Những Chiều Mưa - Chap 21 + 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Sáng thứ 4, tôi ngồi dưới ghế đá dáo dác đưa mắt xung quanh ngắm gái, sau đó là nhìn đám lớp khác chơi bóng rổ, rồi đá cầu. Còn lý do tại sao chân tôi đau mà vẫn lết xuống đây là vì mới học xong 2 tiết Lý, tôi bị ông thầy quay như quay dế lý do học vẹt lý thuyết nên không hiểu bản chất vấn đề. Lạy hồn, ông thầy chữa bài tụi nó trên bảng mà cứ chốc chốc hỏi tôi tại sao chỗ này lại làm vậy, tại sao lại có số này. . . Tôi thì đầu chóng hết cả mặt, toát mồ hôi để trả lời. Rút cục thằng Vũ ngồi kế bên cứ canh tụi nó đang giải bài nào trên bảng thì lại giải thích sơ qua để tôi biết mà nói lại với thầy. . .

“Sao số tôi nó khổ thế này !” – Tôi thở dài cảm khái.

“Hì, mệt lắm hả Hiếu?” – Đang than ngắn thở dài, thì có tiếng con gái nhẹ nhàng vang lên bên cạnh. Tôi quay sang thấy em Thùy đang nhìn tôi nở nụ cười chết người.

“Ừa, ông Phúc chơi ác quá, quay mình nãy giờ.” – Tôi thở dài chán nản

“Tại Hiếu học vẹt nên bị vậy đúng rồi. À mà Hiếu có học Anh văn không thế?” – Em ấy lắc đầu mỉm cười rồi quay sang hỏi tiếp

“Để tuần sau gần kiểm tra rồi học, cái đó học còn khó vào hơn Lý”

“À Hiếu này. . .” – Em ấy cắn môi nói

“Hả, sao thế?” – Tôi nhíu mày nghi hoặc

“Cuối tuần này Hiếu có bận gì không, chủ nhật đó?”

“Không, chủ nhật Hiếu rảnh không à !”

“Chiều chủ nhật sinh nhật Thùy, nên Thùy có làm một bữa tiệc nhỏ mời bạn bè, có gì Hiếu qua chơi nhé.”

“Ừa, Thùy có mời ai trong lớp không?”

“Chắc không, trong lớp Thùy đâu có thân với ai.” – Em ấy rầu rầu nói.

“Ừm bữa đó chân đỡ xíu, chắc cũng đạp xe được. OK có gì bữa đó Hiếu ghé” – Vừa nói xong tôi mới giật mình. Ủa chủ nhật, Linh nói qua nhà mình dạy kèm mà. Giờ sao đây trời, không lẽ vừa nhận lời xong giờ nói lại là hôm đó bận. . .

“Ừa thế nhé, Thùy lên lớp đây.” – Dường như không để ý khuôn mặt đang cau có của tôi, em ấy đã chạy biến lên lớp

Trong đầu tôi, các ý nghĩ xoay như chong chóng

“Hay là xin lỗi em Thùy vì bữa đó đi. . . học thêm. Không được, mới nói là rảnh rỗi xong giờ lại nói đi học thêm, có vẻ hơi bị lố rồi. . .”

“Hay là nói Linh sang buổi sáng thôi, buổi chiều cáo lỗi rồi đi sinh nhật em Thùy. Cũng không ổn lắm, với nữa bé Thảo thế nào cũng sẽ tìm được lý do tại sao tôi lại nghỉ buổi chiều rồi kể lại với Linh thì mệt rồi.”

“Làm sao đây hả trời?” – Tôi thở dài chán nản. Rồi ôm một bụng đầy khó chịu tập tễnh đi lên lớp. . .

Chiều học xong, tôi và thằng Đức lại tót ra quán Play station gần trường mà chiến PES tiếp. Gần 6h hai thằng mới chịu mò về. Đi đến khúc gần ngã tư Trần Hưng Đạo và Nguyễn Biểu. Tôi bỗng thấy đằng trước là bóng dáng quen thuộc, chính là người con gái có đôi mắt u buồn đó. Lúc này nàng đang ngồi sau xe một. . . thằng khác. Không biết hay người nói gì mà nàng có vẻ vui lắm, khẽ cúi đầu xuống mím môi sau đó đưa tay lên nhẹ nhéo hông tên kia. Tôi vừa nhìn thấy thì thằng Đức ngay lập tức quay ngoắt đầu xe lại.

“Mày làm gì thế?” – Tôi ngạc nhiên hỏi

“Tao. . . đi mua cái bật lửa.”

“Mày vừa châm thuốc xong thì khói lửa gì, thôi đi đi tao thấy cả rồi !”

“Mày thấy rồi à?”

“Ừm. . . !” – Tôi thở dài chán nản. Bỗng nhiên trong lòng có chút hụt hẫng, có chút buồn chán, xen lẫn đó là sự bực tức vô cớ.

“Hay mày về hỏi lại xem?”

“Có gì đâu mà hỏi, cứ kệ đi.” – Tôi nhún vai đáp

“Nhưng. . .”

“Mày im miệng rồi chở tao về, không thì tao xuống đi bộ cũng được. Hơi mất thời gian tí thôi chứ chẳng có gì cả?” – Tôi gân cổ lên vặc lại.

Rồi cứ thế, 2 thằng suốt dọc đường đi cũng không ai nói gì nữa. Nó cũng chỉ cắm đầu đạp, tôi thì ngồi phía sau châm thuốc liên tục.

Về nhà, tôi quăng cái cặp sang một góc cái rầm, sau đó nằm vật lên giường, quần áo cũng chả thèm thay. Dù tôi và nàng chưa có gì, nhưng theo thắc Đức nói sớm muộn gì thì 2 đứa tôi cũng sẽ thành cặp, mà tôi thì cũng đồng ý vậy. Vậy mà bây giờ đây . . . đầu thì xoay chuyển bao nhiêu ý nghĩ

“Chắc chắn không phải cùng lớp, tuy tôi ở phía sau cách cũng một đoạn nhưng tôi có thể thấy vài đường nét trên chiếc phù hiệu của áo tên con trai đó, không phải là phù hiệu trường Bùi Thị Xuân. . .”

“Hay là bạn bình thường thôi. Cũng không phải, bạn bình thường thì nàng sẽ không có thái độ thẹn thùng rồi. . . thân mật như vậy được”

“Hay là. . . bạn trai nàng mới quen. Nếu vậy thì giải thích như nào về việc nàng lên xem tôi đá bóng mỗi tuần, rồi cất công sang đây nấu ăn, rồi cực khổ sang kèm tôi học. . . Hay là người đó học khác trường nàng, ít gặp nên nàng muốn có một người thay thế, và tôi là người đóng vai đó. Càng nghĩ càng cảm thấy điều này rất có thể . . .”

“Mẹ kiếp . . .!” – Tôi gằn giọng, đưa tay nện thằng vào cái bàn học. Thật sự là khinh người quá đáng, chưa bao giờ tôi chịu uất ức như vậy. May phước là gỗ tốt, cứng nên không sao, tay tôi chỉ hơi đỏ lên, vẫn còn trong khả năng chịu đựng. . .

“Mà thôi, đã là gì của nhau đâu mà quan tâm đến cái này. . .” – Tuy đầu nghĩ vậy nhưng sự bực dọc cùng mớ hỗn độn cảm xúc thì tôi không ngăn được

Chui vào nhà tắm rồi ngồi phịch xuống, tôi xả nước ào ào chỉ mong những dòng nước kia có thể làm nguội đi cái đầu đang sắp phát hỏa của tôi. Quả nhiên là có hiệu quả, khi mà xối liên tục cả nửa tiếng đồng hồ, lúc này không phải là tôi sắp phát hỏa nữa mà là. . . run lên vì lạnh. Mặc quần áo rồi chui ra, khẽ nhìn cái chân của mình rồi đi đến bàn học, băng qua loa nó lại chứ không thèm đổ oxi già vào nữa.

Vừa băng bó xong, gom tất cả mấy thứ rác linh tinh vào bịch ni-long. Đang định đứng dậy đem đi vứt thì bé Thảo bước vào.

“Anh !” - Nó ôm lấy cánh tay tôi sau đó chớp chớp mắt trêu

“Gì thế?” - Tôi nghi hoặc

“Anh ghê nha, vậy mà giấu không nói gì cho em biết.” – Thảo cười toe toét nhìn tôi nói

“Hả? Nói gì?” – Tôi ngạc nhiên

“Thì anh giấu vụ chủ nhật tuần này Thảo. . .”

“Dẹp . . . rầm. . .” – Mới nghe đến đó tôi lại bực dọc, thẳng thừng quát lên cắt ngang lời bé Thảo, đưa tay đấm thật mạnh xuống bàn

“Ơ. . . anh. . .” – Bé Thảo ngạc nhiên.

“Đừng có bao giờ nói tới cái này nữa !” – Tôi gằn giọng

Bé Thảo tròn mắt nhìn tôi, sau đó vai run lên từng hồi, đôi mắt bắt đầu đỏ lên, từng giọt lệ nhẹ nhàng lăn trên gò má. . .

“Em không biết, em. . . xin lỗi. . .” – Bé Thảo bặm môi nói.

“Ơ. . .” – Lúc này tôi mới giật mình. Mình đang làm gì thế này, sao tự nhiên lại quát con bé, con bé có biết gì đâu cơ chứ, nó chỉ ngây thơ trêu chọc mình thôi mà. . .

“Thôi anh xin lỗi, là anh sai khi tự nhiên mắng em. . .” – Tôi nhẹ giọng nói, tôi đưa tay lên lau nhẹ đi những giọt nước mắt.

“Anh. . . anh đừng như vậy. . . Em sợ lắm” – Thảo vẫn run run đôi vai nói

“Rồi, anh xin lỗi, đừng giận anh. . . chẳng qua anh. . . !” – Nói đến đây thì tôi im bặt, không lẽ giờ nói ra là mình giận cá chém thớt.

“Anh bình tĩnh đã, nếu có gì khó chịu thì kể với em được rồi.” – Thảo lí nhí nói rồi sau đó lủi thủi đi ra ngoài.

Biết chắc rằng Thảo vẫn sẽ buồn lắm, nhưng tôi cũng không biết dỗ như nào. Đành thở dài rồi. . . vác truyện ra đọc. Nhưng bụng thì đầy tâm trạng thế này thì đọc thế quái nào được, tôi vứt phăng cuốn truyện sang chỗ khác mà nằm ngước nhìn lên trần nhà. Nhìn chán chê cũng chả có gì, thầm nhủ làm học sinh ngoan một hôm, dậy học bài vậy.  Mà học thuộc thì chắc chắn không được khi đang khó chịu như vậy, làm bài thì khả năng tập trung cũng không được cao nhưng ít ra có còn hơn không. Ai dè bài ngày mai đã ít lại còn dễ, có mỗi bài tập Toán với vài bài Hóa. Múa bút một lúc đã xong, lúc này nhìn lên cũng gần 7h. Thôi xuống xem tivi rồi ăn cơm.

Lúc ăn cơm, bé Thảo cũng chỉ cúi đầu ăn, lâu lâu khẽ nhìn tôi rồi sau đó. . . cúi mặt ăn tiếp. Mẹ Hòa lại hỏi tôi về cái chân xem đã đỡ chưa, tôi cũng chỉ dám nói xạo là bớt đau rồi, vài hôm nữa là. . . chạy vô tư. Lúc ăn cơm xong, tôi cũng phụ bé Thảo dọn dẹp gọi là tạ lỗi, rồi 2 anh em cũng lại im lặng, không ai nói gì với nhau nữa.

Bài tập thì xong cả rồi, bài học thì học. . . không vào, đọc truyện cũng không ổn. Tặc lưỡi thôi lên sân thượng hút thuốc, hóng gió cho nhẹ bớt cái đầu. Tay búng nhẹ điếu thuốc làm nó khẽ bay 1 vòng trên không trung sau đó rơi nhẹ nhàng xuống. . . mái nhà hàng xóm, liếc nhìn cái bao cát treo lủng lẳng, tôi cười khổ. Chân cẳng mà không sao thì cũng có cái để xả bực dọc rồi. Tôi nốc 1 ngụm nước rồi khẽ đưa sáo lên thổi bài “Nữ nhi quốc”. Bài này thổi khá dễ, và tôi cũng khá thích giai điệu nó. Giai điệu nhẹ nhàng len qua từng nơi sâu thẳm nơi tâm hồn, chạm đến tận cùng sự mất mát, thê lương.

Khẽ rời môi khỏi cây sáo, tôi cũng đã cảm giác được là bé Thảo đã đứng sau lưng tôi từ bao giờ. Tôi quay đầu lại nhìn, tôi khẽ vỗ đầu nó. . .

“Anh xin lỗi chuyện lúc nãy nha cô bé.”

“Ừm. Sau này anh đừng có bực tức gì đó rồi quát em là được rồi.” – Thảo cũng chun mũi nói

Y như rằng nó hễ giận tôi bất cứ cái gì, mà chỉ cần nghe tôi thổi sáo xong là hết giận ngay lập tức

“Thế kể cho em nghe anh đang bị gì đi?” – Nó lại ôm lấy cánh tay tôi lắc lắc rồi hỏi

“Ừa, thì là thế này. . .” – Tôi kể Thảo nghe về những gì tôi thấy trên đường, những gì mà tôi suy nghĩ khi về đến nhà, rồi cũng kể luôn vụ em Thùy rủ tôi đi ăn sinh nhật cuối tuần. . .

Bé Thảo nghe xong thì nhìn tôi một hồi, sau đó nhíu nhíu mày, mỏ chu lại. . . Một hồi sau nó mới nói

“Em nghe cũng thấy lạ. Em đoán Linh không phải người bắt cá như vậy, nhưng mà. . . Hay là để em hỏi Linh?” – Thảo ngước lên nheo mắt hỏi tôi

“Khỏi hỏi đi !” – Tôi khoát tay – “Người ta đã không muốn nói thì kệ đi, giờ em đi hỏi lại mang tiếng soi mói người khác.”

“Nhưng. . .” – Thảo vẫn cắn môi nói

“Thôi kệ đi, sau này có thể sẽ biết rõ. Giờ thì bỏ qua đi. Em cũng đừng nói gì về chuyện hôm nay với Linh !” – Tôi khẽ búng trán nó, sau đó trêu – “Chuyện em với Hưng thế nào rồi?”

“Chả thế nào cả, em từ chối rồi !” – Thảo liếc mắt nhìn tôi sau đó bỏ người quay đi thẳng thừng

“Ớ. . . Là sao?” – Tôi ngẩn người. Con bé này thay đổi thái độ cũng quá nhanh rồi.

Chương 22

Sau khi lải nhải với bé Thảo xong, tâm trạng cũng thoải mái hơn chút. Mà tâm trạng thoải mái hơn thì có nghĩa là. . . đọc truyện sẽ hứng thú. Và thế là lại ôm quyển Tuyệt đại song kiêu tót lên giường rồi gác chân nằm khểnh ra đọc. Mới lật được vài trang, thì lại có điện thoại rung lên báo có tin nhắn đến. Tôi cầm điện thoại lên, là tin nhắn của Linh. . .

“Đang học bài hở? Nhớ học Lý đó nha, chủ nhật mình qua mà lúc đó mới học là mình đi về đấy”

Tôi khẽ nhếch môi lên cười khẩy, rồi cũng bấm nhắn lại cụt lủn – “Ừ. . . !”

Khoảng 15 phút sau, điện thoại mới rung lên tiếp.

“Hiếu sao vậy . . .?”

“Không sao cả. Mình đang bận, thế nhé” – Tôi bực bội nhắn xong rồi quăng điện thoại sang một bên, đọc truyện tiếp.

Điện thoại lại rung lên, không phải tin nhắn nữa mà là nàng đang gọi. Do dự một hồi tôi cũng bấm nghe, thầm nghỉ mình có cái quái gì sợ mà phải trốn cơ chứ. . .

“Alo” – Tôi lạnh giọng nói

“Hiếu. . .”

“Sao ?”

“Hiếu giận mình hở?”

“Có gì đâu mà giận?”

“Chứ sao . . .?”

“Chả sao cả, thế nhé, mình đang bận. À mà chủ nhật này mình đi chơi rồi, nên không cần làm phiền Linh nữa. Vậy nhé!” – Tôi làm nguyên 1 tràng xong ngắt máy cái cụp

“Mình làm vậy có đúng không? Dù gì cũng phải đợi người ta giải thích chứ?”

“Có quái gì mà giải thích, sự thật rõ ràng vậy rồi.”

“Ờ thì cứ coi như biết rõ sự thật sớm đi, sẽ bớt được một số chuyện, nhưng mà. . .”

“Mình nên làm gì đây?”

“Làm vậy có hèn quá không, ít ra mình cũng là con trai mà. . .?”

Đủ loại ý nghĩ, cảm xúc vụt qua trong đầu. Tâm trạng cũng chẳng khá hơn, lúc thì chán nản, lúc thì bực bội, có lúc thì. . . khoái trá. Điện thoại lại vang lên tiếng chuông quen thuộc, vẫn là số của Linh. Thầm thở dài, thôi thì nghe vậy xem nàng nói gì

“Alo.” – Tôi đưa máy lên nói, giọng cũng không còn lạnh băng như trước

Nhưng đáp lại thì chỉ là im lặng một lúc, tôi đang thắc mắc hay là điện thoại trục trặc gì, nhìn lại điện thoại thì đồng hồ tính giờ cuộc gọi vẫn chạy từng giây một, đang suy nghĩ xem hay là sóng bị trục trặc. Thì bỗng một tiếng nấc rất nhỏ vang lên ở đầu dây bên kia, kèm theo câu nói

“Hiếu quá đáng lắm. . . Tút tút tút” – Nàng nói 4 chữ xong cũng cúp máy cụt ngủn.

Tôi lại thừ người ra, nàng đang khóc ư, tại sao nàng lại khóc. Hay là tại tôi nghĩ sai nàng rồi, hay là nàng. . . chột dạ nên khóc. Càng nghĩ càng khó chịu, cầm điện thoại lên tự hỏi xem có nên gọi lại cho nàng hay không. Cuối cùng vẫn quyết định không gọi, để từ từ. . . xem tình hình hình thế nào. Và thế rồi tôi lăn qua lăn lại mãi mà chẳng thể nào ngủ được khi mà trong đầu đang vẩn vơ đủ loại ý nghĩ.

Sáng hôm sau tôi vật vờ lên lớp với đôi mắt của. . . cú. Lậy hồn, đêm qua lăn tới lăn lui mãi đến khi 4h sáng tôi mới ngủ được chút. Sáng ra thằng Đức với bé Thảo thấy bộ mặt của tôi cũng chỉ âm thầm lắc đầu thở dài.

Quăng cặp vào chỗ, lúc này thằng Vũ liếc qua rồi giật mình làm rớt cả quyển truyện xuống đất.

“Ôi tía má ơi!” – Nó la thất thanh

“Mày có cần làm quá vậy không Vũ?” – Tôi bực mình nheo mắt hỏi

“Quá cái búa. Mẹ đêm qua xem phim ma trên HBO, cũng có thằng kia bị ma nhập không ngủ được đến mức mắt thâm quầng như mày. Tao đang nghĩ đến bộ phim thì mày đến, ôi lạy hồn !” – Thằng Vũ nói xong thở phì phò.

“Ma cỏ cái đầu mày, tao có cách đơn giản làm mày mắt thâm mà không cần ma nhập hay mất ngủ đâu. Thử không?” – Tôi lừ mắt nhìn nó

“Mới sáng ra mày lên cơn à? Tao nói thế thôi mắc gì mà mày phát điên lên thế?” – Nó cũng gân cổ vặc lại

“Ờ tao điên đấy, mày muốn thử chứ gì?”

“Mày tưởng tao sợ mày à?” – Nó cũng điên lên, quăng ngay quyển truyện xuống bàn rồi đứng phắt dậy, làm đổ cái ghế kêu rầm rầm.

Tiếng cãi nhau của 2 thằng quá lớn nên cả lớp cũng đa phần đang chú ý, rồi thái độ thằng Vũ vừa rồi cũng đã cuốn theo sự chú ý của bọn đang đi ngoài hành lang. Thằng Đức vừa vào chỗ, thấy tình hình không ổn thì bay ngay sang.

“Chúng mày làm cái gì thế? Anh em bạn bè mà giờ gây nhau vì cái chuyện vớ vẩn gì vậy?” – Nó kéo tôi rôi sau đó chen vào giữa ngăn cả

“Mày hỏi nó thì biết? Mới nói một câu mà nó đã làm quá lên rồi !” – Thằng Vũ hất mặt về phía tôi nói

“Bốp . . .” – Thằng Vũ vừa dứt lời thì thằng Hưng phía sau đi vào, thấy tình hình không ổn, đưa tay táng cái bốp vào đầu thằng Vũ – “Chúng mày bị điên à. . .?” – Nó vừa nói xong thì đưa tay lên định tiếp tục táng tôi.

Khẽ nghiêng qua một bên, tôi đưa tay lên chụp ngay cổ tay nó, khẽ siết rồi gằn giọng – “Mày thử đụng vào tao xem?”

“Mày bị điên à Hiếu?” – Thằng Đức quát ầm lên, gạt mạnh bàn tay đang nắm cổ tay thằng Hưng ra, sau đó kéo tôi về đằng sau – “Chuyện có gì đâu mà mày làm ầm lên thế này !”

Bọn thằng Hưng đang trợn tròn mắt há hốc mồm ngạc nhiên nhìn tôi, khẽ cười khẩy, tôi khoát tay để thoát khỏi bàn tay thằng Đức. Rồi lầm lì đi ra bên ngoài, lúc này ngoài hành lang đã lố nhố cả đống người. Tôi tập tễnh đi đến đâu, đám đông tản ra đến đó rồi ai cũng chăm chăm nhìn. Lết xuống dưới sân, rồi thả mình xuống một cái ghế đá. Đầu óc tôi trống rỗng chả biết là đang nghĩ gì

“Anh” – Bé Thảo đến ngồi cạnh tôi khẽ gọi.

“. . .” – Tôi cũng im lặng không trả lời

“Anh làm vậy là hơi quá đáng rồi đó. Hôm qua nói với em như nào, giờ lại giận cá chém thớt nữa rồi”

“. . .”

“Mấy người đó cũng chỉ. . .”

“Thôi em đừng nói nữa, để anh yên đi” – Tôi mệt mỏi cắt ngang lời bé Thảo

“Lúc trước anh ở ngoài Bắc, nói gì người ta nghe đó, muốn gì cũng được. Bởi vậy cho nên cái sĩ diện, cái tôi, cái lòng tự ái của anh nó quá lớn. Nhưng bây giờ vào đây, chỉ mới có chuyện nhỏ như vậy mà anh đã mất bình tĩnh, thì sau này anh sẽ càng khổ thêm thôi. . .”

“. . .”

“Em biết anh đang rất buồn, rất khó chịu. Nhưng vì vậy mà anh trở mặt với bạn bè thì không được. Cho dù anh quát mắng em vô cớ, thì em cũng chỉ buồn lúc đó thôi vì em biết anh thương em rất nhiều. Nhưng bạn bè thì không anh à, chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi cũng đánh đổ đi cả một tình bạn quan trọng đấy. . .”

“Ừm anh biết rồi.” – Tôi thở dài ảo não

“Chắc Đức đang kể với mấy người trên lớp chuyện hôm qua đấy, em đoán mọi người cũng không trách gì anh đâu.” – Thảo lại ôm cánh tay tôi lay lay nói

“Ừ, chắc thế.” – Thầm nghĩ chỉ vì 1 người con gái, mà suýt làm ầm lên rồi đánh nhau kể cũng hơi mất mặt thật.

“Hì, ngồi đây nha em đi mua nước cho. Uống xong rồi lên lớp cũng được” – Nói rồi nó chạy biến đi. Khẽ nhìn theo dáng người đó, tôi lại mỉm cười.

Lúc lên đến lớp, ai cũng nhìn tôi chằm chằm, kể cả em Thùy hay đám cô hồn cuối lớp. Tôi lừ lừ đi vào chỗ, thấy thằng Hưng vẫn nhìn tôi với đôi mắt đầy. . . sát khí.

“Nhìn cái quái gì thế, ông móc mắt mày bây giờ. Chưa thấy ai đẹp trai, phong độ như tao à?” – Tôi quắc mắt hỏi

“Mẹ kiếp” – Nó đấm mạnh xuống bàn kêu cái rầm - “Mày vì cái lý do tào lao đó mà đi gây sự với anh em, bây giờ còn gân cổ lên mà quát, rút cục mày là cái quái gì vậy hả?”

“Tao là. . . cán sự Hóa” – Tôi liếm môi nói

Nó cũng há mỏ ra, quên mất tiêu đang định nói gì mà nhìn tôi trân trối rồi lắc đầu bật cười. Biết tình hình đã êm, tôi cũng ngồi xuống, liếc sang thằng Vũ thấy vẫn đang cắm mặt đọc truyện, không thèm liếc tôi.

“Mày đàn bà à mà giận dai thế?” – Tôi nheo mắt hỏi nó

“Tổ bà mày, câm ngay, bố đang đọc truyện” – Nó liếc mắt nhìn tôi xong cắm mặt vào quyển truyện tiếp

Lúc này tôi cũng biết vụ này giải quyết đã xong. Vừa mới rung đùi đắc ý chưa được bao lâu thì một giọng nói ngang phè phè vang lên khiến tôi lạnh hết cả sống lưng. . .

“Tôi mới nghe lớp này có đánh nhau, là ai đâu?” – Tiếng ông Lợi giám thị vang lên từ đừng sau

“Đâu có đâu thầy, cãi nhau sơ qua à. Đó thầy coi, đâu có ai đánh nhau gì đâu !” – Thằng Hưng là lớp trưởng nên lập tức đứng lên giải quyết

Ổng liếc nhìn đám bọn tôi một hồi rồi quay người đi, tay vẫn chắp đằng sau. . . nghênh ngang.

“Giọng thằng cha này nghe ghê quá” – Thằng Mạnh cũng xoa cái cánh tay nó đang nổi đầy da gà

“Ờ đây là. . . sự thất bại của quá trình vỡ giọng lúc dậy thì.” – Thằng Hưng ngồi xuống lau mồ hôi xong cũng gật gù nói. Sau đó như nhớ ra gì, nó khều khều tay tôi – “Ê Hiếu?”

“Hả?”

“Mày có học võ không?” – Nó liếm môi

“Không, mà mày hỏi làm gì?” – Tôi ngạc nhiên

“Sao nãy thấy mày né nhanh lắm mà, lực mày siết tay tao cũng mạnh, tao tưởng mày học võ!” – Nó lắc đầu chán nản.

“Hồi nhỏ giờ tao đi đánh nhau suốt ngày, riết nên quen cảm giác thôi. Ủa mà có gì không?”

“Đi tập boxing với tao không?”

“Hả? Tập boxing. . .?” – Tôi trợn mắt nhìn nó

“Sao mày lại tập cái đấy ?” - Thằng Vũ đang đọc truyện nhưng cũng hóng hớt, nghe xong cũng ngạc nhiên quay lại hỏi

“Thích thì tập thôi.” – Thằng Hưng trợn mắt, rồi quay sang hỏi tôi – “Đợi mày khỏi chân đi, rồi sang bên Nguyễn Du đăng ký tập cùng tao, tao tập ở bên đó cũng gần 2 năm rồi.”

“Cái này hay nè, để tao xem xét.” – Thằng Vũ gật gù.

“Ế tao có kêu mày đâu?” – Thằng Hưng chưng hửng.

“Mày đeo kính thế này đánh đấm quái gì, nó đấm cho vỡ kính găm vào mắt thì bỏ mẹ. Rồi tháo kính ra nhìn mờ mờ, lúc đó thì mày thành bao cát rồi!” – Tôi cũng trố mắt ngạc nhiên.

“Lúc đó mày sẽ biết, khi nào đi thì kêu tao đi cùng với” – Nó nhún vai nói xong rồi cắm mặt đọc truyện tiếp.

Tôi với thằng Hưng khó hiểu liếc nhau, rồi cùng lắc đầu.

“Để xem đã, có thể chân lành rồi tao cũng đi. Chứ tay chân hơi cứng rồi, mất hết cảm giác cũ rồi.”

“Rồi, quyết định thế, nhớ đấy !”

Thế là từ đó về sau, lớp có 4 thằng khùng thỉnh thoảng đến lớp với tình trạng tay chân lại băng bó khắp nơi, mặt mũi trầy trật nhìn như mấy. . . anh hùng trong manga Nhật Bản. Mà có 4 thằng là vì sao, vì chiều hôm đó tôi kể với thằng Đức, ngay lập tức nó chửi ầm lên.

“Tổ bà lũ chúng mày, vui vậy mà không rủ tao đi cùng. . .”

Tôi thì ngạc nhiên – “Có vui nữa hả? Sao mình không biết trời? Rồi thằng này nay bị gì mà cũng hăng máu lên vậy kìa. . .?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro