ĐẠI THỤ MA QUÁI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Câu chuyện bắt đầu vào những tháng ngày cuối cùng của Bách Niên Chiến.Vào một ngày đẹp trời, nắng vàng giăng khắp muôn nơi, từng cơn gió mát lạnh thổi đến từ hồ Kao Ren khuấy động thảm cỏ xanh mọc um tùm trên một con đường vắng. Trên con đường vắng vẻ ấy một người đàn ông trung niên Người Hạ đang lê từng bước chân tiến về phía trước, dáng đi của ông ta vật vờ nghiêng ngả. Thân hình ông ta lắc lư theo mỗi bước chân, tưởng chừng như ông ta có thể đổ gục xuống đất bất kì lúc nào. Người đàn ông để râu ba chỏm, một mốt thịnh hành của nam giới Người Hạ, búi tóc củ hành đã bung ra bù xù sau ót. Ông ta mặt một bộ Giao Lĩnh Y màu xanh lá sẫm may bằng loại lụa đắt tiền, chứng tỏ đây là một người giàu có, thân thể ông ta bẩn thỉu và bốc mùi hôi nồng nặc, như thể nhiều ngày rồi không tắm rữa gì. Ông ta tiếp tục gắng sức bước từng bước một về phía trước, mặt cho những cái cơ chân rệu rã, và cái đầu gối kêu lục cục theo từng bước chân. Ông ta không dám dừng lại, bởi nếu ông ta dừng lại, và để cho cái thân thể kiệt quệ của mình nghỉ ngơi dù chỉ một giây, thì có thể chúng sẽ bắt kịp ông và ông sẽ phải gánh chịu cái số phận kinh tởm như những người đồng hành của mình. Ông ta đã đi thế này trên con đường vắng ấy chắc cũng khoảng ba ngày rồi, ba ngày không nước uống, không thức ăn, không ngừng nghỉ, môi nức nẻ, rớm máu, hơi thở hổn hển, nhịp thở không đều đặn, khuôn mặt ông ta hốc hác, với đôi mắt ửng đỏ, và lờ đờ nhưng một người đang bị hành hạ bởi một cơn sốt cao. Đầu óc ông ta mụ mẫn cả đi, và không còn suy nghĩ được rõ ràng ngoài những giọng nói kỳ lạ, liên tục thì thầm cái gì đó với ông ta.Bỗng tiếng "phạch, phạch" vang lên từ phía sau, khuôn mặt ông ta liền hiện rõ sự sợ hãi tuột độ, ông ta vội tăng tốc nhịp chân lên, nhưng chỉ được hai – ba bước thì ông ta đổ gục xuống mặt đường. Hai cái chân riệu rã của ông ta, khó khăn lắm mới có thể giúp ông ta bước đi một cách vật vờ, khi ông ta cố chạy chúng lập tức bỏ cuộc và khuỵu xuống. Người đàn ông gom mọi sức lực để bẩy thân trên của mình khỏi mặt đất và quay đầu lại nhìn phía sau.Phía sau ông ta là những cái bóng đen nhỏ mờ mờ, to cỡ một con mèo, nhìn ông ta với một cặp mắt nhỏ tròn, thi thoảng những cái bóng đen ấy nhảy nhảy tiến về phía ông. Người đàn ông nheo mắt lại nhìn, một lúc sau mắt ông ta cũng điều tiết và những cái bóng mờ ấy dần hiện lên rõ nét. Đấy là một bầy quạ cổ trắng, chúng đứng đó lom lom nhìn ông ta với cặp mắt trong vắt như thủy tinh. Người đàn ông gượng dậy gắng sức hất tay mình thành một vòng cung, vung vẩy cái tay áo thụng lớn, xua lũ quạ đi. Đám quạ giật mình bay đi, nhưng được một chốc chúng lại quay lại, lần này không chỉ có chúng, vài ba cái bóng đen khác to hơn đáp xuống mặt đất cách người đàn ông không xa, nghiêng cái đầu trọc lóc nhìn ông ta. Ba con kền kền Tuves lưng đen, to như một con chó lớn, đang nhìn ông ta với một cặp mắt mong ngóng, trông mong ông ta mau mau trút hơn thở cuối cùng để chúng đánh chén cái xác của ông ta. Nhìn lũ quạ và ba con kền kền, người đàn ông chẳng thèm phản ứng, ông ta chuệch choạng đứng dậy rồi lại tiếp tục lê chân bước đi với lũ quạ và kền kền theo sát gót. Người đàn ông bỗng bật ra một tiếng nấc nhẹ, rồi giọng run run như đang khóc, nhưng không có giọt nước mắt nào chảy ra từ khóe mắt ông ta cả. Thân thể ông ta kiệt quệ đến mức không còn nước mắt để khóc, ông ta cứ thế tiếp tục lê từng bước chân về phía trước, được khoảng chừng ba mươi phút, ông ta ngã vật ra một đám cỏ um tùm ngay giữa con đường. Ông ta nằm đó bất động, hơi thở mệt nhọc, thân thể kiệt quệ mệt mỏi, mắt nhắm lại, lim dim, chấp nhận số phận của mình. Bầy quạ và những con kền kền vẫn đứng đó nhìn ông ta, chờ đợi.Gió mát lượn là trên mặt nước xanh như màu lục bích, bay lượn qua những ngọn sóng nhẹ nhàng, lấp lánh ánh mặt trời của sông Vĩ Đại. Con sông khổng lồ này chảy xuyên suốt lục địa Varlaurea, bắt đầu từ nhữn cánh rừng bí ẩn, lãnh thổ cuối cùng của các Tiên Nhân ở phía bắc lục địa, chảy vòng qua dãy Tar'Veen đông. Đổ nước vào hồ Kao Ren rồi bẻ ngoặt sang phía tây và tiếp tục chạy xuyên suốt lãnh thổ của đế chế Varlann, xuyến qua một vùng đầm lầy rộng mênh mông rồi đổ ra biển. Mang theo vô vàn cá tôm và những trầm tích phù sa màu mỡ, ngoài ra nó còn có vai trò như một con đường cao tốc kết nối những cư dân của lục địa. Trên bến tàu của một thành phố nằm bên bờ sông, một con tàu lớn đang neo đậu. Con tàu thật tráng lệ, có hai tầng lầu, thân tàu sơn màu đỏ gụ, với bốn cột buồn cao và những mái buồm xếp gọn trên boong. Đuôi tàu treo một lá cờ hoàng gia Varlann tự hào bay trong gió, phía mũi tàu vẽ hình đầu rồng uy dũng. Trên mũi tàu có một người đàn ông Người Hạ đang ngồi trên lang cang thành tàu, mắt nhìn vào cái biển nước mênh mông, rộng lớn của sông Vĩ Đại. Người đàn ông đó tuổi xem chừng đã hơn năm mươi, thân mặc Giao Lĩnh Y vạt trái màu xanh sẫm như màu nước của đại dương, được may bằng loại lụa đắt tiền nhất. Râu tóc của ông ta đã bạc gần hết, khuôn mặt nhăn nheo, đen xạm và khắc khổ, vì những ngày tháng lăn lộn nơi chiến trường, nhưng trái với khuôn mặt ấy, đôi mắt ông ta ánh rõ vẻ cương nghị, cứng rắn của một nhà lãnh đạo, một vị hoàng đế. Người này chính là người đứng đầu của đế chế Varlann, một đế chế mới nổi lên trong Bách Niên Chiến, Hoàng đế Suk Luo Tu.Từ phía cầu cảng một chàng trai trẻ chừng 18 – 19 tuổi, tóc cắt ngắn cùng một cặp sừng trông như gạc nai trên đầu, và vài tùy tùng của anh ta bước lên tàu, rồi đi về phía Hoàng đế Tu, đấy là con trai thứ của ông và là người thừa kế ngai vàng, Thái tử Suk Lam. Thái tử đến trước mặt cha, đan ngón tay thi lễ."bẩm phụ hoàng, con đã gặp tri phủ của thành phố, họ nói đoàn tàu của Hoàng thúc Toa đã đi qua đây cách đây hơn một tuần, đúng như lịch trình và không có gì đáng chú ý hay không được nhắc đến trong các bản báo cáo." Thái tử Lam nói"ừm... vậy còn tình hình Fon Chu thế nào, Lam?" Hoàng đế Tu trả lời mắt vẫn không rời cái biển nước mênh mông trước mặt."vẫn yên tĩnh ạ. Lúc này thì mệnh lệnh của phụ hoàng vẫn có tác dụng." Thái tử Lam nói.Hoàng đế Tu gật gù rồi ra lệnh cho tàu nhổ neo tiếp tục lên đường. Chỉ năm phút sau, những mái chèo từ từ đưa con tàu rời xa bến ra đến vùng nước mở, rồi những cánh buồm xếp từ từ leo lên đỉnh của bốn cột buồm, và căng lên hứng đầy gió. Hoàng đế Tu vẫn ngồi đó trên mũi tàu, trầm ngâm nhìn mặt nước mênh mông, lo lắng về số phận của người em trai đang mất tích, lo sợ điều tệ nhất có thể xảy ra, nhưng không chỉ có thế thôi, người còn lo lắng cho những nỗ lực suốt hai năm qua của mình có thể đổ sông đổ biển nếu không tìm ra đoàn người của Thân vương Suk Toa.Thái tử Lam nhìn cha mình trầm ngâm, lo lắng mà chẳng biết nói gì, bởi những ý nghĩ về trường hợp tồi tệ nhất đã quanh quẩn trong đầu thái tử từ trước cuộc tiềm kiếm này bắt đầu. Nếu điều tệ nhất thực sự xảy ra với đoàn người của Thân vương Suk Toa, e rằng việc đó có thể khiến Bách Niên Chiến kéo dài thêm. Bởi thế mà, chính tay Hoàng đế Tu đã đính thân cùng người con trai đi tìm đoàn sứ giả mất tích của Thân vương Toa. Bách Niên Chiến, một cuộc xung đột đã kéo dài được hơn một trăm năm nay giữ liên minh Tiên Nhân – Người Lùn, Long Nhân – Người Hạ, và Người Orc, gây ra bao chết chóc, tan thương và vô vàn tội ác từ cả ba phe. Cuộc chiến dần đi vào thế đình trệ, và cả ba phe liên tục giao chiến, hi sinh biết bao sinh mạng của binh sĩ, nhưng không có phe nào giành được thế thượng phong. Cách dây hai năm, sau bao tháng ngày chiến sự định trệ, phe Long Nhân và Người Hạ, do Varlann dẫn đầu đã giành một chiến thắng lớn trong cuộc vây hãm thành phố Schivelon của Tiên Nhân ở rừng Lục Bảo nhờ một loại phép thuật mới. Với vũ khí mới ấy thế bế tắc bị phá vỡ, cán cân sức mạnh nghiêng về phía liên minh Long Nhân và Người Hạ, không những thế nó còn khiến cho những Người Orc phải e dè. Với phép thuật mới ấy, Hoàng đế Tu có thể dễ dàng quét sạch mọi kẻ địch nào trên chiến trường nhưng lạ kì thay ông ta đã không làm thế. Thay vào đó, Hoàng đế Tu và người con trai thứ Suk Lam, cùng một nữ tướng ở phía Tiên Nhân tên là Derthelin ra sức kêu gọi cả ba phe đình chiến và tổ chức một cuộc hòa đàm đế lập lại hòa bình trên lục địa Varlaurea. Sau hai năm, cuộc đàm phán hòa bình cuối cùng cũng được tổ chức tại Marieron, một thành bang trung lập của Người Thượng, và Thân vương Suk Toa được chọn làm sứ giả đại diện cho Varlann. Nhưng sau khi đoàn người của Thân vương Suk Toa lên đường đi dự hội nghị hòa bình được khoảng hơn ba tuần thì đột nhiên biến mất, những con bồ câu đưa thư, báo cáo tình hình của đoàn sứ giả trên những trạm họ sẽ đi qua trên lộ trình để đến nơi tổ chức đàm phán, đột nhiên không bay đến kinh thành Fon Chu nữa. Sau khi Varlann bắt liên lạc với phía Tiên Nhân thông qua Tướng quân Derthelin, thì phía Tiên Nhân nói rằng họ vẫn chưa gặp được đoàn của Thân vương Suk Toa. Triều đình Varlann náo động lên về việc này, những người không mấy ủng hộ việc nghị hòa cho rằng Thân vương Suk Toa có thể đã bị ám hại bởi phe Tiên Nhân, và cố gắng thuyết phục Hoàng đế Tu phải đáp trả thích đáng. Ngày bắt đầu hòa đàm thì đang đến gần, thế là Hoàng đế Tu đành phải đích thân giải quyết việc này. Ông ra một mệnh lệnh tuyệt đối cho bá quan trong triều rằng quân đội của Varlann sẽ giữ nguyên vị trí, tuyệt không được có một chút động thái nào mà không có sự chấp thuận của ông, rồi cùng con trai thứ, là Thái tử Suk lam lên đường đi theo lộ trình của Thân vương Toa để tìm đoàn người mất tích.Suốt một tuần qua, họ đi theo lộ trình định sẵn của đoàn sứ giả và dò hỏi dọc đường nhưng không nghe thấy gì bất thường, hay có gì mà những bản báo cáo lộ trình đã gửi về Fon Chu không nhắc tới. Sau một ngày giương buồm ngược dòng sông, họ đến thành Than Hua, một thành phố nhỏ nằm bên bờ hồ Kao Ren và cũng là nơi mà bản báo cáo lộ trình cuối cùng được gửi về. Sau khi gặp tri phủ của thành phố, họ biết rằng đoàn sứ giả của Thân vương Toa có đi qua và nghỉ chân ở Than Hua vào một tuần trước, nhưng thị trưởng nói rằng đoàn sứ giả của Thân vương Toa đã phải đổi lộ trình khi họ chuẩn bị rời Than Hua để đến điểm dừng tiếp theo, thành Lui Tsuy ở phía bắc hồ Kao Ren, thay vì đi đường thủy để băng qua hồ, thì họ phải chuyển sang đường bộ do một cơn bão lớn đang hoành hành trên hồ.Đường bộ từ Than Hua đến Lui Tsuy, đi dọc bờ hồ và băng qua đoạn cuối của dãy Tar'veen đông, thông qua một con đèo khá là hiểm trở, có thể Thân vương Toa đã gặp phải điều gì khi băng đèo chăng? Với manh mối mới họ mau chóng đổi lột trình vào sáng hôm sau. Hoàng đế Tu cùng Thái tử Lam và 100 Cẩm Xưởng Vệ sẽ theo lộ trình mới của họ là một con đường đất đi dọc bờ hồ Kao Ren, con đường vô cùng vắng vẻ, vì đi đường thủy băng qua hồ vẫn là tiện lợi hơn cả nên chẳng mấy ai buồn sử dụng con đường này và nó cũng không được bảo quản hay bảo trì gì nhiều, khiến con đường xuống cấp và hư hỏng nặng, những vụ lở đất chẳng ai dọn dẹp, những thân cây đổ và những ổ gà to gần bằng một cái xe kéo nằm rải rác dọc con đường. Khiến cho đoàn tìm kiếm của Hoàng đế Tu tiến chậm chạp. Dọc con đường cũng rất ít làng mạc hay dân cư gì, nên họ cũng chẳng hỏi han được thông tin. Họ đi liên tục cả ngày, dò xét xung quanh tìm dấu hiệu của đoàn người mất tích. Khi gần đến buổi chiều, đoàn tìm kiếm dừng lại trước một thân cây lớn bị đổ nằm bên lề đường, lý do họ dừng lại là vì cảnh giành mồi huyên náo giữa một bầy chim kền kền Tuves lưng đen và một bầy quạ cổ trắng, những con kền kền to lớn đang ngấu nghiến một cái xác chết nằm trong một đám cỏ ngay giữa con đường, chốc chốc lại quay ra hét lớn, dang cặp cách to cùng một cái vuốt nhỏ ở đầu cánh ra để xua đuổi lũ quạ đang chực thó một vài mảnh thịt. Hoàng đế Tu và Thái tử Lam cùng các Cẩm Xưởng Vệ nhận ra cái xác đang bị xâu xé bởi lũ ăn xác thối kia là xác người. Những Cẩm Xưởng Vệ mau chóng nhảy xuống velelis và xua lũ chim đi, khi những Cẩm Xưởng Vệ làm thế, Thái tử Lam nhận ra một điều lạ lùng về lũ chim ăn xác ấy. Thường thì khi thấy người đến chúng sẽ dáo dát bay đi, nhưng lũ quạ và những con kền kền Tuves này thì không, chúng đi loạn choạng như bị say, một số con chạy loanh quanh như gà rồi ngã vật ra chết, có con thì cứ kêu quang quác, giang hờ cặp cánh ra và xoay mòng mòng tại chỗ liên tục như bị điên, con thì hung hăng chống trả những Cẩm Xưởng Vệ và buộc họ phải đâm giáo giết chúng.Sau một lúc vất vả đuổi lũ chim đi, họ đến xem xét cái xác. Cái xác là nam giới, mặc một bộ giao lĩnh lụa, màu xanh lá sẫm, xác đã bắt đầu thối rữa, bốc mùi tử khí nồng nặc, và bị xâu xé đến mức không thể nhận dạng, một số chỗ chỉ còn trơ xương trắng. Nhưng dựa trên quần áo của cái xác và một tấm thẻ bài nhỏ bằng đồng giắt ở thắt lưng thì họ có thể khẳng định đây là một quan cố vấn đi theo đoàn sứ giả. Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Tại sao cái xác chết này lại ở đây? Những người còn lại trong đoàn đâu? Và nguyên do tử vong của người này là gì? Họ cố gắng xem xét những gì còn sót lại của cái xác để tìm vài câu trả lời. Nhưng với tình trạng hiện giờ của cái xác, thì việc đó khó hơn cả mò kim đáy bể. Mươi phút sau, họ nhanh chóng chôn cất những gì còn lại của cái xác và đắp một nắm mồ không tên cho kẻ xấu số, rồi tiếp tục lên đường.Họ tiếp tục đi trong hai ngày, đến chiều ngày thứ ba, đoàn tìm kiếm đến trước một ngã ba giữa con đường chính và một con đường đất hướng về phía tây bắc. Bỗng một người phụ nữ trẻ xuất hiện từ con đường đất ấy đi về phía họ, lên tiếng chào. Cô gái chừng 25 đến 30 tuổi, ăn mặc như một thôn nữ bình thường, tóc búi cao, khuôn mặt bầu bĩnh dễ nhìn. Người bình thường nhìn thấy sẽ nghĩ cô gái chỉ là một thôn nữ bình thường, nhưng cô ta lại làm cho Thái tử Lam cảm thấy khó chịu, bởi cái giọng nói đều đều vô cảm của cô ta. Sau khi các Cẩm Xưởng Vệ tùy tùng xưng danh tính của Hoàng đế Tu và Thái tử Lam, cô ta không tỏ ra chút ngạc nhiên nào, rồi cuối chào với một vẻ mặt bình thản, như thể chuyện gặp hoàng đế và thái tử ở giữa một nơi hoang vắng là chuyện cơm bữa vậy."này, cô thôn nữ, trẫm hỏi ngươi. Cách đây khoảng một tuần cô có thấy một đoàn xe của triều đình đi qua đây không?" Hoàng đế Tu hỏi cô ta."khải bẩm, Hoàng thượng, thảo dân có nhìn thấy một đoàn xe của triều đình cách đây năm ngày, họ đã đi qua và nghỉ chân tại thôn của thảo dân ạ." Cô ta nói với một cái giọng đều đều kì lạ."thật thế sao? Vậy ngươi có thấy đoàn xe có gì bất thường không?" Hoàng đế Tu nói."thảo dân không biết, bệ hạ có thể hỏi các bô lão." Cô ta trả lời "lúc chúng ta đến đây, có nhìn thấy một xác chết nằm trên đường, trông có vẻ là người của triều đình, ngươi có biết gì về việc ấy không?" Thái tử Lam hỏi"không." Cô ta trả lời cộc lốc với cái giọng đều đều, và một ánh nhìn vô hồn, làm Thái tử Lam càng cảm thấy khó chịu về cô ta. Cái ánh mắt vô hồn ấy của cô ta làm tóc gáy của thái tử muốn dựng hết cả lên.Thấy trời cũng đã về chiều, mặt trời đỏ au chỉ còn cách đường chân trời chừng một gang tay, Hoàng đế Tu quyết định sẽ vào thôn nghỉ chân đêm nay và hỏi chuyện những bô lão trong thôn, rồi bảo cô ta dẫn đường. Nhưng Thái tử Lam đến gần cha mình thì thầm "phụ hoàng, con thấy ta cứ hạ trại ở đây qua đêm cũng được, đến sáng mai hãy vào thôn." Thái tử nói mắt vẫn liếc chừng cô thôn nữ."hử? tại sao?" Hoàng đế hỏi."ơ... bẩm phụ hoàng, chỉ là... cô ta... có cái gì đó từ cô ta làm con có cảm giác không ổn." Thái tử nói"không ổn... không ổn là thế nào? Ý con là sao? Cô ta chỉ là một thôn nữ thôi mà." Hoàng đế Tu cau mày khó hiểu"chỉ là... cái cách nói chuyện của cô ta... làm con thấy không yên." Thái tử gãi sừng nói"ừm... trẫm đồng ý là cách nói chuyện của cô ta có vẻ lạ nhưng đấy đâu có gì phải đáng lo? Con suy nghĩ thái quá rồi đấy. Hơn nữa trẫm cũng muốn tìm hiểu thêm thông tin về chú con càng sớm càng tốt, tình hình lúc này bắt buộc phải vậy." Hoàng đế Tu nói rồi thúc velelis đi theo cô thôn nữ. Thái tử Lam đành phải đi theo đoàn người cố gạt cái cảm giác kì lạ của mình đi.Chừng mười phút đi theo con đường đất về phía tây, và băng qua một ngọn đồi thấp, họ nhìn thấy tán lá xanh um của một cái cây lớn dần hiện lên từ sau đỉnh của ngọn đồi và chẳng mấy chốc sau đó là một ngôi làng nhỏ có chừng 30 – 40 căn hộ, nằm vây xung quanh cái cây. Cái cây đó trông có vẻ rất già, nhìn từ xa Thái tử Lam ước chừng thân cây cao hơn 80 lia, đường kính thân to hơn cả một số ngôi nhà trong làng, tán của nó tỏa ra một vùng rộng lớn, phủ bóng lên toàn bộ ngôi làng, với một số cành to, mọc thấp là là gần mặt đất. Vây xung quanh ngôi làng là một hàng tre dày, khua xào xạc trong gió, có tác dụng như tường rào. Ở phía đông nam là cái cổng chính của làng. Nhìn cái cây, Thái tử Lam khẽ quay sang một Cẩm Xưởng Vệ đi cạnh hỏi liệu anh ta có biết cái cây khổng lồ ấy là cây gì không. Người Cẩm Xưởng Vệ nheo mắt nhìn một hồi rồi đoán đấy có thể là một cây Xê Phĩ Đà, nhưng anh ta nói mình chưa thấy cây Xê Phĩ Đà nào lại to như vậy. Khi qua khỏi ngọn đồi và đi qua khu đất canh tác xung quanh ngôi làng, Thái tử Lam lấy làm lạ vô cùng, khi thấy ruộng đất cỏ dại mọc um tùm lẫn với lúa, như thể những thửa ruộng này đang được canh tác giữa chừng, mạ đã gieo xong nhưng sau đó không ai chăm sóc ruộng nữa trong một thời gian dài, để mặc cho cỏ dại mọc lấn xuống ruộng. Thấy thế, Thái tử Lam tò mò buộc miệng hỏi cô thôn nữa."này cô kia, sao ruộng lúa của làng lại để cỏ dại mọc um tùm không ai chăm sóc thế?" Cô thôn nữ vẫn rảo bước bình thản, không thèm liếc nhìn lấy những thửa ruộng, trả lời "thưa, ruộng đó bỏ hoang từ lâu không ai dùng ạ." Cô ta trả lời như thế, nhưng khi đi qua một thửa ruộng khác, Thái tử Lam cũng nhìn thấy tình trạng tương tự. Thật chất, tất cả những thửa ruộng họ đi qua đều như thế cả, cỏ dại mọc um tùm lẫn với những cây lúa trĩu hạt vàng óng. Thời điểm này trong năm là lúc bắt đầu vụ thu hoạch. Thế mà từ khi đi từ đỉnh ngọn đồi xuống, Thái tử tuyệt không nhìn thấy một thửa ruộng nào đang được thu hoạch, hay những đụn rơm thường thấy chất quanh ruộng vào mùa thu hoạch.Một lúc sau, họ đi qua cổng làng , cái cổng xây kiểu ba lối, hình vòm, với lối chính, ở giữa cao và rộng hơn hai cổng phụ ở hai bên, kiểu cổng điển hình của làng mạc ở Varlann. Cái cổng xây bằng tre có sẵn, trông khá là èo ọp, vài chỗ hư hỏng và không được sửa chửa, bảo quản gì trong một thời gian dài, nó cứ đong đưa nhẹ theo từng cơn gió mạnh, kêu kèn kẹt như một khung cửa với bản lề gỉ sét, làm Thái tử Lam có cảm giác nó sẽ đổ ụp xuống đầu họ bất kì lúc nào. Không khí trong ngôi làng cũng chả làm Thái tử Lam cảm thấy khá hơn, Thái tử Lam có thể nghe rõ những Cẩm Xưởng Vệ thì thầm với nhau. "làng xã gì mà im lặng như tờ thế nhỉ?", "dân làng này làm tôi tự nhiên nổi hết cả da gà lên." Họ nói. Phải, không khí trong làng im lặng như tờ, không có tiếng chó sủa, không tiếng gà gáy, không có tiếng trẻ con đùa giỡn, không gì cả, chỉ có tiếng gió lùa và tiếng xào xạc của rặng tre khua theo gió. Những ngôi nhà trong làng cũng tối om, không ánh đèn, không có khói bốc ra từ những ống khói. Ngôi làng im lặng như một ngôi làng ma, bị bỏ hoang lâu năm vậy. Đặc biệt là dân làng, những dân làng cũng kì lạ như chính ngôi làng vậy, từ khi Thái tử Lam cùng cha mình và các Cẩm Xưởng Vệ đi vào cổng, cả nhóm nhìn thấy một vài dân làng đứng ngoài hiên nhà của họ, một số khác thì đứng trong những khung cửa sổ nửa tối nửa sáng dưới ánh chiều tà, họ đứng im như thể mình là một bước tượng, cả người lớn lẫn trẻ nít, chầm chậm quay đầu nhìn theo nhóm người với cặp mắt đờ đẫn vô hồn. Rồi khi cô thôn nữ dẫn họ đi về phía đình làng, thì trước mặt Thái tử Lam, ở một bãi cỏ rộng xung quanh gốc cây Xê Phĩ Đà khổng lồ ấy có ba dân làng đang ngồi ở bãi cỏ, họ ngồi im bất động, co chân trước ngực, khoanh tay đặt lên gối, ngửa mặt nhìn chằm chằm tán lá của cây.Lúc này, cả Hoàng đế Tu cũng bắt đầu thấy khó chịu bởi cái cảm giác rùng rợn của ngôi làng này. Khuôn mặt ông lúc này nổi rõ sự lo lắng, bồn chồn. Ông trao đổi một cái nhìn với con trai thể hiện sư quan ngại của mình, bỗng cô thôn nữ lên tiếng."chúng ta đến rồi, mời bệ hạ vào trong đình, các bô lão đang chờ."Họ xuống velelis, và bước về phía ngôi đình của làng. Theo văn hóa làng xã của Varlann thì đình làng là một tòa nhà chung của làng được dùng cho những việc chung của cộng đồng dân cư như hội họp, bàn bạc những chuyện hệ trọng trong làng, ngoài ra còn là nơi để tổ chức lễ lạc quan trọng và là nơi đặt bàn thờ linh vật bảo hộ làng. Ngôi đình nằm sát vào gốc của cây Xê Phĩ Đà khổng lồ, tòa nhà có hình chữ nhật, dài khoảng 15 lia và rộng chừng 7 lia, mái cong khá cao lợp ngói vảy cá, cột đình sơn đỏ, xỉn màu và bong tróc, hai đầu của đình xây tường gạch. Cái đình trông tồi tàn và bẩn thỉu, bên trong khá tối, nhưng dưới ánh chiều tà Thái tử Lam có thể thấy có người đang đứng chờ bên trong. Khi đặt chân vào ngôi đình tối, một nhóm 5 – 6 bô lão trong làng quỳ xuống chào Hoàng đế Tu và Thái tử Lam."bình thân, trẫm ở đây cũng là vì công vụ cấp bách không cần mất thời gian câu nệ lễ tiết." Hoàng đế Tu nói.Những bô lão đồng thanh tạ ơn hoàng đến với cái giọng đều đều vô cảm, rồi đứng lên."trẫm được biết, cách đây một tuần có một đoàn người của triều đình đi qua đây và nghỉ đêm tại làng, các vị lão niên liệu có biết thông tin gì về họ không? Các vị hãy nói thật rõ ràng, dù là chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng không được bỏ qua, việc này có liên quan đến chuyện quốc gia đại sự." Hoàng đế Tu nóiMột ông lão chừng 60 tuổi, râu ba chỏm trắng dài tới ngực, và một khuôn mặt dài nhăn nheo hốc hác, bước tới trước Hoàng đế Tu, đan ngón tay vái chào rồi nói bằng một cái giọng đều đều."bẩm thánh thượng, quả là có một đoàn người của triều đình đi qua và nghỉ đêm tại làng cách đây một tuần, sau khi nghỉ qua đêm họ khởi hành đi tiếp lên phía bắc, chúng thảo dân không thấy có gì bất thường xảy ra cả." "không có gì bất thường? lúc trên đường đến đây chúng ta có tìm thấy một xác chết của một người thuộc đoàn sứ của triều đình, xác chết chỉ cách làng các ngươi chừng 30 kelia về phía nam, các ngươi không biết gì hết sao?" Thái tử Lam nói"có thể họ gặp phải chuyện gì đấy sau khi đi khỏi làng chăng?" ông lão đó nói. "chúng thảo dân thật không hay biết gì về chuyện xác chết hay chuyện gì đã xảy ra với đoàn người của triều đình sau khi họ đi khỏi làng cả."Hoàng đế Tu thở dài chán nản vì lại đụng vào thêm một ngõ cụt nữa, ông ngồi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói sáng sớm mai họ sẽ tiếp tục lên đường tìm kiếm tiếp, và lệnh cho những người trong làng chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho hai cha con mình và tùy tùng. Những bô lão nói họ sẽ cho chuẩn bị một bữa cơm thôn quê đạm bạc khoản đãi hoàng đế, thái tử và các tùy tùng. Trong lúc chờ họ chuẩn bị phòng và nấu nướng, Thái tử Lam cùng hai Cẩm Xưởng Vệ đi dạo quanh làng cho giãn gân cốt sau ba ngày rong ruổi trên lưng velelis. Cái không khí yên tĩnh của ngôi làng này vẫn làm Thái tử Lam rờn rợn tóc gáy, khi đi ra khỏi đình làng ngài rảo bước đến gần cái cây Xê Phĩ Đà khổng lồ ấy. Khi tiến đến gần trảng cỏ quanh gốc cây, ngài vẫn thấy những dân làng ngồi nhìn tán lá cây mà mình thấy lúc ban nãy. Tò mò, Thái tử Lam tới gần một thanh niên trẻ chừng tầm tuổi mình, thử bắt chuyện. Khi Thái tử Lam đến gần anh ta không phản ứng gì, như thể anh ta quá chú tâm vào cái mình đang nhìn trên tán cây mà không còn hay biết gì xung quanh cả. Thấy thanh niên ấy không quỳ lạy thi lễ khi thấy Thái tử đến gần, một Cẩm Xưởng Vệ định lên tiếng mắng anh ta vì sự vô lễ thì Thái tử ngăn lại, rồi từ tốn tiến đến cạnh anh ta."ngươi đang xem cái gì mà chăm chú thế? Có gì ở trên cây à?" Thái tử Lam hỏi, rồi ngước lên nhìn theo hướng của anh ta. Tất cả những gì Thái tử Lam thấy chỉ là cành lá um tùm của cái cây khổng lồ, khua xào xạc trong gió. Thái tử quét tầm mắt khắp tán lá rồi tới thân cây khổng lồ. Nhưng chẳng có gì đáng chú ý cả, những người này đang nhìn cái gì thế nhỉ? Gã thanh niên vẫn ngồi đó im lặng, vẫn nhìn chằm chằm cái thứ mà chỉ có gã ta và hai người kia có thể nhìn thấy, không hề để ý đến sự hiện diện của Thái tử Lam. Bất giác, Thái tử vẫy vẫy tay trước mặt gã ta, nhưng gã vẫn không phản ứng gì, thất vọng và càng lúc càng cảm thấy rùng rợn bởi những người này. Thái tử Lam để mặc họ, đi về phía gốc cây Xê Phĩ Đà, và trầm trồ cái kích cỡ và vẻ kỳ vĩ của cái cây khổng lồ đó. Khi ngài chạm tay vào thân cây, ngài bỗng cảm thấy một cảm giác kì lạ sởn gai ốc mà không có một lời lẽ nào trong bất cứ ngôn ngữ nào có thể diễn tả được, cái cảm giác kì lạ chạy từ những đầu ngón tay và lan ra khắp cơ thể như dòng điện, không những thế Thái tử Lam còn có cảm giác, một cảm giác thoáng qua trong một khắc ngắn ngủi, cảm giác như có ai đó vừa thì thầm cái gì đó bên tai mình. Ngài rút vội tay lại, sửng sốt, quay sang hai Cẩm Xưởng Vệ đi cùng hỏi họ vừa nói gì chăng, hai Cẩm Xưởng Vệ ngơ ngác rồi trả lời rằng từ nãy đến giờ họ không có mở miệng nói lời nào. Thái tử Lam cảm thấy quái lạ vô cùng, rõ ràng là trong một khắc ngắn, ngài đúng là có nghe tiếng ai đó thì thầm bên tai. Thái tử xoa xoa đầu ngón tai vào nhau, tự hỏi liệu vừa rồi mình chỉ tưởng tượng chăng? Rồi một cái gì đó lọt vào khóe mắt của thái tử, ngài quay lại thì thấy người phụ nữ trung niên ngồi nhìn tán lá của cái cây ban nãy, bây giờ bà ta đang nhìn ngài chằm chằm với một ánh mắt vô hồn ghê rợn. Và một chốc sau, Thái tử Lam nhận ra là không chỉ có bà ta thôi, gã thanh niên ban nãy ngài cố bắt chuyện và người đàn ông đứng tuổi ngồi ở một góc xa của bãi cỏ, giờ đã quay đầu lại nhìn ngài chằm chằm. Họ chỉ ngồi đó, không hề đổi tư thế lúc đầu, nhìn thái tử với cặp mắt đờ đẫn vô hồn của mình. Ánh nhìn của họ làm Thái tử Lam nổi hết cả da gà, ngài cảm thấy từ ánh mắt của họ, có một mối đe dọa mơ hồ nào đó đang dần dần len lỏi vào tâm trí mình, khơi gợi lên những nỗi sợ ban sơ nhất trong tâm hồn mình.Bị những cặp mắt đờ đẫn vô hồn ấy của những dân làng làm khó chịu, Thái tử Lam mau chóng bỏ đi nơi khác."ghừ...ừ...ừ... ghê chết đi được, mấy người làng này cứ như là bị ma ám hay sao ấy." một trong hai Cẩm Xưởng Vệ tháp tùng Thái tử Lam rùng mình khi họ rảo bước qua một ngõ vắng."Thái tử, thần cảm thấy cái làng này có gì đó mờ ám và ma quái vô cùng, chúng ta không nên đi riêng lẽ thế này, ta nên quay lại chỗ bệ hạ thì hơn." Một Cẩm Xưởng Vệ khác lên tiến lo lắng."ta cũng cảm thấy vậy, ngay từ đầu ta đã cảm thấy có gì đó bất thường khi chúng ta gặp cô thôn nữ đó." Thái tử Lam nói "này các ngươi có thấy kì lạ không? Từ khi chúng ta vào làng đến lúc đến đình làng, chúng ta đều đi cùng cái cô thôn nữ đó, và chúng ta cũng chả thấy cô ta nói chuyện hay báo cho ai chạy vào trong làng để báo tin cho các bô lão cả, sao những bô lão đó lại biết là chúng ta đến mà chờ sẵn trong..." Thái tử Lam chưa nói hết câu, thì ngay trước mắt ngài một người đàn ông bất thình lình xuất hiện từ một ngách hẹp. Người đàn ông tuổi tầm 30, thân thể cường tráng, cơ bắp rắn chắn, ông ta không mặc gì ngoài một cái khố vải, và một đôi giày đen. Tóc ông ta xõa ra bù xù, dài tới giữa lưng, ông ta đứng ngay giữa ngõ hướng cặp mắt đờ đẫn vô hồn, lún sâu trong hốc mắc, nhìn chằm chằm Thái tử Lam và hai hộ vệ. Ông ta đứng đấy bất động trong chốc lát, bỗng khuôn mặt của ông giật giật, đầu ông ta căng cứng và khẽ lúc lắc, nhưng thể có một cái gì đó trong ông ta đang đấu tranh dữ dội để chui ra."r... r... r... ra... ra khỏi đây..." ông ta thều thào một cách khó nhọc, nghe như là tiếng rên rỉ hấp hối của một con thú đang trút những hơi thở cuối cùng, Thái tử Lam cảm thấy cặp mắt ông ta bỗng trở nên sống động trong giây lát khi ông ra cố gắng nói những lời đó. Sau những lời thều thào đó, ông ta tiếp tục lẩm bẩm những lời vô nghĩa, rồi ôm lấy đầu mình, vặn vẹo đầu qua lại rồi ngửa lên trời, khuôn mặt ông ta nhăn nhúm lại như thể đang chịu đựng một cơn đau khủng khiếp nào đó, còn những ngón tay thì bấu mạnh vào da thịt như muốn xé toạt da mặt mình ra."ngươi không sao chứ?" Thái tử Lam hỏi và bước lại gần ông ra. Bất ngờ, gã đàn ông đó chồm tới chộp lấy cổ áo Thái Tử Lam, áp sát khuôn mặt của ông ta vào mặt thái tử, hai Cẩm Xưởng Vệ vừa định rút kiếm can thiệp thì Thái tử Lam giơ tay ngăn họ lại. Mắt ông ta đảo quanh trong hốc mắt lún sâu một cách điên loạn, miệng phập phồng theo từng tiếng thở phì phò. Ông ta thều thào một cách kích động. "ngh... nghe ... nghe thấy không... nghe thấy không?" ông ta im lặng trong chút lát, cặp mắt vẫn đảo quanh một cách loạn trí. "nghe thấy gì?" Thái tử Lam hỏi."nghe thấy không?... các Cựu Thần... các Cựu Thần đang thì thầm... họ thì thầm... họ muốn..." ông ta thều thào"Cựu Thần? thì thầm gì? Muốn gì?" Thái tử Lam thắc mắc.Ông ta nhắm nghiềm mắt lại, không mặt nhăn nhúm như thể ông ta lại đang phải chịu đựng một cơn đau khủng khiếp nào đấy. Ông ta loạng choạng bước lùi lại, hai tay lại ôm lấy đầu, lắc lư thân mình qua lại, khe khẽ rên."này, này, ngươi không sao chứ? Ý ngươi là gì?" Thái tử Lam nóiRồi đột nhiên, ông ta trở nên bất động, buông thỏng hai tay xuống, mặt ngửa lên trời, ông ta cứ đứng như thế cả phút, thi thoảng phát ra những tiếng thở thều thào. Một lúc sau, ông ta hạ đầu xuống, nhìn chằm chằm Thái tử Lam với cặp mắt đờ đẫn vô hồn, cùng một nụ cười quái gở trên mặt, rồi chầm chậm quay đi, chui vào trong cái nghách hẹp mà ông ta xuất hiện. Thái tử Lam tò mò đi theo ông ta, cái nghách nhỏ xíu, tối om, nằm giữa hai bước từng ẩm mốc và phủ rêu, vừa khít cho một người đi qua. Sau một lúc luồn lách trong cái nghách hẹp, Thái tử Lam đi vào một khoảng trống nằm giữa bốn ngôi nhà, người đàn ông đó đi đến một cách cửa gỗ nằm phía trái của khoảng trống và đẩy cửa đi vào trong.Cách cửa gỗ dẫn vào một căn phòng nhỏ, và một cái cửa sập ở cuối phòng, hai bên căn phòng là một loạt móc sắt treo những cái đèn lồng. Phía sau cái cửa sập đó là ánh đèn lồng le lói hắt ra từ khe hở của những tấm ván cửa. Thái tử Lam nhóm ba cái đèn lồng bằng một phép thuật đơn giản rồi cùng hai Cẩm Xưởng Vệ kéo cửa sập ra. Dưới cửa sập là một cầu thang bằng đá, dẫn sâu xuống đất khoảng 4 đến 5 lia, Thái tử vẫn nhìn thấy có ánh đèn lồng mờ mờ ở phía cuối cầu thang và bóng người đàn ông đó đang bước đi phía dưới. Họ tiến xuống cầu thang, và đến một đường hầm hẹp. Đường hầm dốc thoai thoải xuống và được chống đỡ bởi những cây gỗ cách mỗi 3 đến 4 lia, rộng hơn một chút so với cái nghách hẹp ban nãy nhưng cũng chỉ đủ cho một người đi, lúc này Thái tử Lam đã mấy dấu người đàn ông ấy, ánh sáng của cái đèn lồng của ông ta đã mất hút trong cái bóng tối dày đặc của đường hầm. phía trước đường hầm tối om làm Thái tử Lam không rõ nó dẫn theo hướng nào, nhưng thái tử đoán nó dẫn ngược lại so với hướng mình đã đi khi bám theo người đàn ông đó. Một trong hai Cẩm Xưởng Vệ lên tiếng quan ngại, nhưng Thái tử Lam vẫn dấn bước đi tiếp. Họ đi theo đường hầm độ chừng năm, mười phút, thì đến một hang động lớn, Thái tử Lam không thể ước lượng được cái hang rộng chừng bao nhiêu, bởi nó chỉ được thắp sáng một cách yếu ớt bởi vài cái đèn lồng treo trên những cột gỗ xếp thành hình bán nguyệt ở gần cuối hang. Những cái đèn lồng tỏa sáng yếu ớt, cố chống chọi lại cái bóng tối đặc quánh trong hang, chúng chiếu sáng một cái bệ đá nằm ngay giữa vòng cột. Cùng hai Cẩm Xưởng Vệ, Thái tử Lam đến gần cái bệ đá đó, khu vực này trông như là một kiểu đền thờ nào đấy. Chừng vài bước chân trước bệ đá là một cái hồ nhỏ với những cái rễ cây to gấp 5 – 6 lần cột nhà nằm nửa chìm nửa nổi trong nước hồ. Thái tử Lam đoán có thể những cái rễ khổng lồ ấy thuộc về cái cây Xê Phĩ Đà khổng lồ mà họ thấy lúc trước.Khi Thái tử Lam đến gần cái hồ thì nhận ra mình đã sai, cái hồ không có nước mà đúng hơn là nó chứa một thứ dung dịch kì lạ màu xám như tro bếp, trông có vẻ sền sệt, nhìn cái thứ chất lỏng đó bỗng một cảm giác bất an dâng trào trong tâm trí Thái tử Lam. Một Cẩm Xưởng Vệ bước tới gần mép hồ và giơ đèn lồng của anh ta về phía trước, ánh đèn lồng của anh ta chạy dọc mặt hồ đến một cái rễ cây lớn nằm ngay giữa hồ và trước sự kinh ngạc của cả ba người. Ánh đèn của người Cẩm Xưởng Vệ chiếu sáng một xác chết teo tóp, khô quắc, chìm nửa người trong thứ dung dịch màu xám và bị bao phủ bởi mạng lưới rễ phụ của cái rễ chính khổng lồ ấy. Sau vài giây trấn tĩnh thì họ nhận ra rằng cái xác đó đang mặc cái áo choàng vàng của Cẩm Xưởng Vệ, không chỉ có thế, lác đác trong hồ cũng có một vài xác như thế, một số ăn mặc như Cẩm Xưởng Vệ, một số ăn mặc như mệnh quan triều đình. Ngoài ra nằm ngay giữa cái hồ nhỏ ấy là một vật trông như một cái quách bằng đá, bị bao phủ bởi rễ cây. Cái quách dài chừng 1lia7, được chạm trỗ những kí tự kì lạ, đã mòn theo thời gian và Thái tử không nhìn rõ được hình thù của chúng.Ba người chưa hết ngạc nhiên thì bỗng từ sau lưng họ, một vài bóng đen xuất hiện từ bóng tối của cái hang, lặng lẽ tiến về phía họ."nghe thấy không?" một bóng đen lên tiếng.Giật mình vì giọng nói, Thái tử Lam quay ngoắt lại và nhận ra một gương mặt quen thuộc. Đứng đó, ngay rìa ánh sáng của những cột đèn lồng là một nhóm người, Thái tử Lam thấy khoảng chừng 10 người đang đứng ở rìa của vùng chiếu sáng của những cái cột đèn lồng, nhưng phía sau họ thì chìm trong bóng tối nên có thể còn có hơn thế nữa. Ba người đàn ông bước tới từ trong đám đông, một trung niên và hai người còn lại thì khá trẻ tuổi chừng 20 đến 30, người đàn ông trung niên để râu ba chỏm dài chừng một gang tay, khuôn mặt hơi dài và hốc hác, mắt lún sâu và ánh mắt đờ đẫn, mặc một bộ giao lĩnh đỏ. Thái tử Lam nhận ra ngay đấy là Thân vương Suk Toa. Hai người còn lại, một người thì đang mặc võ phục của Cẩm Xưởng Vệ, còn người kia thì chỉ là dân trong làng."hoàng thúc? Là chú thật sao? Sao chú lại ở đây?" Thái tử Lam thắc mắc.Hoàng thân Suk Toa, không trả lời, hướng đôi mắt đờ đẫn vô hồn nhìn người cháu, khuôn mặt cứng đờ không biểu cảm của ông ta trông như một cái mặt nạ được thắp sáng yếu ớt bởi những cái đèn lồng, tỏa ra một vẻ ma quái rùn rợn vô cùng. Thân vương Suk Toa chầm chầm bước tới trước Thái tử Lam."Lam đấy à? Con có nghe thấy không?" Thân vương Suk Toa nói với cái giọng đều đều "ngh... nghe thấy gì ạ? Thưa hoàng thúc?" Thái tử Lam nhíu mày trả lời."các cựu thần... các cựu thần đang thì thầm... họ thì thầm... họ muốn..." Thân vương Suk Toa nói."muốn?" Thái tử Lam cảm thấy lo ngại trước hành vi của chú mình, một nỗi sợ hãi mơ hồ từ từ dâng lên trong tâm trí thái tử.Thân vương Suk Toa đứng trước mặt Thái tử Lam, ông ta đứng bất động chừng vài giây, rồi bất ngờ chộp lấy cổ áo Thái tử Lam. "con, Lam à, họ muốn con." Ông ta dí sát mặt mình vào mặt Thái tử Lam, nói với một nụ cười quái đản, toét đến tận mang tai trên mặt. Rồi Thân vương Toa cứ như thế nắm chặt cổ áo cháu mình, từ từ bước tới ép Thái tử Lam lùi lại và đi về phía cái hồ, vừa đi ông ta vừa lẩm bẩm với cái giọng đều đều rợn tóc gáy "họ muốn con.", mặc cho Thái tử Lam bảo ông ta buông mình ra. Thấy chuyện trở nên quái lạ hai Cẩm Xưởng Vệ đi cùng Thái tử Lam vừa định can thiệp thì người Cẩm Xưởng Vệ của Thân vương Toa và người dân làng xông đến xô mạnh, làm cả hai người ngã xuống cái hồ có dung dịch màu xám sền sệt ấy, và điều kì lạ là nó không hề làm quần áo họ ướt, hai Cẩm Xưởng Vệ ấy đứng dậy phủi những giọt chất lỏng màu xám khỏi mặt và tay mình, ngơ ngác một lúc vì không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, mắng mỏ hai kẻ vừa xô mình xuống hồ, nhưng đột nhiên một trong hai người Cẩm Xưởng Vệ thốt lên một tiếng như thể anh ta vừa nhìn thấy một cái gì đấy làm anh ta bất ngờ, rồi trở nên im lặng, mặt anh ta trở nên đờ đẫn trong chốc lát, rồi sau đó nhăn nhúm lại, trở nên trắng bệt, anh ta nghiến răng kèn kẹt, đưa tay ôm đầu, thân hình run bần bật, rồi anh ta gào lên "làm nó ngưng đi, làm nó ngưng đi." Rồi gục xuống, tắt thở. Thái tử Lam và người Cẩm Xưởng Vệ còn lại chưa hết bàng hoàng, thì trước mặt họ một trong những cái rễ cây khổng lồ từ từ vươn đến chỗ người Cẩm Xưởng Vệ vừa gục chết, và bao bọc lấy xác anh ta bằng những rễ nhỏ hơn. Thấy thế người Cẩm Xưởng Vệ còn lại kinh hãi nhảy khỏi hồ, rút kiếm sẵn sàng chống trả hai kẻ vừa xô mình xuống hồ. Nhưng người Cẩm Xưởng Vệ của Thân vương Toa và người dân làng chỉ đứng đó nhìn anh ta với cặp mắt vô hồn của họ."thật đáng tiếc, anh ta không chịu nghe họ." Thân vương Toa nói vẫn với cái nụ cười quái đản trên môi"tiếc? hoàng thúc vừa nói gì vậy? chú bị làm sao thế?" Thái tử Lam nói "bỏ con ra." Nhưng Thân vương Toa vẫn cứ nắm lấy cổ áo Thái tử Lam và kéo thái tử về phía cái hồ ấy. Người Cẩm Xưởng Vệ còn lại của thái tử liền xông đến giúp Thái tử Lam đẩy Thân Vương Toa ra, anh ta đứng chắn giữa hai người và khi giơ kiếm lên chĩa về phía Thân vương Toa, nhằm buộc ông ta giữa khoảng cách. Bỗng nhiên cơ thể anh ta run lên nhè nhẹ, khuôn mặt anh ta co giật liên hồi, rồi anh ta thả thanh kiếm trên tay mình ra rồi còng người xuống ôm lấy đầu mình, rên khe khẽ như người đang lên cơn sốt."này ngươi không sao chứ?" Thái tử Lam hỏi người Cẩm Xưởng Vệ. Nhưng anh ta không phản ứng gì mà cứ ôm đầu rên khe khẽ "ngừng đi, làm ơn, ai đó làm nó ngừng đi." Anh ta cứ như thế độ chừng một phút rồi lăn ra đất, cuộn người lại trong tư thế bào thai, rên ư ử."tốt, tốt, con thấy không Lam, anh ta đã nghe họ, sớm thôi con cũng sẽ nghe họ." Nói đoạn ông ta lại chồm tới, giơ tay định chộp lấy cổ áo Thái tử Lam lần nữa. Nhưng Thái tử Lam nhanh chóng chộp lấy cổ tay ông ta và quật ông ta xuống đất. Thấy vậy, hai Cẩm Xưởng Vệ của Thân vương Toa cùng những người đang đứng trong bóng tối kia liền ào vào để áp chế Thái tử Lam. Từ trong bóng tối họ lao vào, trong cái đám đông hung hăn đó có đến vài chục dân làng, ngoài ra còn có cả Cẩm Xưởng Vệ cùng một số quan lại triều đình. Thái tử Lam nhanh chóng chạy vào bóng tối, thật sự thì với khả năng phép thuật mạnh mẽ của mình, thì vài chục dân làng tay không tất sắt chẳng là vấn đề gì quá khó khăn với ngài. Nhưng Thái tử Lam không hiểu thật sự chuyện gì đang xảy ra với họ và đặc biệt là người chú của mình, nên Thái tử Lam nghĩ tốt nhất là tìm đường ra khỏi cái hang và báo tin cho cha mình. Sau một lúc mò mẫm trong cái bóng tối dày đặc ấy cùng những kẻ điên đang đuổi sát phía sau. Cuối cùng, Thái tử Lam cũng tìm được một đường hầm khác dẫn lên mặt đất. Cái đường hầm chạy dốc lên một đoạn ngắn thì dừng ở một cái thang tre, Thái tử Lam nhanh chóng phóng mình lên thang, khi nghe thấy tiếng bước chân rầm rập của những kẻ đuổi theo mình vọng đến gần trong bóng tối. Cái thang lên cao độ chừng 5 – 6 lia, thì đến một cái cửa sập. Thái tử Lam húc thử vào cái cửa thì nhận ra nó không khóa, nhưng bị một vật nặng đè lên ở phía trên. Thấy vậy Thái tử Lam liền dùng tâm thuật để đánh bật cánh cửa sập ra, và chui ra ngoài. Khi Thái tử Lam vừa ló đầu ra khỏi cái cửa sập thì một bóng người đang đứng trước cái cửa sập, đâm kiếm đến, nhằm ngay vào mặt thái tử. Nhưng may mắn thay mũi kiếm đã dừng lại khi chỉ còn cách mặt Thái Tử Lam vài liami."Lam? Là con đấy à?" Hoàng đế Tu nói, khi nhận ra cái đầu vừa ló ra khỏi cửa sập là con trai mình.Thái tử Lam nhanh chóng chui ra khỏi đường hầm, rồi mau chóng dùng phép thuật niêm phong cái cửa sập lại, vừa đúng lúc một tiếng "huỵch" vang lên từ sau cửa sập, bởi những kẻ đang truy đuổi mình. Thái tử Lam nhìn quanh, thì thấy mình đang ở trong đình làng, trên sàn nhà la liệt xác chết của những lão niên và một số dân làng khác, một số Cẩm Xưởng Vệ đi cùng Hoàng đế Tu thì bị thương. Những cánh cửa và cửa sổ của đình đã được đóng kín và chèn lại bằng bàn ghế và những vật dụng trong đình. Những tiếng rầm rầm liên tục vang lên, bởi những dân làng ở bên ngoài húc vào cửa tìm cách vào trong đình."phụ hoàng, chuyện gì xảy ra ở đây vậy? phụ hoàng không sao chứ?" Thái tử Lam hỏi"trẫm không sao, những dân làng đột nhiên trở nên hung hãn và tấn công chúng ta, buộc Cẩm Xưởng Vệ phải ra tay." Hoàng đế Tu nói "còn con, con đã đi đâu vậy? làm ta lo quá. Tại sao con lại chui từ cái lỗ đó lên thế?" Vậy là Thái từ Lam nhanh chóng kể lại cuộc chạm trán kì quái ban nãy của mình."vậy là Toa và đoàn sứ giả thật sự đang ở đây? Và nó đã cố ném con vào cái hồ kì lạ đó? Thế nghĩa là sao? Trẫm không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa?" Hoàng đế Tu bần thần trước những thông tin vừa nghe từ con trai."phụ hoàng, thật sự con cũng không rõ lắm, nhưng... con nghĩ... Hoàng thúc Toa không còn là chính mình nữa rồi. Và những thứ con nhìn thấy dưới cái hang động đó có thể chính là nguyên nhân của những việc này." Thái tử Lam nói. "con nghĩ... có thể chính cái thứ dung dịch màu xám ấy đã làm dân làng này thành ra như vậy chăng? Và khi hoàng thúc cùng đoàn sứ, nghỉ chân ở cái làng này đã nhiễm phải cái thứ ấy mà trở nên như thế."Bỗng những tiếng đập cửa ngừng lại và một phút im lặng trôi qua, bất ngờ mặt đất bắt đầu rung chuyển nhè nhẹ như có động đất, và phát ra những tiếng kẽo kẹt. Sự rung chuyển và những âm thanh kẽo kẹt ấy xảy ra khoảng vài phút thì dừng lại, im lặng lại bao trùm bầu không khí. Thái tử Lam đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra thì bỗng một tiếng "uỳnh" lớn vang lên ngay trên đầu mình, một cái rễ cây khổng lồ vừa đâm xuyên qua mái đình khiến bụi bay mù mịt khắp nơi, tiếp đến lại thêm một cái rễ khổng lồ nữa chui lên từ dưới chân bức tường gạch của ngôi đình, phát hủy bức tường và nhanh chóng vươn vào phía trong đình đánh đổ mọi cây cột mà nó chạm phải, khiến gạch ngói và những thanh xà nhà đổ ập xuống đầu những người đang cố thủ trong đình làng.Một lúc sau, Thái tử Lam tỉnh dậy bởi một tiếng gào thê lương của một người đàn ông, sau vài giây định thần lại thì Thái tử Lam nhận ra mình đang bị trói chặt vào cái rễ cây khổng lồ bởi một đám rễ nhánh, ngay bên cạnh thái tử là Hoàng đế Tu, ông ấy hoàn toàn bất tỉnh, và với một vết thương đang chảy máu đầm đìa trên đầu. Thái tử Lam nhìn quanh thì thấy những Cẩm Xưởng Vệ sống sót sau vụ đổ nhà đều chịu chung số phận với mình và bị trói chặt bởi rễ cây. Và tiếng gào ban nãy Thái tử Lam nghe thấy là của một Cẩm Xưởng Vệ đang bị trói bới rễ cây, Thân vương Toa, dân làng, và những người thuộc đoàn sứ đang đứng quanh người lính tội nghiệp, cơ thể anh ta cơ giật dữ dội, mắt anh trợn ngược vào trong hốc mắt, miệng rên rỉ "làm nó ngừng đi.". Vài phút sau anh ta gục mặt sang một bên và tắt thở, thấy anh ta đã chết đám người đó quay sang một Cẩm Xưởng Vệ khác bị trói ngay cạnh người lính xấu số kia. Họ ép anh ta mở miệng rồi đổ một ít chất lỏng màu xám ấy từ trong một cái vò vào miệng anh ta, mặc cho anh ta van xin tha mạng. Người lính thở gấp trong căng thẳng chờ đợi số phận thê lương sắp ập xuống đầu mình, khuôn mặt anh ta, mồ hôi chảy thành từng dòng cuốn theo lớp bụi bám trên mặt anh ta, làm khuôn mặt anh ta trông như một bức tranh trừu tượng. Chẳng mấy chốc sau, anh ta bắt đầu co giật dữ dội, anh ta gào liên tục "im đi, im đi, im đi", mắt anh ta trợn ngược lên, khuôn mặt trắng bệch ra ngửa lên trời, anh ta nghiến răng kèn kẹt và rên rỉ trong chốc lát thì trở nên im lặng. Người Cẩm Xưởng Vệ giờ ngồi im như tượng không còn phản ứng gì nữa, và khuôn mặt trở nên đờ đẫn. Nhận thấy, lại có thêm một kẻ xấu số gia nhập hàng ngũ của mình, đám người điên ấy mỉm cười một cách quái đản.Bọn họ lại quay sang nạn nhân tiếp theo, chả mấy chốc thì cũng sẽ tới lượt cha con Thái tử Lam. Nhưng bị trói chặt thế này Thái tử Lam không thể chống cự gì được, vậy nên thái tử chỉ còn cách sử dụng sức mạnh của dòng máu rồng thừa hưởng từ mẹ mình. Thái tử Lam nhắm mắt lại tập trung và khơi dậy quyền năng của dòng máu rồng chảy trong huyết quản của mình, vài giây sau mắt thái tử chuyển sang trắng toát và cơ thể thái tử dần biến đổi. Quần áo Thái tử Lam rách toạt ra cùng với những dây rễ khi cơ thể thái tử trở nên khổng lồ và dài ra. Chỉ vài phút sau, từ một chàng trai trẻ, Thái tử Lam đã hóa thành một thủy long uy nghi dài gần trăm lia, với một cái bờm đen và cặp sừng oai vệ, những cái vảy xanh như ngọc bích sáng bóng dưới ánh trăng, cứng như đá phủ khắp cơ thể. Tiếng gầm của Thái tử Lam trong dạng rồng, vang rền như sấm động, vọng khắp một góc trời, một kẻ bình thường khi thấy nghe thấy tiếng gầm đấy, thì đã thất kinh hồn vía mà chạy bán sống bán chết, nhưng những kẻ điên kia thì vẫn cứ nhìn thái tử với cặp mắt vô hồn của họ. Với những cái vuốt khổng lồ sắc lẹm của mình Thái tử Lam dễ dàng nhổ đứt đoạn rễ đang trói cha mình và những Cẩm Xưởng Vệ. Với một chân trước nắm chặt đoạn rễ, Thái tử Lam cuối đầu rồng xuống những đám người điên kia và thở mạnh, gió từ mũi thái tử như một cơn cuồng phong hất bay tất thảy lũ người điên ấy cùng cái thứ chất lỏng ma quái của họ ra một khoảng xa. Khi Thái tử Lam nhún người chuẩn bị bay lên khỏi mặt đất thì bỗng một cái rễ lớn khác trồi từ dưới đất lên quấn chặt lấy chân phải sau của thái tử ngăn người thoát thân. Nhưng lúc này, Thái tử Lam đang ở dạng rồng, một cái rễ cây chả là cái gì quá khó nhằn với thái tử cả. Với chân trái sau, thái tử dễ dàng vặn gãy đoạn rễ, rồi người quay sang cái cây Xê Phĩ Đà khổng lồ ấy mà thổi lửa vào thân cây và tán cây. Chả mấy chốc thì toàn bộ cái cây ma quái ấy bốc cháy ngùn ngụt như một cây đuốc khổng lồ, thắp sáng một vùng rộng lớn. Sức nóng tỏa ra từ ngọn lửa như muốn nung chảy mọi thứ xung quanh, tàn lửa thì bay khắp nơi trong không khí, trông như những con đom đóm của thảm họa, chúng bay vào những ngôi nhà lân cận, khiến những ngôi nhà bắt lửa và chả mấy chống cả ngôi làng cũng chìm trong ngọi lửa hung hãn. Thái tử Lam nhanh chóng nhún người bay đi, cùng với đoạn rễ có những người sống sót nắm chặt trong tay, bỏ lại phía sau cái biển lửa ấy và những kẻ điên đang cuống cuồng tìm cách dập lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro