Chap 2.Nhận nuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm đó,bầu trời vẫn trong xanh nhưng có phần hơi âm u vì trận mưa hôm qua,những vũng nước mưa còn đọng lại trên đường.Những giọt sương buổi sáng còn đọng lại trên những lá cây nhẹ đung đưa.1 chiếc xe ô tô màu trắng sáng đi đến cửa trại trẻ. Các nhân viên lập tức thông báo rằng có một người đến để nhận nuôi một đứa trẻ, và thông tin này nhanh chóng làm dấy lên sự phấn khích trong những đứa trẻ khác. Những ánh mắt sáng rực, những nụ cười hy vọng và những bước chân vội vàng thể hiện sự háo hức của chúng. Tuy nhiên, đối với Daniel, cậu không còn cảm giác háo hức hay kỳ vọng nữa. Cậu đã quá mệt mỏi với sự thất vọng và tổn thương, và việc ai đó đến nhận nuôi không còn là điều gì đó quan trọng với cậu.

Liam, một cô gái quý tộc với mái tóc đỏ nhạt và 1 đôi mắt xanh biếc bước vào trại trẻ mồ côi. Cô mặc một bộ váy thanh lịch,xanh biển đậm, tôn lên vẻ quý phái. Sự xuất hiện của cô lập tức thu hút sự chú ý của các đứa trẻ khác. Cô liếc nhìn các đứa trẻ 1 lượt và mắt cô dừng lại khi nhìn Daniel.

Daniel ngồi lặng lẽ ở góc phòng, không hòa nhập với sự nhộn nhịp xung quanh.Trong tay đang vuốt ve 1 chú mèo tam thể của cô nhi viện. Cậu có mái tóc trắng dài, óng mượt, và đôi mắt đỏ rực, tạo ra một vẻ ngoài vừa bí ẩn vừa thu hút.Dù bộ quần áo của cậu khá đơn giản và cũ kỹ, trái ngược hoàn toàn với sự sang trọng của Liam. Cậu không còn lộ rõ bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt vô hồn của cậu chỉ hướng về chú mèo nhỏ nhắn vẫn đang nằm trong lòng mình, dường như không quan tâm đến sự kiện đang diễn ra.

Khi Liam đi qua, ánh mắt của cô không thể không dừng lại ở Daniel. Có một sự chăm chú đặc biệt trong cách cô nhìn cậu. Mặc dù không biểu lộ rõ ràng sự quan tâm, sự chú ý của Liam dường như được kéo dài hơn với Daniel. Mái tóc trắng và đôi mắt đỏ của cậu tạo nên một sự tương phản nổi bật so với những đứa trẻ khác. Cô cảm nhận được điều gì đó đặc biệt ở cậu, điều này khiến sự chú ý của cô trở nên rõ ràng hơn.Cô tiến đến gần cậu và nở 1 nụ cười nhỏ "tôi nhận nuôi cậu bé này."

Liam cúi xuống, cố gắng giữ khoảng cách tôn trọng nhưng vẫn thể hiện sự ấm áp trong ánh mắt. "Xin chào, ta là Liam," cô giới thiệu, cố gắng tạo một không khí thoải mái. "Con có thể ta tôi biết tên của con không?"

Daniel ngẩng lên, ánh mắt đỏ rực của cậu dường như xuyên qua ánh sáng, thấu hiểu và sâu thẳm. Cậu không trả lời ngay lập tức, mà chỉ tiếp tục vuốt ve chú mèo, như thể đang tìm kiếm sự an ủi từ nó. Một khoảng lặng nhẹ nhàng bao trùm giữa hai người.

"Daniel." cuối cùng cậu lên tiếng, giọng nói mỏng manh và có phần khô khan. Đó là cái tên cậu đã quen thuộc từ lâu, nhưng dường như cậu không còn cảm thấy liên kết với nó nữa.

Liam cảm nhận được sự do dự trong lời nói của Daniel, và cô quyết định không thúc ép cậu. Thay vào đó, cô mỉm cười nhẹ nhàng và đưa tay ra. "Rất vui được gặp con, Daniel. Ta hy vọng con sẽ cảm thấy thoải mái và hạnh phúc ở nơi mới."

Daniel nhìn vào bàn tay của Liam một lúc, rồi từ từ đưa tay ra nắm lấy. Bàn tay của cậu mát lạnh và hơi cứng ngắc, nhưng Liam cảm nhận được sự yếu đuối và tổn thương ẩn sâu trong đó. Cô mỉm cười một cách chân thành, rồi nhẹ nhàng dẫn Daniel ra khỏi trại trẻ.

Khi ra khỏi cổng, Daniel quay đầu lại nhìn lại trại trẻ, đôi mắt cậu không thể hiện rõ cảm xúc nào, cậu cũng đã từng được nhận nuôi như thế này,nhưng sau đó họ đã có cho mình 1 đứa con và trả cậu về lại nơi này. 

Trên đường đi,Daniel im lặng. Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí nhưng quyết định không làm phiền cậu. Họ lái xe qua những con đường rợp bóng cây và những tòa nhà cao tầng. Trong suốt quãng đường, Daniel nhìn ra ngoài cửa sổ, chứng kiến cuộc sống bên ngoài trại trẻ, nhưng không biểu hiện sự hào hứng hay lo lắng.

Cuối cùng, họ đến một ngôi biệt thự sang trọng. Căn nhà lớn và rực rỡ như một giấc mơ mà nhiều đứa trẻ trong trại trẻ từng mơ ước. Liam dẫn Daniel vào nhà, nơi mọi thứ đều được chăm sóc cẩn thận và tràn ngập ánh sáng. Cô dẫn cậu đến một phòng riêng, nơi đã được chuẩn bị sẵn sàng cho cậu.

"Đây là phòng của con." Liam nói, chỉ về phía một căn phòng ấm cúng với những đồ nội thất mới và một cửa sổ lớn nhìn ra vườn. "Con cứ tự nhiên,không cần phải ngại.Trên kệ sẽ là 1 số quyển sách,con có thể đọc chúng.Ta sẽ sắp xếp 1 số thứ để con có thể đến trường và học tập."

Daniel khá bất ngờ và nhìn quanh phòng,đây từng là căn phòng mơ ước của cậu.Cậu gật nhẹ đầu và đi vào trong,nhìn 1 lượt các tiêu đề của những quyển sách,sau đó lấy xuống 1 quyển và ngồi vào bàn chăm chú đọc nó.Liam nhìn Daniel vậy cũng cười nhẹ,cô hy vọng có thể làm 1 điều gì đó cho Daniel và thay đổi cậu.

------------------------Hết chap 2.----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro