Chương hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất lâu trước đây, một ông lão lớn tuổi đã hỏi tôi rằng:

"Bé con, cháu biết có bao nhiêu ngày trên đời hay không?"

Lúc đó tôi mới cao bằng một nữa bây giờ, ngây ngô trả lời:

"Rất, rất nhiều ngày ông ạ!"

Ông xoa đầu tôi rất dịu dàng, khẽ nói:

"Nói rất nhiều ngày không sai, nhưng thật ra chỉ có ba ngày thôi cháu à, cuộc dời chỉ có hôm qua, ngày mai và hôm nay, cháu hay ông cũng chỉ quanh quẩn trong ba ngày này mà thôi ..."

Rất nhiều thứ tôi đã quên đi, kể cả khuôn mặt của ông lão ấy nhưng lời nói và ánh mắt vừa trong vừa sâu khi nói điều đó tôi lại nhớ rất rỏ, thỉnh thoảng lúc không người gặp một làn gió thổi qua tôi lại nhớ đến, theo thời gian tôi thấy nó thật đúng nhưng cũng có chút buồn vô cớ.

Hôm nay là một ngày nắng, tươi đẹp y hệt như tương lai tôi hằng mơ tới. Có hôm qua mới có hôm nay, ngày mai muốn tốt thì hôm nay phải nỗ lực, không tự nhiên mà có khổ trước sướng sau. Lúc này khổ để trưởng thành thì may ra sau này sẽ sướng chứ cứ khổ mà không đầu óc thì cái khổ cứ mãi kéo dài trong tất cả những ngày mai còn lại của cuộc đời. Tôi luôn tự an ủi mình với suy nghĩ đó.

Từ trước đến giờ, tôi luôn thực tế dù cho có chìm đắm trong bao nhiêu cuốn truyện ngôn tình, tiên hiệp. Tôi yêu chúng vì chúng đẹp nhưng cũng yêu chính mình vì mình không đẹp. Chẳng có lúc nào tôi mộng mơ về việc mình là một lọ lem hay chàng ngốc may mắn với chú vịt vàng. Có lẽ cuộc sống khổ cực ở miền trung đã sớm xây nên một phần tự lập vững chãi trong con người tôi. Muốn có cái gì mà được tôi sẽ tự cố gắng còn không được tôi cũng tự dằn lòng để bỏ qua, ngoại trừ một lần duy nhất.

Cái lần duy nhất ấy đau lắm.

Ngày đó tôi là một học sinh vừa chân ướt chân ráo bước vào ngôi trường cấp ba. Tôi học rất giỏi nên cho dù nhà nghèo vẫn thi đậu vào một trường điểm của tỉnh. Cha mẹ tôi rất mừng, tôi cũng vậy. Nhờ số tiền học bổng cũng như chính sách miễn giảm học phí cho con em vùng sâu vùng xa nên tôi miễn cưỡng đủ điều kiện để đi học xa nhà.

Câu chuyện, không, hồi ức đau lòng ấy bắt đầu khi tôi vào học được khoảng mấy tuần.

Như thường lệ, tôi rảo bước từ trường đến kí túc xá học sinh cách tầm 2km. Đoạn đường đi vốn dĩ không hề ít học sinh nhưng do tôi tới ngày trực nhật nên về muộn, cả một khoảng không trống vắng lạ kì. Yên tĩnh đến mức tôi nghe và đếm được từng bước chân của mình.

Aaa hơ hơhh ...

Khụ khụ khụ!

Vốn nhát gan, tôi sợ đến ngất đi khi bỗng nhiên nghe được âm thanh khàn khàn yếu ớt vang lên từ góc khuất của con đường.

Nỗi sợ nhanh chóng đi qua, một lần nữa trí óc trở về, tôi nghe được tiếng người, có người bị thương, rất có thể là một cụ già bị ngã.

Nơi tôi lớn lên vốn rất nhiều người già cả, được họ yêu thương nên tôi luôn luôn có cảm tình tốt với những người lớn tuổi. Nhưng, giá mà tôi biết trước đó chẳng qua là một cậu thanh niên chỉ hơn tôi hai tuổi, giá mà tôi sợ gặp phải người xấu, giá mà tôi ít lo chuyện bao đồng như hiện tại, ... tôi đã chẳng tổn thương thật nhiều.

Trái ngược với suy nghĩ của tôi, nguồn gốc của âm thanh yếu ớt là một chàng trai trẻ mình đầy vết thương, khoé miệng và cả mũi đều dính máu, gương mặt trầy đôi chỗ và sưng lên rất doạ người.

Bạn biết đây, trẻ con ở quê luôn thật nhiều ngây thơ, thấy người bị thương điều đầu tiên là hét lên thật to:

"Cứu với! Có người bị thương ở đây! Có ai không, cứu với...hum"

Câu thứ ba chưa kịp khép lại đã bị chặn đứng bởi một bàn tay to lớn đầy máu.

"Suỵt, im lặng!"

"May mà không có ai, đỡ tôi dậy nhanh lên!

Câu nói rất mang tính chất ra lệnh, thế mà tôi lại nhất nhất nghe theo, tự bịt miệng mình lại rồi luống cuống đỡ anh ta dậy. Do chênh lệch về chiều cao khá nhiều nên phải làm anh ta té ngã ba lần tôi mới khiến anh ta thuận lợi đứng dậy, tôi hơi lúng túng:

"Anh có sao ko? Tôi đưa anh đến phòng y tế của trường nhé!"

Đưa mắt nhìn tôi, anh ta nhìn một lượt từ đầu đến chân, lạnh lùng gật đầu. Lúc đó tôi quả là đứa ngốc, chỉ mãi lo vết thương mà chẳng để ý gì đến con người ta tốt hay xấu, một chiếc đồng hồ nho nhỏ trên tay của anh ta thôi cũng đủ để mua hết tất cả lúa mà ba mẹ tôi làm quật quật suốt năm, có thể còn dư ra một mảng lớn nữa. Người giàu như thế cần gì tôi phải quan tâm lo lắng, mặc xác hắn ở đó không mấy phút sau hẵn sẽ có một chiếc xe hơi sang trọng đến dìu dắt hắn về nhà. Tôi lần thứ n làm chuyện bao đồng.

Chẳng ai lật ngược được thời gian, tôi cứ thế cắn răng dìu hắn đến phòng y tế của trường, chính xác hơn là làm theo lời chỉ dẫn của anh ta nà bước chân đến đích. Quả thật tôi chưa đến phòng y tế của trường bao giờ nên chẳng biết đường, ký lạ hơn là anh ta lại biết rất rõ, có vẻ như đã đến rất nhiều lần.

Tiếp theo đó, hồi ức ấy bắt đầu trào phúng. Người được cứu là hotboy của trường tôi đang theo học.

Lúc anh ta lành lặn như cũ, tôi bị sốc ba giây bởi khuôn mặt đẹp trai đó. Khuôn mặt góc cạnh, mũi thẳng tắp, mắt thì vừa đen vừa to, lông mi lại cong vút, môi thì vừa mỏng vừa hồng. Giây phút đó, lần đầu tiên hiện thực của tôi sụp đổ, anh ta cứ như là nam chính bước ra từ cuốn tiểu thuyết ngôn tình tôi đã thuộc nằm lòng và chẳng mất công sức gì, hắn dễ dàng lấy mất tình cảm của tôi.

Lấy lí do anh hùng cứu mĩ nhân, mĩ nhân tất lấy thân báo đáp anh ta theo đuổi tôi, chúng tôi quen nhau và chẳng hề giống những trang tiểu thuyết nhuốm hồng, tôi bị bỏ rơi.

Trước khi bị đá, hồi ức ấy là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất kể từ hồi còn nhỏ được cha mẹ cưng chiều. Nó lấy mất của tôi rất nhiều lần đầu tiên, người bạn khác giới đầu tiên, người yêu đầu tiên, lần nắm tay đầu tiên và mối tình đầu tiên nữa. Chẳng biết còn quá nhỏ hay sao mà nụ hôn đầu tiên của tôi vẫn được bảo toàn, chắc đay là chuyện may mắn nhất, tôi muón nó được trao cho một người xứng đáng hơn anh ta. Ông trời quá cô đơn, ghen tị với những người hạnh phúc, thời gian tôi vui nhất, hạnh phúc biến mất.

Hồi ức ấy khép lại trong một chiều mùa hạ, tay đan chặt vào nhau, anh ta trao cho bạn cùng khoá của mình mọt ánh nhìn ấm áp ngay trước mặt tôi:

"Thấy rõ chưa bé con, anh ấy chán em rồi, trở về chỗ cũ của mình đi."

Cô gái ấy cười khinh miệt mà nói với tôi, hắn ta không lên tiếng, nhẹ nhàng nâng cằm cô ta lên.

Tôi không nói nên lời, lặng lẽ bước đi, nước mắt chảy dài. Những khoảnh khắc vui vẻ chợt hiện về, chúng tôi từng đùa giỡn với nhau, nắm tay nhau trên đường, từng lặng lẽ nhìn nhau, từng cùng nhau học, tất cả đã kết thúc.

Tôi như người mất hồn suốt một tháng sau đó, cho dù vẫn đến trường hằng ngày nhưng chẳng tài nào học nỗi.

Hiện thực đã kéo tôi trở lại bình thường, cuộc sống hằng ngày lại tiếp diễn như nó đã từng. Tôi cũng chẳng gặp lại anh ta nữa, theo một vài người bạn nói lại, sau khi tốt nghiệp anh ta đã ra nước ngoài du học, tôi lại thật buồn cười, thỉnh thoảng ngửa mặt lên trời để tìm kiếm một vài chiếc máy bay chậm chạp lướt đi trong mây.

Thời gian vẫn cứ vô tình mà chảy đi, nỗi đau cứ mờ dần và tôi cứ thế lớn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro