7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vào tháng sáu, lất phất mưa. Từ tháng giêng đến giờ trời nắng ôi ả, cỏ cháy ngả vàng, cây xoài, cây mít cũng mệt mỏi dưới cái nóng rát da rát thịt, bọn nó rủ lá như úp mặt xuống mảnh vườn khô khốc, cạn kiệt nước. Mùa nắng nóng nực như thế, đi học thật sự mệt và buồn ngủ. Có hôm tôi sốt giữa trưa, anh Trường cõng tôi chạy xuống phòng y tế, ôi trời đất ơi 39 độ, mặt tôi đỏ rần  rần mồ hôi nhễ nhại, anh Trường nhìn tôi nằm trên giường bằng đôi mắt ái ngại, cảm thương. Anh ở cạnh tôi từ suốt đầu giờ cho đến hết ra chơi, khi nhân viên y tế nói tôi đã hết sốt rồi mới chịu về lớp học. Mấy bữa sau Trường liên tục hỏi tôi hết bệnh chưa, thấy trong người thế nào rồi. Tôi thực sự thấy có lỗi vì làm anh lo lắng bận tâm đến thế.
Trời nắng gắt cũng có cái vui, đi học nhất là học thể dục, mồ hôi đứa nào đứa nấy đổ như tắm. Những chiếc áo đẫm mồ hôi dính vào da thịt, làm lộ ra những múi cơ, múi thịt thật quyến rũ và kích thích. Tâm sinh lí cậu trai mới dậy thì như tôi lại sôi sùng sục những dục vọng. Mỗi tiết học thể dục xong, tôi đều trốn vào nhà vệ sinh thủ dâm, đầu óc tôi tràn nhập hình ảnh đầu vú, bầu ngực, bắp tay, xương quay xanh ẩn ẩn hiện hiện bên trong cái áo ướt trong suốt của lũ bạn tôi khi nãy. Tôi bắn, tôi lại thấy có lỗi với anh Trường, có lẽ vì yêu anh thật rồi, nên khi dục vọng nổi lên mới thấy xấu hổ như thế.

Mưa được vài hôm, đất mịn hẳn, mặt đường phản phất cái mùi gì đó cay cay nồng nồng khi nước mưa dội xuống. Tôi như bị say trong cái mùi hương đặc trưng ấy của làng quê. Ngồi trong phòng học, mưa ào ào, mát lạnh, vì trường nghèo nên chỗ dột chỗ không, nước mưa lại tạt từ bên ngoài vào. Tôi với thằng Thương_ thằng bạn chung bàn nép sát lại né nước tạt. Chúng tôi lại cảm thấy ấm nóng từ lòng bàn tay, hơi thở khi quấn quýt với nhau như thế.
_ Lạnh quá thì kẹp tay vô hán
_ Thiệt không
_ uhm, thử đi
_ Ấm thiệt á mấy
_ Đưa tay đây
_ Nè
...
Chúng tôi tay nắm tay, vai tựa sát, hai chân co quắp lấy nhau, ..cho đỡ lạnh. Quả thật, rất ấm áp. Có lúc tay chúng tôi thoa thoa lên đùi nhau, chạm vào đũng quần của nhau. Nhưng tôi với Thương chỉ cười vì cả hai đều không có ý gì ngoài tìm hơi ấm khi mưa tạt.
Tình bạn giữa tôi và Thương cũng là một trong những kỉ niệm đẹp năm tháng ấy.

Ra về, thời đó không có ô dù gì hết, chỉ có cái áo mưa bằng nilon mỏng 5 nghìn,hôm nào mưa cũng thế anh Trường và tôi cùng kè sát nhau dưới mưa mà về. Đoạn đường từ phòng học đến nhà xe phải chạy thật nhanh, nếu không nước tạt vào ướt hết. Nhưng nếu chạy nhanh mà không đều thì nước bên dưới cũng bắn lên đầy bùn đất. Tôi ôm cặp 2 đứa, anh Trường đội áo mưa lên quàng qua đầu tôi. Và 1..2..3.. chạy.....
Hai chàng trai lao thẳng về phía mưa, rẽ đôi màn nước. Trong vòng tay anh, tôi như quên hết tất cả, chỉ biết phải nương đều theo anh để cả hai không bị ướt  mà thôi.

Cơn mưa đầu mùa năm ấy, tôi đắm chìm trong đôi mắt của anh.

Mưa được hai ba tuần, nhà trường thông báo sắp tới sẽ có bão. Mấy ngày nay, mưa lớn ào ạt, sấm chớp ầm ầm, không còn dịu dàng, lách tách như trước. Bữa học cuối trước khi nghĩ bão, thầy cô tuyên truyền cách phòng chống, khắc phục hậu quả thiên tai. Vì mấy năm trước, quê tôi có bão một lần rồi, mọi người cũng  chuẩn bị dường như xong hết, làng tôi lại rộn ràng lên khi hết chống hạn giờ đến chống bão.
Chiều hôm ấy, cả trường nghỉ học hết, chỉ còn mình lớp tôi học Mỹ thuật. Khi cả lớp về hết, tôi vẫn nén ở lại để tô cho xong bức tranh Hoa phong lan của mình. Trời chuyển mây tối đen như đêm xuống, không còn một tia nắng nào, gió gào thét trên tán cây bàng và lớp ngối cũ réo lên lách cách. Trận này lớn lắm đây_tôi nghĩ thầm. Vừa bước chân ra định về mưa đã đổ ầm xuống. Giống gió cuồng cuộng phía sân trường làm cỏ và lá cây xoay vòng như vỏ một con ốc khổng lồ, tôi sợ quá trốn lại vào phòng. Căn phòng tối đen như mực. Tôi quyết định tạm trú cho đến khi hết mưa rồi về.
Gió hù hụ luồng lách từ cửa sổ thổi vào, tiếng mưa át đi tất cả những âm thanh khác. Tôi co ro một mình trong phòng học tối ôm. Bỗng tôi nghe tiếng bước chân, từng chút từng chút tiếng lại gần. Quái lạ, rõ ràng khi nãy mình thấy mọi người về hết rồi mà, sao có thể... rồi tôi nghĩ ra đủ thứ các loại ma mà bà nội tôi hay kể. Thế là cắn môi, nước mắt trào ra vì sợ.
Két. Cảnh cửa phòng hé ra. Tôi như người mất hồn, sợ đến xanh mặt không còn chút máu. Tôi ngưng thở.
Xẹt..rầmmm... Trời chóp một cái thật to, tôi hét toán và nhắm mắt lại ÁÁÁAAAAAAAA......

Một hơi ấm quen thuộc bủa vây lấy người tôi, tôi dần mở mắt, lúc này anh Trường đang dang tay ôm chặt lấy tôi, tôi vẫn còn rưng rưng:
_ Hic..là anh..sao..hic..
_ Anh đây ... Đừng sợ..có anh ở đây rồi ..
Tôi tỉnh lại ngay khi biết anh Trường ở đó.
_ Sao anh lại ở đây ?
_ Anh đến đón em, thấy bạn em về hết rồi.
_ Tại em bận tô cho nốt bức tranh kia...nên...
_ Thiệt tình...haizz _anh thở dài
Chúng ta về thôi...
_ Trời còn mưa lớn thế...ta chờ một chút vậy
_ Uhm...
Anh Trường nhìn ra cơn giông bão ngoài sân
_ Anh ơi, nãy anh đi sao bị ướt hết rồi kìa
_ Anh lo cho em, nên chạy gắp quá...
_Cởi đồ ra đi, em bật quạt hông cho
_ Thôi được rồi.. không sao đâu mà
_ Cứ thế thì bệnh mất..
_ À.. ừm..
Tôi giúp anh cởi đồ ra, da thịt anh dần phơi bày ra , tôi không để ý phía dưới tôi đã cứng từ bao giờ.
"Không, không được rồi, anh ấy..làm mình kích thích... mình... nứng chết mất.../////"
Trời giông gió thế mà mặt tôi lúc này đỏ chét. Ánh mắt tôi cứ bị cơ thể ngon lành của anh Trường dẫn dụ. Anh Trường nhìn tôi, anh cũng bắt đầu đỏ mặt, tôi biết dường như anh hiểu tôi đang muốn làm gì ...và cuối cùng, chúng tôi trao nhau một nụ hôn nồng ấm. Tôi từ từ đưa môi xuống cổ và nút xương quay xanh của anh, tay tôi vụn về vuốt lưng và ngực anh. Tôi để lại trên người anh vài chỗ đỏ thẵm. Tôi bắt đầu khám phá cặc người yêu mình, nó mới đẹp làm sao, tôi như đứa trẻ bị cây kẹo ngọt cám dỗ cứ phải mút lấy mút để không dừng lại được. Anh Trường cứ để cho tôi xong phần dạo, anh nhếch miệng cười:
_ Ai đã dạy em làm như thế chứ
_ Dạ...xin lỗi..lần đầu của e...ahh
Anh bế tôi lên bàn, đến lượt anh chủ động. Lưỡi anh Trường điêu luyện rê khắp mặt và cổ tôi, mỗi nơi anh đi qua anh để lại một hơi ấm ngọt thơm ươn ướt. Anh Trường chơi đùa với cặp ngực tôi sướng quá đến mức đầu vú tôi dựng đứng, bàn tay mềm mại của anh ve vuốt khắp eo và bụng tôi. Anh nắn bóp cặp đùi tôi một cách ôn nhu, nhẹ nhàng. Anh mơn trớn mông tôi khiến cái lỗ nhỏ bé còn trình nguyên dãn ra và co giật như gọi mời: đến với em đi Trường, hoà làm một với em đi.
Trời vẫn còn tầm tã, nước mưa trắng xoá khoảng sân như sương mù dăng kín, trong căn phòng tối đen chỉ còn chút sáng hắt vào từ cửa sổ. Anh Trường và tôi đang nằm thế 69. Anh phía dưới, tôi phía trên. Con cặc tôi như tan chảy trong cái miệng ấm áp tuyệt vời của Trường. Còn con cặc của anh thì được tôi chăm sóc tận tuỵ.
Ầm..ầm... Tia chóp sáng cả đất trời.
Trường gác hai chân tôi lên vai anh ấy và bắt đầu đưa con cặc vào lỗ của tôi. Hậu môn tôi nãy giờ chỉ chờ có thế, nó nới lỏng đón nhận con cặc Trường vào rồi bóp siết lại như không muốn rời xa nữa. Anh thì thầm :
_ Em có đau lắm không
_ Dạ, không anh...um..um..///..
_ Ừm.. Lần đầu của Thiên hả ??
_ Dạ...cho..anh hết á..///
Anh mỉm cười tít mắt
////////
Và bắt đầu những cú nhấp.

Mưa vẫn ào ạt bên ngoài, những tiếng rên rỉ, tiếng da thịt chạm nhau, tiếng thở dốc như cuốn theo làn nước, rơi trên mái ngói, trôi xuống hồ, đọng lại trên cỏ.
_ Um...um...u.../////....ơ..ớ..ớ...
_ Hộc.. hộc...ah ...ah...hộc ..///
* Phạch phạch*
Xẹtttt..ầmmmm
_ ứ...ứ...ư...////...anh Trường..em.. sướng....
_ ah...ah...ah ..hực hực...
* Phạch phạch*
Dưới cơn giông bão, trong căn phòng tối lạnh lẽo, cả hai chúng tôi lại thấy nóng hơn bao giờ hết. Hai thân xác của hai chàng trai mới lớn dính khít, quấn cuộn với nhau. Cái lạnh lẽo ngoài kia như bỏ quên chúng tôi lại nơi ấy. Mưa cũng dần vơi... rồi tạnh hẳn...

Sau lần ân ái với anh Trường trong ngày mưa giông tầm tã ấy, tôi một phần nào đó đã trưởng thành, từ suy nghĩ đến hành động. Tôi hiểu rõ cách làm tình, cách khiến cho đối phương sung sướng và hơn hết, hoocmôn nam trong tôi lúc nào cũng căn tràn sức trẻ. Tôi yêu đời hơn, học hành chăm chỉ hơn và cảm thấy bản thân mình sống có ý nghĩa. Tôi hiểu rằng, mình đã yêu anh Trường sâu đậm thế nào và anh ấy cũng đã đáp lại tình cảm ấy. Tôi ca hát, nhảy nhót trong căn phòng bình thường vốn dĩ tĩnh lặng của mình. Bầu trời cũng trở nên xanh hơn, và những cơn gió hướng biển thổi về như thầm thì vào tai tôi những lời yêu ngọt ngào. Tôi nhận ra rằng : anh xuất hiện làm cuộc đời tôi tươi mới hơn, vui vẻ hơn. Tình yêu của anh khiến trái tim non nớt của tôi nóng bỏng như mặt trời sáng sớm. Và tôi yêu cả nhưng hành lang nơi chúng tôi qua lại, yêu cái bàn nơi tôi len lén vẽ trái tim. Tôi yêu cả hàng cây rì rào ngoài cửa sổ, vì anh tôi yêu cả mái trường này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro