làm tôi giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ tiêu cực, tôi lại trở về với hiện thực đầy mệt mỏi này.

"Cháu không sao đâu ạ, bà đi đường cẩn thận nhé, cháu còn có việc nên cháu đi trước nhé!"

Nói rồi tôi vội vã bước đi, tôi sợ phải nghe những lời cảm ơn của bà, không biết tự bao giờ, tôi lại rất sợ nghe những âm thanh khàn khàn yếu ớt. Tôi biết phái sau chắc chắn bà cụ đang rất ngạc nhiên nhưng dù sao cũng vẫn là người không quen biết, làm những gì mình thấy cần làm là được rồi.

Tôi đi bộ rất nhanh, thoáng chốc đã tới được chỗ làm thêm, bỏ lại bà cụ cũng như chiếc mô tô đứng đó, không phải tôi không giận người lái mô tô, chỉ là tôi hay bà cụ đều chẳng bị thương gì, cho dù đứng đó cãi nhau hay chê trách người ta cũng đều phiền phức cho dù đối phương có vẻ giàu có đấy, tuỳ tiện bồi thường chút tiền thôi cũng giúp được tôi khá nhiều nhưng tôi không cần, mẹ tôi đã dặn, làm người phải biết thông cảm cho người khác, cũng đừng ham những thứ không thuộc về mình. Hơn nữa cũng sắp đến ca làm của tôi, nếu dây dưa nữa thì trễ mất.

Một trong những công việc làm thêm của tôi là nhân viên bán coffee ở một của hàng nằm trong trung tâm thành phố, 4h một này và một giờ hai mươi lăm ngàn đồng. Tôi thích làm ở đây không chỉ vì mức lương cao mà còn vì rất nhiều nguyên do khác. Ở đây rất sang trọng, khách mua coffee hầu như đều là những nhân viên văn phòng làm việc trong các toà cao ốc sát bên. Tôi gặp rất nhiều người, thái độ của họ, sự tất bật, giọng nói dễ nghe, mùi nước hoa, khuôn mặt mệt mỏi, vv mọi thứ tôi đều thấy thú vị.

Vừa thay đồng phục của nhân viên và đi vào quầy chờ khách đến, như thường lệ tôi đưa mắt về phía cửa kính của toà nhà để ngắm dòng xe lúc tan tầm, đông đúc và ngột ngạt khác hẳn với sự yên bình và tiếng nhạc du dương trong cửa hàng. Lọt vào mắt tôi lúc này là một chiếc mô tô màu rượu vang, ngầu và đắt tiền đang dừng lại ở một góc quán.

Đúng là chiếc mô tô ban nãy, cũng quá trùng hợp đi, tôi làm ở dây cả năm rồi, khách hàng quen cũng nhớ mặt rất nhiều nhưng khách đi mô tô lại chưa thấy bao giờ, có lẽ nơi đây hợp với phong cách nhã nhặn lịch thiệp hơn là cool ngầu.

Một chàng trai mở cửa tiến vào, giày thể thao mà đen, quần jean đen rách đôi chỗ, áo phông đen, khoác da đen, mắt kính đen, đến tóc cũng đen nốt. Cả người đều đen kết hợp với làn da trắng bóc quả thực rất đẹp trai, nếu nói theo ngôn ngữ của các bộ phim hiện nay chính là cao phú soái. Tôi thích cái đẹp, nam hay nữ đẹp tôi đều thích ngắm nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Nhưng nhìn chàng trai này tôi lại thấy có chút gì đó khác lạ nhưng cũng thật thân quen, có lẽ do vừa rồi còn choáng váng, tôi nhanh chóng xoá tan đi suy nghĩ lạ thường của mình.

Anh ta bước tới quầy, gọi một ly nước táo ép, có vẻ như chẳng hề nhận ra tôi. Tôi thì trái ngược, mắt hơi trợn to ra, đây là biểu hiện kinh ngạc nhất của tôi, um, thứ nhất là vì chuyện anh ta không nhận ra tôi, thứ hai là ép táo hình như không hợp với hình tượng trước mắt cho lắm, sẽ hợp hơn nếu đó là một cậu học sinh cấp ba, vẻ ngoài lạnh lùng cá tính nhưng chẳng đủ tuổi để uống rượu. Lại suy nghĩ lung tung nữa rồi, có lẽ hôm nay tôi thật sự có vấn đề, tuy nhiên cũng lăn xã với cái xã hội này gần bốn năm trời, làm qua rất nhiều công việc khác nhau, chút kinh ngạc qua đi nét mặt tôi lại trở về bình thường ngay lập tức, nhấn nút, đợi 2p.

"Dạ, nước ép táo của anh, 35 000 đồng ạ!"

Anh ta lấy ví ra, loay hoay tìm một chốc mới lấy ra một tờ tiền 200 000 đồng, tôi đoán có kẽ đây là tờ tiền nhỉ nhất trong ví của anh ta, quả thật là một người giàu có. Nhanh chóng thôi lại tiền thừa, tôi theo thói quen lên tiếng:

"Cảm ơn quý khách, hẹn gặp lại lần sau ạ!"

Rất nhanh vị khách tiếp theo đã tới, công việc của tôi lại tiếp diễn như bình thường. Tôi chẳng thể nào biết được, sau tấm lưng đó, ai kia đã nở một nụ cười thật nhẹ, gần như chỉ là một cái cong môi dầy gợi cảm khiến vô số cô gái đối diện cứ dán mắt vào khuôn mặt anh ta không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro