CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     1. Năm 4 tuổi, tôi học lớp Chồi tại một trường tư thục. Hồi đó tôi đặc biệt học giỏi môn tiếng Anh. Thường thì trong giờ học, cô dành một ít thời gian để chúng tôi ôn bài, sau đó sẽ trả bài từ vựng. Tôi thuộc rất nhanh nhưng bọn bạn thì không. Thế là cô vừa bước ra khỏi lớp thì chúng nó liền nhao nhao hỏi tôi cách đọc từ cũ, từ mới như thế nào. Họ lôi kéo tôi một cách thô bạo và xem đó là trò đùa. Bỗng, cậu bạn ngồi cùng bàn với tôi la lên "Buông ra!" rồi nhanh chóng gạt hết những bàn tay chạm vào tôi, lớn giọng giảng giải "Các bạn như thế sẽ làm đau Giang đó." Rồi quay sang tôi, chậm rãi nói từng lời "Giang đừng lo, tui sẽ bảo vệ bạn."

     2. Hồi cấp 1, tôi đi chơi ở sở thú, đến chỗ có rất nhiều dê, thấy một bạn ra sức cho dê ăn lá cây nhưng chúng không đến ăn. Không hiểu sao tôi cúi xuống nhặt một chiếc lá xanh dưới đất, lại gần hàng rào kêu lớn "Bee... bee..." Một con, hai con, ba con rồi một đống con dê chạy đến "Be be" loạn cả lên. Tôi thích thú vừa cho chúng ăn, vừa xoa đầu chúng. Cảm giác bản thân như chúa tể loài dê!

     3. Năm lớp 2, bố đem về một em cún con. Hôm ấy vừa đi học về, thấy em cún nằm co ro trong lồng bẫy chuột, ai lại gần cũng gầm gừ rồi la oăng oẳng lên. Tôi nhẹ giọng kêu "Ki ki..." rồi từ từ tiến lại chỗ em ấy. Bất ngờ là em ấy không loạn mà còn nhìn tôi bằng ánh mắt thân thuộc vô cùng, cái đuôi nhỏ ngọ nguậy cực kì đáng yêu. Thế là tôi đặt tên cho em ấy là Kilo. (mẹ tôi nói em ấy là chó cái nhưng tôi phản kháng "Kilo có lông màu đen sao mà là con trai được??")

    Thuở mới đến nhà mới, Kilo rất hay làm nũng, lúc nào cũng muốn có người chơi cùng. Lúc tôi đi học, bố mẹ phải để em ấy xuống cống vì Kilo cứ sủa loạn lên làm ồn hàng xóm. Không ngờ xuống cống, tiếng sủa còn vang hơn, em nó sủa hăng hơn. Thế là bố mẹ đành mang em ấy lên vỗ về một lúc đến khi em ấy ngủ mới thôi.

     Kilo lúc nhỏ rất sợ bóng tối. Tôi thường ngồi ghế, ôm Kilo xem tivi đến khi em ấy ngủ mới đi ngủ được. Nếu tôi để em ấy một mình, em ấy sẽ sủa đến cả xóm đều thức. Kilo ở bên tôi vài tháng thì bố chở em ấy về ngoại dưới quê vì Kilo đã lớn và nạn trộm chó vẫn chưa giảm ở khu phố tôi. Sau đó mỗi năm tôi chỉ gặp Kilo một lần vào dịp Tết. Lần nào cũng vậy, nghe tiếng người, Kilo sẽ sủa nhưng khi tôi gọi tên em ấy, em ấy liền chạy ra mừng. Lên cấp 2, tôi chuyển hẳn về quê, Kilo cũng về bên tôi, an yên sống đến năm 9 tuổi thì qua đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro