2. Mùa hè thiên đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa hè năm chúng tôi lớp mười, tôi từ chối chuyến du lịch thường niên ở cơ quan mới của mẹ vì biết nếu mình cứ khăng khăng đòi ở nhà thì sẽ được gửi gắm sang nhà bên cạnh. Suốt cả tuần mè nheo, hứa hẹn đủ điều mẹ chiều ý cho tôi dùng phần tiền đăng ký đi du lịch ấy của mình cộng thêm khoản đâp em heo nằm lặng lẽ ở góc giường suốt từ đầu năm để mua một chiếc máy ảnh cơ. Chẳng còn gì tuyệt vời hơn thế nữa đâu, lúc cầm em máy Nikon mới cóng trên tay, tôi nghĩ mình chết luôn cũng được rồi.

Sau đó vài ngày thì Thanh Hải đi ngoại khóa ở Đà Lạt về mang cho tôi và Hải Yến mỗi đứa một chậu păng-xê, nó màu vàng còn tôi màu đỏ nâu. Thế là tôi lại nghĩ, thôi mình chết thêm lần nữa cũng được.

Trước đây, mùa hè trong hình dung của tôi là những ngày dài oi nồng liên tục, không bao giờ thiếu những tia nắng rát bỏng cũng cái nóng bức bối luôn hăm hở chạy đua với nhau, vậy mà năm ấy, chỉ cần ngẩng đầu lên, tôi thấy bầu trời trong xanh đến kỳ lạ.

Cả mùa hè, tôi đều đặn sang nhà tìm Hải Yến chơi, chúng tôi có rất nhiều thứ để nói và nhiều trò để chơi mỗi ngày, Thanh Hải thường nói bọn tôi toàn chơi những trò ngu. Anh ấy tử tế đến độ dần dà tôi được nước lấn tới cũng học theo Hải Yến bám lấy anh lèo nhèo đòi cho bằng được anh chơi trò này trò kia, hay đi đâu đó với cả hai đứa. Mấy ngày sau đó, Thanh Hải tìm được cách trị bọn tôi, rất nhẹ nhàng cũng rất được phụ huynh ủng hộ, giải xong đề ôn tập hè thì mới đưa đi chơi, khi mà tôi với Hải Yến vắt não mãi vẫn không giải nổi thì ý định qua nhà nó chơi lại thành qua học bài. Nhưng nhờ vậy mà đến khi năm học mới bắt đầu, lỗ hổng kiến thức môn hóa lớp 10 của tôi đã được hệ thống và bổ sung lại.

Cũng có đôi khi sáng dậy rồi tôi không chạy ngay sang tìm Hải Yến mà ở nhà bày bừa nướng một mẻ bánh muffin, xong rồi thì đứng bên nhà mình gọi Hải Yến và Thanh Hải đưa trà hoặc cà phê sang, mặc kệ căn bếp đang bừa bộn bột đường bưng mâm bánh cùng nhau ngồi dưới giàn hoa giấy cười nói không ngừng. Không biết từ lúc nào mà những ngày có họ trở thành những ngày ngọt ngào như vậy, như bánh muffin chocolate, như cà phê sữa. Lại rộn rã với tiếng cười giòn tan và những câu chuyện thú vị.

Mùa hè ấy tôi chỉ quanh quẩn bên Thanh Hải cùng Hải Yến và chậu hoa cảnh, tỉ mẫn chăm sóc và từ lúc nó nở bông đầu tiên đến bông cuối cùng, chỉ mong nó sẽ nở mãi đừng tàn. Thế nhưng hoa nở rồi tàn vốn là quy luật của tự nhiên, sau mùa hè chậu hoa vẫn héo úa.

Hoa tàn, cây khô quắt rồi chết, Thanh Hải vỗ nhẹ vào đầu tôi nói đó là một quá trình tự nhiên. Hoa có tàn thì mới có hạt giống, vạn vật trên đời đều có một cuộc đời riêng của mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro