Ngoại truyện (Nếu một ngày em thật sự yêu tôi) (Phần 01/03)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau câu nói "Do Yi muốn hôn em đến tắt thở luôn sao"
Jang Se Mi vừa dứt lời những giọt nước mắt đã rơi trên gương mặt Baek Do Yi từ lúc nào. Cô đã chờ Jang Se Mi rất lâu rất lâu.

"Em thật tàn nhẫn, 1 năm qua em không hề có dấu hiệu gì của việc sẽ tỉnh lại, tôi ngồi cạnh em 365 ngày rồi em biết không? Nhìn thấy gương mặt của em tôi lại không kiềm được mà bật khóc!"

Jang Se Mi hơi thở còn yếu ớt nhưng vẫn đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên gương mặt Baek Do Yi.

"Do Yi đừng khóc nữa, em xin lỗi vì đã để cho Do Yi chờ lâu đến vậy.. Coi như là bù đắp 35 năm em chờ đợi Do Yi đi"

Baek Do Yi nghe vậy liền ôm lấy Jang Se Mi:

"Thật không biết trong 35 năm đó em phải sống thế nào, phải chịu đựng tổn thương nhiều ra sao. Tại sao em lại yêu tôi, người như tôi xứng sao?"

"Trong tình yêu không có xứng hay không xứng, chỉ cần hợp nhau đã là tốt lắm rồi!"

"Em.. Sao những lời em nói lại dễ chịu đến vậy? Không biết đã lâu tôi mới được nghe những câu nói này từ em"

"Do Yi 1 năm qua có qua lại với ai không? Đàn ông chẳng hạn :))"

"Em nói gì vậy?"

"Em chỉ tò mò thôi!"

"Em coi thường tình yêu tôi dành cho em sao Jang Se Mi?"

"Em..."

"Nếu tôi tơ tưởng đến người khác, thì người ngồi đây đã là người khác không phải tôi rồi!"

"Em xin lỗi! Tha lỗi cho em được không?"

"Em cứ tổn thương tôi lần này đến lần khác, tôi không tha thứ cho em nữa..."

"Do Yi.. hụ...hụ"

Baek Do Yi đứng lên định rời đi nhưng nghe thấy tiếng ho sặc sụa của Jang Se Mi, đôi chân cô mềm nhũn, không thể bước thêm một bước nào.

"Se Mi, em không sao chứ? Đã yếu vậy rồi còn nói nhiều thế để làm gì?"

"Em không làm vậy , Do Yi rời đi thì sao?"

Baek Do Yi bất lực nhìn Jang Se Mi.

"Rõ ràng em biết tôi không thể rời khỏi em, nhưng em vẫn làm vậy? Gan của em càng ngày càng lớn rồi"

Jang Se Mi trìu mến nhìn Baek Do Yi. Giờ phút này trong mắt hai người chỉ có nhau, ước gì thế gian này chỉ có hai người, nếu được vậy thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra ngăn cách được hai người.

"Vết thương của em sao rồi, em thấy đỡ hơn chưa?"

"Vẫn còn hơi đau, nhưng em chịu được mà Do Yi."

"Sao em lại ngốc vậy, lao ra cứu tôi, nếu em có mệnh hệ gì thì tôi biết làm sao?"

"Em không biết! Lúc đó em không thể nghĩ thêm được gì khác, ngoài việc em phải cứu lấy Do Yi. Do Yi .. có tin tức gì của ba em không?"

"Tôi xin lỗi, chỉ vì tôi mà em và ba em mới bất hoà, tôi cảm thấy rất có lỗi"

"Do Yi không có lỗi gì hết, là do ba em hiểu lầm thôi!"

"Ông ấy là Jang Do Han chủ tập đoàn lớn danh tiếng lẫy lừng, Se Yeon cũng đã đứng ra gánh hết mọi tội lỗi cho ba của em, chỉ là công việc của ông ấy đi xuống hơn so với lúc trước vì tin đồn chủ mưu bắt cóc, ông ấy không sao! Em yên tâm"

"Haizz... em biết trước chuyện làm ăn của ba em sẽ tụt dốc khi những tin tức xấu này tung ra ngoài, em vẫn còn rất giận vì ông ấy lại làm những điều này với Do Yi"

"Thôi chuyện đã qua rồi, em đừng nhắc lại nữa, sức khỏe của em bây giờ quan trọng!"

Baek Do Yi không nói với cô rằng Oh Sẽ Yeon đã tự sát khi ở trong tù, không biết là do cô ta không chịu được cực hình hay là có một thế lực nào đó ép buộc cô ta phải ra đi một cách bí ẩn như vậy, dù sao thì sức khỏe của Jang Se Mi là điều quan trọng nhất, không nên nói ra làm cô bị phân tâm, ảnh hưởng xấu đến tình trạng của cô.

"Em muốn đi dạo, Do Yi đưa em đi được không?"

"Em còn yếu như thế đi làm sao nổi?"

"Thế Do Yi bế em đi" :)))

"Em đang đùa giỡn tôi à, tôi thua em tận 13cm đó Jang Se Mi, tôi ẵm em thì chắc ngày mai người nằm trên giường bệnh là tôi chứ không phải em mất!"

"Hihi.." Jang Se Mi kiềm chế để không phì cười.

Baek Do Yi đỡ cô ngồi dậy, ôm lấy eo cô dìu cô đến chỗ chiếc xe lăn đằng kia. Dù sao thì Baek Do Yi cũng đã xin bác sĩ cho phép đưa Jang Se Mi về nhà. Cả năm nay Se Mi chưa từng được hít thở không khí trong lành ngoài kia. Cô đành dẫn Se Mi đi dạo vậy! Vốn dĩ cô tính để cho Jang Se Mi ở trên tầng 2. Nhưng quá bất tiện! May sao hôm đấy cô sáng suốt quyết định để cho Jang Se Mi ở phía dưới lầu. Đúng là may mắn mà!

Cô đẩy Jang Se Mi ra bên ngoài biệt thự. Một khuôn viên xinh đẹp, mĩ miều với những khóm hoa hồng, tím, xanh...xen kẻ trong từng ô vuông, các chậu cây cảnh với những hình thù trông thật thơ mộng. Tất cả những điểm nhấn này góp phần tô thắm cho bức tranh vườn nhà thêm đẹp và sang trọng. Những nhành hoa tươi tắn dưới ánh nắng mặt trời dịu nhẹ, chiếu lên gương mặt của Jang Se Mi, bầu không khí thật trong lành! Baek Do Yi thấy Jang Se Mi có vẻ khó chịu, đưa tay ra che đi những tia nắng kia.

"Do Yi làm gì vậy?"

"Tôi che nắng cho em!"

"Hahaa, từ bao giờ Baek Do Yi lại trở thành một người nhẹ nhàng thế này?"

"Từ khi em đến đó, quỷ nhỏ!"

Jang Se Mi nắm lấy tay Baek Do Yi, dưới ánh mặt trời hai tay đan vào nhau, khoảnh khắc này thật bình yên!

Reng...

"Ồ, em đứng đây đợi tôi, tôi ra xem là ai đã nhé!"

Baek Do Yi bước đến cổng chính nhìn thấy Kim Tae Sung, cô có chút ngạc nhiên:

"Ồ sao ông lại đến đây?"

"Dạo gần đây tôi có đến công ty tìm bà nhưng không thấy, không phải bà quên tôi rồi chứ"

"Quên sao được, bạn bè lâu không gặp, có chuyện gì mà đến tận đây thế?"

"Bà không định mời tôi vào nhà sao?"

"À, tôi quên mất🤣🤣 ông vào đi"

Baek Do Yi và Kim Tae Sung vừa đi vừa cười nói với nhau rất vui vẻ, Jang Se Mi ngồi ở kia đã nhìn thấy không sót một cảnh nào!

"Se Mi à, đây là Kim Tae Sung, bạn của ta"

"Do Yi, đây là ai nhỉ"

"Giới thiệu với ông, Jang Se Mi con dâu cũ của tôi, giờ là người thân của tôi rồi!"

"À, chào cô Se Mi"

Tae Sung đưa tay ra bắt lấy tay Jang Se Mi. Mặc dù không mấy thoải mái nhưng Se Mi vẫn lịch sự bắt tay với gương mặt lạnh tanh.

"Vào nhà đi rồi nói chuyện!" Baek Do Yi lên tiếng.

Cả ba người nhanh chóng đi vào nhà, Baek Do Yi gọi người làm mang bánh trà lên cho mọi người cùng thưởng thức.

"Bà còn nhớ hồi xưa tôi với bà hay đi chơi với nhau không? Từ lúc đó đến giờ cũng lâu rồi mình mới gặp lại nhau nhỉ?"

"Đúng rồi! Lâu lắm rồi tôi mới thấy ông, dạo này có vẻ phong độ hơn rồi"

Jang Se Mi ho nhẹ, gương mặt thu dần nụ cười ban nãy. Baek Do Yi không chú ý, chỉ nghĩ cô đang không khỏe trong người thôi. Hai người cứ vậy tiếp tục cuộc trò chuyện, để Se Mi ngồi bơ vơ một mình.

"Bà đã đi thêm bước nữa chưa?"

"Ông hỏi gì kì vậy 🤣🤣"

"Hồi trước tôi theo bà mãi mà bà có đổ đâu!"

"Ông này suốt ngày giỏi giỡn"

"Cuối tuần này nhớ lịch họp lớp nhá, có gì tôi sang rước bà đi cho vui"

"Thôi không cần đâu!"

"Không sao, 20h đi thì 19h tôi có mặt, chốt vậy đi! Tôi đi trước đây"

Baek Do Yi tươi cười tiễn Kim Tae Sung ra về. Jang Se Mi cầm chiếc thìa trên tay đặt mạnh xuống bàn. Lúc này Baek Do Yi mới nhớ ra, nãy giờ cô đã lơ đi Jang Se Mi.

"Se Mi, tôi thấy em lúc nãy có ho, em có sao không?"

"Em có sao đâu liên quan gì đến Do Yi"

"Em nói vậy là có ý gì?"

"Kim Tae Sung, cái tên nghe đẹp nhỉ, phong độ, điểm trai quá!"

"Em không biết thôi! Hồi xưa cậu ta gầy lắm, da còn hơi ngăm ngăm, nhưng bây giờ nhìn xem cũng ra dáng chủ tịch phết!"

"Ai mà hiểu rõ được ông ta giống Do Yi đâu, ở cạnh nhau suốt bao nhiêu năm rồi! Lại còn yêu đương"

"Không có! Tôi làm gì có"

"Em thấy Do Yi cười rất tươi, không như lúc ở bên em, gương mặt buồn bã, ủ rũ. Thật ghen tị với ông ấy"

"Em nói gì vậy Jang Se Mi?"

"Không phải Do Yi hiểu rõ sao, nhìn ông ta cũng còn rất yêu Do Yi, hai người rất hợp nhau, không phải ư?"

"Em...Tôi không vui khi ở bên em lúc nào?"

"Tự Do Yi có thể trả lời được, đâu nhất thiết phải hỏi em"

"Chẳng lẽ em bệnh, tôi cười vui vẻ được sao? Chẳng lẽ em đau lòng tôi bỏ mặc được sao? Em muốn tôi phải làm sao Jang Se Mi."

"Hình như Do Yi có rất nhiều người theo đuổi, em chỉ là một trong số những người được Do Yi quan tâm thôi, đúng không?"

"Thật không thể hiểu nổi em! Rõ ràng trong mắt tôi chỉ có em..."

"Là thật sao?"

"Nếu không 1 năm qua tôi đi tìm những người khác rồi, nếu em không quan trọng thì tôi còn ở đây sao?"

"Do Yi chỉ là vì thương hại em đã dùng tính mạng cứu Do Yi, chứ không hề yêu em đúng không?"

Baek Do Yi rất tức giận, trong nhà lúc này cũng chỉ có hai người:

"Em quá đáng vừa thôi Jang Se Mi! Tình yêu của tôi không phải là cái áo để em nhàu nát nó rồi lại duỗi thẳng lại. Em coi thường tình yêu của tôi đến vậy sao?"

"Do Yi nói thật lòng đi, Kim Tae Sung liệu có làm cho Baek Do Yi rung động không? Liệu Baek Do Yi có yêu em thật lòng không? Hay chỉ vì thương hại em?"

Jang Se Mi vừa nói, gương mặt vừa chảy xuống những giọt nước mắt chua xót.

"Em ghen với tôi sao?"

"Em làm gì có tư cách ghen.. hức"

"Ai nói không có tư cách? Tôi yêu em! Đủ tư cách chưa?"

Jang Se Mi định nói thêm gì đó nhưng bị Baek Do Yi chặn lại. Cô tiến đến hôn lên môi Jang Se Mi. Hôn một cách cuồng nhiệt, hai người cứ dính chặt lấy nhau, một lát sau, Baek Do Yi buông ra, nhìn thẳng vào mắt Jang Se Mi:

"Đừng trẻ con như vậy nữa nhé! Tôi yêu em điều đó không ai có thể thay đổi được, thời gian sẽ minh chứng cho những điều đó, Jang Se Mi cún con của tôi."

"Ai là cún con của chị chứ?"

"Em đó! Làm người yêu tôi đi Jang Se Mi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro