Chương bốn: thực tập gian nan(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạn đã từng ngửi thấy mùi của mưa hay chưa? Nó là thứ mùi hỗn hợp của gió, của đất, của nước, là mùi của nỗi buồn man mác và giống như mối tình đầu vậy."

Tôi chẳng nhớ mình đọc điều này ở đâu nữa, chỉ biết rằng nhờ nó mà tôi khám phá ra được một hương vị vô cùng độc đáo, trong một buổi chiều tháng năm âm u, trước khi cơn mua rơi một lúc, gió thổi tới, tôi chạy vội ra giữa cánh đồng, dang hai tay ra và lắc lư theo những ngọn cỏ, quả thật nó có cả ba mùi của gió, nước, đất nhưng tôi lại ngửi thấy được một mùi khác, khi là mùi của cỏ, khi là của lá khô, có lúc lại là mùi của khói. Dù là gì đi chăng nữa, ngửi được nó vẫn rất yên bình, chẳng giống tình yêu đầu của tôi chút nào,có lẽ sách đôi khi cũng sai.

Trở lại với câu chuyện thôi.

Tôi bi phẫn hét lên với ông trời:

"AAAAAAAAAAAAAAAA! AAAAAAAAAAAAAAA!"

"Cháu có sao không?"

Mở hai mắt, hoá ra tôi vừa ngủ quên ở trạm xe buýt, dụi dụi mắt, mọi người đều đang nhìn làm tôi cảm thấy thật ngại.

"Cháu có sao không?"

Một bà lão ngồi cạnh lên tiếng.

"Dạ, không có gì đâu bác, chỉ là, là xe buýt số 6 đến rồi, cháu đi nhé!"

Quả thật tôi không thích nghe giọng nói khàn khàn của người già, với lại cũng thật lúng túng nên vừa đúng lúc xe buýt tới là tôi chạy lên ngay. Dạo gần đây mọi chuyện cứ không bình thường thế nào ấy, từ việc làm cho đến việc học, chẳng có gì thuận lợi, mọi chuyện đều vượt ra khỏi tầm kiểm soát của tôi. Bất giác, hình ảnh chàng thanh nhiên áo đen chạy mô tô tôi từng gặp hai tháng trước lại hiện lên, tại sao tôi lại thấy có chút gì đó quen thuộc trong khi từ nhỏ tới giờ, trừ người đó ra tôi chẳng bao giờ tiếp xúc với ai giàu có cả, họ hàng cũng không ai khá giả nên chẳng thể nào gặp được người có đủ điều kiện mà lái mô tô đắt tiền như vậy, chưa kể toàn thân đều là hàng hiệu, từ giày cho đến đồng hồ hay mắt kính.

Khẽ cười giễu cợt, tôi ném bay suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, lặng yên ngắm nhìn cảnh vật của thành phố lúc sáng sớm. Xe chạy qua xa lộ, chậm rãi như máy bay xuyên qua những tầng mây, hơn 30 phút đã từ vùng ngoại ô đi đến trung tâm thành phố. Bước xuống xe, chào đón tôi là hai hàng cây xanh cao thật cao, tuy nhỏ bé so với những toà nhà nhưng khổng lồ với dòng người qua lại.

Nhìn toà nhà cao 28 tầng màu xanh ngọc bích, hít một hơi thật sâu tôi mới đứng thẳng lưng mà bước vào, văn phòng luật RL là một văn phòng cực lớn, với quy mô hơn một trăm luật sư, bắt đầu từ tầng thứ 18 cho đến tầng cao nhất của toà nhà đều thuộc sở hữu của nó. Vị luật sư dẫn dắt tôi làm việc ở thầng 25, tầng của các luật sư cao cấp theo những gì tôi tra trên mạng, lúc nhìn thấy kết quả, tôi rùng mình, quả thực là thụ sủng nhược khinh.

Mang theo chút háo hức xen lẫn hồi hộp trong lòng, tôi nhanh chân tiến vào thang máy, ngày đầu tiên phải đi đúng giờ ạ, tạo ấn tượng tốt, cho dù bị đuổi ngay cũng phải bị đuổi thật quang vinh, đuổi vì tư thù chứ không phải đuổi vì vô dụng. Vẻ mặt tôi lúc này lại trở về như hằng ngày, nghiêm túc và lạnh lùng, tôi thật lòng muốn làm công việc này.

"Á"

Do bước đi hơi nhanh vả lại cũng ít khi đi giày cao gót tôi đã bất cẩn bị ngả. Nếu theo như trong những câu chuyện ngôn tình, lúc này tôi sẽ bị trật chân rồi than lên "Ai da, đau quá!" Và một chàng đẹp trai sẽ bước đến đỡ tôi dậy, cả hai nhìn nhìn nhau, một mối tình cẩu huyết bắt đầu. Có điều, đây là thực tế, tôi đi làm khá sớm, chẳng có ai qua lại và tôi cũng không bị trật chân mà chỉ có chiếc giày là bị gãy gót.

Chân tay tôi rất khoẻ mạnh bởi vì tôi là con nhà lao động chính gốc, dù đã bốn năm ở chốn đô thị, độ dẻo dai vẫn chẳng hề suy suyễn chút nào, lí do rất đơn giản, ngày nào tôi cũng đi bộ gần một tiếng đồng hồ qua lại giữa các trạm xe nên ngã một chút chẳng hề hấn gì.

Ngẩn đầu nhì trần nhà, cúi đầu nhìn chiếc giày đã gãy gót, trời cao ơi, ông quyết ghanh tị với tôi đến bao giờ đây!

Đồ rẻ tiền mà, hư cũng không tiếc, cầm chiếc giày kia lên, tôi vận lực ở tay, bứt luôn phần gót giày phía sau rồi xỏ cả hai chếc lại vào chân, không được thoải mái như đi giày nhưng cảm giác thật không tệ. Bỏ hai gót giày vào balo, như chẳng có chuyện gì, tôi bước tiếp vào thang máy, bình tĩnh đưa tay ấn tầng 25 tồi nhấn nút đóng cửa.

Thở ra một hơi, cũng hên là không ai bắt gặp, có thì thật xấu hổ. Ngay lập tức, ông trời nghe được tiếng lòng của tôi, thang máy chưa đóng lại đã có một thanh niên bước vào.

"Cô có ổn không? Lúc nãy tôi thấy cô bị ngã nhưng đột nhiên có điện thoại, vừa nghe xong đã chẳng thấy cô đâu rồi."

Tôi xấu hổ đến chẳng biết nói gì, tư thế ngã của tôi ấy mà, chân đưa lên trời đầu hướng xuống đất, rất khó coi ạ. Cắn nhẹ đầu lưỡi, tôi lịch sự đáp lại:

"Tôi ổn, cám ơn anh."

Lúc này tôi mới ngẩng đầu lên để nhìn anh ta, ông trời thật biết chọn người để chọc quê tôi, cứ phải đúng người vừa đẹp trai vừa giàu có lại trẻ nữa mới được.

Anh ta mặc bộ vest màu xanh lam, chân đi giày da, tóc vuốt keo rất chỉnh tề, da trắng môi hồng mũi cao mắt to, tay đeo đồng hồ nhãn hiệu XX của thuỵ sĩ và xách một chiếc cặp da màu đen không rõ nhãn hiệu nhưng cũng không có chút hơi hám nào của hàng nhái cả. Tôi 22 tuổi, do khuôn mặt không quá sắc sảo và làn da khá đẹp nên trông rất trẻ thế mà anh ta lại trông cứ y như bằng tuổi tôi vậy. Cách ăn mặc như vậy lại chẳng thể nào là sinh viên, rất có thể là một tân luật sư. Tóm lại, bị một chàng trai trẻ đẹp trông thấy mình ngã chổng vó, da mặt có dày đến đâu cũng xấu hổ chết đi được, đã thế, thang máy lại chỉ có hai người.

Để bớt phần ngượng nghịu, tôi lên tiếng hỏi:

"Anh lên tầng bao nhiêu? Để tôi ấn giúp cho."

"À, không cần đâu, tôi cũng lên tầng 25, mà cô khoẻ thật đấy, bẻ gãy được cả gót giày."

"Ặc!" Tôi vuốt tóc nhẹ.

"Không đâu, tại hàng giả đấy!"

"À, ra vậy!"

Một chút bất ngờ bởi vẻ đẹp trai qua đi, tôi lấy lại được bình tĩnh, có thể sau này sẽ làm việc chung trong một tầng lầu nên phải để lại ấn tượng tốt. Một sinh viên dùng đồ rẻ tiền ít ra vẫn tốt hơn một cô gái bạo lực, tôi cũng không nói dối, nó giả thật nên tôi chỉ vận chút lực là gãy rồi.

Có vẻ như đối phương cũng không phải dạng người hay nói chuyện, chúng tôi duy trì không khí an ổn cho đến khi lên tới nơi. Chẳng có ai thang máy đi rất nhanh, đưa tay xem đồng hồ, 7h20p, còn 10p nữa mới đến giờ làm của luật sư Hạo Minh, tôi nghĩ mình sẽ tìm một chỗ ở phòng khách để ngồi đợi.

"Cô là thực tập sinh mới sao?"

Tôi không bất ngờ bởi câu hỏi của anh ta, dù sao nếu làm việc ở đây thì rất đễ dàng để nhận ra một người mới, có điều hình như anh ta hỏi hơi trễ.

"Vâng, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm."

"Ai dẫn dắt cô?"

"Là Luật sư Tường Hạo Minh!"

"Là tôi."

"Ukm,... hả."

"Cô là Phương Ly, người gọi điện mấy ngày trước đúng không?"

"Vâng, là tôi, xin lỗi lúc đó, lúc đó tôi cứ tưởng bị lừa nên mới như thế."

"Tôi giống lừa đảo lắm sao?"

"Không, không giống lắm."

"Vậy cô có thắc mắc gì nữa không?"

"Không, không, tôi không có thắc mắc gì nữa ạ."

"Vậy được rồi, từ bây giờ cô sẽ là cấp dưới của tôi, hợp tác vui vẻ." Nói rồi anh ta đưa tay ra.

"Vâng." Tôi cũng đưa tay mình ra.

Tôi ngạc nhiên quá độ đến nỗi chỉ biết anh ta hỏi gì nói đó, bảo gì làm đó. Anh ta nói với ngữ điệu thật nghiêm túc, y hệt như lúc gặp tôi trong thang mày, không có lấy một chút gì tức giận hay châm chọc, thật trái ngược với suy nghĩ của tôi.
Không phải là một trung niên già giặn mà là một chàng trai trẻ, không nóng nảy tức giận đuổi việc tôi mà lại nghiêm túc nhã nhặn bắt tay chào mừng, không drama cẩu huyết ngược lại rất yên bình, tất cả rất không thực!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro