Những Chiều Mưa - Chương 45 + 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45

10 rưỡi tối, lại là tháng 12 se lạnh nên đường phố vắng tanh. Nàng đứng đó, ánh đèn cao áp phía xa đằng sau nàng hắt lại làm khung cảnh như mờ như ảo. Từng cơn gió thổi lùa qua từng kẽ tóc khẽ cuốn nó tung bay, váy áo cũng phất phơ theo từng đợt gió. 2 tay nàng đang cầm một gói quà nhỏ đưa lên trước mặt tôi, đôi môi hơi mỉm cười nhìn thật quyến rũ và mị hoặc. . .

“Sao Linh biết ngày hôm nay là. . .?” – Mãi một lúc lâu sau tôi mới trở về với thực tại.

“Điều đó có quan trọng sao?” – Nàng hơi nghiêng nghiêng đầu hỏi lại.

“Ừm . . . không. . .” – Tôi cũng cười cười.

“Vậy sao Hiếu chưa nhận đi. Hay là chê quà của mình.”

“Nào dám chê chứ, cầu còn không được đấy.” – Tôi cười toét cả miệng, đưa tay lên lấy món quà rồi vô tình chạm nhẹ qua mu bàn tay mềm mại kia.

Nàng mím môi lườm tôi trách cứ - “Lợi dụng hả?”

Tôi gãi đầu cười cười, rồi khẽ lắc lắc cái gói quà rồi hỏi – “Có gì trong này thế?”

“Tí Hiếu mở ra thì biết ngay thôi.”

“Ừa. . .”

“Đi học lại thấy sao rồi?”

“Vẫn bình thường, chỉ mệt tuần sau thi thôi.” – Tôi nhún vai – “Ủa Linh chừng nào thi?”

“Mình cũng tuần sau nè.”

“Ừm. . .” – Tôi ậm ừ rồi lại không biết nói gì, đưa chân khẽ gạt đi mấy viên đá nhỏ ở dưới chân.

Nàng nhìn tôi rồi khẽ thở dài – “Thôi mình về nhé.”

“Ơ. . . Ừm. . . Cảm ơn vì món quà nhé.” – Tôi bối rồi nói.

Nàng khẽ gật đầu rồi quay người lại nhẹ nhàng cầm lấy chiếc xe đạp. . .

“Linh. . .chờ đã.” – Ngay lập tức tôi gọi giật lại.

“Sao thế?”

“Ừm. . .Mai Linh sang đây được không, mình. . . vẫn hơi kém môn Lý.” – Tôi gãi đầu bịa chuyện thẳng thừng.

“Sao mình nghe nói điểm Lý của Hiếu dạo này khá lắm mà.” – Nàng nheo mắt hỏi.

“Ế. . .” – Tôi giật mình, thầm than khổ không ngớt. Chắc con bé kia lại ton hót với nàng rồi, khổ cho tôi không cơ chứ.

“Hôm trước mình nói sao, Hiếu quên rồi à?”

“Ơ. . . nói gì?” – Tôi thắc mắc.

“Hôm trước mình có nói, chỉ cần Hiếu thích thì mình sẽ qua đó. . .” – Nàng mỉm cười, đôi mắt hấp háy trêu chọc.

“Vậy là mai Linh qua thật hả?” – Tôi mừng rỡ hỏi.

“Thế Hiếu muốn mình qua không?”

“Có chứ, có thì mới rủ chứ.” – Tôi gật đầu lia lịa.

“Ừm thế mai mình qua, giờ trễ rồi mình phải về đây. Chào nhé.”

“Ơ tối mù mịt thế này, Linh đi một mình à?” – Lúc này tôi mới để ý đến vấn đề, giờ khá khuya khoắt rồi, nàng thì thân con gái mà đi thế này chẳng may. . . Nghĩ đến đây thì tôi rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa.

“Không, mình đi với Huy. Huy đang đứng trước hẻm đợi đó.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm – “Ừm thôi Linh về đi. Nếu mai qua thì tầm 8h nhé.”

“Ừa, chào nhé.”

“Bye. . .”

Tôi tần ngần đứng lại dõi theo nhân ảnh mặc váy trắng đang nhẹ nhàng rời đi, lòng thì đang vừa vui vừa buồn – “Liệu mình làm thế này, có đúng hay không. . .?”

Lên đến phòng, việc đầu tiên phải làm là tôi mở ngay cái hộp quà đó ra. Bóc hết mấy lớp vỏ bên ngoài ra, lúc này trước mặt tôi là một cái vòng đeo cổ to đùng. Tính chiều dài cả cái vòng thì cũng gần 60 cm, khi tôi đeo vào thì nó dài đến ngang ngực. Nói chung nhìn cũng rất hầm hố, đúng dạng mà tôi khoái. Tôi lấy cái vòng ra rồi yêu thích không nỡ buông tay, lúc sau cũng dọn dẹp lại mấy tờ giấy bóng rồi cẩn thận cất cái hộp đựng cái vòng vào trong hộc bàn mà quên mất kiểm tra xem trong cái hộp còn gì không.

Sáng hôm sau, dù không phải đi học nhưng tôi vẫn cố dậy sớm để. . . chuẩn bị. Nói chuẩn bị cho sang chứ cũng chỉ đi lòng vòng cho người thư thái hơn, để khi nàng sang không phải nhìn thấy bộ mặt ngái ngủ chán đời của tôi. 6h hơn tôi đã mò dậy, đánh răng rửa mặt xong tót xuống dưới nhà thì thấy bé Thảo đang lui cui hí hoáy trong bếp.

“Mới sáng sớm em làm gì thế?”

“Em đang pha cafe.” – Thảo nhìn tôi cười rạng ngời.

“Cafe ?” – Tôi trố mắt ra nhìn nó – “Em có bao giờ uống cafe đâu?”

“Em có uống đâu, em pha cho anh mà.”

“Ừm thế anh cảm ơn.” – Tôi xoa xoa đầu nó cười, tay chân buồn bực thế là tôi đưa tay lên véo má nó một cái. Nó cau có ngúng nguẩy phản ứng thì tôi bật cười rồi cũng không chọc ghẹo nữa.

“À mà sao em biết nay anh dậy sớm mà pha.” – Ngồi vào bàn ăn, tôi mới ngạc nhiên nhìn Thảo hỏi.

“Linh hôm qua về đến nhà rồi nói với em, cô ấy còn nói hôm nay khả năng cao là anh sẽ dậy sớm. Lúc đó em còn không tin lắm, ai dè giờ đúng thật.”

“Dạo này em vẫn hay buôn chuyện của anh cho cô nàng nghe phải không?” – Tôi cau mày hỏi.

“Thì em kể mấy thứ trên lớp thôi. . .”

“Thật chứ ?”

“Thật. . . Mà đàn ông con trai gì hỏi nhiều thế ?” – Thảo hơi bực mình khi thấy tôi cứ xét nét nó, nên cũng gân cổ lên vặc lại.

“Ừ thì thôi.” – Tôi nhún vai.

Ngồi nhìn bé Thảo đang loay hoay mãi cũng chán, liếc nhìn đồng hồ thì chưa tới 7h. Tôi tặc lưỡi đứng dậy, trước khi lên cầu thang thì tôi bỏ lại một câu nói.

“Khi nào Linh đến thì lân sân thượng kêu anh.”

Vào phòng lấy bao thuốc rồi mớ dây băng, tôi tót lên sân thượng. Cũng giữa tháng 12 rồi, gió lạnh cũng đủ khiến tôi phải rùng mình. Thở ra 1 làn khói rồi quăng tay vứt luôn cái điếu thuốc sang mái nhà. . . bên cạnh. Tôi cuộn đám dây băng để bảo vệ các khớp xương nối bàn tay, xong xuôi đâu đó. Tôi hít sâu một hơi rồi thở ra, đưa tay lên đám uỳnh uỵch vào cái bao cái đang treo lơ lửng. Tự tưởng tượng ra các điểm yếu trên cơ thể như mang tai, thái dương, xương sườn, hông, lá lách. . . Cùng với từng quyền ra dứt khoát, từ đấm thẳng phải rồi thu tay, sau đó nhanh chóng đấm móc trái. Rồi tự tưởng tượng ra đối phương đang trả đòn, tôi khẽ nghiêng người qua né tránh. Vì tập huấn với bao cát nên chân cũng không có tác dụng gì nhiều, chỉ dùng để di chuyển qua lại hoặc khẽ đảo để né những cú đánh. . . tưởng tượng. Bao cát được tôi tra tấn khẽ đung đưa liên hồi, một lúc sau thì tôi lấy 2 tay chống đầu gối, cúi mặt thở dốc, bàn tay đã tê rần đi.

“Trước đây thể lực đã xuống dốc rồi, giờ mới ốm dậy còn thảm hơn nữa. Kiểu này thì không xong rồi.” – Tôi quệt mồ hôi rồi cầm chai nước lên tu ừng ực – “Ráng lấy lại thể lực để qua tháng còn đi tập, chứ không vào mất công dính mấy bài tập thể lực rồi lại nằm ra đó thì. . . không hay cho lắm.”

Nghỉ ngơi cho bớt mồ hôi rồi tôi phi vào nhà tắm mà xối nước, lúc chui ra tôi còn chả thèm lau đầu, khẽ lắc một hồi cho nước tự bắn ra rồi đưa tay vuốt lại cho đỡ bù xù. Nhìn đồng hồ thì thấy thời gian vừa qua 8h được một lát. Tặc lưỡi nghĩ giờ thì nàng đến rồi, thôi đi xuống dưới vậy.

Xuống dưới nhà, liếc qua phòng khách thì thấy. . . mỗi mình bé Thảo đang xem tivi. Tôi ngạc nhiên, không lẽ nàng đến trễ. Thắc mắc thì thắc mắc nhưng cũng chả làm gì được, chẳng lẽ lỗi điện thoại ra gọi hỏi xem tại sao giờ nàng chưa tới. Nghĩ thêm xíu rồi tôi cũng bấm bụng không gọi, người ta qua giúp mình học mà còn gọi điện trách hỏi, không khéo tí ăn nguyên cái dép vào mặt chứ chả đùa. Buồn bực một bụng, tôi chán nản quay sang hỏi bé Thảo.

“Cafe của anh đâu nhóc?”

“Trong bếp đó, em mới pha nhưng chưa bỏ đường đâu. Anh uống thì bỏ nha.”

“Ừm, mà em không học bài à mà giờ xem tivi?”

“Tí em học, anh lo cho anh trước đi kìa. Nghỉ cả tuần rồi đó” – Thảo liếc qua bĩu môi nói.

“Ơ con bé này. . .” – Tôi ngạc nhiên, chả hiểu sao nay con bé lại dám trả treo với mình. Bình thường mình nói gì nó nghe nấy mà.

Vào bếp nhấc cái phin cafe ra khỏi ly rồi quẳng nó vào bồn rửa bát, tôi khẽ nhấp một ngụm rồi gật gù khen ngon. Bỏ ít đường rồi bê lên nhà, vừa đi đến đầu cầu thang thì Linh đi xuống làm tôi giật mình suýt nữa hất văng cả ly café ra ngoài.

“Linh đến lúc nào thế?”

“Mình đến được một lúc rồi.” – Nàng nhìn tôi mỉm cười.

“Một lúc. . .” – Tôi lừ mắt qua bé Thảo, ý nói là tại sao nàng đến mà nó im ru như vậy. Bé Thảo thì nhìn tôi với ánh mắt đầy thích thú khi thấy thái độ bối rối của tôi.

“Linh tới sớm vậy?”

“Thì Hiếu hẹn mình 8h mà, mà giờ 8h hơn rồi còn gì.”

“Vậy giờ học luôn à?” – Tôi liếm môi hỏi.

“Thế Hiếu định đợi tới khi nào?” – Nàng nhíu nhíu mày nói.

“Ừm cũng được, thế lên phòng Hiếu đi. Học ở dưới mất công tí lại chạy lên chạy xuống lấy đồ mệt lắm.”

“Cũng được. . .”

Lý thì có vẻ khá ổn rồi, cũng đủ để thi học kỳ. Cái tôi chán nhất là Anh văn, cứ học trước quên sau. Từ vựng rồi động từ bất quy tắc, cấu trúc câu nó cứ nháo nhào hết lên. Đọc lần đầu thì tôi gật gù – “Cũng không có gì khó, chăm tí là học được thôi.” Đọc lần 2 thì tôi bắt đầu. . . nản – “Sao khó nhớ thế này, cứ loạn hết cả lên.” Đọc thêm vài lần thì tôi nổi cáu, quăng phắt cái đề cương qua một bên – “Dẹp, càng học càng ngu, thôi đọc truyện cho lành”. Rồi tôi cũng thầm rủa người Anh tới tấp, không biết tiền bối ngày xưa rảnh rỗi thế nào mà lại nghĩ ra cái ngôn ngữ. . . khó học như vậy.

Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải bấm bụng lôi đống sách vở Anh văn ra để nhờ Linh dạy, cố gắng vớt vát thêm ít điểm thì càng hay. Chứ không lỡ đâu điểm thấp quá sang kỳ sau hoặc lên 11 bị đuổi khỏi A2 thì tôi muối mặt rồi. (Vì chính sách trường tôi là đẩy mạnh Anh văn, mấy môn kia không sao chứ Anh văn thì 1 tuần 8 tiết, lúc mới nhìn thời khóa biểu là tôi chóng hết cả mặt.)

“Ôn Anh văn nhé.” – Tôi quay sang nói với nàng.

“Vậy còn Lý thì sao?” – Nàng cau mày hỏi.

“Lý thì. . . mình cũng khá ổn rồi.”

“Ừm. . . Hiếu làm thử bài này đi.” – Nàng gật đầu rồi đưa cho tôi một bài tập nàng viết trong vở.

Tôi ngồi làm một lèo, lúc sau đưa cho nàng xem kết quả thì nàng gật đầu. Rồi sau đó nàng hí hoáy viết gì đó, đưa lại cho tôi bảo tôi làm tiếp. Nhìn qua cái đề thì thấy cũng giống như bài vừa xong, tôi cũng thắc mắc không biết nàng làm trò gì. Múa bút một hồi thì mồ hôi tôi túa ra, vì bài này càng làm càng loạn lên, kết quả của bài là tôi viết ra một phân số loằng ngoằng. Nàng nhìn qua rồi khẽ thở dài

“Hiếu chỉ biết áp dụng công thức một cách máy móc thôi, chứ bài này phải hình dung ra quá trình chuyển động rồi các lực tương tác cân bằng thì mới làm được.”

“Nó là cái gì thế.” – Tôi nghe nàng nói mà đầu lại lớn như cái đấu. . .

Chương 46

Nàng nhìn thấy khuôn mặt đang đen lại vì. . . ngu của tôi thì bật cười.

“Thôi để mình bày cho, sáng nay học Lý rồi chiều học Anh nhé?”

“Thế tối thì sao?”

“Tối thì. . . mình về. Hiếu còn học những môn khác nữa chứ.” – Nàng cắn môi nói.

“Hay là. . .”

“Hở ?”

“Hay tối mình đi chơi đi.”

“Sắp thi rồi còn đi chơi.” – Nàng nhíu nhíu mày nói.

“Mấy môn kia mình học ổn rồi, với lại nay học cả ngày tối cũng nên xả hơi chứ.” – Tôi cười toét cả miệng.

“Ổn là ổn như nào?”

“Ờ thì. . .”

“Như môn Lý này hả?” – Nàng vẫn chưa buông tha, tiếp tục kê tủ cho tôi cứng họng.

“Không, ổn thật rồi.” – Tôi toát mồ hôi nói, rồi để tăng sức hấp dẫn cho lời nói của mình, tôi đế thêm – “Nha, tối đi nha. Mình chở Linh mà, Linh chỉ cần ngồi đằng sau, không phải làm gì hết. Việc lái xe là của mình, chỉ cần Linh đồng ý mình sẽ đưa Linh. . . đi tới chân trời góc bể.” – Tôi càng nói càng phởn, càng nói càng ba hoa tợn.

Nàng bật cười trước giọng điệu ba hoa của tôi – “Rồi thì đi, nhưng cuối ngày mình phải kiểm tra lại kết quả của Hiếu. Đạt yêu cầu thì mới được đi, không thì ở nhà mà học nhé.”

“Ừm cũng được.” – Tôi gật đầu chán nản.

Và hình như cứ hễ ai xinh đẹp mà dạy tôi, là tôi lại học nhanh như gió. Đầu tiên là môn Hóa do cô Minh dạy, cô có giọng nói rất trong cùng với dáng người duyên dáng làm tôi. . . mê học Hóa bắt đầu từ đó. Rồi sau đó là em Thùy kèm cặp làm tôi một đường tiến tới. Và giờ cũng là mỹ nhân ngồi cạnh, tôi như được thông não học một mà biết mười. Nàng giảng đến đâu tôi gật gù hiểu tới đó, lúc sau thì cũng múa bút làm bài một mạch. Nhưng dù hiểu biết như nào đi nữa, thì cũng không thể khiến tôi không choáng váng trước cả đống công thức biến đổi các kiểu mà nàng bày. Ngồi hơn 2 tiếng mà tôi chỉ nắm được phân nửa kiến thức của kỳ 1, nhưng nhiêu đó cũng đủ tôi đầu hàng rồi. . .

“Tha cho mình đi, nhức đầu quá.” – Tôi dơ 2 tay xin hàng.

“Ừm thế nghỉ đi.”

“Mà hỏi này, mấy cái mớ này Linh lôi ở đâu ra thế. Dù mình kém Lý nhưng cũng chắc chắn là trên trường đâu có dạy mấy cái này.” – Tôi thắc mắc hỏi nàng.

“Bên Hiếu không dạy nhưng bên trường Linh thì có, nhưng cũng không nhiều vì đây là kiến thức nâng cao. Chủ yếu là mình tự học với anh hai dạy mình thôi.”

“Anh hai của Linh làm giáo viên à?”

“Không anh hai học bách khoa mà về ngành cơ khí, nên anh ấy giỏi Lý lắm. Vậy nên có gì không hiểu thì mình hỏi thôi.”

“Ừm sướng ha.” – Tôi gật gù rồi nhìn sang thấy mặt nàng đang trầm xuống, đôi mắt hơi hoe hoe đỏ. Tôi giật mình – “Ơ sao thế?”

“Không có gì đâu.” – Nàng lắc đầu nói – “Hiếu ngồi đây nha, mình xuống lấy nước.”

“Ừm.” – Tôi gật đầu rồi nhìn theo cho đến khi nàng ra khỏi phòng, trong bụng thì cả đống câu hỏi thắc mắc – “Mình nhớ là có nói gì đâu, sao nàng lại như vậy kìa.”

Lát sau nàng đi lên thì tôi để ý thấy nàng đã bình thường trở lại, nhưng vẫn còn phảng phất nét ưu uất trên khuôn mặt u buồn kia khiến cho tôi cảm giác như nàng hoàn toàn cách biệt khỏi cái không gian này.

 “Mình xin lỗi.” – Nàng nhỏ giọng nói.

“Ơ không có gì, Linh không sao chứ?”

“Mình không sao, chỉ là một số chuyện cũ thôi.”

“Ừm. Nếu như có gì khó chịu, thì cứ. . .nói với mình. Tuy mình không chắc là có thể giải quyết được không, nhưng nếu như đóng vai làm một tảng đá ngồi nghe thì mình vẫn làm được.”

Nàng nhìn tôi với đôi mắt ngạc nhiên cực độ, sau đó khẽ mỉm cười – “Nghe được lời này với mình là đủ rồi, mình ổn mà.”

Nhìn thấy nụ cười mị hoặc kia của nàng, tôi mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.

Nàng ngồi ngay sát bên, 2 người cùng cúi mặt vào một quyển vở của nàng rồi nàng khẽ đưa bút chỉ vào một công thức nào đó, sau đó là với lấy quyển nháp để giải thích cặn kẽ cho tôi hiểu. Thỉnh thoảng 2 người lại ngước lên rồi vô tình chạm phải ánh mắt của nhau, rồi đồng thời 2 người lại rời ánh mắt sang chỗ khác. Đến 11 rưỡi thì nàng đưa cho tôi một tờ giấy cùng với một quyển sách.

“Hiếu làm những bài mà mình ghi trong giấy này đi, mình đi xuống nấu cơm.”

“Ơ có bé Thảo rồi mà.” – Tôi ngạc nhiên.

“Thì mình cũng phải xuống giúp chứ, dù gì mình cũng là khách mà.”

“Ừm cũng được.”

“Thế nhé, làm đi. Tí mình lên kiểm tra.” – Nàng nói xong thì quay người bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn để lại một câu làm tôi toát cả mồ hôi – “Hiếu làm bài đi, làm sai nhiều quá thì tối ở nhà nhé. Cũng cấm không xem bài giải trong vở của mình, mình phát hiện ra là mình đi về đấy.”

Liếc nhìn tờ giấy, sau đó lật loạt xoạt có bài mà nàng ghi rõ, thỉnh thoảng còn thấy vương lại đâu đó trên từng trang sách là những nét vẽ bút chì nguệch ngoạc, tôi đoán nàng học buồn chán quá nên vẽ nghịch. Rồi cũng không quá để ý đến chúng, tôi cắm đầu vào làm bài. Bài thì không nhiều lắm và cũng không quá khó, nhưng đối với tôi lúc đó thì cũng phải chật vật một phen. Có 5 bài thôi mà tôi tốn gần cả tiếng đồng hồ để làm, làm xong cũng thở phào quăng bút xuống. Liếc qua một lần xem có sai sót không, gì chứ bài tập mà liên quan đến. . . vận mệnh tối nay nên tôi không ẩu được. Khẽ gật đầu hài lòng rồi tôi phi như bay ra ngoài cửa phòng, vừa mở cửa ra thì tôi thấy nàng cũng vừa đi tới.

“Hiếu xong bài rồi hả?”

“Ừm cũng mới xong.”

“Làm cũng nhanh quá ta, có làm ẩu không đó.” – Nàng khẽ cau mày.

“Yên tâm đi, mình làm cẩn thận lắm.” – Tôi khoát tay.

“Thật chứ, mình nghe Thảo nói Hiếu là chúa nhanh ẩu đoảng mà.”

Tôi toát mồ hôi, thầm rủa nhỏ em trời đánh tới tấp. Ai đời lại đi bơm xấu anh mình như vậy. Buồn bực thì là vậy, nhưng tôi vẫn phải đưa bài của mình cho nàng kiểm tra. Nàng nhìn quyển vở làm bài của tôi, lúc sau hơi khẽ cau mày làm tôi toát hết cả mồ hôi

“5 bài thì 4 bài đầu đúng hết.” – Nàng ngước mặt lên nhìn tôi rồi nói.

“Vậy à.” – Tôi thở phào

“Bài cuối thì sai 2 phần, nhưng lại sai đúng phần căn bản đó.” – Giọng nói của nàng hơi trầm xuống, có phần trách cứ trong đó.

“Ơ. . . Sao lại sai nhỉ?” – Tôi thầm kêu khổ, sai căn bản thì kiểu này khỏi gỡ rồi.

Nàng đóng quyển vở lại, lắc đầu nói – “Sai 2 phần nhưng rồi Hiếu vẫn làm tiếp, kết quả lại ra đúng đáp số.”

(Lấy ví dụ đơn giản như vậy nhé. Khi bạn làm một bài toán mà phải chuyển đổi số qua dấu bằng, thay vì đảo ngược dấu của nó thì bạn lại. . . giữ nguyên, rồi bạn đảo một lần nữa lại giữ nguyên tiếp. Như vậy bạn đã sai 2 lần nhưng kết quả vẫn đúng. Hề hề)

Như bắt được phao cứu sinh, tôi xoay chuyển ý nghĩ nhanh chóng rồi nói luôn – “Dù sao thì trắc nghiệm mà, đúng kết quả là được rồi, ai rảnh đâu mà đi xem bài mình giải đúng hay không.”

Nàng bật cười trước giọng điệu khề khà của tôi, khẽ vỗ nhẹ vào vai tôi rồi mỉm cười.

“Rồi đi xuống ăn cơm đi chàng trai.”

“Thế tối nay sao?” – Tôi liếm môi hỏi.

Nàng nhìn vào mắt tôi, sau đó quay người đi – “Nếu Hiếu muốn ở nhà thì mình đành chịu thôi. . .”

Nghe xong câu đó, tôi suýt nhẩy cẫng lên sung sướng, nhưng may phước là kiềm chế lại được. Đến lúc ăn cơm mặt tôi vẫn dại ra cười hề hề. Bé Thảo thì ngạc nhiên, chắc nó đang nghĩ không biết tôi có bị té giếng hay không mà thành ra như vậy. Nàng chỉ khẽ lắc đầu rồi mỉm cười.

Buổi sáng trôi qua tương đối yên lành, làm tôi mơ tưởng đến một tương lai buổi chiều tràn ngập tươi sáng khi tôi sẽ vẫn học đâu biết đó. Cuối ngày nàng sẽ mỉm cười rạng rỡ, đưa bàn tay đến trước mặt tôi rồi hạnh phúc nói.

“Chỉ cần chàng nguyện ý, thiếp nguyện cùng chàng cả đời này phiêu bạt chân trời góc bể. . .”

Bất quá ông trời nay lại thích trêu ngươi tôi, không cho tôi thực hiện cái ước muốn cao cả là cùng nàng phiêu bạt tới chân trời góc bể kia. Chính vì vậy mà. . .

“Câu này phải là quá khứ tiếp diễn chứ không phải hiện tại tiếp diễn. . .”

“Từ này là động từ bất quy tắc mà, đâu phải thêm “ed” đâu. . .”

“Trong tiếng Anh thì tính từ đứng trước danh từ mà, đâu phải như tiếng Việt đâu. . .”

“Câu này là Hiếu chọn đại đúng không, không chịu đoán nghĩa của từ gì cả. . .”

“Từ vựng cũng chưa thuộc nữa, viết sai hết rồi kìa. . .”

Cả buồi chiều tôi bị nàng xoay như chong chóng. Xoay một vòng rồi nàng lại nhẹ nhàng giải thích chỗ tôi chưa hiểu, đến khi tôi gật gù rồi làm đúng những câu tương tự thì nàng cũng mỉm cười rồi. . . xoay tôi tiếp. Khốn khổ cho tôi, khi vừa hiểu ra vấn đề đã bị xoay tiếp. Khi vừa giải quyết xong vấn đề kia, nàng lại chơi khó tôi hỏi lại vấn đề cũ làm tôi ú ớ mất một lúc mới nói ra được. Cũng may là chỉ một học kỳ nên có vài bài, kiến thức cực kỳ đơn giản nên cũng không khó để tôi có thể đạt điểm tốt (cái này là nàng nói nhé).

Tôi chỉ gật gù rồi cắm đầu làm bài. Làm hết ngữ pháp rồi chuyển qua kiểm tra từ vựng, hết từ vựng rồi sang đọc hiểu. Trong đầu tôi quay vòng vòng đủ thứ, cái mặt thì càng lúc càng ngu ra. Thời tiết khá dịu mát nhưng mồ hôi tôi thì thấm ướt cả áo. Mãi cho tới lúc làm một bài kiểm tra “nho nhỏ” mà nàng đưa, tôi mới lau mồ hôi rồi tập trung làm. Lúc này thì ông trời cũng không ham trêu chọc tôi nữa, vì thế mà khai ân cho tôi để tôi làm bài kiểm tra nhanh chóng. Tính cả những gì tôi biết cùng với những gì. . . máy tính biết, thì kết quả cũng trên 6 điểm. Làm tôi thở phào cười toét miệng. Chưa kịp để tôi sung sướng thì. . .

“Cười gì mà cười, đề thi trường Hiếu khó hơn như vậy đấy.”

“Sao Linh biết.” – Tôi co rụt người.

“Trường Hiếu tập trung vào Anh văn mà, nên sao có thể cho cái đề dễ như vậy chứ.” – Nàng thở dài lắc đầu.

“Chứ mọi khi kiểm tra mình vẫn làm bình thường mà.” – Tôi vẫn gân cổ lên giữ vững nguyên lập trường, cho rằng đề nàng cho khó hơn đề trường.

“Ôi . . .” – Nàng lại lắc đầu – “Kiểm tra chỉ có 2 bài, Hiếu làm được 7 8 điểm thì nói làm gì. Nhưng Hiếu cứ học trước quên sau, thì thi cử tập trung lại của cả kỳ thì làm gì có chuyện được điểm như trước nữa.”

“Vậy sao giờ?” – Tôi giật mình.

“Khi nào Hiếu thi Anh văn?”

“Hình như thứ 5, sáng thi Địa chiều thi Anh thì phải” – Tôi gãi gãi cằm nói.

“Ừm như vậy đi, sáng với chiều Hiếu thi xong thì về luôn để mình kèm, cấm la cà chơi bời đấy. Thi xong thì chơi sau.” – Nàng nói lạnh lùng.

“Được rồi.” – Tôi cúi đầu ủ rũ.

“Thôi nghỉ cho đỡ mệt đi, mặt mày ủ rũ thế này mà còn rủ mình đi chơi à?” – Nàng nhìn tôi mỉm cười trêu chọc.

Lúc này thì đầu óc tôi tươi sáng trở lại, suýt chút nữa thì vui mừng mà nhảy bổ xuống ôm nàng nhấc bổng lên. May là tôi không làm thế, chứ không mà làm thì . . . thì sao tôi cũng không biết . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro