Những Chiều Mưa - Chương 47 + 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47

“Dọn dẹp đồ đạc đi chứ, Hiếu định để bừa thế này à?”

“Kệ đi, đằng nào mai cũng bày ra mà.” – Tôi khoát tay.

“Hiếu bề bộn quá.” – Nàng nhìn tôi khẽ lắc đầu.

“Con trai mà, kệ đi.” – Tôi nhún vai.

“Ừ thì kệ, mình đi về đây.”

“Ế. . .” – Tôi ngạc nhiên, nhìn lên đồng hồ lên thì thấy giờ là 5h hơn. Giờ mà nàng về thì vụ tối nay sao đây – “Sao Linh không ở lại rồi tối đi luôn.”

“Mình về, nay đi cả ngày rồi còn gì. Ít nhất cũng phải về để nói gia đình một tiếng, mà mình là con gái đâu thể tùy tiện như con trai chứ. Với lại dạo này mình cũng đi hơi nhiều rồi nên giờ mình phải về.” – Nàng nhìn tôi mỉm cười.

“Đi đâu mà hơi nhiều?” – Tôi cau mày hỏi lại.

Nàng chỉ nhìn tôi rồi khẽ lắc đầu, rồi cũng không nói gì.

“Ừa, vậy tối nay thì sao?” – Tôi bối rối gãi đầu.

“Thì 7h Hiếu đứng trước siêu thị Coop Mart bên Trần Hưng Đạo đợi mình là được rồi.”

“Ừa, thôi để mình xuống mở cổng.”

“Hì, cảm ơn nha.”

“Cảm ơn thì mình phải nói mới đúng, nay Linh giúp mình cả ngày rồi còn gì.” – Tôi khoát tay.

“Ừm. . .” – Nàng khẽ gật đầu, mặt lại hơi trầm xuống.

Tôi thấy thế thì im bặt, không dám hó hé gì nữa. Thầm than khổ rằng con gái thật khó hiểu, rồi cũng xuống mở cổng tiễn nàng về. Đóng cổng lại rồi tôi gãi cằm tính toán thời gian, rồi lại thở dài một hơi. Nàng hẹn 7h có mặt thì khỏi ăn cơm ở nhà rồi. Tôi tặc lưỡi đi kiếm bé Thảo.

“Thảo ơi, xuống nhà anh bảo.” – Tôi đứng giữa nhà gân cổ gào lên rồi tót lên cái võng nằm ườn ra đung đưa.

“Sao vậy anh?” – Thảo đi xuống hỏi.

“Tối nấu thêm cơm anh nha, anh về rồi ăn sau.”

“Ủa chứ anh lại đi đâu nữa?”

“Tối anh đi với Linh rồi, mà hẹn 7h nên để đi về rồi anh ăn.”

“Dạ.” – Thảo gật đầu rồi nhìn tôi soi mói.

“Sao thế?”

“Không có gì. . .” – Nó trả lời cộc lốc rồi quay người bỏ đi.

“Ế. . .” – Tôi trợn mắt ngạc nhiên.

Nằm lơ mơ một hồi rồi cũng đứng dậy chuẩn bị để tối còn đi. Từ nhà tôi ra siêu thị CoopMart bên Trần Hưng Đạo thì khoảng 10 phút chạy xe đạp. Trước đây cầu chữ Y chưa sửa thì đi vù phát là sang quận 5, giờ nó chặn để xây lại nên phải đi đường vòng, xa hơn khoảng 2km. Tắm rửa rồi thay quần áo, xuống nhà nói với mẹ Hòa vài câu rồi tôi tót lên xe đạp.

Tính toán thời gian đi sao cho sớm một chút, vì lỡ đâu nàng đến trước thì không hay cho lắm. Nhưng mà lạy hồn đây là Sài Gòn chứ không phải như ở quê tôi, giờ đó mà đường phố đông nghẹt. Vật vã toát mồ hôi mới lết ra được đến Trần Hưng Đạo, rồi tôi đạp như bay đến điểm hẹn. Đến nơi thì thấy nàng đứng đó từ bao giờ. . .

“Xin lỗi mình đến trễ.” – Tôi gãi đầu gãi tai nói.

“Kẹt xe quá hả?” – Nàng nghiêng cái đầu qua nhìn tôi cười.

“Ừa, ai mà biết giờ này mà còn đông thế chứ. Ủa Linh tới lâu chưa?”

“Mình vừa tới tức thì thôi.”

“Ừa, ủa xe Linh đâu?” – Tôi nhìn quanh rồi ngơ ngác hỏi nàng, khi thấy nàng đang đứng mà xung quanh không có gì.

“Thì Hiếu nói là chở mình đi mà.” – Nàng nhíu mày hỏi lại.

“Ủa chứ Linh tới đây bằng gì?”

“Huy chở mình tới, hắn để mình ở đây rồi đi rồi.”

Tôi thầm rủa thằng Huy tới tấp, ai đời đàn ông con trai lại cắp mông đi, để người đẹp đứng bơ vơ ngơ ngác một chỗ thế này.

“Vậy giờ đi đâu?” – Tôi liếm môi hỏi.

“Hiếu rủ mình cơ mà, sao giờ lại hỏi đi đâu?”

“Mình. . . không biết đi đâu hết.”

“Vậy giờ đi kiếm gì ăn ha, rồi sau đó Hiếu đưa mình tới chỗ này. Chịu không?”

“Chịu liền.” – Tôi cũng chẳng cần quan tâm tới cái chỗ mà nàng nói là nó nằm ở cái xó nào, nghe thấy có chỗ đi là tôi gật đầu cái rụp.

Nàng nói tôi quay đầu xe lại, rồi vui vẻ ngồi đằng sau. Tay thì thỉnh thoảng chỉ đường, ngoài ra còn nhéo hông tôi liên tục vì tôi cứ đi một đoạn lại. . . ngước mắt nhìn gái mà không chịu để ý đường. Đến lúc mải nhìn làm suýt vượt đèn đỏ, rồi nàng bấu mạnh vào hông thì tôi mới hoảng hồn tập trung vào chuyên môn là lái xe. Lúc sau đến đoạn đường Trần Phú thì nàng chỉ vào một cái quán ven đường, nói tôi tấp xe vào.

Tôi nhìn qua thì thấy ông đầu bếp mập mạp, bụng to như thùng nước lèo đang đứng cầm cái chảo hất tung đồ ăn trong chảo lên rồi đỡ lấy, lửa còn bắn ra tung tóe mà chậc lưỡi khen ngợi.

“Nào dắt xe lên trên để đi chứ, nhìn gì vậy?” – Nàng khẽ đập vai tôi nói.

“Ừa. . .”

Để tạm xe đạp lên trước cửa của một nhà sát đó, tôi với nàng cũng lựa bàn ngồi. Nhìn cái tờ menu toàn là chữ. . . Hoa mà không có chữ Việt nào là tôi thấy choáng váng hết cả đầu óc.

“Hiếu coi rồi ăn gì thì kêu.”

“Ơ. . .” – Tôi ngơ ngác chỉ vào cái menu trước mặt.

Nàng nhìn vào cái menu rồi hiểu ra vấn đề, khẽ che miệng cười rồi quay ra đằng sau với lấy cái menu ghi tiếng Việt đàng hoàng. Tôi nhìn qua cái menu thì tặc lưỡi gọi mỳ xào dòn với cái lý do là nghe lạ lạ nên kêu thử.

“Hiếu ăn gì.” – Nàng nhìn tôi hỏi.

“Mì xào dòn đi.” – Tôi khoát tay

“Ừm. . .” – Nàng gật đầu rồi quay sang nói với con bé nhân viên. Tôi lại tiếp tục chóng mặt lần nữa vì nàng đang nói tiếng Hoa với con bé đó, con bé nhân viên thì gật đầu vài cái rồi cũng quay người đi.

“Linh biết tiếng Hoa à?” – Tôi nghi hoặc hỏi nàng.

Thay vì trả lời câu hỏi, thì nàng lại nhíu mày nhìn tôi. . .

“Sao thế?” – Tôi toát mồ hôi khi thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của nàng.

“Ôi. . .” – Nàng khẽ thở dài – “Hôm gặp ở nhà sách, mình có nói mình người Hoa rồi mà.”

“Ủa có hả?” – Tôi ngớ người.

“Hiếu có nói là họ của mình hơi lạ nên mình giải thích đó, nhớ chưa hả?” – Nàng nhìn tôi ngao ngán.

“Ừa xin lỗi, mình quên mất.” – Lúc này thì tôi cũng nhớ ra, cúi đầu ủ rũ nhận lỗi.

“Thôi bỏ đi, cũng không có gì cả.” – Nàng lắc đầu, nhưng vẫn nhìn tôi với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Mà nè, Linh qua kèm mình học thế này, vậy bài vở tuần sau thi cử thì sao?” – Tôi cắn răng nghĩ, lúc sau cũng kiếm được chủ đề để hỏi với hi vọng kéo dài câu chuyện. Nhưng tiếc thay. . .

“Mình chỉ cần ôn lại qua là được, đâu phải học đâu quên đó như ai kia.” – Nàng nhìn tôi trêu chọc.

“Ớ. . .” – Tôi ngu mặt ra, thầm than khổ rồi thắc mắc không biết sao tếu táo với lũ bạn thì cả ngày cũng được. Mà cứ trước mặt nàng thì toàn bị kê tủ đứng thế này.

“Hì hì.” – Nàng nhìn tôi rồi khẽ cười – “Đồ ăn ra rồi kìa. Hiếu thử xem người Hoa nấu ăn như nào nhé.”

“Ừa.” – Tôi gật gù rồi tập trung vào cái đĩa mì đầy ắp trước mặt.

Tôi dám thề rằng đây là quán bán mì xào ngon nhất mà tôi từng được ăn, cho đến hiện tại cũng vậy. Mì giòn vừa tới, nước sốt cũng vừa đủ ăn để không gây cảm giác ngán, và quan trọng hơn là. . . ngay trước mặt là mỹ nhân nên tôi lại càng khoái chí mà. . . ăn hùng hục. Nàng thì ăn nhỏ nhẹ như mèo, dù tôi đang cắm mặt vào ăn cũng biết nàng có lúc nhìn tôi mỉm cười.

Giải quyết xong đĩa mỳ tôi cũng no ngang cành không, vuốt bụng thở phào một cái rồi nhìn nàng. Lúc này đĩa mỳ của nàng. . .vẫn còn hơn phân nửa. Thế là tôi đành tặc lưỡi chống cằm nhìn sang đối diện đường, nhưng thực ra là đang. . . ngắm nàng. Nàng lại ngước lên nhìn tôi nhưng ngay sau đó nhận ra ánh mắt của tôi có vẻ không đúng thì cũng cúi mặt xuống, môi lại nở nụ cười nhẹ nhàng như có như không.

“Giờ đi đâu tiếp.” – Đợi nàng ăn xong thì tôi mở miệng hỏi.

“Đi lên đường Nguyễn Cảnh Chân đi.”

“Nguyễn Cảnh Chân.” – Tôi gãi gãi cằm – “Ủa lên đó có gì.”

“Đi ăn trái cây, hì.”

“Trái cây?” – Tôi cau mày nghi hoặc, thầm nghĩ trái cây thì ăn ở nhà cũng được. Cần quái gì đi vất vả thế.

“Thì cứ đi đi, đảm bảo Hiếu sẽ ngạc nhiên đó.”

“Ừa.” – Tôi gật gù, rồi cũng không cho là đúng.

Nàng khẽ vẫy con bé nhân viên, lại làm nguyên 1 tràng tiếng Hoa khiến tôi lùng bùng lỗ tai, lúc sau con bé nhân viên ghi gì đó vào tờ giấy thì tôi mới hiểu ra là nàng gọi nó để tính tiền.

“Thôi để mình trả cho, coi như cảm ơn ngày hôm nay.”

“Chia ra đi, có gì đâu mà Hiếu cảm ơn từ chiều đến giờ thế !” – Nàng nhíu mày nói – “Nếu Hiếu cứ muốn vậy thì mình đồng ý thôi, nhưng lần sau mình sẽ không đi cùng nữa.”

Nghe nàng hù mà tôi suýt đứng tim, cũng không phản đối chính quyền nữa. Dù gì thì cũng không đáng bao nhiêu tiền cả, nhưng cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ được phần nào.

Và đúng là nàng không làm tôi ngạc nhiên khi ghé quán trái cây này. Khi nhìn thấy 2 đĩa trái cây thì tôi mới thầm tặc lưỡi – “Đúng là thành phố, cái gì cũng nghĩ ra được.” Trước mặt tôi là đĩa trái cây thập cẩm, đủ thứ hoa quả, mỗi thứ cắt ra một miếng nhỏ. Sau đó là một lớp đá bào phủ lên trên, rồi trên cùng là một lớp siro sữa, nhìn cực ngon lành và bắt mắt.

Kết thúc màn ăn uống bằng thái độ cứng rắn quyết tâm trả tiền của tôi. Lúc đầu thì nàng cũng không chiu, nhưng tôi lại giở chiêu của nàng ra thì nàng đành gật đầu – “Nếu Linh cứ muốn vậy thì mình đồng ý thôi, nhưng lần sau mình sẽ không đi cùng nữa.”

“Thế tiếp theo là đi đâu?” – Tôi chống cẳm rồi lôi câu hỏi cũ rích đó ra.

“Giờ đi đến chỗ này với mình nhé.”

“Đi đâu?”

“Thì mình chỉ đường, Hiếu chỉ việc chạy thôi.”

Tôi lại chở nàng quay lại hướng Trần Hưng Đạo, thỉnh thoảng chỉ trỏ khắp nơi chọc cho nàng nổi cáu thì tôi lại cười ha hả.

“Thấy cái gì kia không?” – Tôi chỉ vào một cái cây nằm trên đường Trần Hưng Đạo.

“Cái cây, thì sao?” – Nàng nhíu mày hỏi.

“Sai, mình chỉ cái số 152 ở trên cái cây cơ mà, có phải chỉ cả cái cây đâu.” – Tôi nhún vai nói.

“Hừ. Thế mà cũng nói.”

“Haha, tiếp nhé. Cái gì đây?” – Tôi. . . tiếp tục chỉ vào cái cây hỏi tiếp.

“Cái cây, có số 160 ở trên thân cây.”

“Sai. Mình chỉ. . . cái nhà sách nằm sau cây cơ mà.” – Tôi cười phá ra.

“Hừ.” – Lúc này thì nàng cũng không nhịn được nữa, đưa tay nhéo mạnh vào hông làm tôi giật bắn cả người. Tôi cũng hết ham trêu chọc, đè nén cái hông đang đến nỗi đau nhe răng trợn mắt rồi guồng chân đạp theo hướng nàng chỉ

Chương 48

Tưởng nàng dẫn đi đâu, hóa ra là lên tút chợ Bến Thành, rồi vòng qua Hàm Nghi, hết Hàm Nghi thì lại quẹo phải rồi đi vào đường dưới chân cầu Khánh Hội. Tôi cứ guồng chân đạp theo chỉ dẫn của nàng, đến khi nàng chỉ vào một bãi gửi xe của một tòa chung cư cũ thì tôi dừng lại rồi dắt xe lên vỉa hè để gửi. Lúc này thì tôi mới nhìn khung cảnh xung quanh, là bờ sông Sài Gòn (sau này tôi mới biết đây là bến Bạch Đằng). Khung cảnh và không khí khá là trong lành khi sát bờ sông là một hang lan can cao đến ngang ngực, rồi con đường nhỏ lát gạch, bãi cỏ. Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn nàng khi thấy xung quanh toàn là. . . mấy cặp đang đứng tâm sự to nhỏ với nhau.

“Đi lên xuống dưới kia xíu, chỗ đó ít người hơn.” – Nàng nhận ra ánh mắt nghi hoặc của tôi thì mặt hơi đỏ rồi cúi đầu nói.

“Ừm, đừng nói Linh hay ra đây nhé.”

“Ít thôi, dưới kia khá vắng. Chỉ khi nào buồn thì mình hay ra đây.” – Nàng nhẹ nhàng nói, đôi mắt lại lặng lẽ nhìn xa xăm vào khoảng không trước mặt

“Chỉ khi nào buồn?” – Tôi quay sang nàng thắc mắc.

“Thôi vào gửi xe đi, đứng đây hoài sao được.” – Nàng đẩy vai tôi thúc giục

Tôi tiếp tục lại đóng vai một con rối khi nàng chỉ đâu đi đó. Đến một chỗ khá vắng người vì nơi này không được chiếu sáng như dưới kia, cũng không có bãi cỏ hay ai buôn bán gì thì nàng mới kêu tôi dừng lại. Rồi tôi cũng chỉ đứng bên cạnh nàng, thỉnh thoảng hơi liếc nhìn sang thì chỉ thấy trước mặt tôi là ánh mắt u buồn đang nhìn mông lung vào bóng đêm trước mặt, thỉnh thoảng lại khẽ thở dài.

“Hiếu thấy chỗ này thế nào?” – Lúc sau nàng mới quay sang nhìn tôi rồi hỏi.

“Nếu tới mùa hè thì sẽ khá mát mẻ, còn giờ này thì hơi lạnh rồi. Nhưng mình cũng thích cái không khí yên tĩnh ở đây.”

“Những khi buồn mình thường ra đây, và mình cứ nhìn vào bóng đêm đó rồi tự hỏi: Mình cần gì, mình muốn gì, mình nên làm gì, mình phải làm gì. . .Đến khi tìm được câu trả lời hoặc tâm trạng khá hơn thì mới đi về.”

“Rồi nhỡ không tìm ra câu trả lời hay vẫn buồn như thế thì Linh định không về à?”

“Không có gì là không thể tìm ra, chẳng qua là Hiếu có muốn có câu trả lời hay không thôi.”

“Vậy có câu trả lời rồi, mình lại không muốn hoặc. . . không nỡ để làm. . .”

“Thế thì lựa chọn như nào cũng phải do bản thân mình thôi, vì muốn điều gì cũng tốt đẹp, điều gì cũng vẹn toàn. . . Hiếu nghĩ cái đó có thể được sao.”

“Không thể vẹn toàn. . .” – Tôi khẽ lẩm bẩm, rồi thở dài và đưa mắt lặng nhìn vào dòng sông đang lặng lờ trôi.

Đang yên lặng suy nghĩ vẩn vơ, thì tôi lại nghe thấy tiếng hát nhẹ nhàng vang lên bên tai. Tôi nghe lõm bõm câu được câu mất, rồi khẽ cau mày suy nghĩ.

“Bài này. . .” – Tôi vỗ vỗ trán.

“Hiếu biết à?”

“Hình như có nghe qua đâu đó.” – Tôi cau có nhíu chặt cái trán lại, nhưng cũng chả thể nhớ được là mình đã nghe được bài này ở cái xó xỉnh nào.

“Mình thấy Hiếu thích đọc truyện kiếm hiệp thì phải, chứ Hiếu không xem phim à?”

“Không, mình đọc truyện thôi vì lười xem phim lắm.” – Tôi nhún vai.

“Ừa, thế về tự tìm nhé.” – Nàng nhìn tôi mỉm cười.

“Vậy ý Linh nói bài này là nằm ở phim kiếm hiệp nào đó hả, thế tên phim là gì?”

“Thì mình nói Hiếu về tìm mà, hì.”

“Cả đống phim thế tìm thế nào được?” – Tôi bực bội nói.

“Không tìm được thì khỏi nghe.” – Ai dè đâu nàng nhún vai nói xanh rờn, rồi bỗng nhiên nàng giật mình – “A chết rồi. . .”

“Sao thế?” – Tôi ngạc nhiên.

“Lúc chiều mình tính dặn Hiếu tối mang sáo đi mà mình quên mất.” – Nàng ủ rũ nói.

“Con bé Thảo lại khoe linh tinh nữa hả?” – Tôi cau mày hỏi nàng.

“Có gì đâu mà làm dữ vậy?” – Nàng khẽ đập vai tôi cười.

“Thôi để lần sau vậy.” – Tôi gật gù – “Ủa mà con bé đó kể những gì về mình cho Linh nghe thế?”

“À, cũng không có gì nhiều. Thảo chỉ nói Hiếu là người cộc cằn, thô lỗ, hay bắt nạt con gái, cậy lớn ăn hiếp nhỏ, nhưng đó là ở nhà. Còn trên lớp thì hay nạt nộ bạn bè, thích chỉ tay năm ngón, thêm cái tật ham nhìn lén con gái người ta đặc biệt là ai mà đẹp là Hiếu nhìn không dứt ra được. Học hành thì không tập trung, học trước quên sau. . .”

Nàng nói đến đâu thì mặt tôi đen lại đến đó, nghiến răng muốn trẹo cả quai hàm. Nàng nói một thôi một hồi thì liếc sang nhìn tôi, thấy tôi như sắp phát hỏa đến nơi thì nàng bật cười

“Mình đùa đấy, không có thật đâu.”

 “Ừm.” – Tôi cũng biết là nàng đùa, nhưng nghe. . . vẫn tức anh ách

“Thật đó, muốn Thảo kể xấu về Hiếu thì nghe chừng hơi khó à nha.” – Nàng nhìn tôi trêu chọc.

“Có chuyện này nữa à?” – Tôi ngạc nhiên. Con bé đó tốt thế sao, sao trước giờ tôi không biết kìa.

“À đúng rồi, Thảo chỉ nói có mấy lần Hiếu giận cá chém thớt. Tức chuyện gì là quay sang mắng người ta.” – Nàng vỗ vỗ trán nói.

“Ừa. Thỉnh thoảng thì. . .cũng có” – Tôi cũng gật đầu thở dài, không thể để nàng tiếp tục trách cứ nữa, tôi quay sang hỏi luôn – “Lúc nãy Linh nói khi nào có chuyện buồn thì ra đây phải không?”

“Ừm.”

“Kể mình nghe được không?”

“Cũng không có gì. Chẳng qua sau này nghĩ lại thì thấy chuyện đó cũng bình thường thôi, nhưng vào những lúc tâm trạng thì cũng hơi khó giải quyết.”

“Nói rõ mình xem nào.”

“Thì chẳng hạn như lúc trước có áp lực học tập chẳng hạn, rồi một số chuyện cũ nhưng mình không quên được. . .”

“Áp lực học tập? Là sao?”

“Năm lớp 9 mẹ mình cứ bắt lên cấp 3 phải thi vào bên Lê Hồng Phong để học. Nhưng mình không thích học trường chuyên nên mình có phản đối mẹ. Ba thì bênh mình nhưng mẹ mình vẫn không chịu, lúc đó mình rất khó chịu nhưng cũng không nói cho ai được. Thế là cứ học xong là mình lại ra đây đứng.”

“Ủa vậy giờ Linh đang học Bùi Thị Xuân mà?”

“Ừm, mình nghĩ thông suốt hết rồi về nói lại với mẹ. Rồi thêm có ba tác động vào thì mẹ cũng đồng ý thôi.”

“Cũng mệt ha, mới lớp 9 mà đã. . .”

“Rồi một số chuyện quá khứ, mình không biết nói với ai nên mình lại ra đây rồi nghĩ ngợi lung tung, cho đến khi cái cảm xúc đó dịu đi thì mình đi về.”

“Sao không kể với Huy?”

“Có chuyện kể được, có chuyện không. Mình biết chắc rằng khi mình nói ra, thì người buồn nhất không phải là mình mà là Huy kìa.” – Nàng khẽ thở dài nói.

“Gì lằng nhằng vậy.” -  Tôi cau mày khó hiểu

“Ủa chứ Hiếu thì sao, đang yên lành đang lành ở ngoài Bắc tự nhiên bị đưa vào trong này. Hiếu không thấy khó chịu à?”

“Mình thi ở trường ngoài quê mà, sắp nhập học rồi thì đùng một cái mẹ mình kêu mình vào đây. Rồi cứ thế mình ù ù cạc cạc có biết gì đâu, vì lúc đó mẹ chuẩn bị hết rồi nhưng giấu nên mình cũng đành chịu.” – Tôi nhún vai nói.

“Ừm, Hiếu cũng thích nghi môi trường nhanh đó chứ.”

“Vậy giờ ngoài kia chỉ còn ba mẹ Hiếu à?”

Tôi sầm mặt lại, cũng không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ lặng yên nhìn về phía trước.

“Sao thế?” – Nàng thấy mặt tôi khó chịu, khẽ nhỏ giọng hỏi.

“Xin lỗi, chỉ vì. . . mình không muốn nhắc đến chuyện này thôi.” – Tôi lạnh nhạt nói

“Ừm.” – Nàng cũng khẽ gật đầu. Rồi 2 chúng tôi lại yên lặng đứng cạnh nhau, cũng không ai nói gì nữa.

“Linh này.”

“Hở?”

“Linh có ghét ai đó bao giờ chưa?”

“Ghét ai đó?” – Nàng khẽ nhíu mày.

“Ừm, ý của mình là ghét mà không muốn gặp mặt một ai đó.”

“Mình chỉ không thích một vài người thôi, chứ cũng không tới như Hiếu nói.”

“Ừm.”

“Sao vậy kìa?”

“Không sao, chỉ là mình buột miệng thôi” – Tôi thở dài.

“Vậy Hiếu thì sao? Chắc là có nên Hiếu mới hỏi vậy à?”

“Thôi đừng nói về cái này nữa.” – Tôi khoát tay nói

Miệng thì nói thế nhưng tôi càng nghĩ càng khó chịu, cái cảm giác mà tôi cố đè nén ngày này qua ngày khác nó lại trỗi dậy, chỉ chờ đợi như muốn bạo phát đến nơi. Nghĩ đến mẹ, nghĩ đến cuộc sống từ nhỏ đến giờ của mình. Tôi siết chặt nắm đấm, cả người cũng rung lên bần bật.

Quá khứ như những con sợi dây kẽm gai thắt chặt trong lòng, càng cố gỡ thì nó càng đâm sâu nhức nhối. Tôi nhớ bà trước khi mất từng nói với tôi – “Đừng bao giờ trở thành giống như con người đó, đừng làm mẹ cháu buồn”. Rồi nhớ đến những ánh mắt coi thường của một số người mỗi khi trong thấy tôi. Nhớ tới những buổi tối khi mẹ ôm tôi khóc trong căn nhà cấp bốn lụp xụp. Rồi bỗng nhiên nhớ tới cái khuôn mặt mà tôi nằm mơ cũng không muốn thấy. Càng lúc người tôi càng run dữ dội, từng sợi gân đỏ cũng nổi lên trong hốc mắt, móng tay đã in sâu vào lòng bàn tay tự bao giờ. . .

“Hiếu.” – Đúng lúc này thì có bàn tay mềm mại khẽ năm lấy cổ tay tôi, tôi quay sang thì thấy nàng đang lo lắng nhìn tôi. Thấy khuôn mặt đó, tôi mới từ từ dịu bớt lại cái đầu đang sắp phát hỏa của mình.

“Mình xin lỗi, chỉ là thỉnh thoảng mình không kiềm chế được cảm xúc.”

“Hiếu không sao chứ, mình thấy. . .”

“Không có gì đâu.” – Tôi khoát tay

“Có gì khó chịu lắm à?”

“Một số chuyện của quá khứ thôi”

“Kể cho mình được không, biết đâu sẽ giải tỏa được phần nào.”

“Mình cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, rồi khi kể ra mình không biết sẽ giải tỏa được không hay là mình sẽ càng mất đi sự kiềm chế. Nếu lỡ như vậy . . .” – Tôi quay sang nhìn nàng ái ngại.

“Chuyện đó khá quan trọng với Hiếu”

“Ừm”

“Hình như Hiếu bị ám ảnh bởi chuyện đó.”

“Ám ảnh à?” – Tôi mơ hồ nghĩ rồi cũng gật đầu – “Có thể cho là vậy?”

“Nếu mình đoán không nhầm thì Hiếu chịu đựng chuyện này đã lâu rồi.”

“Ừm.” – Tôi lại gật đầu rồi bỗng nhiên thở dài – “Chịu đựng bao nhiêu lâu nhỉ? Hình như là cũng chục năm rồi, từ khi mình bắt đầu nhận thức được cuộc sống này nó không đẹp như những bức tranh mà mình vẫn hay nguệch ngoạc vẽ. . . Mà không phải, chính xác ra là từ ngày hôm đó”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro