5. Mùa mơ màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thanh Hải trong ấn tượng của tôi, của thầy cô và của bạn bè trong trường vẫn luôn là một người hòa đồng, tài giỏi và khiêm tốn, tất nhiên trừ Hải Yến ra. Trong lời của con bé, thì anh lại trẻ con, hay chấp vặt và thù dai, mà đối với một đứa em gái luôn lấy việc kể xấu và chơi khăm anh hai làm niềm vui như Hải Yến thì như thế đã được coi là có nết lắm rồi, có một cô em gái sinh cùng năm nhưng học sau một lớp cũng vất vả lắm chứ.

Vào mùa hè thứ hai tôi chuyển nhà, Thanh Hải thi đại học, anh đậu vào trường y chuyên ngành bác sỹ đa khoa.

Dường như chẳng có ai bất ngờ với kết quả ấy, anh ấy vẫn luôn là một học sinh rất được thầy cô kỳ vọng và luôn muốn em út khóa dưới như chúng tôi lấy đó làm gương. Thế nên mọi người coi chuyện anh thi tốt phải luôn luôn là điều đương nhiên.

Phản ứng trái ngược của họ trong cùng một vấn đề của hai người khác nhau thực sự làm tôi phải suy nghĩ.

Một người đứng đầu và một người đội sổ cùng đậu vào một trường là một câu chuyện khá là vi diệu, kéo theo đó là rất nhiều chuyện trà dư tửu hậu. Có học sinh thi đậu vào các trường đại học top đầu vốn chẳng phải là chuyện gì hiếm lạ ở trường chúng tôi, thế nhưng một học sinh bét bảng lại có thể lội ngược dòng ngoạn mục như vậy thì chưa từng có bao giờ.

Anh lớp trên kia chứng minh được cho bài học cố gắng không bao giờ là quá muộn, nếu được kể lại để truyền cảm hứng thì chẳng có gì phải phàn nàn nhưng trái khoáy thay người ta lại cứ hễ nhắc đến là lại đem so sánh với Thanh Hải, cố gắng học giỏi nhiều năm làm gì cuối cùng vẫn chỉ bằng một đứa học hành chăm chỉ trong dăm ba tháng nước rút. Khi tai nghe được điều đó, tôi thấy giống như là đang nhìn thấy người ta đang è nhau ra cố cầm gậy đánh golf phang vào một chiếc bình sứ men ngọc thời nhà Trần quý giá.

Thanh Hải tích cực tích lũy kiến thức mỗi ngày không phải để so sánh hơn thua với một ai khác, đối với anh ấy việc học hành là những con đường chứ không phải là một kết quả, so sánh như vậy đối với anh ấy là không công bằng.

Trong cái nhìn đa chiều, mỗi người luôn có một câu chuyện khác nhau, có thể những người đó nói đúng nhưng tôi vẫn không thể hiểu được tại sao người ta lại cứ phải đem kết quả mỹ mãn của một người khác đem ra so sánh với sự cố gắng mỗi ngày của Thanh Hải. Tại sao cứ nhất định phải khẳng định một điều bằng cách phủ nhận một điều khác.

Hải Yến từng nói ở vị trí hai đầu chiến tuyến sẽ rất ghét kiểu người bênh vực tất cả mọi người, dù đôi khi họ nói cũng có lý. Lần này thì tôi đồng ý với cậu ấy.

Cái cảm giác ấm ức cứ bám lấy cả tôi và Hải Yến, điều kỳ lạ là những cảm xúc ấy sẽ không xuất hiện nếu chúng tôi đi cùng Thanh Hải, có lẽ là do ảnh hưởng bởi tâm trạng của anh nên hai đứa tôi trở nên bình tĩnh hơn bởi vì lúc nghe những lời đó ở một nơi nào đó không có anh đứng cạnh, dù chúng tôi đã nghe chán đến mức chẳng còn muốn cãi tay đôi nữa nhưng nó vẫn khó chịu âm ỉ.

Tâm trạng tôi cứ lên xuống thất thường như những cơn mưa chợt đến chợt đi giữa mùa hè, cho đến tận khi Thanh Hải chuẩn bị nhập học, khi mà những bất mãn nhỏ nhặt bị thay thế bởi những cảm xúc quan trọng hơn, như là khi người gần gũi bên mình chuẩn bị đi xa một thời gian khá dài chẳng hạn.

Thanh Hải có đến hai chiếc vali to bự để xếp đồ đạc, một để đựng quần áo, một để chứa sách. Lúc nhìn anh chọn lựa những món đồ cần thiết nhất để mang đi, tôi và Hải Yến ngồi xổm dưới đất kê cằm lên giường thở dài thườn thượt.

Anh bật cười hỏi - Sao nào?

Hải Yến phụng phịu - Mai anh đi nên thấy không vui.

- Ừ, em cũng không vui. – Tôi nói.

- Năm sau hai đứa cũng ra chỗ anh đi.

Thế là hai đứa tôi đang chống cằm ở cuối giường lại càng thở dài hơn nữa.

- Hai đứa thở dài làm gì?

Tôi chán chường bày tỏ - Bọn em chẳng biết học gì cả.

- Không có ngành nào yêu thích à?

Lại chống cằm, quả quyết lắc đầu. Thanh Hải chỉ nhìn hai đứa cười lắc đầu.

- Rồi sẽ biết thôi mà.

Năm ấy, mùa hè đột nhiên mơ hồ dưới những cơn nắng mơ màng. Tôi mơ hồ, Hải Yến cũng mơ hồ, tất cả mọi thứ đều mơ hồ, mơ hồ như nỗi buồn và niềm vui đan xen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro