NHỮNG TÔNG ĐỒ CỦA OCHWESI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Câu chuyện bắt đầu vào năm thứ hai mươi ba, Long đế Suk Lam trị vì.

Đêm ấy, tại kinh thành Fon Chu của đế chế Varlann trời mưa tầm tã, những hạt mưa lách tách rơi trên những con đường lát đá, nghe như tiếng đãi gạo. Từng cơn gió thổi lành lạnh len lõi qua những dãy nhà yên tĩnh, đường phố chìm trong màn đêm dày đặc, bốn bề chẳng có gì ngoài tiếng mưa rơi, thi thoảng vang lên tiếng bước chân và ánh đèn lồng của những tuần binh đang đi tuần đêm. Trời đã về khuya và mọi cư dân trong thành đều đã nằm rúc trong chăn ấm nệm êm và những giấc mộng của riêng mình. Trên một con đường vắng vẻ, sau khi nhóm tuần binh đã đi qua, từ trong bóng tối của một ngõ hẹp xuất hiện một người bí ẩn. Người bí ẩn lầm lũi rảo bước dưới những hạt mưa, trên thân người đó khoác một cái áo tơi đi mưa, nhưng cái áo tơi đấy rõ là quá nhỏ so với thân hình cao lớn của người bí ẩn ấy, khiến nửa thân dưới của người bí ẩn ướt sũng nước. Khuông mặt của người bí ẩn ấy, ẩn sau tấm màng che của cái nón mây rộng vành. Bên dưới lớp áo tơi là một cái áo choàng đen dài lấm lem bùn đất, che kín người bí ẩn từ đầu đến chân, thi thoảng chỉ lộ ra mũi của đôi ủng da mỗi khi người bí ẩn ấy rảo bước. Người bí ẩn vẫn lầm lũi đi, đôi lúc dừng lại và nép mình vào những góc tối để tránh con mắt của những tuần binh. Một lúc sau, người bí ẩn dừng bước trước cổng của một biệt phủ rộng lớn có tường ngói bao quanh, hai bên cánh cổng lớn có đôi tượng chó đá gác cửa. Người bí ẩn đứng đấy trong im lặng nhìn chằm chằm tấm bảng lớn treo trên cánh cổng được chiếu sáng bởi hai cái đèn lồng treo ở hai bên, để chắc rằng mình đến đúng nơi. Một lúc sau, từ trong cái áo choàng, người bí ẩn rút ra một cây dao nhỏ, rồi bước đến trước cánh cổng gỗ của biệt phủ ấy. Trên cánh cổng, người bí ẩn cẩn thận dùng dao khắc lên nó một biểu tượng, và bên dưới cái biểu tượng ấy là một con số "5" viết bằng chữ của Người Hạ. Khi người bí ẩn đó đang hoàn tất những nét khắc cuối cùng, thì từ phía sau, một nhóm tuần binh đi đến, thấy kẻ lạ ăn mặt khả nghi đang lúi cúi trước cổng. Một tuần binh lên tiếng cảnh báo, thấy kẻ khả nghi không thèm đếm xỉa đến lời mình anh ta tiến tới chộp lấy tay người bí ẩn ấy, người tuần binh vừa định áp chế người bí ẩn ấy thì bị hất sang một bên và lăn tròn trên mặt đất chỉ với một cái quật tay nhẹ của người bí ẩn. Thấy kẻ lạ mặt chống cự, nhóm tuần binh liền thổi tù và báo động, rồi vây lấy người bí ẩn. Người bí ẩn đó hoàn tất việc mình đến để làm, xong rồi quay lại nhìn những kẻ đang vây quanh mình một lúc. Rồi chỉ với một cái nhún chân nhẹ, người bí ẩn dễ dàng nhảy qua đầu những tuần binh đang vây quanh mình và bỏ chạy vào màn đêm với một tốc độ khó tin.

Nghe tiếng ồn ào giữa đêm hôm khuya khoắt, những gia nhân của biệt phủ đó liền ra xem xét chuyện gì đang xảy ra và thông báo với chủ nhân của họ về chuyện vừa xảy ra, khi chủ nhân của biệt phủ ấy nhìn thấy biểu tượng và con số 5 ấy, khuôn mặt ông ta biến sắc, ông ta không nói gì, chỉ nhìn biểu tượng ấy với ánh mắt tràn đầy sự lo lắng. Khi những gia nhân lay gọi ông ta, ông ta giật mình dứt khỏi những suy nghĩ của mình rồi chỉ đơn giản ra lệnh cho những gia nhân thay cánh cổng khác ngay lập tức, và bỏ vào trong nhà.

Sau khi cánh cửa được thay, thì đến sáng ngày kia, khi gia nhân trong biệt phủ thức giấc thì phát hiện rằng cái biểu tượng đó lại được vẽ lên cánh cửa mới, cùng con số bốn viết bên dưới. Nhưng vị trí vẽ thì lại khác, cái biểu tượng cùng con số được vẽ ở mặt trong của cánh cửa. Đều này có nghĩa là có kẻ đã leo qua tường ngói bên ngoài để vẽ biểu tượng đó vào đêm hôm qua. Người chủ biệt phủ hay chuyện lại càng trở nên lo lắng và căng thẳng. Ông ta lệnh cho gia nhân mau mau xóa nó đi, rồi ông ta bỏ đi đâu cả ngày không ai biết và chỉ về nhà khi trời tối hẳn.

Rồi vào đêm ngày tiếp theo, các gia nhân trong biệt phủ phát hiện một kẻ đột nhập cao lớn, ước chừng có thể cao đến 2 lia đội mũ mây vành rộng với màng che mặt đang lúi cúi trước thềm cửa của khu nhà tiếp khách. Khi họ lên tiếng báo động thì kẻ đột nhập lập tức bay lên nóc nhà chỉ với một cú nhảy, và mất hút trong màng đêm, để lại phía sau cái biểu tượng ấy cùng con số 3, được vẽ trên thềm cửa.

Những vụ việc kì lạ ấy nhanh chóng lan đến tai của người dân trong kinh thành, và lời đồn đoán mau chóng bùng lên như lửa bén rơm khô. Người thì bảo có thể chủ nhân của biệt phủ ấy chắc là đã đắc tội với một băng đảng nào đấy, và giờ chúng ra tay đe dọa. Lại có người nói, có thể chủ nhân của biệt phủ ấy có dính líu với một giáo phái bí mật nào đó. Lời đồn cứ thế lan từ miệng người này đến tai người kia, biến hóa muôn hình vạn trạng và chẳng mấy chốc tin đồn vọng đến hoàng cung và tới tai Long đế Suk Lam, làm người chú ý. Nếu tin đồn này chỉ nói về một ai đó bình thường thì nó đã không làm Hoàng đế Lam chú ý đến vậy, nhưng nhân vật chính của những tin đồn này lại là Thân vương Suk Nin, người anh cùng cha khác mẹ với Hoàng đế Lam. Vì thế đến sáng ngày thứ ba, Hoàng đế Lam đã thân chinh đến tư dinh của Thân vương Suk Nin thăm hỏi anh mình, và cũng để tìm hiểu về những vụ việc vừa qua.

"được hoàng thượng thân chinh đế thăm hỏi, thần thật lấy làm hân hạnh." Thân vương Suk Nin, cùng hai người vợ và bốn đứa con cúi đầu thi lễ

"hoàng huynh đừng nói thế, trẫm thân là phận em nhưng vì việc triều chính bận bịu mà không mấy khi đến thăm hỏi huynh thường xuyên, thật cũng có lỗi. Hy vọng sức khỏe của huynh và gia đình vẫn tốt" Hoàng đế Lam nói.

"thần và gia đình vẫn mạnh khỏe, cảm tạ bê hạ lưu tâm." Thân vương Suk Nin nói.

"hoàng huynh trẫm biết huynh rất thích thưởng rượu ngon, nên hôm nay trẫm có mang theo một vài vò rượu vàng thượng hạng được tặng bởi sứ giả của Chihan." Hoàng đế Lam nói, rồi ra hiệu cho người hầu lấy một bình rượu bằng sứ trắng, tô vẽ phong cảnh hoa lá và núi non bằng men xanh ở trong thùng ra, đưa cho anh mình.

"đây chả phải là rượu vàng vùng Jah Nan trứ danh của Chihan đây sao, thần xin tạ long ân." Thân vương Suk Nin săm soi bình rượu trên tay.

"ấy đừng làm thế hoàng huynh, một bình rượu thì có đáng gì, chúng ta đều là anh em cả, huynh chớ khách sáo." Hoàng đế Lam nói đỡ anh mình dậy.

"bệ hạ, rượu ngon không nên uống một mình, sao chúng ta không ra ngoài hoa viên cùng thưởng rượu quý nhỉ, thần sẽ sai gia nhân chuẩn bị vài món nhắm rượu." Thân vương Suk Nin nói.

"ý kiến hay, phiền huynh vậy" Hoàng đế Lam nói. Rồi hai anh em họ đi ra khu vườn trong biệt phủ của Thân vương Suk Nin để thưởng rượu, sau một lúc uống rượu hàn huyên. Hoàng đế Lam đề cập đến những tin đồn mình nghe được.

"hoàng huynh, trẫm có chuyện này muốn hỏi. Mong huynh không thấy phiền."

"bệ hạ cứ hỏi?" Thân vương Suk Nin nói.

"chẳng là mấy ngày nay, trẫm có nghe về việc có kẻ lạ, nhân lúc tối trời, năm lần bảy lượt đột nhập vào tư dinh của huynh và có hành động phá hoại, chẳng hay thực hư ra sao?" Hoàng đế Lam hỏi.

"ờ...bẩm bệ hạ... chuyện đó... quả là có xảy ra, nhưng... à... chỉ có một lần duy nhất vào 3 đêm trước, chỉ là... lũ du thủ du thực, vô công rồi nghề nào đấy dùng dao khắc bậy lên cánh cổng trước thôi, làm gì có chuyện đột nhập năm lần bảy lượt như lời đồn thổi." Thân vương Suk Nin lúng túng nói, sắc mặt thay đổi, khóe miệng ông ta giật nhè nhẹ vài cái khi nghe Hoàng đế Lam nhắc đến lời đồn về những vụ đột nhập, cố giấu sự căng thẳng trong giọng nói của mình.

"hoàng huynh sao thế? Sắc mặt huynh đột nhiên tái đi, huynh cảm thấy không khỏe à?" Hoàng đế Lam hỏi

"ừ... không có gì, thôi đừng nhắc đến những chuyện đó nữa, nào uống đi." Thân vương Suk Nin uống cạn ly rượu của mình, rồi ông ta chuyển sang đề tài khác. Đến chiều, Hoàng đế Lam chào từ biệt anh mình trở về cung nhưng vẫn cảm thấy phản ứng của anh mình có gì đó kì lạ khi nghe nhắc đến những vụ đột nhập.

Đến ngày tiếp theo sau buổi thăm hỏi ấy của Hoàng đế Lam, tin về một vụ đột nhập mới lại đồn khắp kinh thành, và lần này đã có vài người đã bị thương khi cố bắt kẻ đột nhập. Lấy làm lạ vì những tin đồn Lần này Hoàng đế Lam sai con trai của mình, Thái tử Tua đến tư dinh của Thân vương Suk Nin, hỏi han. Đến giữa trưa, Thái tử Tua trở về cung và báo lại rằng mình không gặp được Thân vương Suk Nin, rồi kể lại những gì mình nghe ngóng được từ hai người vợ của Thân vương Suk Nin.

"sao? Hoàng huynh đi mất từ sáng, không ai rõ là đi đâu à." Hoàng đế Lam ngạc nhiên.

"vâng, thưa phụ hoàng, hai vị phu nhân nói sau khi thức dậy và biết biệt phủ của mình lại vừa bị đột nhập. Hoàng bá trở nên bồn chồn lo lắng vô cùng, và tự nhốt mình trong thư phòng chừng một giờ, rồi sau đó thắng yên cho Velelis đi đâu mất, không đem theo người hầu gì chỉ mang một cái túi vải nhỏ theo. Hơn nữa con còn nghe chuyện rất kì lạ từ hai phu nhân của Hoàng bá." Thái tử Tua nói

"nói trẫm nghe." Hoàng đế Lam nói

"thưa phụ hoàng, theo con nghe kể thì những vụ đột nhập theo lời đồn là có thật, vào đêm bốn ngày trước có kẻ đã khắc một biểu tượng lạ và một con số "5" vào cánh cổng chính. Sau đó, cứ sau mỗi đêm là những biểu tượng đó lại xuất hiện bên trong dinh cùng những con số "4", và sau đó nữa là "3", và vào đêm hôm qua, một kẻ đột nhập đang vẽ cái biểu tượng lạ đó và con số "2" đó lên cửa phòng ngủ của Hoàng bá thì những gia nhân phát hiện ra y, sau một lúc quần thảo thì y đánh bị thương vài gia nhân rồi nhảy lên nóc nhà trốn thoát." Thái tử Tua nói.

"lạ thật, vậy mà hôm qua, khi trẫm đến thăm, hoàng huynh lại kể một chuyện hoàn toàn khác và có phản ứng rất lạ khi trẫm nhắc đến những tin đồn..." Hoàng đế Lam vuốt râu ngẫm nghĩ "Tua, vậy con có biết cái... biểu tượng lạ đó trông ra sao không?"

"bẩm phụ hoàng, con có vẽ lại biểu tượng ấy theo mô tả của những gia nhân đây" Thái tử Tua nói, rồi rút từ túi tay áo ra một mẫu giấy.

Săm soi hình vẽ trên tờ giấy một chút Hoàng đế Lam lẩm bẩm "hừm... trẫm thấy... nó trông như... một con nhện đang nằm giữa cái mạng nhện của nó vậy.... hừm... chuyện này càng lúc càng làm trẫm tò mò rồi. Tua, bây giờ con hãy cho sắp xếp cho một đội Cẩm Xưởng Vệ canh phòng quanh biệt phủ của hoàng huynh, đề phòng kẻ lạ lại đột nhập" Hoàng đế Lam nói rồi một lúc sau ngài đến hậu cung gặp vợ mình, hỏi chuyện về cái biểu tượng lạ mà Thái tử Tua vẽ lại.

Sau khi xem bức vẽ, Nữ hoàng Aucelen đoán đấy có thể là biểu tượng của một Cựu Thần chỉ được thờ phụng bởi Người Orc, tên là Ochwesi (ô-ch-quê-si) thần Nhện của những câu chuyện và sự thông thái trong lời nói. Nghe thấy thế Hoàng đế Lam lại càng thêm tò mò, ngài suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao lại có kẻ năm lần bảy lượt, cất công mạo hiểm đột nhập vào biệt phủ của một quý tộc Varlann chỉ để vẽ bậy? tại sao lại là biểu tượng của một vị thần chỉ được thờ phụng bởi một dân tộc khác? và những con số vẽ cùng biểu tượng có ý nghĩ gì? "5", "4", "3", "2"? liệu đấy là một kiểu đếm ngược chăng? Có thể là kẻ lạ mặt ấy đang đếm ngược một thời hạn nào đó? Và quan trọng nhất là tại sao Thân vương Suk Nin lại giấu chuyện này? Sự bí ẩn của vụ việc làm Hoàng đế Lam không kiềm nổi ham muốn tự tay làm rõ vụ việc bí ẩn này.

Đến ngày hôm sau, Thái tử Tua đến bẩm báo rằng cả đêm hôm qua Thân vương Suk Nin không quay về biệt phủ. Và vào khoảng quá nửa đêm, một kẻ lạ mặt, cao lớn, ăn mặt kín mít bất ngờ xuất hiện trước cổng chính của biệt phủ, trên vai y vác theo một khúc gỗ khá lớn. Y không nói lấy một lời nào, mà bất ngờ phóng khúc gỗ ấy về phía cổng biệt phủ. Kẻ lạ mặt ấy phóng khúc gỗ với một sức mạnh khó tin, khúc gỗ dài hơi 1 lia lao vùn vụt về phía cánh cổng như một ngọn lao, và đánh đổ cả cánh cổng gỗ dày, và trước khi có ai kịp định thần lại thì y mau chóng quay lưng bỏ chạy. Đội Cẩm Xưởng Vệ dù đã cố gắng truy đuổi nhưng vẫn không thể đuổi kịp y, cái thân hình cao lớn của kẻ lạ ấy vô cùng nhanh nhẹn, những Cẩm Xưởng Vệ đuổi theo hắn nói rằng kẻ lạ ấy chạy như thể y là một con Velelis đội lốt người vậy, y càng lúc càng bỏ xa họ rồi y nhảy phốc lên một mái nhà của người dân gần đó và biến mất trong đêm. Và sau đó thì những Cẩm Xưởng Vệ phát hiện ra cái khúc gỗ mà y phóng vào cánh cổng có khắc biểu tượng của Ochwesi và con số "1" ở kế bên.

Nghe thấy thế, Hoàng đế Lam quyết định sẽ tự tay tìm hiểu việc này, ngài lệnh cho Thái tử Tua đưa hai vị phu nhân đến ở tạm thời ở hoàng cung trong đêm nay. Có vẻ phỏng đoán của Hoàng đế Lam về việc kẻ lạ ấy đang đếm ngược số ngày, là đúng. Và vì đêm hôm qua là số "1" vậy thì đêm này sẽ là hạn chót, chắc chắn kẻ lạ ấy sẽ lại đến nữa và ngài sẽ chờ sẵn và "hỏi cho ra nhẽ". Khi ánh nắng chiều buông xuống biệt phủ, mà vẫn không thấy Thân vương Suk Nin trở về. Hoàng đế Lam, không khỏi thắc mắc anh mình đã đi đâu tiếp tục với kế hoạch của mình, tất cả Cẩm Xưởng Vệ sẽ ngưng việc tuần tra vào đêm nay, và mai phục ở trong biệt phủ.

Trời tối, không khí trong biệt phủ yên tĩnh một cái nặng nề, lâu lâu lại vang lên tiếng cho sủa đêm ngoài phố. Bên trong từng căn phòng, phía sau tường cánh cửa của khu nhà khách và khu nhà bếp của biệt phủ đều có Cẩm Xưởng Vệ mai phục. Thời gian chậm rãi trôi qua, khiến những người chờ đợi không khỏi sốt ruột nôn nóng. Việc chờ đợi thế này làm người ta có giác như thời gian đột nhiên chạy chậm lại để trêu ngươi mình. Thấm thoắt cũng tới nửa đêm, nhưng không thấy có động tĩnh gì trong phủ, ngoài tiếng tán lá của những cây đào trong vườn khua xào xạt trong gió. Trong phòng khách của gian nhà giữa cùng 20 Cẩm Xưởng Vệ, Hoàng đế Lam đang đứng giữa phòng, tai dỏng lên nghe nghóng bên ngoài. Bỗng một cái gì đó làm Hoàng đế Lam chú ý, tiếng của những miếng ngói xê dịch nhè nhẹ như có ai đó đang dẫm lên chúng ở trên mái nhà, những Cẩm Xưởng Vệ cũng nghe thấy nhưng Hoàng đế Lam giơ tay bảo họ giữa nguyên vị trí. Nếu đấy là kẻ đột nhập thì Hoàng đế Lam không muốn hắn biết là có mai phục trong biệt phủ quá sớm. Chừng vài phút sau, một tiếng "phịch" của một cái gì đó nặng vừa đáp xuống bãi cỏ. Hoàng đến Lam đi đến bên một cửa sổ hướng ra phía vườn, thì thấy một cái bóng đen cao lớn, đội một cái nón mây rộng vành có màng che đang chậm rãi rảo bước qua khu vườn hướng về phía khu vực phòng ngủ của Thân vương Suk Nin. Lúc này Hoàng đế Lam liền lệnh cho Cẩm Xưởng Vệ lập tức ập ra bủa vây lấy tên đột nhập.

Một tiếng tù và vang lên, lập tức từ phía nhà chính, nhà khách, Cẩm Xưởng Vệ ào vào khu hành lang quanh khu vườn tay lăm lăm vũ khí. Tên đột nhập thấy thế nhưng y vẫn đứng yên như phỗng không có phản ứng gì. Hoàng đế Lam bước ra từ khu nhà giữ, đi đến trước mặt kẻ đột nhập, nhìn thấy Hoàng đế Lam, đầu y khẽ động đậy, như thể y đang săm soi ngài. Dưới ánh đèn lồng của các Cẩm Xưởng Vệ, Hoàng đế Lam vẫn không thể nhìn rõ y là nam hay nữ bởi cái áo choàng và màng che, nhưng y rất cao, cao hơn cả Người Thượng, thậm chí nhỉnh hơn cả Nữ hoàng Aucelen, với cái chiều cao như thế cộng với những việc xảy ra trong những vụ đột nhập, Hoàng đế Lam đoán có thể y là Người Orc.

"ngươi là ai? Tại sao lại năm lần bảy lượt đột nhập biệt phủ của hoàng thân quốc thích? Ngươi muốn gì?" Hoàng đế Lam hỏi.

Đầu của kẻ lạ mặt khẽ cuối chào Hoàng đế Lam rồi một giọng nam ồm ồm phát ra từ sau tấm màng che.

"Hoàng đế của Varlann, xin đừng can dự vào việc của chúng tôi." Gã lạ mặt nói bằng ngôn ngữ chung, vói một cái giọng ngọng nghịu.

"chúng tôi? Vậy ngươi còn có đồng bọn à. Hừm, ngươi đã bị bao vây rồi, còn không mau đầu hàng và khai ra âm mưu cùng những đồng đảng của ngươi." Hoàng đế Lam nói bằng ngôn ngữ chung với hắn.

Gã không trả lời, chỉ im lặng đứng đó, rồi bỗng Hoàng đế Lam cảm nhận được một luồng qigun tỏa ra từ hắn. Hắn đang sử dụng phép thuật, Hoàng đế Lam nhanh chóng khơi dậy qigun trong người sẵn sàng đánh trả. Nhưng không, tên đột nhập không có ý tấn công, hắn bất thình lình phóng vút lên mái của một hành lang gần đó, và men theo mái hành lang chạy về phía tường ngói bên ngoài. Hoàng đế Lam nhanh chóng vận phép thuật và đuổi sát phía sau hắn, ngài rút kiếm lao tới, nhằm ngay vào bắp chân của gã mà đâm. Nhưng gã nhanh nhẹn tránh được, mũi kiếm chỉ đâm qua vạt áo choàng của hắn. Hoàng đế Lam nhanh chóng thuận đà và cắm mũi kiếm xuống mái ngói kìm chặt cái áo choàng của gã. Gã nhanh chóng tháo dây buộc của áo choàng và ném nó về phía Hoàng đế Lam nhằm che mắt ngài. Nhưng Hoàng đế Lam dùng tâm thuật đẩy cái áo choàng lớn sang một bên và tiếp tục bám theo gã. Cả hai đều dùng phép thuật để tăng tốc độ di chuyển của bản thân mình nên khi họ ra khỏi khuôn viên của khu biệt phủ, thì nhóm Cẩm Xưởng Vệ đã bị bỏ lại phía sau.

Gã đột nhập phóng vùn vụt trên mặt đường, lúc thì bẻ ngoặt bất ngờ, nhảy qua tường rào cao của những ngôi nhà dân, khi thì phóng lên mái nhà, nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác, hoặc lẩn vào một góc khuất sau những cái mái nhà lớn cho khuất tầm mắt của Hoàng đế Lam rồi nhảy xuống những con hẻm nhỏ tối om bên dưới, cố gắng cắt đuôi Hoàng đế Lam. Nhưng xúi quẩy thay cho hắn, đêm đó trăng khá sáng nên Hoàng đế Lam vẫn dễ dàng nhìn thấy cái thân hình cao lớn của gã trên và bám sát sau lưng hắn, và từ từ rút ngắn khoảng cách. Thấy kẻ truy đuổi mình đeo bám dai dẳng, gã đột nhập dùng tâm thuật ném bất cứ thứ gì hắn nhìn thấy về phía Hoàng đế Lam hòng làm ngài chậm lại, nhưng chẳng được ích lợi gì vì ngài chỉ đơn giản là dùng tâm thuật gạt những thứ đó qua một bên. Những tiếng lục đục huyên náo của hai người khiến cho một vài nhà dân thức giấc sáng đèn trở lại. Cảnh rượt đuổi kéo dài suốt gần 15 phút, đi từ những con phố trong làng ra khu vực nông nghiệp xung quanh, khi cả hai ra khỏi địa phận của ngôi làng gã đột nhập đột nhiên dừng lại giữ cánh đồng lúa đứng nhìn Hoàng đế Lam qua tấm màng che mặt của cái mũ. Cái dáng người cao lớn của hắn đứng sừng sững giữa biển lúa xào xạt trong gió, trông như ai đó đã trộm một bức tượng trong đền thờ và dùng nó để làm bù nhìn vậy.

"Hoàng đế Varlann, xin ngài đừng can dự vào việc của chúng tôi." Gã đột nhập lại nói

"ngươi liên tục quấy rối, đột nhập và phá hoại tài sản của Thân vương Suk Nin, anh trai ta. Rồi sau đó còn đánh bị thương cho người hầu trong phủ. Vậy mà còn dám giở giọng bảo ta đừng can dự vào à? Các ngươi đang có âm mưu gì?" Hoàng đế Lam hỏi tay lăm lăm kiếm.

"chuyện người hầu bị thương là ngoài ý muốn của chúng tôi. Chúng tôi không hề muốn người ngoài cuộc bị liên lụy, nếu ngài còn tiếp tục can thiệp nữa, thì e rằng chúng tôi khó có thể tiếp tục kiềm chế." Gã đột nhập nói

"cái gì? Ngươi vừa đe dọa ta đấy à?" nói rồi Hoàng đế Lam bất thình lình xông vào, mũi kiếm hướng vào vai hắn. Ngài không có ý định giết gã, chỉ chỉ muốn đả thương gã rồi bắt về tra hỏi.

Gã đột nhập to lớn thế mà uyển chuyển vô cùng, hắn xoay người nghiêng qua trái, dễ dàng tránh mũi kiếm. Nhưng Hoàng đế Lam khéo léo xoay cổ tay một cách điệu nghệ làm mũi kiếm đánh một vòng và hất cái mũ gã đang đội về phía sau. Cái mũ bị hất ra làm lộ khuôn mặt của gã, da hắn có màu xanh lá đặc trưng của Người Orc với cặp mắt màu hổ phách gần như sáng rực lên dưới ánh trăng, môi hắn dày, mũi ngắn to rộng, sống mũi thấp, hàm và cằm vuông vức với những đường nét khuôn mặt góc cạnh, cương nghị trông như một pho tượng.

"ngươi quả nhiên là Orc." Hoàng đế Lam thốt lên. "nói! các ngươi đang âm mưu gì? Định châm ngòi một cuộc chiến với Varlann à? Nếu thế thì ta cũng sẵn sàng đáp ứng?" Hoàng đế Lam chĩa mũi kiếm về phía hắn. Gã chỉ im lặng sửa lại cái mũ.

Bực mình vì sự im lặng của hắn, Hoàng đế Lam định lao vào tấn công tiếp thì từ rặng tre cách họ khoảng 10 lia, một giọng nói trầm, khàn vang lên.

"Hoàng đế của Varlann! xin dừng tay!"

Từ rặng tre ấy, hai bóng đen cao lớn xuất hiện lững thững đi về phía họ. Cả hai kẻ vừa xuất hiện đều ăn mặc kín mít và đội mũ mây rộng vành có màng che như gã đột nhập, người đi trước, tay trái cầm một cây gậy cao đến cổ người đó, đầu gậy có chạm trổ hoa văn hình học và tô vẽ. Người mang gậy bước tới trước mặt Hoàng đế Lam, tháo mũ ra rồi áp bàn tay phải thiếu mất một ngón lên giữa ngực, cúi đầu chào và nở một nụ cười lịch thiệp. Người đó cũng là Orc, và trông lớn tuổi hơn gã đột nhập, mái tóc và bộ râu quai nón xoăn tít màu muối tiêu của ông ta được cắt khá ngắn, khuôn mặt đầy nếp nhăn của một người đã qua tuổi trung niên, quanh đôi mắt màu vàng sáng của ông ta hằn đầy những nếp nhăn của năm tháng, và sâu trong ánh mắt đó hiện lên một sự khôn ngoan thông thái. Bên má phải của ông ta là một vết sẹo dài chạy từ sau cặp môi dày của ông ta tới lỗ tai với một phần dái tai bị cắt mất, chứng tích cho một thời gian bương trải với việc binh đao.

"wajam! Hoàng đế của Varlann, tôi là Kwanjobo, xin thứ lỗi cho lời nói của đồng môn của tôi. Chúng tôi không hề có ác ý với ngài và đế chế của ngài." Người Orc lớn tuổi nói bằng ngôn ngữ chung.

"vậy tại sao các người lạ ở đây? Tại sao lại lặn lội xuống tận phía nam này chỉ để quấy rối anh trai ta?" Hoàng đế Lam hỏi

"đấy không phải là quấy rối, đấy là những lời nhắc nhở, để kẻ đã lấy những thứ thuộc về chúng tôi hãy mau trả những thứ đó về cho cố chủ." Kwanjobo trả lời

"ngươi cáo buộc anh trai là phường trộm cắp à." Hoàng đế Lam hỏi

"chúng tôi đã bắt được kẻ trộm rồi, nhưng không tìm thấy những thứ thuộc về chúng tôi, sau khi tra hỏi kẻ trộm chúng tôi đã biết hắn đã đưa những gì hắn trộm được cho người đã thuê hắn, một thân vương của Varlann. Tất cả những gì chúng tôi muốn là thu hồi lại những thứ đã mất..." ông ta chưa nói hết câu thì từ đằng xa tiếng chó sủa và tiếng bước chân đổ dồn trên con đường đất vọng lại từ phía ngôi làng. Hoàng đế Lam có thể nhìn thấy hàng trăm đốm sáng của những cái đèn lồng đang tiến nhanh về phía đồng lúa.

"xem ra những hầu cận trung thành của ngài đã tới. Hoàng đế của Varlann, những thứ đã bị lấy cắp là những tạo vật rất nguy hiểm, chúng có thể gây nguy hiểm đến vận mệnh của mọi sinh linh trên lục địa Varlaurea này. Nếu có thể, chúng tôi mong ngài hãy giúp đỡ trong việc thu hồi chúng, còn bằng không xin ngài đừng can dự vào. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại và nhận được sự giúp đỡ của ngài, wabonje!" Kwanjono áp lòng bàn tay lên giữa ngực và cúi chào lần nữa, rồi cả ba Người Orc vận phép thuật và mau chóng phóng vút qua cánh đồng lúa về phía rặng tre và biến mất trong màng đêm.

Sáng hôm sau, Hoàng đế Lam vẫn cảm thấy buổi gặp gỡ tối hôm qua gợi ra thêm nhiều câu hỏi hơn là trả lời. Những gì Kwanjobo nói là thật chăng? Thân vương Suk Nin thật sự đã trộm gì từ họ chăng? Và những thứ bị trộm thật sự nguy hiểm như lời ông ta nói sao? Dù không muốn, nhưng những gì đang xảy ra làm Hoàng đế Lam không thể không tin ông ta. Bởi lúc này Thân vương Suk Nin vẫn bặt vô âm tính, và qua lời kể của hai người vợ của ông ta thì rõ là hành vi của ông ta rất đáng nghi. Ngồi ngẫm nghĩ trong thư phòng một lúc, Hoàng đế Lam quyết định xuất cung và đến biệt phủ của anh mình lần nữa. Lần cuối cùng Thân vương Suk Nin được nhìn thấy là lúc ông ấy tự nhốt mình trong thư phòng, Hoàng đế Lam nghĩ nếu ngài đến đó xem xét có thể sẽ tìm được chút manh mối gì đó chăng.

Sau khi chào xã giao hai người vợ của Thân vương Suk Nin, Hoàng đế Lam đi vào thư phòng của Thân vương Suk Nin tìm kiếm. Căn phòng khá rộng, ngoài cái bàn nằm ngay giữa phòng ra, xung quanh là những hàng kệ gỗ chất đầy sách và những bức tượng nhỏ và những bình gốm để trang trí, bốn bức tường đều có treo tranh thủy mặc và tranh thư pháp, đặc biệt là bức tường đối diện với cái bàn ở giữa phòng, treo một bức tranh thư pháp to đùng với khung bằng đồng chạm trỗ hoa lá, bức tranh cao gần bằng chiều cao của phòng và rộng chừng một lia rưỡi. Hoàng đế Lam xem lướt qua toàn bộ số sách trên kệ nhưng chúng chả có gì đáng chú ý, những bức tượng hay những bình gốm cũng vậy, chẳng có gì đặc biệt cả. Ngài thở dài thất vọng, rảo bước quanh phòng một lúc thì có gì đó trên bức tường treo bức tranh thư pháp to làm ngài chú ý. Bức tranh đó vốn đã được treo ở đấy khá lâu nên nó đã để lại một cái bóng mờ hình vuông trên bức tường khi nó được treo ngay ngắn, và bây giờ nó hơi nghiêng về bên trái và để lộ ra cái bóng. Hoàng đế Lam đến gần bức tranh chăm chú quan sát thì thấy một bông hoa đồng ở hai góc dưới của bức tranh trông có vẻ hơi nhích ra khỏi bề mặt của cái khung, và ngay chỗ góc của cái bóng của bức tranh có một cái lỗ nhỏ. Hoàng đế Lam nhận ra, những họa tiết hoa đồng đó thật ra là một cái ghim chốt để giữ cho bức tranh không xê dịch khỏi vị trí ban đầu nếu bị đẩy, còn trên bức tường thì có những vết trầy nhỏ, dài và cong ở sau cái lỗ nhỏ, thấy thế ngài đẩy thử bức tranh sang trái thì bức tranh từ từ quay. Đẩy tiếp nữa thì bức tranh để lộ ra một cái hốc tường nằm cách mặt đất chừng một cẳng tay, cao vừa đủ cho một người đứng thẳng, rộng một lia và sâu chừng một lia, Hoàng đế Lam đẩy hẳn bức tranh ra và chui vào cái hốc tường, hai bên vách của hốc tường là những hàng kệ, trên kệ là những chiến rổ đựng thư từ, ngài liền lấy hết mọi thức trong hốc ra đặt lên bàn, đứng nhìn những bức thư trên bàn, Hoàng đế Lam cảm thấy một cảm xúc khó chịu đang lan dần trong tâm trí mình, một cảm giác được tạo ra bởi sự pha trộn của sự hào hứng vì tìm thấy một manh mối khả dĩ cho một vụ bí ẩn, của nỗi sợ rằng khi đọc xong những lá thư này thì chúng sẽ làm ngài tan nát cõi lòng, của sự giận dữ về một sự phản bội mơ hồ có thể xảy ra. Ngài thở dài rồi ngồi xuống bàn và bắt đầu đọc những lá thư.

Chừng mười phút sau, Hoàng đế Lam ném lá thư cuối cùng xuống bàn, ngài ngồi đó gục mặt vào bàn tay, mũi ngài dần đỏ lên, sau một tiếng "sụt" ngài lẩm bẩm "mẹ khiếp! Nin, tại sao chứ? Trẫm đối với huynh không bạc, vậy mà huynh...". Giọng Hoàng đế Lam run run, nghèn nghẹn. Những nghi ngờ của Hoàng đế Lam đã trở thành sự thật, Thân vương Suk Nin đang âm mưu tạo phản. Ngồi đấy hồi lâu, ngài vuốt mặt thấm khô hai giọt nước trong mắt bằng tay áo. Ngài ngồi đấy, yên lặng, suy nghĩ, hai bàn tay chắp lại kê lên sống mũi, cặp mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm bức tranh phong thủy lớn trên tường, một ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong tâm trí ngài, ngọn lửa của sự giận dữ, sự giận dữ của một kẻ bị phản bội, bị phản bội bởi chính anh trai mình. Nhưng vẫn có một việc ngài vẫn thấy không hiểu là, những Người Orc có liên quan gì? Hay đúng hơn là những thứ bị đánh cắp từ những Người Orc đó liệu có liên quan gì đến âm mưu tạo phản này? Chuyện này có vẻ Hoàng đế Lam phải hỏi trực tiếp Kwanjobo rồi, nhưng làm thế nào mà người gặp lại họ lần nữa? Ngài ngồi suy nghĩ một lúc rồi thu dọn những lá thư lại bỏ vào trong tay áo, và lẳng lặng quay về cung.

Sau khi về cung, Hoàng đế Lam gọi Thái tử Tua, Nữ hoàng Aucelen, và một vài đại thần mà người chắc chắn là trung thành với mình, rồi thông báo với họ về âm mưu mình vừa phát hiện ra được, cũng những bức thư và cuộc gặp gỡ đêm qua với Kwanjobo.

"bệ hạ, những lá thư này không cho chúng ta biết gì nhiều về quy mô của âm mưu đảo chính này và có bao nhiêu kẻ đang đồng lõa với Thân Vương Suk Nin, tất cả chúng chỉ là thư bàn chuyện của Thân vương và một người tên Hu Xia, và cả vai trò của những Người Orc ấy là thế nào trong vụ việc này vẫn chưa rõ ràng lắm. Lão thần nghĩ chúng ta nên âm thầm điều tra thêm." Đại thần Dun Xuan nói "lúc này, thần nghĩ hãy để Cẩm Xưởng Vệ ngày đêm canh phòng nghiêm ngặt biệt phủ của Thân vương Suk Nin lấy lý do là đề phòng những vụ đột nhập khác. Nhưng là để theo dõi sát sao nhất cử nhất động của gia đình Thân vương Suk Nin."

"bẩm phụ hoàng, theo lá thư gần đây nhất thì Thân vương Suk Nin có thể đang ở thành Mei Lin xin để con đến đó điều tra thêm, nếu Thân vương Suk Nin vẫn đang có mặt ở đó, thì con sẽ theo dõi ông ta sát sao." Thái tử Tua kiến nghị

"bệ hạ, thần thiếp nghĩ người nên liên lạc lại với nhóm Người Orc đó và hỏi rõ hơn về những thứ mà họ đang tìm, thiếp có cảm nghĩ những thứ đó sẽ có liên quan mật thiết đến âm mưu này." Nữ hoàng Aucelen nói.

Nghe những lời kiến nghị của họ Hoàng đế Lam ngẫm nghĩ rồi đồng ý, người còn lệnh cho Đại thần Dun Xuan điều tra thêm về dòng chảy tài chính của Thân vương Suk Nin để tìm hiểu xem có những khoảng chi tiêu mờ ám nào không, từ đó có thể dò ra được danh tính của những đồng lõa của ông ta. Còn về những Người Orc thì Hoàng đế Lam lệnh cho một vài Cẩm Xưởng Vệ cải trang thành thường dân, đi chăn trâu ở những cánh đồng gần nơi ngài đã gặp Kwanjobo đêm qua, vẽ lên thân trâu biểu tượng của Ochwesi và hy vọng Kwanjobo bắt được tín hiệu.

Phương thức của Hoàng đế Lam đã hiệu quả, sáng ngày hôm sau, một Cẩm Xưởng Vệ đến mật báo rằng Kwanjobo sẽ gặp ngài vào nửa đêm tại bìa một khu rừng cách Fon Chu hai giờ cưỡi Velelis về phía nam. Y theo lời hẹn, đêm đó, Hoàng đế Lam cùng mười Cẩm Xưởng Vệ thúc Velelis đi về phía khu rừng và chờ ở bìa rừng cho đến nửa đêm. Gió đêm lành lạnh, ngồi bên đống lửa, nhìn vầng trăng lên cao, Hoàng đế nghĩ ngợi về cái phận làm hoàng đế mới chua chát làm sao, tay nắm càng nhiều quyền lực thì lại càng phải cẩn thận trông trừng sau lưng mình, lúc nào cũng phải cẩn thận với từng cái bóng đen trong đêm. Người anh cả mà ngài kính mến từ nhỏ nay lại âm mưu giết mình, vô vàn những ý nghĩ, những viễn cảnh đen tối chợt ùa vào tâm trí ngài. Sau Thân vương Suk Nin rồi sẽ là ai? Ngài tự hỏi. Trong nỗi buồn ấy ngài bất giác lẩm nhẩm một bài thơ ngắn, mà ngài chợt nghĩ ra, bài thơ nói về cái cô quạnh của một kẻ đội vương miện.

Khi nửa đêm đến, từ những bụi rậm trong rừng một giọng trầm, khàn vang lên. "wajam! Hoàng đế của Varlann." Từ trong những bụi rậm đó Kwanjobo cùng hai đồng môn tiến về phía lửa trại, đứng trước Hoàng đế Lam, họ tháo mũ, áp bàn tay lên ngực cúi chào kính cẩn.

"trái tim tôi thật vui mừng vì cuộc gặp này, xin để tôi giới thiệu lại, như ngài đã biết, tôi là Kwanjobo, các đồng môn còn gọi tôi là "già thông sự"." Nói rồi Kwanjobo quay sang chỉ một Người Orc đang đứng bên phải mình, kẻ mà Hoàng đế Lam nhận ra là kẻ đột nhập lần trước. "đây Ngbambe "ít lời", hẳn ngài đã gặp anh ta." Ngbambe im lặng cúi chào. Rồi Kwanjobo quay sang người đứng bên trái, một Người Orc mặt tròn mũi rộng, với mái tóc quăn xù khá to, trông còn lực lưỡng hơn cả hai người còn lại. "còn đây là Olunwa "tay khỏe"".

"wajam! Hoàng đế của Varlann, rất vinh dự được gặp ngài." Olunwa áp tay lên ngực cúi chào. "xin thứ lỗi cho vụ cái cổng, lúc đó tôi không biết cách nào hơn để truyền tải thông điệp một cách có trọng lượng."

"chúng tôi là những tông đồ của Ochwesi, thần nhện của những câu chuyện và sự thông thái trong lời nói. Rất vinh dự được gặp ngài" Kwanjobo nói, và cả ba người cúi chào lần nữa.

"trẫm cũng vậy." Hoàng đế Lam đan tay chào. "vậy các ngươi lặng lội đường xa đến đển Varlann này là để thu hồi những tạo vật nguy hiểm bị trộm mất bởi anh trai ta, vậy những thứ đó là gì? Chúng nguy hiểm đến mức nào? Liệu trẫm có thể giúp gì?"

"chuyện này không tiện để nhiều người biết, tôi e là tôi chỉ có thể nói cho riêng ngài nghe thôi." Kwanjobo nói nhìn những Cẩm Xưởng Vệ đi cùng hoàng đế.

Hoàng đế Lam ngẫm nghĩ giây lát rồi ra hiệu cho những Cẩm Xưởng Vệ đứng cách khỏi họ một quãng. Khi những Cẩm Xưởng Vệ đi ra một quãng xa, Kwanjobo nói vừa đủ cho bốn người nghe.

"những thứ đã bị mất cắp, là một cái vòng cổ và một cuốn sách." Kwanjobo nói

"chỉ vậy thôi ư?" Hoàng đế Lam nhíu mày khó hiểu

Kwanjobo cười nhẹ nói "chúng không phải chỉ là một cái vòng cổ và một cuốn sách bình thường. Cái vòng đấy là một tạo vật xa xưa, có từ thời các Cựu Thần còn đi giữa nhân gian, nó sở hữu một phép thuật cổ xưa của các Cựu Thần. Kẻ nào sở hữu cái vòng đó có thể thuyết phục bất cứ ai đi theo lý tưởng của mình, còn cuốn sách cổ ấy còn nguy hiểm hơn muôn phần, nó chứa đựng những phép thuật cổ xưa của các Cựu Thần, các bí thuật có thể đánh thức những "Cựu Thần bị ruồng bỏ" khỏi giấc ngủ của họ, và mở đường cho những "Cựu Thần bị ruồng bỏ" đó trở về dương gian. Cũng như chúng tôi, hoàng đế của Varlann, ngài ắt cũng biết rõ câu chuyện về những "Cựu Thần bị ruồng bỏ", về thảm họa mà họ đã gây ra, và điều gì có thể xảy ra nếu họ quay về."

"những... những Cựu Thần bị ruồng bỏ? đấy... chả phải chỉ là truyền thuyết sao?" Hoàng đế Lam bất ngờ, hỏi lại một cách nghi hoặc. Cụm từ đấy làm Hoàng đế Lam rất ngạc nhiên, bởi bất cứ ai ở Varlaurea đều nghĩ rằng đấy chỉ là truyền thuyết từ một thời xa xăm.

Nghe thế Kwanjobo lại cười, để lộ hàm răng đều như bắp và trắng phau như men sứ của ông ta. "Phải, họ có thật, thật như chúng tôi và ngài đây vậy. Sự tồn tại của họ và của những cổ vật ấy cũng là lý do tôi muốn càng ít người biết đến càng tốt. Các tông đồ của Ochwesi đã canh giữ những cổ vật này suốt trăm năm nay trong bí mật nhằm giữ cho những cổ vật quyền năng này khỏi tai mắt của những kẻ tâm địa đen tối. Vậy ngài đã có manh mối gì về chúng chăng?"

Nghe thế, Hoàng đế Lam thuật lại tình hình lúc này và âm mưu của đảo chính của Thân vương Suk Nin. Nghe xong Kwanjobo lắc đầu, thở dài.

"ngai vàng quả là một thứ đáng sợ, nó có thể khiến anh em máu mủ dễ dàng phản bội và chém giết nhau như vậy, tôi xin chia buồn với ngài, Hoàng đế của Varlann. Tôi thấy mọi chuyện đã rõ ràng, anh trai của ngài rõ là muốn sử dụng quyền năng của chiếc vòng cổ của Ochwesi để thuyết phục kẻ khác, tham gia âm mưu đảo chính của mình, và tôi lo sợ rằng ông ta sẽ không chỉ dừng lại ở ngai vàng của Varlann." Kwanjobo nói. "với trái tim nặng trĩu này, tôi phải nói rằng anh trai phải bị ngăn chặn."

"ông không phải lo ngại, ta đã có manh mối về vị trí của anh trai ta, và con trai ta đã đi điều tra manh mối ấy rồi." Hoàng đế Lam nói

"vậy thì thật tốt, nhưng ngài thái tử không hề hay biết mình đang đối mặt với điều gì, chúng ta nên đích thân đến đó cùng trợ giúp ngài thái tử thì sẽ tốt hơn, nếu không e hậu quả sẽ khôn lường." Kwanjobo nói

Hoàng đế Lam đồng ý với nhận định của Kwanjobo. Sau đó, họ hẹn nhau sẽ gặp lại nhau tại cổng đông kinh thành Fon Chu vào sáng sớm mai và lên đừng đến Mei Lin. Sau khi trở về, Hoàng đế Lam thuật lại cuộc gặp nhưng lượt qua chi tiết về cái vòng cổ và cuốn sách, chỉ nói chung chung rằng, Thân vương Suk Nin đã đánh cắp một vật gì đấy từ những Người Orc mà ông ta nghĩ rằng có thể giúp được ông ta trong âm mưu đảo chính này. Nhưng những lời ấy không qua được tai của Nữ Hoàng Aucelen. Khi hai vợ chồng ở riêng với nhau trong hậu cung, Nữ hoàng Aucelen bèn hỏi chồng mình và cuộc gặp với Kwanjobo. Biết không thể giấu gì được khỏi người vợ sắc sảo của mình Hoàng đế Lam lệnh cho người hầu lui hết đi và thuật lại chuyện về những "Cựu Thần bị ruồng bỏ" và chiếc vòng cổ của Ochwesi. Nghe chuyện, Nữ hoàng Aucelen lo lắng vô cùng, và tỏ ý muốn đi cùng chồng đến Mei Lin.

"không, ta muốn nàng ở lại tại kinh đô để trông coi việc triều chính, nàng đừng lo ta hứa sẽ cẩn thận và giữ cho Tua an toàn. Hơn nữa, nếu chuyện trở nên tồi tệ thì ít nhất vẫn còn ai đó ở hậu phương mà ta có thể trông cậy vào." Hoàng đế Lam nói

Nhưng Nữ hoàng Aucelen nhất quyết không đồng ý. "không, không thiếp phải đi cùng chàng, việc đối mặt với một tạo vật của các Cựu Thần là vô cùng nguy hiểm, cần phải có một pháp sư mạnh đi cùng..." Hoàng đế Lam liền giơ tay ngắt lời vợ.

"ý trẫm đã quyết, và nàng cũng không phải lo sợ về việc đó, Kwanjobo và hai đồng môn của ông ta đều là pháp sư, hơn nữa họ đã canh giữ những vật đó suốt trăm năm nay, trẫm chắc họ biết cách đối phó với chúng." Nói rồi người nắm tay vợ "trẫm không muốn sử dụng con bài chủ của mình quá sớm, Mei Lin cách Fon Chu 2 ngày đường, nếu sau 5 ngày mà nàng không nghe thấy tin tức gì từ trẫm thì nàng hãy mau mau đến giải cứu hai cha con trẫm. Ta trông cậy hết vào nàng đấy"

Miễn cưỡng, Nữ Hoàng Aucelen đành phải đồng ý, đêm đó nữ hoàng gần như thức trắng, những cơn ác mộng về những thứ tồi tệ nhất có thể xảy ra với chồng và con, liên tục ngắt quãng giấc ngủ của nàng, việc để hai cha con Hoàng đế Lam một mình đối mặt với một cổ vật của các Cựu Thần mà không có mình ở đấy làm nàng lo âu vô cùng. Sự lo lắng của nàng không phải chỉ từ lý do việc đấy, mà còn do những bí mật thầm kín mà nàng, hay bất cứ Tiên Nhân nào cũng không muốn thừa nhận, những bí mật về những tội lỗi xa xưa của dân tộc mà không một Tiên Nhân nào muốn ai biết.

Khi tiếng gà gáy vang khắp kinh thành, cũng là lúc Hoàng đế Lam cùng 200 Cẩm Xưởng Vệ gặp nhóm của Kwanjobo ở cổng đông. Nữ hoàng Aucelen đến tận cổng tiễn chồng. Nàng trao cho chồng một nụ hôn nồng ấm và thủ thỉ " hai người hứa là phải trở về nguyên vẹn đấy.". Hoàng đế Lam mỉm cười chào từ biệt vợ rồi leo lên lưng Velelis, khi họ đi được một quãng Nữ hoàng Aucelen nói vọng theo "BÌNH MINH, BÌNH MINH NGÀY THỨ NĂM, THIẾP SẼ ĐẾN TÌM HAI NGƯỜI.".

Họ thúc Velelis tiến nhanh về phía thành Mei Lin, họ đi liên tục không ngừng nghỉ cho đến chiều tối mới dừng chân nghỉ đêm. Họ dựng trại rồi dùng bữa tối, Khác với những gì Hoàng đế Lam nghĩ, các Cẩm Xưởng Vệ khá là tò mò về những Người Orc, ngồi quanh lửa trại họ mau chóng lân la đến bắt chuyện. Cũng phải thôi, ngoài người đội trưởng ra, những Cẩm Xưởng Vệ đi cùng họ còn khá trẻ và tò mò, tất cả những gì họ biết về Người Orc đều chỉ qua những câu chuyện trên chiến trường của Bách Niên Chiến từ những người lính già. Kwanjobo cũng vui vẻ trả lời những tò mò của họ, ông ta còn kể về thời kì mình lăn lộn trên chiến trường Bách Niên Chiến, và kể cho họ nghe những câu chuyện kì quái về Người Hạ mà binh sĩ Orc hay kể nhau nghe, khiến những Cẩm Xưởng Vệ trẻ không khỏi bật cười.

Khi trời sáng họ lại tiếp tục lên đường, đến chiều thì thành Mei Lin đã hiện ra trên đường chân trời. Khi họ tiến vào thành, mọi thứ trông vẫn bình thường, đường phố vẫn đông đúc người qua lại, chợ búa vẫn nhộn nhịp, họ mau chóng đi đến phủ đường của tri phủ Mei Lin. Khi thấy họ đến ngài quan tri phủ cùng Thái tử Tua mau chóng ra nghênh đó. Sau đó, Hoàng đế Lam hỏi Thái tử Tua về tình hình hiện tại và tung tính của Thân vương Suk Nin, thái tử báo cáo lại rằng mình vẫn chưa tìm ra tung tính của Thân vương Suk Nin, nhưng thái tử khẳng định rằng Thân vương Suk Nin hiện đang ở Mei Lin, và thái tử cũng có chút manh mối về vị trí của ông ta, tư dinh của ngài Xu Vu, một lão thần đã cáo lão về quê và cũng là cha vợ của Thân vương Suk Nin. Thái tử đã cho người ngày đêm theo dõi tư dinh của ông ta để khẳng đinh xem Thân vương Suk Nin có thật sự ở đó không. Nếu là ông ta có ở đó thật, thì Thái tử Tua xin đích thân dẫn 200 Cẩm Xưởng Vệ đi vây bắt nghịch tặc.

Vậy là họ nghỉ lại tại chỗ của quan tri phủ chờ tin tức của thám sát, mọi chuyện sau đó trong ngày diễn ra bình thường, ngoại trừ việc vài cô hầu gái tỏ ra e sợ khi thấy những Người Orc. Đến đêm hôm đó, khi mọi người đã bắt đầu chui vào chăng, nhìn thấy Kwanjobo đang quỳ ở ngoài hành lang ngửa mặt lên nhìn mặt trăng, hai bàn tay ngửa lên đặt ngang ngực, miệng lầm rầm gì đấy, Hoàng đế Lam đến gần ông ta trò chuyện, thấy hoàng đế đi tới ông ta đứng dậy chào.

"wajam! Hoàng đế của Varlann, đêm nay trăng đẹp nhỉ." Kwanjobo nói

"trẫm không cắt ngang việc gì chứ? Sao giờ này ông còn ở ngoài này?" Hoàng đế Lam hỏi

"không, thưa hoàng đế. Tôi chỉ là đang tỏ lòng ngưỡng mộ đến vẻ đẹp của Owayen đêm nay thôi." Kwanjobo nói.

"Owayen? Ý ông là mặt trăng à?" Hoàng đế Lam hỏi

"chính thế, người có nhiều cái tên, tôi tin là các ngài gọi người là... Chan Gee thì phải?" Kwanjobo nói nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời

"phải, Chan Gee nữ thần mặt trăng, trăng đêm nay quả là đẹp, cũng gần đến lễ trung thu rồi, thế dân tộc các ông có lễ hội gì liên quan đến mặt trăng không?" Hoàng đế Lam hỏi.

" à dĩ nhiên rồi, vào cuối tháng 8 có lễ mừng vụ mùa ở Ubukdin, đứa con trai đầu lòng của tôi đã ra đời vào đúng ngày lễ hội." Kwanjobo nói.

"thế con trai ông bây giờ thế nào? Hẳn là một chiến binh uy dũng nhỉ?" Hoàng đế Lam tò mò hỏi

Kwanjobo mỉm cười, ánh mắt ông ta bỗng trở nên buồn bã. "phải, nó đã từng như thế?" ông ta nói

"đã từng?" Hoàng đế Lam hỏi

"nó đã về âm giới với Obebe Chwega và tổ tiên tôi rồi, thưa Hoàng đế. Chính tay tôi đã chôn nó nơi trận tiền." Kwanjobo nói, giọng khàn trầm buồn bã, những ký ức về đứa con đầu lòng ùa về tâm trí ông ta. "bị phục kích bởi một sư đoàn Cự Đà Nhân của Varlann."

"ờ... trẫm...." Hoàng đế Lam ngập ngừng, khó xử, không biết nên nói gì.

"ngài không cần phải khó xử, chiến tranh mà." Kwanjobo lại cười

"trẫm rất lấy làm tiếc. Thôi trẫm không làm phiền ông nữa, ông đi nghỉ sớm đi." Hoàng đế Lam nói

"Wabonje! Hoàng đế của Varlann" Kwanjobo cúi đầu chào.

Hoàng đế lam trở về phòng, nhưng ngài vừa định lên giường ngủ thì bỗng có tiếng gõ cửa, và tiếng Thái tử Tua bên ngoài. Ngài mở cửa ra, nhưng chưa kịp hỏi Thái tử Tua có việc gì mà tìm mình vào giờ này thì một lưỡi dao đã đâm xuyên qua bụng ngài. Hoàng đế Lam chưa kịp định thần lại thì, Thái tử Tua đã đạp mạnh ngài bay vào trong phòng. Nhỗm dậy trong đau đớn, Hoàng đế Lam vẫn còn bàng hoàng về vết đâm, ngài nhìn lên thì thấy Thái tử Tua lững thững bước vào phòng cùng vài vệ binh thành phố tay lăm lăm kiếm, trên tay thái tử là một con dao dính máu của cha mình.

"Tua.... Con... con đang làm gì vậy?" Hoàng đế Lam lắp bắp vì cú sốc khi nhận ra con trai duy nhất của mình vừa đâm mình.

"làm gì? Giết phụ hoàng chứ làm gì nữa." Thái tử Tua nói với một giọng điệu và một vẻ mặt tỉnh bơ, như thể việc mình đang làm hoàn toàn bình thường.

"t...tại sao?" Hoàng đế Lam nghiến răng vì cơn đau.

"bởi vì Nin Hoàng bá có lý, Hoàng bá thực sự thích hợp với ngai vàng hơn, chúng ta đã có thể thắng Bách Niên Chiến đấy, thế mà Phụ hoàng và Thái thượng hoàng lại đi chọn phương án nghị hòa." Thái tử Tua nói. "phụ hoàng thử tưởng tượng xem, lãnh thổ của Varlann trải dài toàn bộ lục địa Varlaurea. Một viễn cảnh mới huy hoàng làm sao." Thái tử Tua khua tay thành một vòng cung trên không trung, mắt nhìn xa xăm vào không khí tưởng tượng ra một viễn cảnh huy hoàng nào đó.

"Hoàng bá quả là biết cách thuyết phục người khác đấy." Thái tử Tua cười mỉm, rồi ngồi xổm xuống bên cha mình. "mà thôi, sau khi phụ hoàng chết rồi, con sẽ giúp viễn cảnh của Hoàng bá trở thành hiện thực.". Khi thái tử giơ dao lên chuẩn bị đâm nhát kết liễu. Thì từ ngưỡng cửa, một bóng người da xanh lá hiện lên sừng sững, và với một cú đấm, một vệ binh đi theo thái tử bay vào trong phòng đè lên Thái tử Tua. Đấy là, Olunwa "tay khỏe", những vệ binh đi theo chưa kịp phản ứng gì thì Olunwa phóng vào phòng ngay sát phía sau là Ngbambe "ít lời", hai Người Orc, tay múa quyền như chớp và phút chốc những vệ binh đó đã nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Thái tử Tua hất gã vệ binh bất tỉnh đang đè lên mình ra, rồi quay sang cha mình để kết thúc công việc, nhưng thái từ vừa đứng dậy thì Kwanjobo vung gậy đánh bật cây dao trên tay anh ta ra, rồi Olunwa "tay khỏe" chồm tới đánh gục Thái tử Tua.

Kwanjobo đến gần Hoàng đế Lam đang nằm trên sàn "ngài nằm yên, để tôi xem nào." Kwanjobo vén áo Hoàng đế Lam ra, kiểm tra vết thương, rồi dùng phép thuật bắt đầu hàn vết thương lại. Ít phút sau, vết đâm đã lành, Hoàng đế Lam đứng dậy nhìn Thái tử Tua đang ngồi bất tỉnh trên sàn nhà, tâm trí hoàng đế vẫn chưa hết sốc vì vụ việc vừa rồi, quay cuồng cố gắng tự lý giải vụ việc vừa rồi.

"điều tôi lo sợ đã thành hiện thực." Kwanjobo chống cằm lên gậy, nhìn Thái tử Tua thở dài. "anh trai ngài đã sử dụng vòng cổ của Ochwesi để thuyết phục con trai ngài giết cha mình."

"già thông sự, thế bây giờ chúng ta nên làm gì?" Olunwa hỏi.

"Thân vương Suk Nin chắc là đang ở chỗ cha vợ mình và nghĩ rằng mình đã thắng, nếu bây giờ chúng ta đến đó thì có thể bắt được ông ta." Kwanjobo nói

"Kwanjobo, thế còn con trai trẫm?" Hoàng đế Lam hỏi

"cứ để ngài thái tử ở đây, khi chúng tôi thu hồi được cái vòng cổ thì chúng tôi có thể làm quyền năng của nó lên ngài ta mất tác dụng qua thời gian, cũng chỉ chừng vài ngày là ngài ta sẽ bình thường trở lại." Kwanjobo nói.

Bỗng từ khu phía đông của phủ đường, vang lên tiếng la hét và tiếng vật lộn. "những Cẩm Xưởng Vệ!" Hoàng đế Lam thốt lên. Ngài vận phép thuật là thân thể nhẹ đi rồi cùng ba Người Orc phóng qua mái nhà tiến về phía tiếng ồn. Khi họ đến nơi thì thấy hơn một trăm vệ binh thành phố đang tấn công 200 Cẩm Xưởng Vệ không có vũ khí. Dẫu tay không tất sắt, họ vẫn ngoan cường chống trả, tước vũ khí từ những kẻ tấn công mình, họ cũng khiến cho những vệ binh chật vật đối phó. Nhưng vì bị tấn công bất ngờ trong đêm, rất nhiều người bị thương nặng, và không ít đã bị giết ngay khi còn nằm ngủ trên giường. Nhảy khỏi mái nhà vào giữa khung cảnh hỗn loạn, Hoàng đế Lam vận dụng tâm thuật và hất văng mọi vệ binh mình nhìn thấy vào bờ tường xung quanh, cùng sự giúp đỡ ba Người Orc và những Cẩm Xưởng Vệ trở nên xung mãng hơn khi nhìn thấy hoàng đế tới, họ nhanh chóng đánh bại những vệ binh bị điều khiển.

"người bị thương nhẹ thì ở lại chăm sóc người bị thương nặng, còn lại ai còn đánh được thì theo ta." Hoàng đế Lam nói với những Cẩm Xưởng Vệ, lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt trong đầu, ánh mắt ngài như có lửa cháy bên trong. "Suk Nin, quá lắm rồi, điều khiển tâm trí con trai ta để hành thích ta. Tình anh em giữa chúng ta từ đây coi như chấm dứt."

Cùng ba Người Orc, và chừng 50 Cẩm Xưởng Vệ, lên Velelis phóng nhanh về phía tư dinh của ngài Xu Vu. Khoảng 30 phút sau họ đã đến trước cổng tư dinh của ngài Xu Vu.

"Hoàng đế của Varlann, khi vào bên trong, nếu ngài thấy những dòng cổ ngữ và những viên đá trên vòng cổ phát sáng thì phải ngay lập tức bịt chặt tai lại. Bằng không chính ngài cũng sẽ bị điều khiển đấy" Kwanjobo cảnh báo.

Hoàng đế Lam gật đầu, rồi ngồi trên lưng velelis mà dùng tâm thuật thổi bay cánh cổng, rồi cùng những người đồng hành thúc velelis xông vào. Mấy chục người tay lăm lăm vũ khí phóng Velelis xông vào dinh khiến người hầu hoảng sợ bỏ chạy, Hoàng đế Lam liền lệnh bắt một người lại hỏi về Thân vương Suk Nin. Anh ta lắp bắp một lúc rồi chỉ hướng chái nhà phía bắc, nghe xong tất cả họ tiếp tục thúc velelis tiến đến đó. Tiếng người và velelis ầm ầm rền vang cả một góc tư dinh, chỉ một lúc sau Hoàng đế Lam đã nhìn thấy Thân vương Suk Nin vừa ló đầu ra khỏi phòng tìm hiểu chuyện ồn ào gì đang xảy ra, Hoàng đế Lam thúc mạnh cho velelis lao hết tốc lực về phía trước. Thấy thế Thân vương Suk Nin vội vã chạy trở vào trong phòng tìm chiếc vòng để đeo vào, nhưng lúc đó một quả cầu lửa to thổi tung cửa sổ bay vào phòng, làm một nửa căn phòng bốc cháy. Buộc Thân vương Suk Nin phải chạy ra ngoài, tay vẫn còn cầm chiếc vòng cổ, ông ta chưa kịp đeo nó vào thì Kwanjobo trên lưng velelis thúc một gậy vào miệng ông ta, đánh bay một cái răng cửa làm ông ta ngã lăn quay ra đất, và sau đó bị các Cẩm Xưởng Vệ nhanh chóng khống chế và tước cái vòng khỏi tay ông ta.

Hoàng đế Lam nhảy khỏi velelis, mắt long lên sòng sọc, hai khóe mắt ướt đẫm nước, gầm lên "SUK NIN!" rồi nắm lấy cổ áo Thân vương Suk Nin đấm ông ta liên tiếp vào mặt, ngài đấm như thể quyết giết bằng được anh mình, và có lẽ sẽ thế thật nếu Kwanjobo không ngăn ngài lại. Cầm trên tay cái vòng cổ, Kwanjobo đến trước Thân vương Suk Nin hỏi ông ta còn cuốn sách cổ đang ở đâu. Thân vương Suk Nin chỉ im lặng.

"Suk Nin, tại sao? Tại sao ngươi lại muốn phản trẫm. Còn Tua, nó là cháu của ngươi mà, vậy mà ngươi nỡ dùng bùa chú lên nó." Hoàng đế Lam nói gần như hét lên.

"hớ, ta tự thấy mình có tư cách làm hoàng đế hơn mi, chúng ta đang thắng thế trong Bách Niên Chiến, lãnh thổ của Varlann có thể đã rộng lớn biết bao, chứ không chỉ là một góc nhỏ nhoi ở phía nam Varlaurea thế này, phụ hoàng tuổi già mềm yếu ta không nói, phụ hoàng phế ta lập mi làm thái tử ta cũng không chấp. Hai anh em chúng ta đã có thể chia nửa lục địa Varlaurea mà cai trị, nhưng mi, mi làm ta thất vọng vô cùng, mi vì mê mẩm cái con ma nữ tai nhọn đó mà bỏ đi mọi thứ, chịu thỏa hiệp nghị hòa. Mi xứng làm hoàng đế à?" Hoàng thân Suk Nin nói

"ngươi..." Hoàng đế Lam kích động, định lao vào lần nữa nhưng Kwanjobo mau chóng ngăn lại

"ngài Suk Nin, tôi hỏi lại một lần nữa, xin ngài hãy cân nhắc cho kỹ, cuốn sách ấy đang ở đâu, đừng để chúng tôi phải dùng biện pháp không mấy đẹp đẽ." Kwanjobo nói.

"ta không cần cuốn sách đó, ta đưa nó cho Hu Xia rồi, hắn lấy sách rồi đi mất ngày hôm qua." Thân vương Suk Nin nói.

"Hua Xia là tên nào?" Hoàng đế Lam hỏi

"là kẻ ám sát hụt ngươi ở Qua Loh đấy." Thân vương Suk Nin nhếch mép cười. Nghe thấy Hoàng đế Lam lửa giận phừng phừng đấm mạnh vào mặt anh mình làm ông ta lăn ra bất tỉnh.

Sau khi thu hồi lại được cái vòng cổ và bắt giữ được Thân vương Suk Nin, họ để lại khoảng 20 Cẩm Xưởng Vệ để canh giữ ngài Xu Vu, bởi theo Kwanjobo ông cũng đã trúng phép thuật của chiếc vòng, họ quay về phủ đường của quan tri phủ lúc này đã bị khống chế bởi các Cẩm Xưởng Vệ còn lại. Ba Người Orc mau chóng thực hiện một nghi lễ cổ thuật nhằm hóa giải ảnh hưởng của chiếc vòng lên những nạn nhân của nó, trong khi đó thì Hoàng đế Lam viết thư cho bồ câu gửi về kinh thành. Sau khi hoàn tất lễ phép, nhóm của Kwanjobo chia tay họ, nói rằng cuốn sách cổ vẫn còn mất tích, công việc của họ vẫn chưa xong. Hoàng đế Lam chào từ biệt những Người Orc rồi nói rằng nếu họ cần giúp đỡ gì trong cuộc tìm kiếm của mình cứ đến tìm ngài ở Fon Chu.

Họ nghỉ lại hai ngày tại thành Mei Lin, rồi về đến Fon Chu vào ngày thứ tư. Dọc đường, Thái tử Tua đã tỉnh táo lại và khóc lóc xin cha giáng tội, dẫu biết con mình không sai nhưng dẫu là hoàng đế thì cũng không thể ngó lơ luật pháp. Cuối cùng, sau khi những cuộc điều tra, thẩm vấn, thượng tòa dai dẳng và mệt mỏi kết thúc. Triều đình ra phán quyết như sau, Thân Vương Suk Nin sẽ bị chém đầu thị chúng và bêu đầu ở cổng thành, gia đình của Thân Vương Suk Nin sẽ bị tịch thu toàn bộ gia sản, tước mọi đặc quyền của hoàng gia, giáng làm thường dân và đuổi về quê ngoại. Ngài Xu Vu bị tước bổng lộc triều đình và tịch thu một nửa gia sản và ruộng đất. Thái tử Tua bị truất ngôi vị và sung quân cho đến khi lập được công trạng để chuộc tội. Còn những kẻ có lên quan khác, sau khi được hình bộ tra ra, sẽ tùy theo mức độ tham gia mà phán tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro