Viết cho thời thơ ấu đã qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm qua, lại một đêm thức muộn. Tôi cố gắng ru ngủ bản thân bằng những bài hát êm ái, đó là lúc "Three things i have left" của Kang Ha Neul vang lên. Giọng hát sâu lắng đượm nét buồn của ca sĩ khiến tôi chợt bồi hồi, tự hỏi chính mình đã bỏ lại phía sau ba điều gì. Và tôi nhận ra, một trong số đó chính là tuổi thơ hồn nhiên, vô lo, trong sáng của mình. Tôi chợt nhớ da diết những ngày ấu thơ chiều chiều đều la cà sang nhà chúng bạn, nghĩ xem nên chơi trò mặc đồ cho búp bê hay chơi nấu ăn. Tôi nhớ những lần cả xóm mất điện, người lớn thì kê ghế ra trước sân hóng mát, còn trẻ con thì nối đuôi nhau ra đường chơi. Tôi nhớ những điều ngớ ngẩn mình và lũ bạn từng cùng làm khi ấy: vác chổi quét rác khắp xóm nhưng lại quên quét nhà mình, nhặt hoa dại và quả bàng về làm nguyên liệu nấu ăn khi chơi đồ hàng, quấn chăn với vải thừa lên người đóng giả làm công chúa, cách cách,..vv..

Khi mùa hè đến, tuy ngắn ngủi nhưng thật đáng mong chờ biết bao. Tôi nhớ những bộ truyện tranh, những phim hoạt hình về các công chúa, hoàng tử, phù thủy, yêu ma, cả một bầu trời tưởng tượng của tuổi thơ. Tôi nhớ chính mình với những mong ước hồn nhiên đầy ảo tưởng về thế giới phép thuật, về gặp gỡ Peter Pan hay vô tình tìm thấy lối vào trường Hogwart. Ngây thơ nhưng cũng thật dễ mến.

Đáng tiếc, mùa hè trong tôi bây giờ không gì khác ngoài những khóa học nâng cao kĩ năng mềm, những buổi tham gia các hoạt động ngoại khóa để tăng kĩ năng giao tiếp, những sự lo lắng chuẩn bị cho tương lai. Chúng ta vẫn cứ phải lớn lên cho dù không muốn. Phải gác lại những ngây thơ hồn nhiên của chính mình, mặc lên mũ giáp, sẵn sàng chiến đấu với thế giới của Người Lớn ngoài kia. Tuổi thơ hồn nhiên, tuổi thơ xinh đẹp vô lo của tôi đã qua thật rồi, mãi mãi không trở lại. Có lẽ vài năm nữa, tôi sẽ lại nhớ nhung da diết những năm tháng thanh xuân hiện tại, nhớ khoảng thời gian gắn bó cùng các bạn này, thật bồi hồi với bao kỉ niệm.

Thời gian chính là thứ tàn nhẫn nhất, cho dù ta van nài thế nào nó cũng không bao giờ trở lại. Dẫu có luyến tiếc thời khắc hiện tại biết bao nhiêu thì chúng ta vẫn luôn phải sống tiếp, và phải chấp nhận một thực tế rằng: mọi thứ đều sẽ thay đổi. Chẳng có gì là mãi mãi vẹn nguyên, ngay giây phút nó rời khỏi thời khắc đẹp nhất của mình, thì mọi thứ đã bắt đầu thay đổi rồi.

Và tôi nằm đó, chợt muốn khóc biết bao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro