Những Chiều Mưa - Phụ chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phụ chương - Trẻ trâu và những trò nghịch ngu (Phần 1)

Rảnh rỗi không có gì làm, thôi kể cho mọi người một câu chuyện về thời ấu thơ oai hùng của tôi. Những trò nghịch dại ở quê tôi thời đấy thì vô số, trở thành những năm tháng ngọt ngào thưở ấu thơ. Nhưng giờ quay lại quê thì thấy tụi trẻ con đứa nào cũng chỉ rúc đầu. . . vào tiệm net. . . Càng nghĩ càng buồn. . .

Chiều ngày 26 27 gì đó, nhưng đại khái là gần Tết năm 2003, lúc đó tôi đang học lớp 6.

"Chán quá, có gì chơi không nhỉ?" - Phong ghẻ quay sang nhìn tôi than thở

"Hay chơi trốn tìm đá lon" - Tôi liếm môi nói

"Ban ngày này chơi chán lắm, tối trốn mới sướng." - Nó nhún vai đáp

Thế rồi cả đám lại nhìn nhau, rồi lại chán nản lang thang khắp xóm. Gần Tết không khí rét buốt, áo khoác + áo phao + áo len + áo dài tay . . . 5 6 cái áo trên người mà vẫn run cầm cập. Người lớn thì dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị Tết này nọ, trẻ con chúng tôi thì đi lang thang hết chỗ nọ chỗ kia chơi. Sáng thì rét nên thằng nào cũng ngủ tới 10 11h mới dậy, chiều thì tụ tập ngồi tán dóc hay đi lêu bêu đâu đó. Tối lại chơi bời hoặc ra ruộng đốt pháo . . .

"Ê Hiếu !" - Thằng Giang đập đập vai tôi nói

"Gì thế?"

"Nhà ông Tuân đi đâu rồi?" - Nó nói rồi chỉ vào một căn nhà nhỏ được khóa cẩn thận.

"Nghe mẹ tớ nói về quê ăn Tết gì đó!"

"Chui ra đằng sau xem có gỗ gác gì gom về đốt nghịch đê" - Nó khoát tay nói

Chả là như vậy, nhà đó là nhà làm mộc, cả căn nhà cũng làm bằng gỗ, khá đơn sơ. Nhưng kế bên là căn nhà khác xây khá khang trang, mà phần tiếp giáp giữa 2 nhà là 1 cái ngách nhỏ xíu chỉ có đám trẻ con chui lọt, người lớn mà thuộc dạng nhỏ người thì may ra cũng vừa, không thì cứ đứng ngoài mà. . . khóc ròng đi (về sau tôi cũng không hiểu cha nội nào thiết kế ra cái khe đó, mục đích để làm gì).

Cái ngách đó thì buổi tối tụi trẻ con chúng tôi chơi trốn tìm, cũng rúc vào trong đó cả đám rồi ngồi bệt xuống, lấy áo trùm hết lên đầu, có trời mới biết được là ai. Thằng đi tìm chỉ có cách là đoán mò. Mà đi vào sâu nữa là khoảng sân sau của nhà ông Tuân làm mộc, cũng là khu vực hoạt động chính của đám thợ. 

Và thế là cả đám hè nhau chui vào rồi luồn ra sân sau. Đi ra sân sau thì cũng chỉ thấy lác đác vài mẩu gỗ vụn, cái khăn thấm dầu . . . Nói chung là đủ thứ vớ vẩn.

"Giờ sao?" - Tôi quay qua thằng Giang hỏi

"Đằng kia có một ít rơm, gom vào đốt, sau đó quẳng mấy mẩu gỗ vụn vào nghịch. Ế kia có con gà chết kìa, lôi ra. . . đốt luôn" - Mắt nó sáng rực lên, chỉ chỉ ra góc bể có con gà chết queo nằm ở đó.

"Coi chừng gà rù, đụng vào thì khốn cả đám" - Phong ghẻ e dè nói

"Cầm xong quăng vào lửa đốt, chả sao đâu" - Tôi khoát tay khoái trá.

"Thế gom ra gần bể đốt luôn, có gì tí lấy nước ở đó dập luôn" - Thằng Giang tiếp tục gật gù.

Tả tiếp về khu vực cái bể. Từ sân sau đi tiếp ra thì gặp cái bể, cũng khá thấp, chỉ khoảng gần 2m, xung quanh cái bể là . . . cái gì thì tôi không nhớ. Cũng hơn chục năm rồi nhớ thế quái nào được. Chỉ đại khái là cũng toàn gỗ vụn, rơm, giẻ lau này nọ. . . Và bên trên cái bể cái mái bằng tre nữa đan vào nhau, cũng lụp xụp không cao ráo gì lắm.

Thế là 3 thằng chia nhau ra gom đầy gỗ vụn chất thành đống nhỏ gần bể, thằng Giang thì loay hoay đống rơm sao cho gỗ dễ cháy nhất. Nhưng rơm ít, gỗ cũng ít, thu lại chỉ được một đống nhỏ khoảng gấp rưỡi trái bóng đá. . .

"Thôi kệ, đốt cho đỡ chán thôi" - Nó cảm khái

Thề là kiếm mấy tờ giấy đốt sau đó nhét vào đống rơm, lửa cháy tách tách ấm cực kỳ. Gỗ còn vương tí dầu nên càng dễ cháy, 3 ông kễnh phởn chí ra đưa tay ngồi sưởi. Được một lúc thì chán, thằng Giang chạy lại xách con gà chết, quăng vào đống lửa rồi 3 thằng lại tròn mắt ra nhìn gà. . . đang cháy.

Được một lát, chuẩn bị đi về vì chả còn gì để đốt, thì thằng Phong ghẻ lôi đâu ra cái áo cũ mèm, tẩm toàn dầu lau gỗ.

"Quăng cái này vào cho cháy rồi về" - Nó vừa dứt lời thì quăng ngay cái áo đó vào.

Nhưng sự việc lúc này bắt đầu khủng bổ, do cái áo vẫn còn khá nhiều dầu. Vừa quăng trùm lên con gà, ngọn lửa cháy bùng lên, cháy cả cái mái tre nứa bên trên (tính ra cái mái đó cũng chưa tới 2m5, vì nó sát rạt cái miệng bể, không biết lợp lên làm quái gì). Và sau khi cái mái đó cháy, và có xu hướng. . . lan đều ra.

Lúc này 3 ông kễnh trố mắt ngước lên nhìn cái mái đang cháy tách tách. . .

"Giờ làm sao" - Thằng Giang đổ mồ hôi hỏi

"Còn cái áo nữa, để tao thấm nước trùm lên cái đống lửa là tắt ngay. . . Cái mái kia cháy nhỏ, không lan được xa đâu" - Nói xong nó chạy biến đi rồi lôi đâu ra cái áo cũng cũ mèm như thế, rồi sau đó nó lấy một gáo nước. . . xối cái ào vào cái áo.

"Có thể mà cũng phải sợ, tao dập lửa này. . ." - Nó bĩu môi nói

Ông kễnh vừa quăng cái áo đó vào, lửa lại. . . phùng to hơn. Tôi tá hỏa khi thấy lửa đỏ ngầu vừa liếm qua mặt mình. . .

"Hình như nước vào lửa to hơn kìa?" - Tôi trố mắt nói

"Tại sao thế nhỉ?" - Phong ghẻ cau có hỏi"

Sao cái đầu mày, cháy hết mái rồi kìa. . ." - Thằng Giang trợn mắt quát, sau đó chỉ lên cái mái

Lạy hồn, lúc này cái mái nứa không phải là "cháy nhỏ, không lan được xa" như Phong ghẻ nói. Đang có nguy cơ lan đến chỗ nhà chính, mà nhà thì làm toàn bằng gỗ. . .

3 ông kễnh đang toát mồ hôi không biết làm gì, thì ông Tiến kế bên nhìn qua hàng rào quát

"3 thằng kia làm gì đấy, chúng mày đốt nhà người ta à?"

Thế rồi ông cầm vòi nước lên, xịt tung tóe lên cái mái đang cháy (hàng rào sát bên, đi vài bước là tới nên có vòi nước là xit được, mà khổ nỗi chỗ chúng tôi đứng lại không có vòi nên mới có chuyện để nói). Chỉ một loáng, cái mái nửa đã được dập lửa và trụi lủi. . .

"Đi, tao mang chúng mày về mách bố mẹ chúng mày. Dám vào nhà người ta, lại còn suýt nữa đốt nhà người ta rồi đấy." - Ông Tiến lừ mắt nạt

Đụng tới phụ huynh là đứa nào cũng co vòi lại ngay, rồi 3 đứa hốt hoảng xin xỏ ông Tiến tha cho lần này. Nhưng mà vụ đó quá lớn suýt nữa gây hỏa hoạn nên ông Tiến cũng khó mà bỏ qua được.

Và kết quả là ngay chiều hôm đó 3 thằng lại bị phụ huynh đập cho tơi tả, khóc lóc thảm thiết. Thế nhưng tối tụ tập đám trẻ con. . . 3 ông thần lại ngồi chém Đông nói Tây, xạo đủ thứ nào là sử dụng khinh công đuổi theo con gà bắt nó rồi ném vào lửa, rồi nữa thì chỉ với một cái áo nhỏ quăng vào lửa thì không tạo được gợn sóng gì, thế nhưng vào tay 3 đứa tôi chỉ cần tẩy khẽ phẩy là đủ. . . cháy nhà =))))))) Làm đám trẻ con há mỏ ra nghe, rồi tiếc hùi hụi vì tụi nó không tham gia. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro