4. Ánh mặt trời sớm mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nghĩ rằng với mỗi một tâm trạng khác nhau thì cảnh vật xung quanh hay những điều sẽ xảy đến sẽ có một ý nghĩa khác nhau, trước đây tôi không hào hứng với bình minh, nhưng từ lúc chuyển về đây lại rất thích những tia nắng sớm mai, thích cảm giác thức giấc để chân trần đến bên cửa sổ, ngoài người lười biếng trên chiếc ghế bành sưởi nắng.

Trước đây tôi không bao giờ chăm sóc cây lá trong nhà, thế rồi không biết từ lúc nào lại có thói quen bưng hết mấy mấy chậu cây nhỏ trưng trong nhà ra ngoài sân vào sáng chủ nhật hằng tuần, dù mấy loại cây cỏ mẹ hay mua có thể sống dai khi không chăm sóc thường xuyên nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn tự giác đưa chúng ra tưới tắm dưới ánh nắng mặt trời. Con người cần Vitamin D để da dẻ hồng hào và xương chắc khỏe thì cây cỏ cũng cần phải quang hợp mới xanh tốt được.

Có một lần khi tôi đang lúi húi hứng nước, thình lình Hải Yến từ trên bờ tường nhảy xuống. Cậu ấy lười đến nỗi hai nhà sát nhau cũng không muốn đợi cổng mở rồi mới đi vào, dù chỉ cần nhấn chuông một cái thì tôi đã nhìn thấy, hay có khi còn không cần nhấn chuông nữa. Có lẽ mẹ tôi nên đập luôn cái bờ tường thấp lè cho có đi để tránh lỡ như một ngày đẹp trời nào đó Hải Yến phởn đời nhảy xuống rồi đạp vỡ luôn mấy chậu cây yêu quý của mình.

Thanh Hải thì đứng bên kia thó đầu lên, khoanh tay để trên bờ rào và đặt cằm lên đó nhìn tôi múc nước tưới cây.

- Chào Thảo Linh.

- Chào Thanh Hải.

- Cần anh giúp không?

- Em nghĩ là em sẽ có một ngày tuyệt vời sau khi đối xử tử tế với chúng nó nên nếu anh muốn thì em sẽ chia sẻ với anh. - Tôi trả lời.

- Nghe hay đấy.

Lúc tôi ngẩng đầu lên thì không thấy Thanh Hải nữa nhưng lại nghe tiếng vòi nước đang chảy ở bên kia.

- Anh tưới cây ạ?

- Ừ, anh cũng muốn có một ngày đẹp trời. – Anh ấy lại vươn đầu qua.

Hai chúng tôi cứ vậy cách nhau một bờ tường làm cùng một việc giống nhau. Có thể cảm nhận không giống nhau, nhưng ai mà quan tâm chứ.

Hải Yến sau khi chạy xộc vào nhà và chạy trở ra với chai sữa chua dalatmilk thì nói với tôi – Tớ mượn nhe, đi siêu thị rồi mua trả cậu sau.

Thanh Hải cảnh cáo – Chưa ăn gì uống đau bụng đấy.

Và Hải Yến bơ anh uống luôn mấy ngụm và nói với tôi - Hôm nay ba mẹ đi vắng tớ ăn trưa với cậu nhe, nếu cậu chiên cá, tớ sẽ phụ gọt xoài và làm nước chấm.

- Okay, hôm nay mẹ tớ cũng không ăn cơm ở nhà.

- Chiên cho anh một con...

Thanh Hải chưa nói hết câu đã bị cắt ngang.

– Sao anh không đi ăn với chị gì đó mà anh thích đi. – Đang yên đang lành Hải Yến tự nhiên nổi quạu.

Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy đỏ mặt, cũng không hẳn là đỏ bừng như bị sốt mà hơi ửng lên và có vẻ hơi ngại khi không thể đáp trả được lời nào. Hiếm khi mà anh ấy không nhại lại lời em gái. Thanh Hải lịch sự với tất cả mọi người trừ Hải Yến, giống hầu hết các cặp song sinh trái tính nhau mà tôi biết, mặc dù họ không phải là song sinh, nhưng cũng chẳng khác mấy khi có một người anh trai hoặc em gái hơn kém nhau có một tuổi.

Tôi đuổi khéo anh bằng cách sai ra chợ mua cá. Chợ không xa nhưng để chờ cô bán cá đánh xong vảy và moi ruột ba con cá thì cũng phải đợi mất một lúc khá lâu.

Thanh Hải đi rồi tôi quay qua nhìn Hải Yến tò mò - Anh ấy thích chị nào rồi hả?

- Tối qua tớ thấy anh ấy nhắn tin với bạn.

- Ồ, vậy là cậu xem trộm tin nhắn của anh ấy rồi bị mắng?

- Không hề, tớ chỉ đi ngang đúng lúc và liếc thấy thôi.

- Thế thì sao cậu thấy khó chịu với anh ấy?

- Anh ấy đổi luôn khóa điện thoại sau khi tớ hỏi, cậu nói coi tớ có nên bực mình không? Với lại tại sao đã thích người khác rồi mà ảnh lại bắt cậu nấu cơm trưa cho mình, quá đáng lắm, ảnh không thể đối xử như thế với cậu được.

- Thanh Hải đâu biết là mình thích ảnh đâu, cậu vô lý với ảnh quá.

- Lão ấy đáng bị như vậy đấy.

- Thực ra thì cảm xúc của tớ với Thanh Hải không hẳn là kiểu như cậu nghĩ đâu. Tớ nghĩ nó hơi giống kiểu fan girl với thần tượng. Thanh Hải giỏi và cũng rất tử tế nữa, có rất nhiều người thích anh ấy, thế nên tớ thấy thích anh ấy cũng là điều bình thường mà. Dù cậu thấy hụt hẫng nhưng vẫn thích anh ấy, tớ cũng thế, tớ tò mò về mẫu bạn gái của Thanh Hải là người như thế nào hơn là muốn tìm cách giữ anh ấy cho riêng mình.

- Anh ấy sẽ hối hận vì không thích cậu. Cậu cũng sẽ hối hận vì ỉm đi không nói gì cả. Chẳng liên quan gì đến thần tượng gì ở đây cả, cậu đần quá đi mất.

- Nhưng mà anh ấy không thích tớ thế nên điều cậu nói không có điều kiện trở thành sự thật đâu. Tình cảm thì đâu gượng ép được đúng không? Anh ấy yêu một người thì có gì sai đâu.

Hải Yến lại lẩm bẩm lạu quạu.

Tôi bẹo má cậu ấy, tự hỏi mình có thấy buồn chút xíu nào không?

Hẳn là không đâu...

Hải Yến ngồi xổm bên cạnh, nhưng không nói gì, lúc tôi nhìn sang thì cậu ấy lại đang nhìn mình, vẻ đăm chiêu như đang nghĩ điều gì đó mà chỉ cần chờ tôi hỏi thì sẽ nói.

- Cậu đang nghĩ gì thế? – tôi hỏi.

- Biết tớ nghĩ gì về cậu không?

- Nghĩ gì?

-Tớ ghét cái kiểu nói chuyện huề vốn của cậu, nghe giả tạo vãi...

- ...

- Toàn nói nhảm không.

- ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro