Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Spark bỗng trở nên lắm mồm hơn thường ngày, ngay khi cảm đám xuống tới chân đồi.

Có lẽ cái mùi mằn mặn của biển đã truyền cảm hứng cho Spark, khiến cậu ta liên tưởng tới cái mùi gia súc nồng nặc thường vương lại trong các phòng học và phòng ngủ ở trại mồ côi vào những ngày có phiên chợ. Cứ mỗi tuần một lần, người ta lại họp chợ bán cừu và gia súc, đôi khi còn có cả ngựa hoang và dê núi. Những tiếng nói oang oang, những tiếng mặc cả như chợ vỡ luôn khiến Spark tò mò và thích thú. Ước mơ của cậu ấy là một ngày nào đó được đứng chung hàng ngũ cùng đám người buôn bán đó. Trong đám tụi tôi mới chỉ mình Spark biết bản thân muốn gì. Cậu ấy thường tự tưởng tưởng đứng trên bục đấu giá, rồi trả giá cho những món-đồ-tưởng-tượng. Thậm chí còn không quên luyện giọng để khởi động trước các phiên đấu giá giả vờ cứ như thật. Tụi tôi cũng tin là cậu ấy sẽ đạt được ước mơ đó.

Dọc đường đi xuống triền đồi, Spark không ngừng hô vang: “Hurrum! Hoo! Hee! Haw-hah! Haw-hah! Bong! Bong! Bong! Booong.” Theo ngôn ngữ của Spark thì tụi tôi sẽ phải tự hiểu câu đó có nghĩa là: “Một trăm! Hai! Ba! Bốn! Bốn rưỡi! Bốn rưỡi! Bốn rưỡi! Bán!”

Spark có mái tóc vàng như nghệ, mặt đầy tàn nhang và một đôi mắt xanh buồn. Trong một lần vị giám mục tới thăm trại St. Roderick, khi được hỏi thường làm gì trước khi đi ngủ mỗi tối, Spark đã nói ngay không cần suy nghĩ: “Con cầu nguyện cho đức Giáo hoàng”. Vị giám mục cười vang và khen ngợi cậu là một đứa bé thông minh và nhanh trí. Cũng từ hôm đó cái tên Spark – có nghĩa là ánh sáng lóe lên, hoặc sự thông minh – được ra đời.

Đám chúng tôi xách theo mấy cái vali rẻ tiền của mình và đi theo hai vợ chồng nhà McAnsh tiến sâu vào trong lòng thung lũng nằm kề sát với biển. Nó như một bức tượng bán thân, không đầu, hai cánh tay rời ra, cổ tay là những vách đá nhô thẳng ra biển, còn lòng bàn tay chìm sâu dưới lòng đại dương. Dưới chân đồi là hai ngôi nhà tranh, một cái sơn màu xanh nhạt, trong vườn tràn ngập những cây hoa mang hình giọt băng thường chỉ nở vào ban ngày, điểm xuyết cùng rất nhiều cây mao lương hoa vàng, cây hoa cải hương sắc đỏ rực rỡ. Đứng từ trên? nhìn xuống, vườn hoa này thật chẳng khác nào một tấm thảm hoa nhiều màu sắc đang trải dài dưới ánh Mặt Trời. Ngôi nhà còn lại có màu trắng, dọc lối vào trải toàn đá trắng như vôi, trước vừa có tấm bảng để chữ:

Không Có

Công Lý

Chân đồi phía bên kia đưa chúng tôi đi thẳng ra biển: những cồn cát trắng mịn cùng thảm cỏ xanh rì trải dài. Đây đó là những dấu chân in đậm trên cát, chạy dài ra tận mép nước.

Không ai bảo ai, cả đám đồng loạt đưa mắt dõi theo vệt dấu chân đó, dọc theo triền cát trắng, nhìn thẳng ra ngoài biển. Có cái gì đó màu đỏ đang nhấp nhô giữa làn nước. Một quả bóng bị bỏ quên chăng? Không phải, là ai đó đang đùa nghịch với những con sóng. Cuối cùng trí tò mò của chúng tôi cũng được giải đáp khi một người mặc đồ bơi màu xanh thẫm từ dưới biển trồi lên và đi vào bờ.

Dù ở khoảng cách xa thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng sẽ nhận ra được đối phương có phải là người-trong-hội hay không. Ví dụ, lũ trẻ con tập tễnh mới biết đi sẽ dễ dàng tìm thấy “đồng bọn” của mình giữa một rừng người, trong khi những đứa bé lớn hơn một chút sẽ chỉ tìm đến với hội trẻ con đồng trang lứa, hay nói một cách khó nghe hơn thì chó sẽ chỉ chơi với chó. Chúng tôi ngay lập tức nhìn ra cái người vừa từ dưới biển đi lên là một phụ nữ trưởng thành. Cô ấy dùng cả hai tay hất nước lên ngực và hông để cho trôi hết cát còn vương lại, kế đó cởi cái mũ bơi màu đỏ trên đầu ra, để lộ mái tóc màu nâu nhạt dài đến chấm vai. Cô vo tròn cái mũ lại rồi ném thẳng lên bờ. Ngay sau đó cô bất ngờ sải chân chạy vài bước, nhún nhẹ chân rồi lộn một vòng trên cát. Đó là cú nhào lộn hoàn hảo và đẹp mắt nhất mà tôi từng được xem. Hai tay chống thẳng trên cát, mái tóc lòa xòa chấm đất rồi đột nhiên cả người cô hất ngược ra đằng sau, hai chân chạm đất, mái tóc buông dài trên vai. Tất cả những động tác ấy chỉ xảy ra trong chớp mắt nhưng có lẽ chính khoảng cách xa đã khiến chúng như một thước phim quay chậm, lôi cuốn đến lạ thường. Quả là một màn trình diễn đã đời cho chín con mắt của tụi tôi. Trong tâm trí của tôi, màn nhào lộn trên biển ấy mãi luôn tươi mới như bông hoa được bảo quản giữa những trang sách của ký ức.

Đó là ấn tượng đầu tiên của chúng tôi về cô Teresa.

Cô ấy đi về phía cái mũ bơi màu đỏ, cúi xuống nhặt nó lên. Ngay khi đặt chân lên triền cát mịn, đột nhiên cô thay đổi hẳn phong thái đi lại. Mấy thằng con trai tụi tôi ngơ ngác nhìn nhau không hiểu tại sao cô Teresa tự nhiên đi kiểu duyệt binh như vậy, nhưng chỉ một lát sau cả đám đã ồ lên gật gù ra chiều hiểu biết, bởi đi bộ trên cát khô không hề đơn giản chút nào. Nếu nhìn thoáng quan, cô Teresa trông như một phụ nữ trưởng thành, nhưng sau cú nhào lộn ngoạn mục vừa rồi thì tất cả đều nhất trí rằng ở mức độ nào đó, cô ấy vẫn thuộc về thế giới trẻ con của chúng tôi.

Hai vợ chồng ông bà McAnsh vẫn lầm lũi đi xuống đồi, khiến cả đám tụi tôi phải hộc tốc chạy theo cho kịp. Phía bên dưới, vườn hoa giọt băng lộng lẫy như những tấm băng-rôn trắng muốt, tiếng sóng biển rì rầm mời gọi. Trước mắt chúng tôi là hai tháng tự do tung hoành ngang dọc – hai tháng để lên kế hoạch cho một cuộc đào tẩu – và chúng tôi sẽ phải tận dụng cho tốt cơ hội ngàn-năm-có-một này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro