20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có gì đâu anh, thấy anh kêu vậy mà? Tay anh đỡ chưa?
-Đỡ đỡ, lâu rồi không gặp ha, đi đâu vậy?
-Em mới về, đi Mỹ Tho làm ăn, vừa ghé bến xe là thấy anh mà theo không kịp. Anh ra chơi hả?
-Ờ,anh đi có việc. Buồn đi lang thang chơi, ghe để ở quán dưới bến sông á, có về không anh cho giang?
-Dạ,cho em giang chút thôi, đến đầu Kênh Mỹ Lợi cho xuống em đi bộ vô, à mà nãy em có gặp anh Vũ, đi Hà Tiên với mình hồi đó đó.
-Ảnh đi chợ hả?
-Không anh, ảnh với thằng cháu đi Sài Gòn, nghe nói cả tuần mới về. Chắc dẫn thằng kia đi học nghề hay sao á.
-Ảnh nói hả?
-Ờ anh, em thấy xách đồ nhiều, em hỏi ảnh nói vậy. Lúc này ảnh có bụng, không đẹp anh ha?
-Ờ,nhưng không to lắm, anh mới gặp tuần rồi. Thôi về.
Mạnh hơi hoang mang, sao ảnh hẹn thứ ba, mà hôm nay đi SG cả tuần mới về ta. Mạnh nghĩ chắc ảnh cho mình leo cây, lòng nó bình thản lạ.
Mạnh lái ghe chạy nhanh trong sương mờ, từng khóm cây ven sông còn mang bóng tối , chưa bắt hết ánh bình minh mang những hình thù kì dị. Hôm nay nó ăn mặc khác thường, như một dân chài chính hiệu, đồ đạc chuẩn bị hết rồi, ẵn sàng cho một cuộc chơi với hai chú cháu Vũ. Gần đến nó tấp ghe vào bụi lau, nằm chờ đến trưa như lời hẹn. Vắng đến rợn người, dòng nước đục ngầu cuồn cuộn chảy ra sông lớn, từng luồng xoắn nhau nhìn rờn rợn. Trưa rồi,con nước đã đứng, xa xa có hai cha con chài lưới đang lụi hụi vô bãi ô rô cóc kèn ,chắc chờ nước đứng thả cua hay sao á. Sông nhiều cua, nước đang đứng , gió cũng lặng. Nắng nhiều và gắt quá. Mạnh chắc hôm nay hai chú cháu sẽ vô, dù hôm kia thằng Tài có nói họ đi SG. Mạnh đi đường tắt, phía từ trong rừng tràm tơ ra, quả thấy hai chú cháu đang đứng nói gì đó. Hôm nay họ mặc đồ lam lũ quá, có vẻ khác ngày thường. Vác tràm lên ghe nặng nhọc nhưng không thấy ghe lớn đâu cả, họ đi vào đây bằng ghe nhỏ. Mạnh quan sát một hồi , an tâm rồi từ từ đi vô chỗ đống tràm ,thằng Trí nhìn hớn hở:
-Vô rồi hả, chà thấy căng thẳng quá vậy, vô đi chú út đang đợi nè, hôm nay chú cháu em cho anh thành tiên luôn, hí hí.
Trí cười tinh quái, ánh mắt nó có vẻ kiêu ngạo. Mạnh cẩn thận quan sát rồi vô đống tràm, anh Vũ ngồi dựa lưng vào đống tràm cao ngất, nhìn nó mỉm cười.
-Vô ngã nào vậy mà anh không thấy.
-Em đi lạc anh, vô từ trong kia. Ghe em để ở ngoài đó luôn, đi xa mệt quá ảnh. Ghe chở tràm đâu?
-Anh để ngoài sông lớn rồi , hôm nay vô chủ yếu kiểm tra coi đốn tới đâu thôi . Em vô đây có ai biết không ?
-Không anh , em nói đi công chuyện thôi , mai mốt về cũng được . Mà sao vắng quá anh , không thấy ai hết , chủ rừng không ra hả ?
-Ổng về rồi , lại đây với anh nào . Tắm rữa từ hồi sáng giờ chờ cưng đó .
Vũ cười , ánh mắt ánh lên nhìn tia khác lạ , hai chân ảnh dạng ra . Mạnh sà vào , cười tươi , nó nhìn Trí ở đâu định ngồi xuống bên Vũ , thì Trí từ đằng sau nắm cánh tay nó bẻ ngoặc lên đau điếng , còn Vũ chồm tới bịt miệng nó.
-Gì vậy , đâu quá .
- Hứ cho mày đau luôn , tưởng chú cháu tao khùng hết hả , đưa cu cho mầy chơi ngang à .
Trí đè Mạnh xuống , nó khuỵu chân vì mất thế , bị bẻ tay đau quá . Anh Vũ ngồi dậy , mắt hằng lên sát khí.
-Là sau , hai người muốn gì đây ? Mạnh bình tĩnh trở lại .
-Mày cũng gan á , không sợ chết ? Đụ má mầy mê cặc tao lắm đúng không? Vũ thay đổi thái độ hoàn toàn , sắc lạnh , hung dữ .
-Mày tưởng tao khoái mầy lắm hả , tao chơi cho đã cặc chứ tao yêu mầy à . Đụ má bửa đó tao đập một cái mà mầy không chết là mày may phước đức lắm rồi , bày đặt .
-Tuần trước gặp lại , tao lỡ lòi ra cái giọng nghẹt mũi , ánh mắt mầy tia lên là t thấy ghét rồi . Tại mầy cố bu dô thằng Trí , tao mới kêu nó cho mầy bú , chứ tao cướp tao cũng là con người , đâu có nhắm mắt đưa cháu tao cho mầy chơi .
-Phải chi mầy báo công an liền thì đâu có giời phút này , cái mạng mầy có năm sáu cây vàng cũng không rẻ lắm . Mày dô nhà tao dò la vụ cướp chứ gì , hôm nay tụi tao tiễn mầy xuống làm bạn với hà bá , mầy yên tâm tao chuẩn bị hết rồi , nằm đây hai ba chục năm cũng không ai hay biết gì , tưởng ngon lắm hả . Vũ đá Mạnh một cái làm nó đau điếng .
-Hai người hay lắm. Tao biết hai tụi bây là thủ phạm từ hôm trước kìa, thấy cái nhẫn của con vợ mày làm tao nhớ cái đứa giật sợi dây chuyền của tao, cũng đeo cái nhẫn kiểu đó.
Mày lấy tiền tao mua ghe mới, tao cũng biết , tại tao coi tụi mày xử sự sao thôi.Tụi bây chuẩn bị sẳn hết chứ gì. Tao uổng công tao giúp mày, cho mày mượn tiền làm ăn, tưởng đâu mày có nghĩa. Mày tưởng giết tao là công an không tìm ra hả, còn đào cái hố trong lùm tràm con nữa.Tao mà chết tao cũng kéo tụi bây theo đó.
Thằng Trí đá thêm một cái vào bụng làm Mạnh choáng váng. Nó dựa lựng vào đống tràm, Vũ và Trí đứng hai góc, cầm cây tràm, nhìn nó , mặt đầy sát khí.
-Có la cũng không ai nghe đâu con, mày chết đi cho rảnh. Tại mày ngu, thấy cặc là thèm bỏ mẹ.Nhưng mà tao cho mày chút ân huệ , mày khoái cặc lắm chớ gì, tao cho mày coi lần cuối. há há. Vũ tuột cái quần xuống, con cu lủng lẳng, hắn nảy nảy làm cu dái tưng tưng. Thằng Trí cười đểu giả, móc con cu xóc xóc, lè lưỡi trêu người. Mạnh nhếch mép, mắt nó sáng lên.
Vũ vung cây lên, Mạnh cười mỉm khinh bỉ.... Bịch bịch, hai tiếng vang lên khô khốc. Không phải Mạnh mà là Vũ và Trí ngã lăn ra. Hai người dân chài giáng hai gậy vào lưng hai chú cháu nó.Mạnh nhào tới bẻ tay Vũ ra sau liền, bên kia Phát cũng đè Trí xuống. Chú Mai cầm cây tầm vông ấn đầu Vũ xuống khi anh ta vùng vẫy. Mạnh quăng mình nhào lại bẻ tay Vũ ra sau, tống vafi cái chỏ vô mặt Vũ làm hắn tối mặt, máu miệng tóe ra, cả ba trói gô hai đứa lại.
-Tụi bây ghê thật, dụ thằng Mạnh vô đây diệt khẩu. Không ngờ tới chứ gì?
Chú Mai cười cười, nhìn Vũ và Trí mặt mày tái mét, ngượng ngùng. Mạnh và Phát trói xong ,kéo lê hai chú cháu ra chỗ cái hố sau đám sậy mà họ đã đào sẵn.Nó nhìn Vũ, cơn giận nổi lên bừng bừng:
-Mày tham lam độc ác lắm, bày ra vụ này giết tao.
Còn giả bộ đi Sài Gòn mấy ngày tạo chứng cớ ngoại phạm nữa, tao biết hết.Hôm qua tao vô đây là chắc chắn rồi, hai người tưởng tao ngây ngô lắm sao. Cái hố này hai người đào sẵn chôn tao chớ gì, giờ nó là của hai người đó.
Mạnh tát bôm bốp vào mặt hai đứa, rồi đạp thằng Trí xuống hố, nó xanh lè mặt mày, dãy giụa. Mạnh đạp luôn Vũ xuống, anh ta sáp mặt xuống nước, sặc sụa.
-Anh Mạnh tha cho tụi em lần này, anh tha đi mà, đừng chôn em anh ơi.
Mạnh cười, nó nháy mắt với Phát, cả hai lấy cái xẻng giấu sẵn, xúc đất lấp xuống.
-Ơ, ơ, ớ, đừng mà anh, em lạy anh đó, đừng có lấp , Trí hốt hoảng van xin.
-Đừng mà em, anh xin em đó, anh biết tội rồi, anh còn con nhỏ nữa. Tại anh kéo thằng Trí làm nó vạ lây. Đừng giết tụi anh. Muốn làm gì anh cũng được. Dù gì anh em mình cũng quen biết lâu nay mà Mạnh. Vũ thở hổn hển.
Mạnh cười, nó nhảy xuống lôi Vũ lên, người anh ta lạnh ngắt, bùn bê bết, thở hồng hộc.
-Giết hai người làm gì, cắt họng từ từ chơi. Có ai thấy đâu mà lo, mà có thấy cũng được, coi ai đi tù há. Anh tạo hiện trường đã quá mà.Cái tội hai lần cố ý giết người coi nhà nước xử sao ha.Giờ la lên cho người ta tới lôi đầu hai thằng ăn cướp giết người, coi cái cảnh đó ai nhục cho biết.
Phát kéo Trí lên, lôi vô lại đống tràm. Hai chú cháu nằm thở dốc , chú Mai nhìn cả hai cười.
-Hai chú cháu đẹp trai vầy mà lòng dạ ác quá, sao giờ ta.
Mạnh lấy một cây tràm lớn đóng xuống đất, nó cao quá đầu người, Phát đóng thêm một cây nữa, rồi kéo thằng Trí lại , trói tay nó vô hai cây tràm, cho nó dang tay ra, Trí lờ mờ hiểu ra. Phát vỗ tay vào mông nó , xoa xoa nắn nắn. Chú Mai cũng đã trói Vũ vào cây cột tràm mới đóng, hai chú cháu nhắm mắt , chịu trận, không dám kêu la.
-Dơ quá, ra lấy nước tắm cho sạch sẽ , hôm nay hai chú cháu sướng nè.
Phát và chú Mai nhổ cả cây tràm, khiêng từng đứa ra con rạch tắm rửa cho sạch bùn đất. Hôm qua vô đây, về nhà nó bàn với hai cha con anh Phát, đâu vào đó , mọi sự diễn ra như nó mường tượng. Chú Mai xối nước làm trối lớp bùn trên người hai chú cháu, xong lấy ra cái ống chích heo, bơm nước vô đít như chích heo làm hai chú cháu Vũ hiểu ra, van xin như bọng nhưng mặc kệ.nlàm sạch cái lỗ đã. Hơn 10 phút tắm , Vũ trần truồng , con cu teo lại , da bìu đen thui, còn Trí lòng thòng con cu đỏ hồng. Phát cứ túm lấy hai con cu , cứ chực nhào vô bú. Hai chú cháu van xin không được,chửi lầm rầm. Mạnh biết hai đứa không bao giờ dám kêu lớn, sợ chết thấy mồ.
Phát hốt mớ lá tràm rải xuống cho khô . Mùi thơm của lá tràm làm dịu đi cơn giận dữ,Phát vuốt ve thân thể thằng Trí,mặt ảnh vô cùng đểu , lại tinh quái hả hê,còn Trí cứ nhắm mắt, thở nhẹ, con cu mềm oặt. Chú Mai thì đang vỗ vỗ khe mông củaVũ, anh ta cũng nhắm mắt, để mặc cho chú Mai thưởng thức cơ thể của mình. Hai cha con đu theo hai con cu, một lúc sau chịu hết nổi cũng cương lên . Chú Mai ngạc nhiên:
-Phát,qua đây. Chú cầm cu Vũ trên tay, tím rịm, to dài, bóng lưỡng nước bọt.
Phát đờ người, ảnh nhào qua liền, bú mút chùn chụt. Ban ngày trời sáng trưng, từng đường gân cu nổi lên, từng sợi lông xoắn xít, màu hai hòn dái đang căng ra, màu đỏ tím của đầu cu , tất cả đều hấp dẫn.Vũ đứng chết trân chịu trận, hai tay bị trói hằn đỏ lên, nhắm mắt để cho Phát muốn làm gì thì làm, không giãy giụa nữa. Mạnh nhìn cảnh đó, lòng nó nửa vui nửa buồn. Con cu đó một thời nó mê mệt, lăn lộn không biết bao lần, thân hình đó nó từng mê đắm yêu thương. Tất cả giờ chỉ còn căm hận. Nó kéo hai hòn dái Vũ cho dài, căng lên làm anh ta đau đớn, trừng mắt nhìn nó. Mặc nó nắn bóp cơ thể Vũ bạo lực, làm anh ta khổ sở, còn Phát thì giữ chặt Vũ, không cho giãy nữa, rồi đưa mông vô ngoáy rồi,con cu lút vào trong.Vũ thở hừ hự.Mạnh lấy vỏ tràm khô, quấc vào mông hai chú cháu từng nhát hằn lên đỏ chét. Phát tha hồ nhấp, tay thì sục con cu Trí , nó chịu không nổi, bắn tinh xối xả. Chú Mai không tha, đưa cu vào mông nó làm nó giật mình, uốn éo muốn tránh nhưng bị chú giữ chặt.
-Hực,đau quá, hực, hực, ư, ư...Tiếng rên Trí khổ sở, tiếng nhấp phành phạch của chú Mai làm Phát cuống lên, nhấp mông liên tục . Vũ ngửa cổ ra, chắc là đang bắn ra. Phát thở hổn hển, quay lại,thấy cu Vũ xìu xuống, ảnh quì hôn đùi Vũ làm anh ta nhột, vặn vẹo né ra. Nhưng Phát cứ ôm mông mà hôn, rồi lần tay vào khe đít làm Vũ giãy dụa gầm gừ. Mạnh ra ngoài, xuống ghe lấy mớ bao và chai dầu dừa mang theo, nó đi vô thấy chú Mai ôm thằng Trí từ đằng sau mà nảy, thân hình săn chắc của nó làm chú hứng lắm, nắc không thương tiếc.
Chú Mai lại gần, lấy dầu nhiểu vào khe mông rồi nhấp on ót.Nước mắt thằng Trí tuôn ra, nó không ngờ bị hiếp dâm kiểu này. Còn Phát đang chọt mấy ngón tay vào cái lỗ của Vũ, anh nhăn mặt, có lẽ nó không sạch sẽ. Phát cứ cạp cạp cái mông, đu theo đùi Vũ mà hôn, con cu anh ta mềm èo, lúc lắc , bất lực . Mạnh lại gần, lấy cái bao ra, tròng vào con cu Phát đang cứng ngắt trở lại rồi bôi dầu vò khe mông Vũ, anh ta rít trong miệng điều gì đó, có lẽ căm hận.Vũ khổ sở gồng người.
Anh ta chửi rủa liên tục,Phát mặc kệ nắc phành phạch, khe đít khít rịt làm nó sướng quá, , Phát nắm tóc kéo ngược đầu Vũ cho ngẩng lên, mái mặt đầy vết hằn,máu miệng còn rỉ hai mắt nhắm nghiền lại. Phát nhấp mạnh hơn . Chú Mai bên kia thở hổn hển rồi, thằng Trí xụi lơ như tàu lá chuối, nó muốn ngồi xuống lắm nhưng hai tay bị trói, mặt đầy bi kịch. Ai mượn giết người cướp của , cho mày chết hôm nay. Mạnh nằm dựa vào đống tràm nhìn cái cảnh hai chú cháu bị hai cha con hiếp dâm mà không dám kêu la, chỉ gồng mình chịu đau, chịu khổ.Lâu lâu, nó lấy cây khều khều hai hòn dái của Trí và Vũ cho lắc qua lắc lại.Nó không muốn tham gia, vì không còn cảm xúc gì với hai chú cháu Vũ nữa.
Nhìn hai chú cháu như tàu lá chuối héo, khổ sở trân mình trần truồng hai hòn dái chảy xệ, con cu teo ngắt, co lại. Chú mai và Phát chơi đã rồi, nằm dựa đống tràm chờ Mạnh chơi . Mạnh nhìn cũng động lòng, nhưng nó lạnh lùng lấy con dao kề vào cu Vũ làm anh ta hốt hoảng, tái xanh mặt, giãy giụa.
-Đừng làm vậy Mạnh, anh xin em đó. Anh nhục vầy đủ rồi. Còn không thì đâm một cái cho anh chết, đừng cắt, đừng cắt.
Vũ rối rít , vẻ mặt sợ hãi cực độ, còn Trí cũng trố mắt, đầy sợ hãi. Mạnh liếc liếc con dao vào gốc cu, cảm thấy cả người Vũ nổi da gà. Nó cười:
-Cái giọng bị nghẹt như vầy mới giống hôm anh đi cướp, bày đặt nhét gòn vô mũi cho đổi giọng nữa. hèn chi tui nghĩ hoài không ra. Bữa gặp lại tui mới ngờ ngợ. Tui cố tình khai với công an nhân dạng hai người mập, lùn ì ạch, rồi thêm thắt dài dòng, chớ khai đúng là họ túm lâu rồi. Tại tui nghĩ chỉ có người quen mới có thể hành động êm xui vậynên tui tự mình cố tìm ra.Hai người tưởng tui mù quáng lắm sao? Tui bán buôn đó giờ cũng có sạn rồi. Mà thôi , hôm nay tui phải làm ,để cho mấy con chó bị chết oan chúng nó hả dạ...Môt trong hai người phải bị thiến hôm nay, không anh thì nó.
Mạnh quay qua, đưa dao vào cu Trí, nó xanh mặt, ú ớ, giãy mạnh là nghiêng cả cây tràm.
-Lỗi này do anh, đừng hại nó, có cắt thì cắt anh đi.
Mạnh ơi, anh lạy em đó, em muốn gì anh cũng chịu, cho nó con đường sống. Chuyện này đổ bể chỉ có nhảy sông chết thôi. Em muốn thế nào anh chịu thế đó, nhưng đừng bắt chết, tội con anh với thằng Trí.
-Hù chút thôi. Cho hai người này hiếp dâm anh là may cho anh rồi. Tui không thèm ,nhưng nghĩ lại thì phải trả cho anh để anh nhớ. Tiền của tui cho mượn , tháng tới mau trả cho tui. Còn cái tiền cướp thì tui cho, kể như trả phí cho anh và thằng Trí, không ai nợ ai. Anh yên tâm, tụi này mê trai, nhưng không thèm cái loại như anh , sau này kể như không quen biết, đừng có mà bày mưu hại tui và hai người này, công an mà biết là tàn đời nha anh. Chuyện này sống để bụng chết mang đi.Không làm phiền nhau nữa. Anh cũng nên biết điều. Bể chuyện hay trả thù sau này đều không có lợi cho anh.
-Cởi trói anh đi, anh đau quá, anh hứa , gì anh cũng hứa, miễn em đừng hại thằng Trí. Vũ khóc rú lên, vẻ mặt thảm hại.
-Anh cũng thương nó quá ha. Đồng tiền làm anh mờ mắt. Cướp được mười mấy triệu, sắm được cái ghe chà bá, có cho thằng nhỏ cắc nào không mà thương nó quá vậy. Mấy cây vàng mà. Tui giúp anh , tui chưa có đòi bao giờ, vì tui nghĩ tui cũng có lỗi với vợ con anh. Còn anh , sướng cu có tiền mà còn tham lam ác độc. Mạnh vỗ vỗ tay vào mông Vũ và Trí, cái mông mướt quá, nhưng bị đét nên đỏ từng lằn.Nó sợ hãi tưởng Mạnh chơi tiếp, Mạnh cười nhạt, lại ngồi bên chú Mai, chú đã lấy lại sức. Nhìn có vẻ như Vũ và Trí đau lắm. Nó không muốn hành hạ nữa. Phát thì nhìn còn thèm lắm,vuốt vè hôn hít thân thể Trí nhưng nghe Mạnh nói vậy cũng cố kềm chế, chứ không là bu lại hiếp tiếp rồi. Mạnh và chú Mai gom đồ , cắt dây cho Vũ, anh ta khuỵu xuống , mặt sượng trân, nằm phơi cu phơi dái như chết rồi. Thằng Trí cũng khuỵu xuống, ôm đít nhắn nhó. Bỏ mặc hai chú cháu trần trụi nằm đó tự xử, cả ba hả hê đi khỏi vườn tràm, chiều rồi, hương tràm thoang thoảng làm dịu ba cái đầu còn lâng lâng. Nhìn hai cha con chú Mai hớn hở, nó cũng đau lòng. Nhưng thôi, ác với nó, nó ác lại vậy thôi.
-Công nhận thằng Vũ cu đã thiệt, phải chi nó không cướp thì anh phải dụ chơi, cu đó đụ sướng lắm.
-Cái thằng này, đã nói rồi. Với lại chơi cho bõ ghét chớ mặt mày sáng sủa mà toan tính giết người, có cho cũng không chơi. Nó chủ ý hại người hai lần, hành động man rợ chớ hiền lành gì mà tiếc. Gì chớ lần này chắc nó tởn, không dám hại em hay nói cho ai đâu. Hay em báo công an cho nó ở tù nha Mạnh.
-Thôi anh, tính nó em biết, dù sao em cũng không chết, cũng là cái số của mình. Anh thấy chuyện cô bóng múa lu cúng chùa mỗi năm không, cũng mê trai, thằng đó dụ lấy hết tiền bạc để dành. Múa may cả đời rồi để cho trai nó ăn hết chứ mình sung sướng được bao lâu. Cuối đời mà còn bị lừa, phải nhảy sông làm con ma da dại trai.Anh còn có Phát để chia sẻ, chớ em một mình. Trước đây cũng thất tình này nọ, giờ chai sạn rồi. Tha cho nó kể như làm phước, làm ra mình cũng mang nhục, không biết hai đứa đó có trả thù nữa không? Em thì không sợ, chỉ sợ anh với Phát thôi, lỡ nó đem chuyện này là reo với người thân, hay gây áp lực ngược lại cho anh thì cũng không biết chừng. Nãy anh chơi nó , thấy mắt nó căm hận lắm, lần đầu nó bị đụ mà.Không chừng lủng ruột chứ chẳng chơi.
-Trước giờ anh không ham mấy vụ này, từ khi chơi với em, rồi biết thằng này như vậy,anh nghĩ để nó long bông ở ngoài rồi không vợ không con, chiều theo ý nó để còn kềm nó, chớ mốt anh chết chắc không đầu thai được. Cũng may nó ngoan, còn biết suy nghỉ, hiểu anh, chớ nó hư thì không biết ra sao.
Mạnh cười buồn , nó lái ghe kéo chiếc ghe của chú Mai , nó đủ thức chuyện về hai chú cháu Vũ mà lòng mênh mông . Phát nằm ngủ luôn , ảnh chơi quá xá nên mệt đừ người luôn . Hai chiếc ghe trên sông tạo thành hai luồng nước sóng đôi .
Cái vuông của chú Tư Hầm nằm giữa những con mương nhỏ sát kênh , xung quanh là bình bát mãng cầu um tùm . Ngôi nhà lá ba gian mới vừa thay mái lá trông đỡ cũ kĩ . Hôm nay căn nhà rộn ràng hơn , mấy người đàn ông cùng xóm đa số làm đìa làm vuông , da sạm màu bùn ốc nhưng hào sảng , vô tư . Nhìn xa xa hút tầm mắt mới thấy được mái nhà lân cận . Cái đìa tát hôm nay lớn nhất , máy nổ từ khuya đến trưa mới cạn , cá đầy hết các đụt đeo theo bên ghe lớn của nhà buôn.
Tiếng cười rộn rã của nhưng người dân được mùa cá vang cả cái lung này. Mạnh ngồi trên bờ chỗ bụi mãng cầu xem mọi người bắt cá mớ cá còn sót lại. Lái dong thuyền rồi, tiền nằm trong túi tư nên bà vui lắm. Cứ chộn rộn với hai ba người đàn bà trong họ làm chút đồ nhắm cho chồng con.Sau buổi trưa ăn vội thì chiều nay mấy ông thả ga một lần. Mạnh nhìn thằng Bách, con chú tư, đang bì bõm dưới bùn, cái quần thun bám sát cặp mông căng tròn và hai bắp đùi lực lưỡng của nó. Mạnh nhìn kĩ, thấy Bách và tất cả đàn ông đều không mặc quần lót mà mặc hai cái quần đùi, nhìn con cu một đùm, chắc cũng ngon lành lắm đây. Bách đi bộ đội ,làm công binh, xuất ngũ xong ở nhà phụ gia đình làm đìa , quanh năm chỉ quanh quẩn trong này nên gặp Mạnh nó vui lắm, nó nhỏ hơn Mạnh bốn tuổi, mới hai mốt nhưng nhìn như hai lăm. Hưởng gen chú Tư nên nó cao lớn, vạm vỡ. Dáng này mà ăn diện vô có thua ai đâu.
-Anh Mạnh xong chưa xuống bắt chơi anh?Tối nay anh ở chơi , nhậu cho đã một bữa anh ha.
-Tay còn chưa cứng,ngồi coi thấy cũng mê lắm. Nãy anh gởi cá kho với con cá chẽm chú tư cho về theo ghe cá rồi. Ở chơi mai về, sợ làm phiền gia đình thôi.
-Phiền gì, con ở vài ngày cũng được. Cũng sắp xong rồi, chuẩn bị tắm rửa rồi vô ăn,coi bộ đói lắm rồi. Con đem cá lên cho vô mương chỗ cái lưới ba để sẵn, không chết hết. Chú Tư trườn người, cái quần nặng bùn tuột xuống nơi bẹn, lòi đám lông bết bùn.
Bách xách cái sọt lên, cả người như bức tượng đồng đen, cặp mông sao nhìn mướt quá,cái dáng trai trẻ cứng cáp nhìn là phát thèm.
-Tắm không, theo em ra sông tắm chơi anh. ở đây tắm sông không hà, không có tắm nước ngọt . hì hì.
-Có sao đâu, ngoài anh cũng thường tắm sông. Nhưng có đào giếng. Bữa nào rảnh ra ngoài đó chơi. Anh có mình. Mấy anh em làm công ai về nhà nấy, nhiều lúc cũng buồn.
Bách dọn dẹp vài thứ đồ hàng chài, xong ngoắc Mạnh đi ra theo con đường nhỏ lần ra sông, qua hàng dừa nước là có cái bến ghe nhỏ. Chiều tối nước sông mênh mông, mắt rượi.
-Mấy chú sao không ra đây em.
-Mấy ổng tắm trong mương, chỗ rộng cá đó anh. Em thích ra đây hơn, thoải mái. Ngày nào em cũng tắm đây hết.
-Một mình cởi truồng khỏi sợ ai cười đúng hôn, hè hè.
-Haha, cũng có khi anh.Mà cởi truồng có hà bá thấy chớ có ai đâu?
-Nói bậy, người khuất mặt quỏ à. Mà hôm nay có anh đó, anh thấy à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro