Chương ba: thực tập gian nan(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một người mẹ trong phim cười nói với con trai mình rằng:

"Yêu nhau là đứng sát bên nhau cùng nhìn về một hướng!"

Cảm nghĩ của tôi là thật buồn cười, bạn sẽ hiểu thôi nếu trãi qua những chuyện như tôi. Ngồi hàng đầu của xe bus, giờ cao điểm và gặp đèn đỏ. Người với người đứng sát bên nhau, đôi mắt không hẹn mà gặp đều nhìn về... cột đèn giao thông. Họ yêu nhau hết à?

Tất nhiên là không rồi! Đôi lúc tôi thấy mình hơi có vấn đề, một mặt tôi luôn tranh thủ thời gian để say sưa cùng những tiểu thuyết ngôn tình, bay bổng theo phi kiếm của các nhân vật chính trong rất nhiều bộ truyện tiên hiệp, một mặt tôi lại chạy theo đồng tiền, sống thực tế đến nỗi gặp trai đẹp sẽ nhìn nhưng chỉ toàn tâm toàn ý đoán xem có giàu hay không, nếu bán thân cũng phải bán có giá một chút, gặp người hành hiệp trưởng nghĩa, tôi cũng chẳng có chút nào tán thường, thầm nghĩ có sẽ ngày cứu không được lại bị trả thù rồi tỉnh mộng anh hùng.

Nghiên cứu một chút tâm lý học, tôi đoán mình đang có triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt, khá chắc chắn nhưng thật lạ, tôi chẳng lo sợ chút nào.

Một ngày luôn có 24h và tôi cũng luôn duy trì cuộc sống cân bằng của mình. Quanh đi quẫn lại, đời tôi đã sắp bước sang một trang mới

Kể tới thôi cũng khiến tôi vui sướng đến run cả người. Ông trời cũng chẳng bỏ rơi ai, lần này tôi gặp được đại vận, vốn văn phòng luật tôi xin phỏng vấn có ba cái, một cái cực kì cao cấp, một cái tầm trung và một cái chỉ độc nhất một luật sư. Cái thứ hai tôi khá hài lòng và mong muốn quá quan nhiều nhất, kế đến là cái thứ ba để dự bị tình huống xấu còn cái đầu tiên đơn thuần là chút nông nổi của tuổi trẻ, cũng muốn một lần bước chân vào văn phòng luật hàng đầu đất nước.

"Trên đời này chuyện quái gì cũng xảy ra được!", tôi nhận được thông báo trúng tuyển vào vị trí thực tập sinh ở văn phòng luật đầu tiên.

Nói một cách chân thật, cảm tưởng đầu tiên khi tôi nghe tin là không thể tin được. Cẩn thận suy nghĩ, nuôi một chút hy vọng, tôi lôi email trả lời của văn phòng ấy ra xem lại lần nữa.

Cộng hoà, ... bỏ qua, văn phòng luật RL, ... bỏ qua, do yêu cầu đặc biệt của luật sư Tường Hạo Minh, chúng tôi xét thấy cô hoàn toàn phù hợp với vị trí ứng tuyển, OMG. Yêu cầu đặt biệt, thực tập sinh ở văn phòng cao cấp còn cần đáp ứng cả cái này sao, lạ thật.

Ồ, tôi đã bỏ sót một tệp đính kèm.

"Yêu cầu của tôi, luật sư Tường Hạo Minh:

1. Học vấn: không quá giỏi nhưng không được quá tệ.
2. Gương mặt: không được quá xinh đẹp nhưng cũng không thể xấu.
3. Tóc: đen
4. Chiều cao cân nặng: trung bình là tốt nhất
5. Giới tính: nữ
6. Kinh nghiệm:...
7. ....
....
15. Từng học trường THPT chuyên LTV.

Cái điều kiện quái quỷ gì thế này!
Lừa đảo, tôi gặp phải lừa đảo, hai mắt tôi mở to trừng trừng, tay run run bấm số liên lạc ghi trên email, tôi cố nén giọng:

"Xin chào, các anh có phải lừa đảo không?"

Bên kia im lặng. Tôi càng thêm tin vào suy đoán của mình. Giọng nói từ sau lại đanh hơn từ trước:

"Anh tưởng sinh viên bây giờ dễ lừa lắm hay sao, nói đi, lừa một người  lương thiện như tôi vui lắm hả, tôi mà trúng tuyển vào văn phòng RL à, RL đó, anh tưởng hạng người nà cũng vào được hở, tôi không bị lừa đâu nhé, lần sau đừng giở trò này với ai nữa, biết chưa, cút ngay cho tôi, hử!"

Phát hiện mình bị lừa tuy có mất mát nhưng với việc vốn chẳng thể nào xảy ra thì cũng không thất vọng nhiều lắm, nói to một tràng làm tôi thoải mái hơn, chợt đầu dây bên kia truyền lại một chuỗi tiếng cười:

"Hahaha, ha ha ha ha, cậu cũng có ngày bị chửi..."

"Cút!"

Không buồn nghe tiếp, tôi cúp luôn.

Tôi rút lại câu nói về sự quan tâm chăm sóc của ông trời, tôi cũng chẳng hạnh phúc nhiều, ông tìm người cô đơn cùng cảnh ngộ cũng đừng đến phiên tôi chứ. Ngủ một giấc say đến tận sáng hôm sau, tôi bật dậy bởi tiếng gọi của cô chủ nhà:

"Cháu ơi, chấu có thư này, cô nhét vào khe cửa nhé!"

Một bức thư rơi vào phòng tôi mang theo mùi máu tanh thật nồng nặc, xé mở nó, tôi hết trân trối nhìn bức đến con dấu đỏ cuối bức thư, "Văn phòng luật sư RL", lại nhìn chằm chằn vào hàng chữ bạn đã trúng tuyển vào vị trí thực tập sinh... .

Hoá ra tôi trúng tuyển thật, vậy, vậy số điện thoại kia cũng là thật, còn chuyện ngày hôm qua...
Tôi té ngã xuống sàn nhà, đầu đập vào sàn nghe "cốp" rõ đau nhưng tôi chẳng hề nhăn mặt. Cuộc nói chuyện buổi tối lướt qua thật nhanh, mồ hôi trên lưng vã ra như tắm, bất động mất nữa ngày rốt cuộc tôi cũng lấy lại được bình tĩnh.

Mọi chuyện đã rồi, coi như đó là một trãi nghiệm đáng nhớ đi, quá tham lam rồi, dù từ ngày đầu đi làm mày có bị tống cổ lập tức thì giấy xác nhận trúng tuyển còn nghĩa là mày đã từng là thực tập sinh ở RL, chỉ một ngày thôi cũng đã tốt hơn quá nhiều so với kỳ vọng ban đầu. Là chuyện đáng mừng.

"Hai ngày nữa, mọi chuyện sẽ qua và cuộc sống lại trở về bình thường thôi, không sao đâu." Tôi tự an ủi mình.

Phải tận dụng thời gian nghỉ hiếm hoi lắm mới có được này đã, coi như tự chúc mừng mình vậy.

Nói đến tự chúc mình, tôi chỉ có một đứa bạn thân duy nhất nhưng nó cũng chẳng ở gần, nếu như tôi chọn miền nam để phát triển thì nó lại hớn hở xách va ly bay đến nơi có mùa thu và các anh chàng nói giọng miền bắc. Còn lại, tôi chẳng thân với ai ở đây nên vui cũng một mình mà buồn cũng một mình.

Thỉnh thoảng nghiêm túc suy nghĩ, phải chăng cuộc sống tôi quá tẻ nhạt.Con người là loài sinh vật thích kỳ diệu, đời sống muôn hình vạn trạng, vừa có tình lại vô tình. Chút suy nghĩ ấy cũng theo gió mà bay đi bởi nỗi lo cơm , áo, gạo,tiền phòng, tiền nước,... và cả tiền đi xe buýt.

Một dòng suy nghĩ diễn ra trong đầu, tôi đã có đại khái kế hoạch ăn mừng chiều nay, đi công viên trò chơi trượt patin và ăn kem rồi đi dạo vài vòng cho khuây khoả.

Một ngày nghỉ cứ thế qua đi.

Tỉnh dậy thật sớm, chọn chiếc áo đẹp sơ mi đắt nhất trong tủ đồ, kết hợp với quần âu và giày cao gót đen, tôi ngắm mặt mình trong gương, cột tóc cao và thêm một chút son. Đó là tất cả mọi thứ tôi nghĩ mình làm được cho bản thân để mình tự tin hơn, dù chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ bình tĩnh đương đầu.

Nói đi nói lại vẫn có chút lo lắng và ái ngại, một vài tình huống không mấy tốt đẹp trong truyện hiện ra trong đầu làm tôi chột dạ.

Chào đón người là một nữ luật sư cư xử dịu dàng với mọi người trừ tôi ra. Khi hỏi đến tên tôi, ánh mắt chị ta sắc thêm vài phần nhìn rất lạnh nhạt xen lẫn xem thường khiến tôi khó hiểu, chẳng lẽ khuôn mặt mình khó ưa đến vậy.

Rất nhanh, lý do đã được kiểm chứng, chị ta thích luật sư dẫn dắt tôi, một lý do kinh điển của vai ác trong drama. Chị ta cộng với vị đại nhân tôi tắc tội hôm qua, tôi bị đuổi là cái chắc.

Tôi nghiêm túc gõ của phòng theo sự hướng dẫn "nhiệt tình" của nữa luật sư kia.

"Vào đi!"

Mở của bước vào, đập vào mắt tôi là một văn phong ngổn ngang giấy tờ lẫn những vật khác, đôi mắt lạnh đến thấu xương nhìn chăm chăm vào mình và sau một ngày vất vả dọn dẹp mọi thứ như người ở, tôi nhận được câu nói:

"Rất tiếc sau một ngày thử việc, cô không đủ năng lực để làm tiếp, mời cô sau này không phải đến nữa, tạm biệt!"

Tôi đờ dẫn ra về còn vị nữ luật sư kia tiến lại gần anh ta, hai người trao nhau cái nhìn thật nổi da gà rồi cùng nhìn về phía tôi mà cười thoã mãn.

Ôi, hiện thực quá đau lòng.
Tôi đã xác lập nên một kĩ lục mới, thực tập sinh có thời gian thực tập ngắn nhất tại RL.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro