Chap 1.Nỗi đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời đêm phủ một lớp sương mờ trên trại trẻ mồ côi, ánh trăng lờ mờ chỉ đủ để tạo ra những bóng hình u ám trong căn phòng nhỏ hẹp. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, như một sự mơ hồ, tạo nên những đốm sáng yếu ớt trên bức tường và sàn gỗ cũ kỹ. Trong góc phòng, một cậu bé nhỏ nhắn ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế gỗ mòn. Ánh sáng từ cửa sổ làm nổi bật đôi mắt cậu—những đôi mắt không còn chút dấu hiệu của sự vui tươi trẻ thơ mà chỉ còn là sự trống rỗng vô hồn, như một hồ nước sâu không đáy phản chiếu nỗi buồn vô tận.

Cậu bé chỉ mới sáu tuổi, nhưng cuộc đời đã để lại những vết thương sâu sắc trên tâm hồn cậu. Ngay từ khi còn nhỏ, cuộc sống đã là một chuỗi những đòn roi và sự thờ ơ từ bố mẹ. Mỗi khi cậu phạm phải một lỗi lầm nhỏ, sự trừng phạt không chỉ đơn thuần là những lời mắng mỏ mà còn là những đòn roi tàn nhẫn. Những cú đánh từ bố mẹ không chỉ làm tổn thương thể xác cậu mà còn xé nát tinh thần cậu, mỗi vết thương trên cơ thể cậu đều là một lời nhắc nhở về sự căm ghét và sự thờ ơ từ những người mà cậu đáng lẽ phải được yêu thương nhất.

Cuộc sống của cậu không chỉ bị ảnh hưởng bởi sự tàn nhẫn của bố mẹ. Những đứa trẻ trong xóm cũng là một phần của cơn ác mộng. Chúng không chỉ xa lánh mà còn đánh đập cậu một cách tàn nhẫn. Những trò đùa ác ý, những cú đấm và những lời châm chọc đã trở thành phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của cậu. Những đứa trẻ đó, với ánh nhìn kỳ lạ và nụ cười khinh bỉ, đã biến cậu thành mục tiêu của sự ghét bỏ và sự cô lập.

Lời chỉ trích tàn nhẫn từ bố mẹ càng làm cho nỗi đau của cậu trở nên sâu sắc hơn. "Mày chỉ là một gánh nặng," mẹ cậu thường xuyên quát tháo. "Mày làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Mày không xứng đáng có được tình thương của chúng tao." Những lời này không chỉ làm tổn thương cậu mà còn nhấn chìm cậu trong một cảm giác vô vọng, làm trái tim cậu tan vỡ từng mảnh. Cảm giác bị vứt bỏ và không được yêu thương đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của cậu.

Ngày bố mẹ cậu đưa cậu đến trại trẻ mồ côi là một ký ức đau đớn không thể quên. Họ đã bỏ lại cậu ở cổng trại mà không một lời từ biệt hay an ủi. Cậu đã đứng lặng lẽ, nhìn theo bóng dáng của họ khuất dần, cảm giác như mình bị vứt bỏ như một món đồ không còn giá trị. Cảm giác bị bỏ rơi và sự cô đơn đã đè nặng lên trái tim cậu, tạo ra một vết thương không thể lành.

Khi cậu bước vào trại trẻ mồ côi, sự xa lánh và dè chừng từ các đứa trẻ khác chỉ làm cho cảm giác cô đơn của cậu trở nên rõ ràng hơn. Đôi mắt vô hồn của cậu, thiếu đi sự vui tươi của trẻ con, đã trở thành lý do khiến các bạn cùng phòng tránh xa cậu. Chúng cảm thấy sự kỳ lạ và nỗi buồn trong ánh mắt cậu, không thể hiểu nổi sự khác biệt đó. Những ánh nhìn nghi ngờ và sự xa lánh từ các bạn làm cho cậu cảm thấy như mình là một bóng ma lạc lõng trong thế giới của chúng.

Mỗi khi đêm xuống và mọi đứa trẻ khác đã chìm vào giấc ngủ, cậu bé vẫn ngồi đó, lặng lẽ và cô đơn. Những ký ức đau đớn từ quá khứ tiếp tục hiện về, như những con sóng vỗ về một bờ biển không có lối thoát. Cảm giác bị mắc kẹt trong sự cô đơn và sự tuyệt vọng đã trở thành hiện thực hàng đêm. Mỗi lần nhắm mắt lại, cậu lại thấy hình ảnh của bố mẹ, cảm giác bị bỏ rơi và sự tủi nhục.

Những giọt nước mắt đã không còn xuất hiện; cậu không còn cảm thấy được gì nữa. Cảm giác mệt mỏi và tuyệt vọng đã bao trùm, làm cho cậu không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào. Cậu cảm thấy như mình đang bị lạc lõng trong một vực sâu không đáy, không còn niềm hy vọng nào để bám víu. Cảm giác tuyệt vọng đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của cậu. Ngay cả khi nước mắt sắp trào ra, cậu cũng không thể khóc; những cảm xúc đã hoàn toàn biến mất.

Cậu bé, tên là Daniel, ngồi lặng lẽ trong căn phòng nhỏ, với ánh mắt trống rỗng và không còn dấu hiệu của sự vui tươi. Các bạn cùng phòng đã xa lánh cậu vì sự khác biệt trong ánh nhìn của cậu. Trong bóng tối và sự tuyệt vọng, cậu chỉ còn lại sự chờ đợi mệt mỏi, không biết liệu có bao giờ ánh sáng sẽ trở lại trong cuộc đời mình. Trong sự cô đơn hoàn toàn, cậu không còn cảm nhận được sự tủi nhục hay nỗi đau, chỉ còn lại sự trống rỗng vô tận và sự mệt mỏi không thể giải thích.

-------------------Hết chap 1.------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro