Phần 4: Bạn mới- Tuấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn đến vào những ngày Tâm vẫn đang lang thang trên những chân trời lạ, 1 cách thật dịu dàng . Cậu bạn dong dỏng cao, mái tóc đen gọn gàng đeo 1 cặp kính gọng màu xanh dương, có nụ cười rất tươi như nắng mùa hạ. Lúc đầu tôi nghĩ rằng Tuấn là kiểu con trai tinh quái, hơi giống cáo, rất biết thu hút người khác bằng vẻ ưa nhìn của mình. 1 buổi sớm Chủ Nhật mùa đông dễ chịu và ngọt lành như vị của 1 trái táo giòn, tôi ngồi đọc cuốn sách kinh điển" Suối nguồn" bên cửa sổ thư viện trường, thì Tuấn đến và bảo cậu muốn ngồi chung.

" Còn bao nhiêu bàn mà sao cậu lại muốn ngồi ở đây?" Tôi khẽ nhăn mặt vì bị cắt ngang mạch cảm xúc. 

Chính xác là thư viện vào lúc đó chẳng có ai cả, chỉ có tôi và Tuấn, cùng cô thủ thư già ngồi gà gật sau chiếc bàn kê  gần cửa ra vào. Thư viện rộng thênh thang liền kề nối nhau thơm mùi giấy và gỗ.

" Bạn cùng lớp mà, Linh lạnh lùng quá." Tuấn lắc đầu chép miệng.


Đến lúc đó thì tôi mới lắc đầu ngờ ngợ rằng mình và cậu bạn này học cùng vài môn. Gần đây nhất là lớp Kinh tế lượng, cậu ấy có đưa tôi vài tờ nháp lúc tôi cắn bút nhăn mặt, tôi gật đầu cảm ơn 1 cách qua loa chóng vánh. Và tôi chợt nghĩ, hóa ra lúc nào mình cũng chỉ chăm chăm để ý đến Tâm, mà qua bao nhiêu lớp, bao nhiêu môn, ngoài những công việc làm nhóm hời hợt, tôi vẫn ko có 1 người bạn đại học nào thật sự thân thiết với mình. Nghĩ ngợi vài giây, tôi nhấc cặp sách của mình lên cho Tuấn ngồi đối diện.

" Cậu đọc gì thế?" Tuấn tò mò hỏi.

" Suối nguồn. Ban đầu tớ định đọc Đời nhẹ khô khan của Milan Kundera, mà chợt thấy cuốn đó ko có trong danh sách. Nghe nói sách cũ quá, bị thanh lý mất rồi, tiếc ghê," Tôi đáp.

Tự nhiên cũng thấy ngạc nhiên ko biết tại sao mình lại cởi mở với 1 người nói chuyện lần đầu đến vậy.

" Tớ cũng khá thích Suối nguồn. Nhưng mà Chủ nhật biếng lười dành cho Proust mới là hợp nhất phải ko?" Cậu vừa cười vừa nói khi lắc lư 1 cuốn sách có bìa màu xanh giống như 1 vạt cỏ úa.

Hôm ấy cậu mặc 1 chiếc áo len cổ lọ màu xám nhạt, lúc cậu nghiêng đầu đọc Đi tìm thời gian đã mất của Marcel Proust, tôi giật mình ngước lên, tự nhiên có ảo giác rằng cậu bạn này trông nhẹ nhàng và mỏng manh như lớp bụi trong ánh nắng hanh hao của ngày Đông. Ko hề tinh quái chút nào. Rồi hao hao có vẻ giống Tâm khi cậu ấy vẫn còn chưa lên đường, đèo tôi sau lưng trên chiếc xe đạp Đài Loan ngồi đối diện tôi trong quán cóc của trường cấp 3 chỉ cười khi nghe tôi than thở đủ chuyện trên đời. Cũng là cái vẻ nhẹ nhàng và yên bình như thế. Tự nhiên tôi thấy thoải mais  hơn hẳn khi ở cạnh cậu bạn nayf, ko còn cái vẻ đề phòng và đầy lo sợ như truocw nũa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro