Cô Đơn Giữa Thành Phố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại nơi ở mới

Sau khi rời sân bay Melbourne, Daisy đã tìm được phương tiện giao thông công cộng hoặc taxi để đến nơi ở của mình. Cô cảm thấy sự hồi hộp và hào hứng khi cuối cùng cũng đã đến nơi. Cảnh vật bên ngoài xe dần thay đổi từ không khí sân bay nhộn nhịp sang những con phố của thành phố, khiến cô cảm thấy ngày đầu tiên tại Melbourne thật sự trở nên sống động.

Khi xe dừng lại trước tòa nhà nơi cô sẽ lưu trú, Daisy bước xuống và kéo theo hành lý của mình. Cô nhìn lên tòa nhà với sự kỳ vọng và hồi hộp.

Daisy:  "Đây chính là nơi mình sẽ gọi là nhà trong thời gian tới. Mình hy vọng nơi này sẽ thật sự ấm cúng." Nhìn lên tòa nhà, cảm nhận sự hào hứng

Tòa nhà có vẻ nhỏ nhắn và cổ điển, nhưng rất xinh xắn và được chăm sóc cẩn thận. Cảnh vật xung quanh tuy không quá rộng lớn nhưng tạo cảm giác thân thiện và gần gũi.

Khi vào trong tòa nhà, Daisy di chuyển đến khu vực tiếp nhận để hoàn tất thủ tục check-in. Cô cảm thấy một chút mệt mỏi nhưng cũng đầy háo hức khi chuẩn bị đặt chân vào không gian mới.

Daisy:  "Mong rằng phòng của mình sẽ là một nơi ấm cúng và thoải mái".Cảm thấy hồi hộp khi vào khu vực tiếp nhận

Sau khi nhận chìa khóa phòng, Daisy di chuyển đến căn hộ của mình. Cô cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng đầy hào hứng khi bước vào không gian mới.

Daisy:  "Làm ơn, hãy cho mình một không gian nhỏ nhưng ấm cúng."Dùng chìa khóa để mở cửa

Khi cánh cửa mở ra, Daisy bước vào căn hộ của mình. Phòng nhỏ nhưng được trang trí rất ấm cúng và thoải mái. Những bức tường được sơn màu nhẹ nhàng, và nội thất được bài trí một cách tinh tế với các chi tiết nhỏ tạo nên sự ấm áp. Cô nhìn thấy một chiếc sofa mềm mại, một bàn làm việc nhỏ, và một chiếc giường êm ái, tất cả đều tạo nên một không gian thư giãn và dễ chịu.

Daisy: "Phòng này thật sự rất ấm cúng. Mặc dù nhỏ, nhưng nó tạo cho mình cảm giác như ở nhà." Nhìn quanh phòng với nụ cười nhẹ

Cô bắt đầu sắp xếp hành lý và đặt các vật dụng cần thiết vào đúng chỗ. Cô cảm thấy như mình đang tạo ra một không gian riêng cho chính mình, nơi có thể thư giãn và cảm thấy thoải mái.

Daisy:  "Mình sẽ nhanh chóng biến căn phòng này thành một nơi thật sự thoải mái. Đó sẽ là nơi mình tìm thấy sự yên bình và thư giãn sau những ngày học tập và làm việc."Sắp xếp đồ đạc và cảm nhận sự hài lòng

Khi mọi thứ đã được sắp xếp tạm ổn, Daisy ngồi xuống trên chiếc sofa và cảm nhận sự nhẹ nhõm của ngày đầu tiên tại Melbourne. Cô nhìn ra cửa sổ và thấy một góc nhỏ của thành phố, cảm giác như mình đã bắt đầu cuộc sống mới một cách nhẹ nhàng và ấm cúng.

Daisy:"Mặc dù không gian nhỏ, nhưng mình cảm thấy thật sự ấm cúng và hài lòng. Đây là khởi đầu tuyệt vời cho một chương mới trong cuộc đời mình."Nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận sự hài lòng

Daisy cảm thấy tự hào về việc mình đã hoàn thành bước đầu tiên trong hành trình của mình và sẵn sàng cho những ngày sắp tới trong không gian nhỏ nhưng đầy ấm cúng này.

Sau một ngày dài dọn dẹp căn hộ và sắp xếp đồ đạc, Daisy cảm thấy mình thật sự mệt mỏi. Đêm đã đến, và bụng cô bắt đầu cồn cào vì đói. Cô đã lơ đãng bỏ bữa tối và giờ đây cảm thấy nỗi nhớ nhà trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Trong lòng cô, hình ảnh bữa cơm gia đình và những món ăn Việt Nam yêu thích hiện lên rõ ràng.

Daisy cảm thấy sự thèm ăn và nỗi nhớ quê hương trở nên không thể chịu đựng được. Cô quyết định không thể tiếp tục chịu đựng cảm giác này nữa. Cô lấy điện thoại ra và bắt đầu tìm kiếm trên ứng dụng bản đồ để tìm một nhà hàng Việt Nam gần khu vực mình đang sống. Sau vài phút tra cứu, cô tìm thấy một nhà hàng nhỏ với đánh giá khá tốt và quyết định đó là nơi mình sẽ đến.

Khi rời khỏi căn hộ, Daisy khoác áo khoác dày và đeo túi xách. Đêm Melbourne đã bắt đầu lạnh, nhưng cô cảm thấy sự hồi hộp và mong mỏi làm ấm lòng cô. Cô đi bộ qua những con phố yên tĩnh của khu vực mình đang sống, ánh đèn đường phát ra những tia sáng yếu ớt và âm thanh của thành phố tạo nên một bối cảnh mới lạ nhưng cũng đầy sự quen thuộc.

Sau vài phút đi bộ, Daisy đến nhà hàng Việt Nam. Cửa ra vào được trang trí đơn giản nhưng ấm cúng. Khi cô bước vào, mùi hương của các món ăn truyền thống lập tức làm cô cảm thấy như đang trở về quê hương. Nhà hàng nhỏ nhưng đầy sức sống với ánh đèn vàng ấm áp và những bàn ăn gỗ đơn giản.

Daisy ngồi xuống một bàn gần cửa sổ và mở thực đơn. Cô nhìn qua các món ăn và quyết định gọi một bát phở bò nóng hổi – món ăn mà cô yêu thích nhất. Cô cảm thấy hào hứng khi nghĩ đến việc được thưởng thức món ăn quen thuộc, dù ở một nơi xa lạ.

Khi món phở được mang ra, mùi hương thơm lừng của nước dùng, thịt bò và các gia vị làm Daisy cảm thấy xúc động. Cô khẽ mỉm cười khi nhận thấy rằng, mặc dù đang ở cách xa quê hương, nhưng món ăn này giúp cô cảm thấy gần gũi hơn với gia đình. Cô từ từ thưởng thức từng miếng phở, cảm nhận được sự ấm áp và hương vị đậm đà của nó.

Sau khi ăn xong, Daisy cảm thấy cơ thể được làm dịu và tâm trạng trở nên thư giãn hơn. Cô trả tiền và rời khỏi nhà hàng, trở về căn hộ với cảm giác hài lòng. Dù nỗi nhớ quê hương vẫn còn, nhưng bữa ăn quen thuộc giúp cô cảm thấy yên tâm hơn và sẵn sàng đối diện với những thử thách trong những ngày sắp tới.

Khi trở về căn hộ, Daisy ngồi bên cửa sổ, nhìn ra thành phố. Ánh đèn lấp lánh ở xa khiến cô cảm thấy như thành phố Melbourne đang dần trở thành một phần của cuộc sống mới của mình. Cô tự nhủ rằng mặc dù con đường phía trước còn dài và đầy thử thách, nhưng bữa tối này đã giúp cô cảm thấy gần gũi hơn với quê hương và dễ chịu hơn trong môi trường mới.

Sau khi thưởng thức món phở bò tại nhà hàng Việt Nam và cảm thấy phần nào dễ chịu hơn, Daisy quyết định gọi điện về cho ba mẹ. Cô cảm thấy nỗi nhớ nhà và sự thiếu vắng của gia đình ngày càng rõ ràng, và trò chuyện với ba mẹ sẽ giúp cô cảm thấy gần gũi hơn với quê hương.

Cuộc Gọi:

Daisy ngồi bên bàn, mở điện thoại và tìm số của ba mẹ trong danh bạ. Cô hít một hơi sâu, cảm giác hồi hộp và mong mỏi hiện rõ trên gương mặt cô. Khi ba mẹ nhấc máy, giọng nói của họ lập tức khiến Daisy cảm thấy ấm lòng.

Ba: "Alo, con gái yêu! Con đang làm gì vậy?"

Daisy: "Chào ba mẹ. Con mới vừa ăn tối xong. Hôm nay con đã dọn dẹp cả ngày và cảm thấy rất mệt mỏi. Con cảm thấy đói bụng và nhớ nhà quá."

Cô không thể che giấu được sự buồn bã trong giọng nói của mình. Nỗi nhớ quê và sự xa lạ ở nơi mới khiến cô cảm thấy chán nản hơn.

Mẹ: "Con yêu, ba mẹ lo lắng lắm. Con có ổn không? Có cần gì không? Đừng ngại nói với ba mẹ nhé."

Daisy kể cho ba mẹ nghe về việc cô đã tìm được một nhà hàng Việt Nam và cảm giác vui vẻ khi được ăn món ăn quen thuộc. Cô kể về mùi hương và hương vị của món phở, cảm giác như được trở về nhà dù chỉ là qua bữa ăn.

Daisy: "Con đã tìm được một nhà hàng Việt Nam gần đây và ăn món phở bò. Nó làm con cảm thấy đỡ nhớ nhà hơn, nhưng vẫn không thể che lấp được cảm giác thiếu vắng ba mẹ."

Mẹ của Daisy lắng nghe với sự lo lắng rõ rệt trong giọng nói của bà.

Mẹ: "Con yêu, ba mẹ thật sự lo lắng khi nghe con nói như vậy. Melbourne có lạnh không? Con nhớ giữ ấm cho mình nhé. Đừng quên ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi, đừng để mình quá căng thẳng."

Daisy: "Con sẽ cố gắng, mẹ. Con cảm thấy ổn hơn khi được ăn món ăn quen thuộc, nhưng cảm giác nhớ nhà vẫn luôn hiện hữu."

Mẹ Daisy tiếp tục thể hiện sự quan tâm và lo lắng, không ngừng nhắc nhở cô chăm sóc bản thân.

Mẹ: "Con cần biết rằng ba mẹ luôn ở đây để ủng hộ con, dù con có ở đâu. Con là một cô gái mạnh mẽ, nhưng ba mẹ vẫn không thể không lo lắng cho con. Có cần ba mẹ gửi thêm gì cho con không?"

Daisy: "Cảm ơn mẹ. Con không cần gì thêm đâu. Chỉ cần biết ba mẹ khỏe và yên tâm là con cảm thấy tốt hơn rồi. Con sẽ cố gắng sắp xếp và làm quen với cuộc sống mới ở đây."

Cuộc trò chuyện kết thúc với những lời chúc tốt đẹp và những lời yêu thương từ ba mẹ. Daisy cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau cuộc gọi. Giọng nói và sự quan tâm của ba mẹ giúp cô cảm thấy gần gũi hơn với quê hương, làm dịu đi nỗi nhớ nhà và tạo động lực cho cô trong những ngày tiếp theo.

Daisy tắt điện thoại và ngồi bên cửa sổ, nhìn ra thành phố Melbourne, lòng đầy cảm xúc và sự biết ơn. Cô cảm thấy sẵn sàng để tiếp tục hành trình của mình với một tinh thần lạc quan hơn, nhờ vào sự động viên và yêu thương từ gia đình.

Khi điện thoại được tắt, Daisy cảm thấy một sự tĩnh lặng bao trùm căn hộ nhỏ của mình. Cô đặt điện thoại xuống bàn, nhìn vào khoảng không xung quanh và cảm thấy sự vắng vẻ trong không gian. Nỗi nhớ quê hương, sự thiếu vắng của gia đình và áp lực của cuộc sống mới khiến trái tim cô như bị đè nặng. Cô ngồi lặng lẽ trên ghế sofa , tay ôm chặt lấy gối. Dù cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, những cảm xúc sâu kín không thể bị kiềm chế. Những kỷ niệm về gia đình, hình ảnh bữa cơm đoàn tụ, và những khoảnh khắc ấm áp bên người thân cứ hiện lên trong tâm trí Daisy, càng làm tăng thêm cảm giác lạc lõng.Khi cảm xúc không thể bị kìm nén nữa, nước mắt bắt đầu rơi. Cô khóc nức nở, không thể kiểm soát được nỗi đau và sự bất lực trong lòng. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, hòa quyện với tiếng nấc nghẹn ngào. Cô khóc không chỉ vì sự cô đơn mà còn vì nỗi nhớ nhà và cảm giác không thể tìm thấy chỗ đứng của mình trong môi trường mới.Sau một lúc, cô ngừng khóc, hít thở sâu để trấn tĩnh lại. Cô quyết định ngồi xuống bàn làm việc, lấy ra cuốn nhật ký và bắt đầu viết. Viết lách giúp cô gỡ bỏ một phần cảm xúc nặng nề, và là cách để cô đối diện với những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Dù chưa thể hoàn toàn thoát khỏi cảm giác cô đơn, nhưng việc chia sẻ cảm xúc qua viết lách giúp cô cảm thấy phần nào nhẹ nhõm hơn.

Daisy nhìn ra cửa sổ, thấy ánh đèn thành phố Melbourne lấp lánh từ xa. Mặc dù môi trường mới vẫn còn xa lạ, nhưng sự yên bình của đêm khuya và cảnh vật bên ngoài mang lại cho cô một chút an ủi. Cô tự nhủ với mình rằng, dù có khó khăn đến đâu, cô sẽ phải tìm cách làm quen với cuộc sống mới và tiếp tục hành trình của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro