3. Canon in D

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Hải học trên chúng tôi một lớp, lớn hơn em gái mình đúng mười tháng. Hải Yến chặc lưỡi nói ngày xưa vì ba mẹ vỡ kế hoạch nên mới có hai anh em chúng nó gần tuổi nhau như thế chứ nếu đúng kế hoạch thì chắc chắn giờ này nó phải gọi tôi bằng chị rồi. Tự nhiên tôi nghĩ Thanh Hải từng nói vạn vật đều có cuộc đời của riêng mình, thế nên Hải Yến đến với thế giới này sớm hơn kế hoạch vài năm chắc chắn là có sứ mệnh của riêng cậu ấy, như là khởi đầu của thêm rất nhiều điều hạnh phúc trong tôi chẳng hạn.

Có đôi lúc tôi không thực sự định nghĩa được cảm giác giữa mình và Thanh Hải là gì. Còn Hải Yến thì luôn nói với người khác tôi là bạn thân nhất của mình, những gì tôi và cậu ấy cùng chia sẻ với nhau khiến tôi cảm thấy như thể hai đứa sống đến từng này tuổi chỉ đợi đúng thời điểm gặp nhau là sẽ thân.

Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, tôi tự tin mình không phải là một trong số mà là số một của ai đó.

Tôi từng chơi với một nhóm bạn và tôi đã luôn nghĩ mình hạnh phúc khi được làm một trong số những người bạn thân của họ, khi đi cùng họ tôi không còn lẻ loi giữa đám đông mà mình không quen biết dù rằng khi đứng giữa họ rồi tôi cũng vẫn thấy mình lẻ loi sau những nụ cười phụ họa vô nghĩa. Tôi vẫn ở xung quanh họ như thế cho đến một ngày cảm thấy không còn muốn chen vào những câu chuyện không có mình nữa.

Không có họ tôi chẳng còn lại ai ở bên, nhưng đứng cạnh họ tôi vẫn đơn điệu lạc lõng. Không có họ tôi trở lại là tôi, cô độc, một màu. Dù thế, tôi vẫn lựa chọn bản thân mình.

Có thể do tôi không đủ cố gắng để hòa nhập, thay vì chờ người khác thấu hiểu thì tôi nên chia sẻ nhiều hơn, nhưng lúc bị vây quanh bởi những khuôn mặt hạnh phúc và những câu chuyện vui vẻ, tôi nghẹn ứ lại những điều không như ý của mình.

Cho đến khi tôi gặp Hải Yến và Thanh Hải, tôi cho rằng, chỉ cần họ vẫn ở bên cạnh, cả thế có quay lưng lại với mình cũng không sao cả.

Sự tồn tại của họ tựa như bản Canon in D tình bạn dịu dàng rót đầy khoảng thời gian quay lại làm tôi chân thành với cảm xúc của bản thân, thì thầm chia sẻ những câu chuyện chưa biết kể cùng ai.

Thanh xuân vốn là đường một chiều, dù vui hay buồn, dù rực rỡ hay nuối tiếc, đã đi qua rồi thì chỉ còn có thể ngoảnh đầu nhìn lại.

Tôi có một khoảng thời gian trong thời niên thiếu nhiều tiếc nuối nhưng có cả thanh xuân dài để hồi tưởng và để hạnh phúc. Trong cuốn sách Nhà Giả Kim có một câu thế này: "Có thể thượng đế tạo ra sa mạc chỉ để con người biết quý trọng cây chà là." Có lẽ thời niên thiếu nhiều điều không như ý là để tạo nên tôi biết cố gắng và trân trọng những hạnh phúc bình dị của sau này đó thôi.

Cuộc đời này vốn không tránh được những bất hạnh nhưng cũng có rất nhiều điều hạnh phúc, có thể bạn chưa hạnh phúc bởi vì đường đang tắc, bất hạnh chưa thể đi và hạnh phúc chưa kịp đến. Thời gian có cột mốc của riêng mình gọi là đúng thời điểm. Giữ cho lòng hướng thiện, cứ bình thản đúng thời điểm hạnh phúc sẽ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro