25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàhà, cũng được. Mà sao em để tóc chi dài vậy, nhìn giống con gái.
-Để cho đẹp, cột lên coi cá tính anh, bảy tám tháng không cắt.
Bao nhiêu chuyện xàm xí tuôn ra rồi cũng nhắc tới gái . Bách không nói nhiều, chỉ ngồi nghe rồi cười trừ.
-Con Thu lúc này coi bộ ngon hơn lúc trước mậy, nãy có đi kiếm .Nói mãi mới chịu đi.Tối nay cho anh em mượn chỗ nha.
-Chỉ sợ thằng em đây ngại thôi, chớ anh thì có xa xôi gì? Mà anh nha, mới xa vợ một ngày là đi gieo giống rồi, cái tật không bỏ.
-Nó ham thấy bà, phải không ? Anh dắt đi mấy lần rồi. Chỉ có thằng Bách thôi, nhưng tối nay cho nó xả láng.
-Em sao Bách?
-Sao cũng được anh? Nó ngại ngùng, còn thằng Hải , đứa đi theo thì hớn hở lắm.
Cuộc nhậu kéo dài tới tám giờ mà không thấy Thu đến, Mạnh biết chắc chị ta không đến vì mấy tháng nay , dân quân xã gắt lắm. Ngọc bực bội , chửi một hồi, rồi vô khè khà , ngủ luôn với thằng Hải. Bách ngồi tư lự.
-Sao ngồi đây, sợ anh hiếp dâm à? Mạnh cười.
-Hiếp gì anh, anh nhớ dai thiệt?
-Em biết là anh thích em mà, vô đây không sợ anh làm phiền sao? Anh Ngọc ở đây. Anh có làm gì ảnh đâu.
-Ảnh có nói với em, lúc ảnh rủ vô đây, em có kể ảnh nghe, ảnh nói bình thường, cũng nói như anh vậy.
-Giờ ví như anh thích em, em có quýnh anh không?
-Em có gì thích đâu anh? Bình thường dễ nói chuyện hơn.
-Ừ, thôi em ngủ đi, mền có sẵn đó. Không có cần đi tắm nữa đâu?
Bách cười phì trước câu nói kháy của Mạnh. Nó nằm dài ra ván cạnh Ngọc , Mạnh cũng đi vào phòng. Mới ngủ hồi chiều nên nó không ngủ được, nằm đưa võng kẽo kẹt, đến thời gian.
Đêm đã gần tàn, ngoài kia tiếng ngáy khò khò của anh Ngọc đều đều . Mạnh nhớ lại cảnh ảnh chơi chú Mười, nhớ chú Mười lọ mọ trong đêm , lầm lũi tìm hạnh phúc trong chốc lát. Nó thấy thấm thía cuộc đời, rồi đây, nó sẽ như chú sao?
Mạnh thở dài, nó lấy băng nhạc , mở cát sét. Tiếng hát liêu trai của Thanh Thúy càng não nùng hơn trongđêm. " Buồn vào hồn không tên, thức giấc nữa đêm nhớ chuyện xưa vào đời...Đường phố vắng đêm nao quen một người...."Mạnh ngủ mơ màng, chìm theo tiếng hát khói sương.
-Mấy đứa này chưa dậy nữa, chắc hôm qua nhậu dữ hả. Chú làm đồ cúng hết rồi, lát dọn xuống ăn. Chú thím đi , mốt mới về nha con.
-Dạ,đi chơi vài bữa. Tết nhất có chuyện gì đâu làm. Chú thím đi đi.Hôm qua không nói, đón xe sớm ?
-Đi xe ôm ra, rồi con hai mua vẽ đi. Nó hẹn chín giờ. -Đi sớm chú. Lấy mấy gói trà bánh biếu người ta. Tặng qua tặng lại cả đống đó.
Mạnh đóng cổng lại, ra khu vườn. cái chòi mát cạnh ao là chỗ lí tưởng nhất mỗi sáng của nó. Mấy cây bưởi ra trái nhìn mê mắt. Mùng năm rồi.
-Còn cà phê, cho tụi này vài ly coi ông chủ?
-Mặt ke không? Ra kia có kem sẵn đó? Để em lấy cho, chú sáu làm sẵn hết rồi?
-Chỗ này thông ra tới sông, em mua hết hả?
-Dạ, có ba mấy mét hà, nhưng ngang tới rào đó. Rào kẽm gai hết rồi.
-Đã quá, lần đầu ra đây mới thấy anh Mạnh giàu nha. Bách cười góp vào, mặt mày nó còn bơ bơ.
-Mày hôi quá mậy, qua nay không tắm?
-Anh cũng vậy kìa, nói em.
-Vô trong nhà đi, nhà tắm em làm lại , rộng rãi, không như trước.
-Bỏ cái cũ hả, cha, rộng ghê ha?
-Thì cũng phải rộng, cho mấy anh em vác gạo vác lúa chớ. Mốt bán cái kho trong đó, ra đây hết dễ làm, giờ đây tiện đi SG hơn. Xe tải cũng vô được tới nơi.
-Làm ăn lớn, tiền đâu cho hết? Vô xối cho mát tụi bây? Đụ má con Thu con leo cây bực thiệt ?
-Chắc có chuyện anh, lúc này hơi căng, tụi xã đội tò tò quài?
-Em hay kêu nó lắm hả?
-Kêu gì, lâu lâu có anh em nào cần mới kêu, còn không cho gạo , em không khoái vụ này.
-Khoái nhìn đúng hôn? Hí hí? Ngọc nghé tai nói nhỏ, Mạnh cười.
Ba người vô trong, nói cười chí chóe, Mạnh cũng không muốn vô, vô là rửa mắt đã đời , cái nhà tắm nó làm rộng, sát hồ nước mưa như trong kho.
-Mạnh ơi, lấy cho tụi anh mấy cái quần đi. Qua nay hôi quá mậy? Anh Ngọc trần truồng đi ra, ôm mớ đồ ướt. Mạnh đã quen với cảnh này, nó vô lấy đò, anh Ngọc đứng phơi đồ , con cu teo rút lại, người ảnh trong đẹp hơn trước, nhưng cái bụng có mỡ rồi.
-Mất phong độ quá. Mạnh cười.
-Coi vậy chớ còn ngon à, ha ha. Ngọc tròng cái quần vô, nháy mắt với Mạnh. Anh biết mày không thích anh, nhưng thích thằng Bách , đúng hôn? Nó ngon nha mậy, chịu đèn rồi đó. Lát nó với thằng Nhân về.
-Thôi anh, nó không thích? Ép chi.
-Anh nhớ ông Mười quá mậy, coi vậy chớ chơi ổng sướng cu. Khà khà.
-Muốn chơi em kêu người cho chơi, thằng Tài ,nó mới mở tiệm hót tóc, có số điện thoại luôn.
-Em vợ thằng Quang sửa máy chớ gì? Anh có nghe nói, hi hi, kêu đi.
Hai đứa con trai tắm xong, mặc lại đồ , ngồi ăn xong rồi đèo nhau về. Thằng Tài nghe gọi, chạy vô liền, đạp cong giò, vô tới thấy anh Ngọc cười hớn hở . Không khách sáo , nó ra vệ sinh cho thơm tho vô là bẹo anh Ngọc liền, nhà vắng anh Ngọc cứ ngồi trên võng, cho nó bò xuống bú, con cu không đổi, nhưng nhìn cảnh làm tình ban ngày thú vị hơn, anh Ngọc trổ hết ngón nghề, chơi đủ kiểu, con cu ảnh hơi nhỏ nhưng dai sức, cái mông căng hơn , nắc dồn dập cả nửa tiếng mới ra, cả hai nằm phè. Tài chở Ngọc về, rồi ghé lại.
-Đã quá anh, sao anh không chơi ảnh?
-Chơi gì , ảnh ở với anh mấy năm, người ngợm thế nào biết hết? Lúc trước còn chú Mười , ảnh chơi ổng nát đít đó. Có vợ rồi mà sung lắm, nhưng dễ thương. Anh muốn chơi khó gì, nhưng thôi. Chơi ảnh xong khó lâu bền. Thà vậy mà hay.
-Em hớt tóc , có mấy đứa đẹp lắm anh , mà không dám dụ ? Mới có hai ba hà, nhà nó bán báo ở ngay ủy ban huyện á. Nó tập tạ coi đã lắm. Em mỏ tiệm, làm ăn chớ không là em hốt nó rồi?
_dễ ăn à? Mấy đứa đó khó dụ lắm?
-Khó gì , em khó chớ anh dễ, anh có tiền, cho nó nhậu vài lần là đổ à? Nó có bồ rồi.
-Thôi, mấy đứa có bồ , để yên mày? Sao tết thấy im ắng vậy?
-Bà già bắt lấy vợ anh, mà em không chịu,bả đòi cắn lưỡi, hỏi con nhỏ tuốt dưới Sa Đéc .
-Chịu hả
-Cũng phải chịu, mà em lấy có con xong cũng bỏ. mạng tội cũng được. Mà sẵn em hỏi anh, mốt 26.3, huyện có tổ chức cho mấy xã thi hóa trang, làm trại, thi giả gái, anh chơi không, anh Học có nhờ em hỏi anh, anh cao ráo trắng trẻo, giả đẹp lắm.
-Ờ , ảnh có nhờ, tại lúc này anh có ra sinh hoạt ở đó. Cắm trại tới khuya, mà còn hai tháng nữa , sớm quá, sợ có việc gì ?
-Hihi, em muốn tham gia lắm, mỗi xã một trại, đăng kí bây giờ á. Trai đẹp nhiều lắm anh, tha hồ làm quen.
-Nó dâng cho à, khùng quá?
-Thì có cơ hội? thôi em về nha,chơi ông Ngọc sướng thiệt. Ổng hảy phê đít, hí hí.
Đêm lửa trại tưng bừng của huyện đội diễn ra sau một ngày hào hứng với đủ trò kéo co , nhảy bao bố, diễn nghi thức , tiết mục được chờ đợi nhất là vũ hội hóa trang, mỗi trại một người giả gái kết hợp với một tiết mục văn nghệ. Mạnh ngồi cho mấy chị làm mặt, tóc nó được uốn phồng kiểu SG xưa, mặc một bộ áo dài mà nó phải đi mượn khắp nơi mói vừa. nhìn vào gương, nó không nhận ra mình nữa. Đám thanh niên hí hửng, cười nói nhố nhăng chờ đợi cái màn này. Mạnh thích thú nhìn gương mặt mình, ngỡ ngàng.
-Ui... sao đẹp vậy? Anh Học trố mắt khi nó vừa mở cửa nhà vệ sinh ra, cả đám nhốn nháo. Một đứa sà lại ôm nó, sờ lên ngực, cái áo ngực độn hai trái banh nhựa vừa lòng bàn tay. Mạnh gõ đầu làm nó cười nắc nẻ.
-Tụi bây ơi coi nè, đẹp như quỉ? Hú hú. Có giải chắc luôn.
Mạnh mặc cho mọi người trầm trồ, đú đởn chọc ghẹo, nó thấy lâng lâng. Bỗng nhiên nó nhớ lời chị Mai, rồi tự cười một mình, nhập vô cái đám con trai đang giả gái đứng chờ lượt biểu diễn, đa số là trai bình thường, chỉ có một thằng như nó nhưng nhìn dơ dơ, dẹo mà xấu ,lại hô nữa .Đám đông cười rần rần trước một tiết mục. Mạnh nhìn quanh hậu trường, thấy mọi người trầm trồ nhìn nó, anh Học kè bên , ảnh hớn hở lắm. Học làm vườn ươm, hay tham gia phong trào thể thao của huyện vì ảnh chạy giỏi.
Mạnh tham gia là cũng vì Học, ảnh không đẹp trai lắm nhưng nam tính, đôi chân điền kinh vô cùng hấp dẫn. Hơn mạnh một tuổi nhưng nhìn chững chạc. Quen cũng chừng nửa năm nay khi Mạnh mua cây giống .
-Gần tới rồi nha em, bình tĩnh nha, đẹp lắm đó. Học cười, mấy đứa biểu diễn cùng cứ bu theo nó chọc. Mấy thằng giả gái xong, hồn nhiên cởi đồ, làm lộ ra áo ngực độn banh, cười không chịu nổi.
-Trời ơi, đẹp quá, còn hơn con gái, nhưng vai hơi đô, giò cao mặc áo dài đẹp nè, thằng này đẹp quá. Hú hú
-Anh nè em ơi,hú hú.
Đám thanh niên rần rần khi Mạnh bước ra, nó đi theo những gì được tập, còn đám hát hò cũng hớn hở theo. Nó bước đi kiêu hánh dưới ánh đèn, lả lướt, không còn là mình nữa. Tiếng hò reo, chọc ghẹo thô thiển của đám thanh niên mỗi khi nó nở nụ cười , ước gì là con gái thật.Trong đám đông , nó bỗng nhận ra Bách, gương mặt nó đang vui bỗng khó đăm đăm, không nhoi như mấy đám kia.
-Xong rồi , đừng có thay đồ nha em, ban tổ chức kêu mấy đứa hóa trang ra trao giải, mặc đồ vô mấy thằng quỉ. Anh phó phòng văn hóa bị đám hóa trang ào lại vờ hôn hít làm ảnh chạy ra ngoài, cười ha ha. Mạnh ngồi lâng lâng, vén cái áo dài lên đúng điệu. Học ngồi cạnh, nói luyên thuyên với mọi người, ảnh hãnh diện lắm. Đúng là vậy, khi công bố, tiết mục xã nó giải nhất, vì không nhố nhăng phản cảm như mấy thằng kia. Tan trại rồi, Mạnh cố thoát khỏi đám thanh niên đang thô bạo cố bóp ngực sờ mông làm nó nổi quạo. Anh Học phải vất vả đưa nó vào trong.
-Công nhận em đẹp thiệt, lên đồ con gái nhìn mê luôn.
-Nhìn em hoài, em con gái là em cua anh, hí hí.
Nó đứng sát, choàng tay qua vai ảnh,chu môi. Lần đầu nó làm vậy với Học, ảnh cười tít. Mạnh hôn luôn một cái vô má , để lại vết son đỏ chót. Cả đám cười rần rần , anh Học cũng cười , đẩy Mạnh ra, rửa mặt.
-Em tô son vô môi nhìn hấp dẫn ghê, đánh phấn vô thơm thiệt , anh nhìn ghiền luôn.
-Thôi, coi thay đồ rồi đi ăn.
Mạnh chưa kịp trả lời, bỗng nó thấy Bách đi vô, gương mặt có vẻ căng thẳng:
-Hôm nay ra tới đây ha. Mạnh cười, không nhìn , nó tròng cái áo vô.
-Xong chưa, chừng nào về? Nó nói trỏng không.
-Tính đi ăn với anh Học và mọi người, em đi không?
-Quen hả Mạnh? Anh Học xen vào, có vẻ không hài lòng lắm vì Bách không chào hỏi ai.
-Thằng em nó ở trong kinh đó anh.
-Thôi về. Bách kéo tay Mạnh làm nó bất ngờ, thằng này hôm nay lạ. Làm cái gì mà thô bỉ vậy.
-Cái thằng này, có về về trước đi. Làm gì hầm hầm ghê vậy? Có chuyện gì gấp hả?
-Ờ,có chuyện gấp. Nó bỗng hơi khựng lại, vì thấy mọi người ngạc nhiên. Không có nói được ở đây? -Xin lỗi anh em nha, đi anh.
Mạnh khó chịu, nhưng cũng đi theo, nó chưa kịp rửa mặt, để nguyên cái mặt con gái , phấn son , mi giả ra ngoài.
-Gì vậy, quan trọng căng thẳng dữ vậy? Có chuyện gì? Em đi với ai sao giờ này còn đây?
-Về hết rồi, em muốn về nhà anh , được không?
-Mà có chuyện gì?
-Về em nói?
-Lạ chưa, mà thôi, để anh lấy xe chở về.
Ngồi sau xe, Bách im lặng , trả lời nhát gừng khi Mạnh hỏi chuyện, nó làm Mạnh khó chịu.
Tới nhà , vừa vô thấy không có ai, nó ngồi lầm lì, ánh mắt khó đăm đăm.
-Giận chú Tư hay sao mà ngồi ục đó vậy, có chuyện gì nói nghe coi, làm anh thấy lo mậy?
-Sao anh làm vậy, giả gái tùm lum, còn giỡn hớt với mấy thằng quỉ đó nữa?
-Thì văn nghệ mà? Coi đẹp hong? Mạnh cười toe, gương mặt nó trông nữ tính, vì vẫn còn son phấn.
Bốp . Bách bỗng dưng tát nó một cái, làm nó bất ngờ , choáng váng.
-Khùng hả mậy? Mạnh long mắt, máu nóng nổi lên.
-Ừ, khùng đó, thì sao?
-Sao đánh tao. Mạnh xô Bách, nó ngã xuống đất, ngồi luôn như ăn vạ. Có gì thì nói chứ,anh có làm gì mày đâu? Thằng âm binh.
-Quỉ quỉ, nói một câu cũng không được.
-Câu gì. Ma hả, mà hôm nay mày làm ông nội tao chắc. Đứng lên, sao đánh tao.
Nó không trả lời, trừng mắt nhìn Mạnh, cái ngực phập phồng, có vẻ manh động quá. Lạ lùng.
-Sao không trả lời, đứng lên, đưa cái mặt đây, tao táng lại.
Mạnh kéo nó lên, nó nhanh tay chụp cổ Mạnh, hai mắt long lên:
-Cái thằng hồi nãy có liên quan gì với anh? Sao anh hôn nó?
-Liên quan gì tới mày, buông ra, ngộp thở .
Mạnh giãy giụa. Nó ho sằng sặc , định nhào vô đánh Bách thì nó bỗng khựng lại khi thấy Bách đấm thùm thụp vô cây cột làm rung rinh cái nhà. Nó đơ người , trố mắt nhìn Bách.
-Nhìn cái gì, muốn đánh thì đánh lại đi.
-Giống ghen quá vậy? Ghen. Mạnh vừa ngạc nhiên, vừa hí hửng.Há há há. Trời ơi , ghen.
-Đụ má, cười cái gì, có gì cười?
-Đưa cái tay coi, trầy hết rồi. sập nhà đó .
Mạnh thộn mặt, chớp mắt lia lịa vì ngạc nhiên.
-Sao lần trước sợ lắm mà, chạy mất dép, mà giờ kì vậy?
-Hứ....năn nỉ một tiếng cũng không được nữa. Đi dẹo dẹo với cái thằng các đảng đó.
Nói xong câu đó, Bách quay đi, cái vẻ giống như con nít làm nư. Mạnh vừa mắc cười, vừa choáng váng, không ngờ Bách lại ghen với anh Học. Mạnh có gì mà ghen chứ, mà sao thằng này thay đổi nhanh vậy.
Lần đầu tiên Mạnh có cảm giác này, nó bị ghen.
-Thôi,anh xin lỗi. Tại anh thấy em bình thường, lại phản ứng dứt khoát nên anh tưởng em kì thị anh, có biết đâu. Thôi, đưa cái tay coi, chảy máu luôn nè.
Mạnh kéo tay Bách, quay nó qua, gương mặt nó vẫn xụ , nhưng có vẻ dịu xuống. Nó cúi mặt, lầm lì. Mạnh cười, nhìn đáng yêu lắm. Nó thở dài, chùng giọng:
-Anh thấy em như trước tốt hơn. Lúc em qua ghe đi về, anh thấy như vậy lại hay. Em quen với đứa con gái nào đi, chớ thương hại anh làm gì.Anh hay dụ con trai lắm, thấy ai đẹp đẹp là tìm cách dụ à. Có tốt lành gì đâu?
Quen anh bất công với em lắm.Đưa tay anh xức dầu cho, rồi vô ngủ, mai về, đừng có bốc đồng như vậy. -Anh không còn thích em nữa, đúng không? Thích cái thằng quỉ hồi nãy chứ gì. Bách gạt tay Mạnh ra
- tại tui cù lần, lỗ mãng. . Hôm tết cố tình ra mà anh có đếm xỉa gì đâu.Không biết nói một tiếng nữa.
-Thì anh cứ nghĩ em là con trai bình thường, sợ em đánh anh.
-Thì em là con trai chớ có phải như anh đâu, bộ con trai không quen anh được hả?Người ta tự tới đây là biết rồi. Hứ.
Bách vung tay , đứng dậy te te đi ra cửa.Mạnh ngồi thừ, thích thì thích thiệt, nhưng có cái gì đó khiến nó không yên tâm,quen chơi để thoả mãn thì tội nghiệp Bách, vì Mạnh biết chắc chắn sẽ không lâu bền .
Nó cứ nghĩ mình xem Bách như thằng em, nhưng bây giờ sự việc bất ngờ. Mạnh thở dài, cái hàm nó hơi ê, vì cái tát hồi nãy. Mà cái thằng này mở cửa nãy giờ,đi đâu? Khuya lắc khuya lơ. Mạnh đi nhanh , không thấy Bách đâu, có lẽ nó đi rồi, đi bộ giờ này , mà đi đâu chứ. Cái thằng nóng nảy, lầm lì, ngộ thiệt, mấy lần trước có vậy đâu? Mạnh nghe tiếng chó sủa xa xa, chắc là cu cậu đi hướng đó. Nó chạy nhanh, thấy Bách lững thửng .
-Về nhà, giờ này đi đâu?
-Có cần đâu mà về?
-Cần, chịu chưa, người ta tưởng ma, người ta chửi cho đó. Đi.
Bách quay lại, bỗng nó phì cười, khoát vai Mạnh
-Nhìn anh giống con gái thiệt.
Mạnh không nói, mặt nó còn nguyên son phấn. Ai mà thấy cái cảnh này chắc cười chết. Vào nhà, Bách ôm chặt Mạnh, mùi mồ hôi lan ra, nhưng Mạnh để yên.
-Anh xin lỗi, anh thích em mà.
-Anh nữa, nhỏ hơn anh nha cưng. Mạnh bỗng ngại ngùng, lâng lâng.
-Ừ, anh thích kêu vậy. Anh là con trai mà. Anh thích em trang điểm vầy, nhìn ra con gái.
Giọng Bách ngọt ngào, tình tứ, khác hoàn toàn sự lỗ mãng khi nãy. Tim Mạnh đập nhanh, nó quên đi cái đau của cú tát, vòng tay qua cổ Bách, hôn một cái vào môi.
Bách nghe mùi son phấn phả vào mặt, nó như bị một lực hút vô hình, đặt môi hôn Mạnh, chìm đắm trong nụ hôn , ngây ngất, đê mê. Bao lần được hôn, Mạnh vẫn cảm thấy lâng lâng như lần đầu . Vòng tay mạnh mẽ, ngô nghê khiến Mạnh phấn khích, nó cuốn lấy cái lưỡi vụng về của Bách. Nụ hôn kéo dài tới khi rời nhau cả hai cùng thở hổn hển để lấy hơi. Lúc này Mạnh mới cảm nhận mùi thuốc lá.
-Hút thuốc dữ vậy?
-Nói trỏng hả, phải kêu anh? Bách kéo Mạnh vào, cắn cái môi nó một cái . Mạnh thấy son đầy môi Bách.
-Ừ,anh cưng. Cưng. Uwuuu. Mạnh hôn tới tấp , Bách cứ để yên, mãn nguyện vì anh cảm thấy hôn Mạnh cũng sướng như hôn con gái. Anh không thể hiểu mình thay đổi từ khi nào, chỉ biết bây giờ anh thấy thích thú, say mê gương mặt của Mạnh. Anh bằng lòng , thoải mái đẻ Mạnh âu yếm mình.Đôi môi khi tô son của Mạnh gợi cảm quá Cơ thể anh nóng bừng dưới đôi môi ấy. Mọi cảm xúc bị đánh thức, anh thấy mình bùng nổ, thăng hoa.
Mạnh thức giấc. Ánh sáng ban ngày làm Mạnh cay xè, bên cạnh nó Bách thở đều đều.Gương mặt anh thật thoải mái, yên bình. Phải gọi là anh, hi hi. Cũng được, nhưng trước mặt mọi người , liệu Bách ngại không. Mạnh chống cằm ngắm Bách,trên mặt còn loang lổ vết son, cả ngực nữa. Ái ân đêm qua như còn vương lại khắp cơ thể, Mạnh mỉm cười, hạnh phúc.
Kệ đi, có ra sao thì ra, còn bây giờ phải tận hưởng. Mạnh ra ngoài, làn nước mát khiến nó tỉnh táo, sảng khoái. Chú sáu vẫn như thường lệ, đã chu toàn mọi việc, ngồi ghi ghi chép chép , gật gù.
-Hôm qua về trễ, trại vui lắm chú.
-Ai trong kia vậy?
-Thằng Bách chớ ai, còn ngủ , cứ để ngủ cho đã đi.
Trưa quá rồi, chưa dậy nữa ta. Mạnh vào phòng, Bách trở mình, gương mặt còn ngái ngủ:
-Mấy giờ anh?
-Hơn mười hai giờ rồi? Dậy ăn uống gì, đói xỉu à?
-Dậy cưng. Mạnh kéo Bách dậy, nó nỏ nụ cười, rồi ôm Mạnh, để cằm lên vai, gật gù. Mạnh xoay lại, hôn chùn chụt lên má.
-Dậy em, anh ra trước nha.
-Có người hả, để em dậy. Bách đỏ bưng mặt
-Khi nào có anh với em thì xưng hô sao cũng được, nhưng có người nói chuyện bình thường nha, anh?
-Ừ,hôm qua còn bắt kêu anh? Anh đậy đi, em kêu chú dọn cơ ăn.
-Hihi. Chọc ha.
Bách ngồi dậy, tung cái mền ra, cơ thể đầy vết son môi. Mạnh cười, thích thú nhìn Bách nhìn sơ một lượt, cười hí hửng, có một chút ngại ngùng:
-Hun gì dễ sợ , không chừa chỗ nào hết.
Mạnh ôm eo, hôn gáy , tay lần ra phía trước . Bách nhột, cười hắc hắc. Hôm nay mới thấy Bách đáng yêu lắm. Nói ngọt ngào, ánh mắt tình cảm, cử chỉ mạnh mẽ dứt khoát. Mạnh nằm gọn trong vòng tay Bách, cảm nhận hơi thở ám nồng:
-Sướng quá em ơi, em làm anh mê mệt rồi. Không được quen với ai nữa đó.
-Không kêu ba, nghe chưa. Ba.
-Em nói thiệt , anh . Mạnh choàng qua, hôn má Bách.
-Chừng nào biết hẳn hay. Trai trẻ độc thân, hưởng thụ cái đã , mốt cưới vợ rồi hết tự do.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro