Chương năm: Anh trai của kẻ cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một blogger đã viết:

"Khi nhìn những bức ảnh cũ, bạn sẽ biết được nuối tiếc lớn nhất của mình là gì, đó là thanh xuân, có chút gì đó cuồng dại, có chút gì đó ngây ngô, tưởng như gần nhưng thực sự lại rất xa, vừa đẹp đẽ lại thật nhiều buồn bã."

Thanh xuân đến và đi như một cơn gió giữa ngày hè, đem lại cho tôi sự mát mẻ nhưng lại qua đi quá nhanh, khiến tôi luyến tiếc thật nhiều.

Cuộc sống của tôi rất nhiều nỗi bận tâm, mọi chuyện cứ xoắn quýt vào nhau như một mớ dây leo trên bức tường nhà hàng xóm. Cuộc sống này được bao nhiêu thứ là hoàn mỹ, tôi sinh ra may mắn hơn người khác và cũng phải trả một cái giá tương đương, đó là cô đơn.

Ai có thể chọn được nơi mình sinh ra đây! Tôi có đầy đủ ông bà, cha mẹ và anh chị nhưng lại thiếu mất một mái nhà theo đúng nghĩa. Cha mẹ tôi rất giàu có và luôn muốn giàu hơn. Ông bà tôi lớn tuổi và chẳng quan tâm đến chuyện gì ngoài những người con của mình. Anh chị của tôi thì lại thích thú với gia sản kếch xù hơn hẳn đứa em cùng huyết thống. Cuộc sống của tôi tẻ nhạt từ bé đến lớn, quanh đi quẩn lại củng chỉ có người giúp việc trong nhà và những đứa bạn cùng độ tuổi là con của các đối tác làm ăn với gia đình tôi.

Tôi cũng không thể lựa chọn cho mình tương lai. Từ khi sinh ra đến tận bây giờ, cuộc đời tôi chỉ như một bản kế hoạch dài hạn mà ba mẹ tôi vạch ra, trong cái bản kế hoạch đó, mốc thời gian duy nhất tôi được lựa chọn đó là học hết cấp ba mới ra nước ngoài du học. Nó là thanh xuân và cũng là nuối tiếc lớn nhất của tôi, lớn hơn cả việc phải sống theo ý muốn của người khác nữa.

Hạnh phúc cũng như may tuý vậy, nếm được một lần sẽ lại muốn kéo dài mãi mãi. Bị cắt đứt sẽ đau thật nhiều và chỉ có người đau mới hiểu. ...

————

Khép lại cuốn nhật ký của đứa em trai đã mất, lòng tôi thắt chặt lại, tôi thấy hận cái gia đình đó, hận người cha cùng huyết thống đã tàn nhẫn bỏ rơi mẹ mình và gián tiếp bức đứa em đáng thương của tôi phải tự tử. Cuộc sống thật không công bằng, em tôi ra đi trong đau khổ nhưng những con người kia lại vẫn sống thanh thản như chẳng có chuyện gì xảy ra. Món nợ này tôi sẽ đòi cho bằng được, họ phải trả giá cho cái chết của nó, trả bằng cả đời.

Tôi và em mình biết nhau rất đỗi tình tờ.

22/02/20XX, trường đại học CG, bang CG, Hoa Kỳ, tôi gặp nó trong văn phòng giải quyết vấn đề cho du học sinh Việt Nam, nó là sinh viên mới còn tôi là hội trưởng hội sinh viên, từ lần đầu gặp mặt, chúng tôi đã có cảm giác rất thân quen, và cho đến khi mẹ tôi nhìn thấy nó với đôi mắt kinh ngạc:

"Cha, cha cháu có phải là Trần Viễn?"

Nó cũng ngạc nhiên không kém:

"Sao, sao cô biết ạ?"

...

Cứ thế sau một buổi tối, tôi có thêm một đứa em trai và một người cha giàu có chưa thấy mặt bao giờ. Trái đất thì tròn, chúng ta cũng chỉ quanh quẩn trong vòng tròn đó mà thôi. Kể từ buổi tối đó, nó thường xuyên lui tới nhà tôi, mẹ tôi rất quý mến nó, tôi cũng vậy. Ở trường thỉnh thoảng chúng tôi lại tình cờ gặp nhau, tôi luôn nhìn thấy nó trước, cất chứa trong ánh mắt nó luôn là một nổi buồn sâu đậm, nó giấu rất giỏi nhưng tôi vẫn thấy được, đơn giản vì tôi là anh của nó.

Mặc dù tôi biết nó có khúc mắc trong lòng nhưng không thể biết đó là gì nên chỉ có thể an ủi nó bằng cách dẫn nó đi chơi, xem phim hay giúp nó làm quen với các bạn mới. Đi chơi cùng tôi thi thoảng nó mới cười một lần, rồi đâu lại vào đấy, sự im lặng của nó làm tôi lo lắng rất nhiều. Một vài tháng qua đi, sự trầm lặng của nó không những không biến mất mà ngày càng trở nên trầm trọng hơn khiến tôi có một dự cảm chẳng lành, và rồi, trong một chiều mùa thu u buồn, nó ra đi mãi mãi, trong tay vẫn giữ chặt một cái kéo khoá balo màu đồng cũ kĩ.

Chủ nhà phát hiện ra sự việc đầu tiên, ngay lập tức, ông ta gọi điện cho tôi, được tin tôi vội vã chạy đi, khi đến nơi, thi thể nó đã được phủ vải trắng, tôi ngã quỵ cạnh đó, nức nở khóc. Nắm đôi tay không một chút hơi ấm, tôi hối hận thật nhiều, tại sao, tại sao tôi không quan tâm nó nhiều hơn, biết nó có chuyện tại sao không giúp nó, tại sao, tôi là một đứa anh vô tâm, tồi tệ, tôi không xứng làm anh nó.

Hôm sau cha mẹ nó bay sang nhận thi thể, không có giấy tờ chứng minh quan hệ nên tôi chẳng làm được gì, chỉ trơ mắt nhìn họ đem nó đi. Tôi đã giấu đi cái kéo khoá và cuốn nhật kí trong ngăn bí mật của nó, hai thứ đó có lẽ rất quan trọng, vì vậy tôi phải cất giữ để chúng không bị vứt đi, những con người vô tình ở cái nơi gọi là nhà kia chắc chắn sẽ xem chúng như một loại rác mà vứt bỏ, bởi họ chẳng quan tâm gì đến em tôi cả. Ôi, đứa em tội nghiệp của tôi!

Khi bình tâm hơn, tôi muốn hiểu vì sao nó lại tự tử. Lật từng trang của cuốn nhật kí, nước mắt tôi không kìn được, lã chả rơi theo trang giấy, càng đọc tôi càng thương em mình nhiều hơn. Thương nó bao nhiêu tôi lại hận cái nhà kia bấy nhiêu, bọn họ quá coi trọng đồng tiền, đến mức tình thân cũng đem ra mua bán.

Ngoài những kí ức đau buồn, nhật kí của em tôi còn có một vài đoạn về một cô gái. Theo những gì ghi lại, cô gái đó là mối tình đầu của em tôi, chuyện tình yêu của hai đứa đẹp lắm, tôi chợt thấy có lẽ nó cũng được an ủi chút nào đó. Nhưng cũng chính mối tình đó khiến nó nghĩ đến cái chết, trang nhật kí cuối cùng có hẳn một bức thư nó viết cho cô gái đó. Tôi đã khép trang cuối cùng lại mà không đọc bức thư vì tôi biết, nó chỉ muốn một người duy nhất đọc những dòng chữ đó mà thôi, người đó, không phải là tôi.

Thời gian trôi nhanh, ba năm sau tôi trở về Việt Nam với tấm bằng luật sư và khát khao trả thù không bao giờ ngừng nghỉ. Vừa về đến tôi không lập tức thực hiện kế hoạch của mình mà sống một cách bình thường như bao luật sư khác, gặp khách hàng, đi toà, rồi kết bạn, thỉnh thoảng du lịch một vài nơi. Tôi tìm hiểu cuộc sống ở đây thật trọn ven để kế hoạch được diễn ra hoàn hảo nhất, bên cạnh đó, tôi cũng không ngừng tìm kiếm mối tình đầu của em mình. Tôi muốn hoàn thành mong muốn cuối đời, đưa tận tay cô bé ấy lá thư mà nó viết, để ở thiên đàng nó sẽ mỉm cười và có thể tha thứ cho người anh vô tâm này. Tuy nhiên đã hơn hai năm rồi vẫn chẳng có tin tức gì, cả hai đứa có cùng ước mơ làm bác sĩ nên tôi đã tìm khắp các trường y trên cả nước tuy nhiên vẫn không tìn được ai hoàn toàn phù hợp với những gì nó ghi lại.

Cuộc sống với mỗi người luôn có một vài điều bất ngờ thỉnh thoảng ập tới, có thể mang lại niềm vui nhưng cũng có khi lại đem đến những nỗi buồn. Ngày hôm nay, tôi thuộc trường hợp thứ nhất. Sau nhiều năm tạo dựng các mối quan hệ trong nước, cuối cùng tôi cũng bắt đầu có được những thông tin mà mình mong muốn.

Cách đây vài tháng, tôi tình cờ giúp được cho một vị thân chủ có địa vị rất lớn trong giang hồ. Khi ấy, mọi luật sư khác đều ngại thân phận anh ta quá cao, sợ thất bại sẽ xảy ra nhiều vấn đề phức tạp nên đều từ chối nhận. Tôi chọn nghề luật sư không chỉ vì việc trả thù, bản thân công việc của một người bảo vệ, một người giành lại sự công bằng cho người khác, những khó khăn, thử thách và sự mới mẻ cũng chính là những gì tôi mong muốn đối với tương lai của mình. Sau khi cân nhắc rất kĩ, tôi đã quyết định nhận vụ án này, một phần vì độ khó của nó, phần còn lại là do địa vị của anh ta.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về thân chủ của mình đó là sự thẳng thắn, phóng khoáng trong cả cách nói chuyện lẫn phong thái. Anh ta thuyết phục được tôi rằng mình vô tội, cho nên tôi mới chính thức nhận vụ kiện này. Đáp ứng được mong đợi của tôi, vụ kiện đi đến thành công một cách không thể khó khăn hơn, một sự việc khó có thể xảy ra đối với luật hình sự Việt Nam, thân chủ của tôi đã thoát khỏi việc bị buộc tội giết người.

Anh ta chủ động đến cảm ơn tôi sau vụ kiện và đưa ra cho tôi một yêu cầu bất kì để trả ơn. Tôi có một thói quen bất di bất dịch khi hành nghề đó là không bao phủ nhận công lao của mình, tôi nhận lời cảm ơn đó và nói luôn yêu cầu của mình.

- Nếu thấy biết ơn tôi, anh hãy cung cấp cho tôi thông tin trong vòng 10 năm hoạt động gần đây của tập đoàn Thiên Viễn. Tôi thực sự cần nó vì lí do riêng của mình.

- Anh rất thẳng thắn, tuy không biết rằng đây có phải lí do thực sự khi anh nhận lấy vụ kiện của tôi hay không nhưng sự thực là anh đã giúp tôi một chuyện lớn. Huỳnh Mạnh này không quen nợ người khác, tuy Thiên Viễn là một tập doàn lớn nhưng đối với tôi không khó, chỉ là có chút phiền phức nên mong anh hiểu.

- Vâng, tôi đã thuê một tổ chức với giá cao để có được những thông tin này.

- Tốt, ngay khi hoàn tất việc thu thập tôi sẽ thông báo cho anh biết.
———
Tôi mỉm cười chua chát khi đọc đến khoảng thời gian năm năm trước của tập đoàn.

"Năm năm trước, hai tập đoàn lớn là Thiên Viễn và Vĩnh Tân dự định liên kết với nhau để thâu tóm thị trường khu vự Đông Nam Bộ, tuy nhiên, cách ngày kí kết một tháng thì Tập đoàn Vĩnh Tân lại kí kết với một tập đoàn nước ngoài khác...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro