THỦY QUÁI HỒ KAO REN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHỮNG HUYỀN THOẠI LỤC ĐỊA VARLAUREA

LONG ĐẾ VÀ THỦY QUÁI HỒ KAO REN

Câu chuyện bắt đầu vào năm thứ mười, Long Đế Suk Lam trị vì

Cơn gió của một sáng mùa xuân quét qua một đồng cỏ xinh đẹp điểm xuyến bởi những mảng hoa Kelin trắng. Một con đường uốn lượn cắt xuyên qua biển cỏ miên man đó, và vương dài đến tận chân trời. Trên con đường ấy một đoàn xe kéo ung dung lăn bánh. Hộ tống đoàn xe là bốn trăm chiến binh Người Hạ, thân mặc Trát Giáp đen, mũi giáo của họ sáng choang dưới ánh nắng sớm như những vì sao của bầu trời đêm. Mũ sắt của họ được bọc một lớp vải đen, mặt sau nón đính một mảnh vàng hình tam giác dốc ngược, và bốn chiếc lông vũ chĩa lên trên. Mặt trước của mũ đính một mảnh vàng hình vuông với một viên kim cương ở giữa. Trên lưng họ là một chiếc áo choàng gấm màu vàng ngắn ngang lưng thiêu họa tiết mây, kiếm và sư tử. Những chiến binh này thuộc đội Cẩm Xưởng Vệ oai danh của đế quốc Varlann, chịu trách nhiệm bảo vệ gia đình Hoàng gia.

Những Cấm Vệ cưỡi một sinh vật rất kỳ lạ, những con Velelis. Chúng là một loài sinh vật trông giống như một con rồng hai chân, dáng người nằm ngang, cơ thể phủ lông thú từ đầu tới chân, với hai cánh tay có ba ngón và có lông vũ như cánh chim, và chóp đuôi cũng có một dãy lông vũ nhưng lông đuôi chim. Mõm của chúng hao hao giống mõm ngựa, và một cặp tai như tai mèo trên đầu. Lông của chúng có hai màu là vàng và nâu, đôi khi pha đốm giữa hai màu. Những con Velelis này được cư dân lục địa Varlaurea thuần hóa và dùng làm thú cưỡi và cũng là nguồn sức kéo.

Ở giữa đoàn là một chiếc xe kéo to sơn son, mái xe cong tao nhã sơn màu xanh ngọc bích, lồng đèn đỏ với những chiếc chuông gió bạc treo ở bốn góc mái. Thành xe được vẽ trang trí với họa tiết mây và chim trời. Trong xe treo một chiếc võng, trên võng là một người đàn ông Người Hạ tuổi tầm ba mươi, thân mặc Giao Lĩnh Y vạt trái dài đến đầu gối. Loại áo này thông dụng khắp Varlann, và được dùng từ dân thường đến giới thượng lưu, quý tộc. Áo của nam nhân này may bằng lụa đỏ, với hoa văn chữ Vạn dệt chìm trong vải, ngực áo thêu hình rồng cuộn bằng chỉ bạc. Hông thắt đai bọc lụa đen, đính vàng, ngọc bích trắng và lục lạc bạc. Chân và cổ tay đeo vòng vàng được chạm khắc tinh xảo, và được khảm hồng ngọc, ngọc bích và đính lục lạc bạc. Nam nhân này có mái tóc đen ngang vai, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, mày rậm lá liễu, mắt rồng sáng quắc, cùng một chòm râu dê ngắn dưới cằm. Nhưng nam nhân này có một điểm đặc biệt là ngay tại đường tóc trên trán mọc ra một cặp sừng nhỏ chẻ nhánh như gạc hươu. Nam nhân đó tên là Suk Lam, "Hoàng đế của Đế Quốc Varlann", "Bách Tộc Chủ Công", "Long Tử". Nằm trên võng, Hoàng đế Suk Lam chăm chú đọc lại tấu sớ từ thành Qua Loh, một thành phố cảng nằm trên bờ hồ Kao Ren. Và Long đế Suk Lam rời khỏi sự tiện nghi của tẩm cung cũng vì những tấu sớ này.

"bẩm thánh thượng, còn khoảng ba mươi phút nữa thì đến Qua Loh, xin người chuẩn bị ạ." Một vị quan nói

"trẫm biết rồi, cám ơn khanh." Hoàng đế Lam trả lời. Rồi đoàn xe dừng lại, một nhóm người hầu vào xe giúp Hoàng đế thay y phục trang trọng hơn. Một bộ áo bào bằng lụa đen với tay áo thụng lớn, ngực áo thêu họa tiết rồng cuộn ẩn mình trong mây bằng chỉ vàng, chỉ bạc. Váy trắng dài đến mắt cá chân bên ngoài quây thường đỏ sậm thêu hoa văn sóng biển.

Ba mươi phút sau, đoàn xe đến cổng thành Qua Loh, trước cổng thành là một phái đoàn đứng chờ nghênh đón, dẫn đầu đoàn là ngài Buh Huy, tri phủ của Qua Loh đang chờ ngự xa đến. Khi nhìn thấy đoàn xe của Hoàng đế, ngài Buh Huy xuống khỏi Velelis tiến về phía ngự xa theo sau ông là gia đình. Đến trước ngự xa ngài Buh Huy cùng gia đình đều quỳ xuống và thi lễ bằng cách đan ngón tay lại với nhau và giơ lên ngang mặt, lòng bàn tay hướng vào trong.

"thần Buh Huy cùng gia thất, cung nghinh thánh thượng giá đáo. Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Họ vừa nói vừa cúi đầu sát đất

"bình thân." Hoàng đế Suk Lam nói

"tạ chủ long ân." Ngài Buh Huy và gia đình đồng thanh nói rồi đứng dậy.

Sau khi thi lễ, họ tiếp tục đi vào thành. Dân chúng trong thành đều đổ ra đường để nghênh đón ngự xa, và khi nhìn thấy đám đông Hoàng đế Lam có thể cảm nhận rõ không khí im ắng và sự lo âu bao trùm họ. Tại sao? Họ sợ Hoàng đế Lam chăng? Bởi vì Suk Lam là một bạo chúa? Không. Mắt họ ánh lên sự hy vọng khi nhìn thấy ngự xa đi ngang qua. Bỗng từ đám đông vang lên một tiếng nấc. Nghe thấy tiếng khóc Hoàng đế Lam dừng ngự xa và lệnh cho Cẩm Xưởng Vệ tìm chủ nhân của tiếng khóc đó. Một lúc sau, Cẩm Xưởng Vệ dẫn một ông già từ đám đông đi ra, khuôn mặt lão đầy nếp nhăn khắc bởi sương gió và thời gian, đôi mắt đẫm nước mắt. Ông già đến trước ngự xa, đặt gậy chống xuống và quỳ xuống một cách khó khăn. Thấy vậy Hoàng đế Lam xuống khỏi xe và đỡ ông ta dậy.

"lão nhân gia, hà cớ gì người lại khóc? điều gì làm phiền lòng người chăng?" Hoàng đế Lam hỏi

"khải bẩm thánh thượng, nước mắt này là nước mắt của sự vui mừng, vì cuối cùng cặp mắt mờ này cũng được nhìn thấy long nhan của người. Nước mắt này là nước mắt của sự nhẹ nhõm, vì cuối cùng người cũng đã ở đây. Chư thần trên trời cao mỉm cười với chúng thảo dân, con Hung Thần của Đáy Sâu sắp sửa bị trừ diệt." Ông già nói trong nước mắt.

Đám đông xung quanh bắt đầu trở nên ồn ào. Người thì cảm tạ chư thần, người thì không cầm được nước mắt mà bật khóc, lẩm bẩm rằng Hoàng đế đã đến.

"bẩm thánh thượng, người vợ già ốm yếu cùng hai đứa cháu gái, là những gì còn lại của gia đình lão. Những đứa con trai..." một tiếng nấc ngắt quãng ông ta. "những đứa con trai và cháu trai của lão đều... đã chết, đứa nhỏ nhất chỉ mới mười lăm, nó còn quá trẻ.... Tất cả cũng vì con yêu nghiệt đó.... Thánh thượng! lão cầu xin người hãy diệt con yêu nghiệt đó, để những đứa con, đứa cháu của lão được thanh thản, để chúng sớm được gặp Miên Papa dưới âm giới mà đầu thai chuyển kiếp." Ông già quỳ xuống dưới chân Hoàng đế Lam.

Hoàng đế Lam nắm tay ông già và đỡ ông ta dậy, còn đám đông thì càng ngày xôn xao.

"chư vị bách tính, xin hãy yên lòng, trẫm đã ở đây. Và tại đây, nhân danh chư thần, nhân danh Quelas'Airuth tối cao. Và trước danh dự của hoàng tộc, của phụ thân trẫm, Suk Luo Tu, và mẫu thân trẫm, Lu Nue..." Hoàng đế Lam ngừng trong một giây ngắn, nhìn quét toàn bộ đám đông, một giọt nước mắt dần dần dân lên trong khóe mắt "...Trẫm xin thề, chư vị bách tính sẽ không còn phải chịu đựng sự thống khổ này nữa. Trẫm sẽ không ngừng nghỉ cho đến khi yêu nghiệt bị diệt trừ và vong linh của những người đã khuất đã yên nghỉ."

"Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Đám đông đồng loạt hô to.

Hồ Kao Ren nằm ở phía nam lục địa Varlaurea tại khu vực hạ lưu của sông Vĩ Đại. Đây là hồ nước ngọt lớn nhất lục địa. Tên của nó có nghĩa là "Biển Hồ", diện tích hồ rộng đến độ thuyền bè phải giong buồm mất năm ngày để đi từ bờ này sang bờ đối diện, và thậm chí hồ có cả hình mẫu thời tiết riêng. Bên dưới những gợn sóng xanh lấp lánh ấy là hằng hà vô số tôm cá. Hồ Kao Ren với những cơn sóng triều nhẹ nhàng của nó đã bồi đắp nên lớp đất màu mỡ quanh bờ hồ, và giúp nuôi dưỡng những khu định cư đầu tiên của Người Hạ khi họ mới di cư đến lục địa Varlaurea, sau chuyến hành trình gian khổ của họ qua Thời Đại Lang Thang. Nhiều thành thị và làng mạc đã mọc lên và phát triển thịnh vượng dọc bờ hồ, và với sự kết nối với sông Vĩ Đại là những đoàn tàu buôn từ những thành bang tự do của Người Thượng ở phương bắc, và đế chế Chihan ở phía đông, chảy qua hồ thông qua thành Qua Loh. Đây là một trong những tuyến thương mại nhộn nhịp nhất.

Tất cả bắt đầu từ 5 năm trước, lúc đầu chỉ là những vụ việc riêng lẻ xãy ra ở nhiều thành phố khác nhau, một vài ngư dân mất tích khi lặng tìm bào ngư, ngọc trai và rong nước ngọt. Quan lại địa phương cho rằng đấy chỉ là tai nạn ngẫu nhiên, nhưng dần dà mọi chuyện leo thang từ một vài ngư dân mất tích đến cả tàu cá biến mất. Và cách đây 2 năm, tại một làng đánh cá gần Qua Loh, một người sống sót đã được tìm thấy. Người ngư dân khẳng định rằng không hề có tai nạn nào cả, anh ta khăng khăng rằng tàu và thủy thủ đoàn của mình bị tấn công bởi một cái gì đó dưới hồ, "nó giống như một con cá khổng lồ mà tôi chưa thấy bao giờ" anh ta quả quyết. Ngài Buh Huy cũng đã chú ý đến vụ việc này và đã mở một cuộc điều tra, nhưng chẳng tìm được câu trả lời gì. Và như thế mọi người đều nghĩ rằng đấy chỉ là những lời lảm nhảm của một người đàn ông tội nghiệp bị chấn thương tâm lý. Từ đó câu chuyện của anh ta trở thành tin đồn, trở thành câu chuyện rùng rợn nơi bàn rượu. Nhưng tàu cá thì vẫn cứ mất tích, sự sợ hãi lan rộng trong lòng dân chúng, không còn mấy ai dám ra xa bờ đánh cá. Và rồi một vụ việc mới đến tai ngài Buh Huy, một tàu buôn từ Chihan bị đắm cách Qua Loh không xa, sáu người sống sót được tìm thấy, và tất cả họ đều khẳng định rằng tàu của họ bị tấn công bởi một thứ gì đó dưới nước, một loại cá lớn nào đó. Những người sống sót nói rằng nó đâm vỡ tàu của họ chỉ với một cú húc, và nuốt chững vài người một lúc chỉ với một cú đớp. Thủy binh địa phương liền mở một cuộc điều tra, nhưng những gì họ tìm thấy chỉ là những mảnh ván tàu và những mảnh buồm rách trôi nổi trên mặt nước, không hề có dấu vết nào của con "cá lớn" này. Trong những năm tiếp theo tin tàu bè bị tấn công càng lúc càng nhiều, tất cả các nạn nhân sống sót đều khăng khăng về sự tồn tại của con "cá lớn" này, khiến cho việc giao thương trở nên đình trệ. Cuối cùng hai cuộc điều tra được tiến hành bởi thủy quân Qua Loh, cuộc điều tra thứ nhất không đem lại kết quả nào, nhưng đến lần thứ hai một tàu chiến tầm trung bị tấn công ngay trước mặt cả hạm đội, dù thủy thủ đoàn đã kháng cự ngoan cường, nhưng chỉ với vài cú húc con thủy quái phá tan con tàu và nuốt chửng những người thủy thủ rơi xuống nước. Những người chứng kiến vụ tấn công ước tính rằng con thủy quái có chiều dài ít nhất là 100 lia (1 lia = 1 mét), vẩy lưng có màu đỏ sậm, nó có vô số vây trông giống như chân xếp dọc hai bên thân như rết, mắt thủy quái đỏ rực dưới ánh nắng mặt trời , miệng nó to như cổng thành với hằng hà vô số răng nhọn lởm chởm. Hay tin ngài Buh Huy liền ra lệnh tiến hành một cuộc săn lùng để giết thủy quái, rất nhiều ngư dân địa phương đã tình nguyện tham gia, cuộc săn bắt đầu với 6 tàu chiến và nhiều tàu tình nguyện. Nhưng mọi nỗ lực của họ đều thất bại, cuộc săn kết thúc với 3 tàu chiến và vô số tàu tình nguyện bị đánh đắm, những tàu sống sót thì hư hỏng nặng, thiệt hại nhân mạng lên đến hơn 500 người. Giận dữ vì cuộc tấn công của thủy quân của ngài Buh Huy con thủy quái liền trả đũa, số vụ tấn công tàu thuyền tăng vọt. Và khoảng 18 tháng trước, con thủy quái lần đầu trúc giận lên thành Qua Loh. Nó bất ngờ nổi lên cách cảng Qua Loh không xa và trước khi có ai kịp phản ứng, thủy quái quẩy mình tạo ra một đợt sóng thần cao đến 5 lia đổ ập vào cảng, khiến nhiều nhà cửa, tàu thuyền, cơ sở hạ tầng bị hư hại nặng và nhận chìm vô số người vô tội. Như thế cứ vài tuần con thủy quái lại tấn công Qua Loh và những thành phố lân cận. Từ đó nó được gọi với nhiều cái tên: "Kẻ Tạo Sóng Thần", "Hung Thần Đáy Sâu", "Xoáy Nước Răng Nhọn", và "Những Cái Vây Chết Chóc"....

Cư dân địa phương sợ hãi tuột cùng, một số còn cho rằng con thủy quái là đại điện cho sự giận dữ của chư thần, và hiển nhiên là một giáo phái điên rồ đã nổi lên, thờ phụng con thủy quái, và thậm chí còn tiến hành hiến tế người cho thủy quái. Ngài Buh Huy đã dốc hết sức để trấn áp lũ điên ấy và trấn an người dân, đồng thời cũng gửi tấu sớ xin sự giúp đỡ của triều đình. Khi sự vụ đến tai triều đình, thủy quân Hoàng gia liền điều động 10 chiến hạm, 15 tàu hộ tống, 10 tàu mái chèo để diệt thủy quái. Nhưng tình hình tiến triển chậm chạp, máy phóng tên của họ không thể xuyên phá qua lớp vảy cứng của thủy quái, thậm chí phép thuật của các pháp sư đi cùng hạm đội cũng không gây được nhiều thiệt hại, phần lớn phép thuật của họ cứ bật khỏi thủy quái, giống như vảy của nó được yểm phép thuật bảo vệ vậy. Hơn nữa con thủy quái khá là thông minh, nó luôn rình rập nước mặt nước tránh mặt hạm đội Hoàng gia và bất ngờ phục kích những tàu tuần tiễu trang bị nhẹ hoặc các tàu hậu cần chậm chạp. Tình hình dậm chân tại chỗ. Do đó Hoàng đế Lam phải rời khỏi Hoàng cung mà tự tay xử lý vụ việc.

Sau khi đến dinh thự của ngài Buh Huy, Hoàng đế Lam liền triệu tập ngay một cuộc họp, bao gồm ngài Buh Huy và các cố vấn, Đô đốc Huan Tah chỉ huy của hạm đội Hoàng gia được điều đến Qua Loh, Taosih Tsun (Taosih: danh hiệu của một pháp sư cấp cao của Người Hạ) pháp sư trưởng của nhóm pháp sư Hoàng gia đi cùng hạm đội.

"chư khanh hãy nói chi tiết về tình hình lúc này cho trẫm nghe." Hoàng đế Lam nói

"bẩm thánh thượng, xin xá tội cho lão thần bất tài, sau 12 tháng săn lùng con quái vật này chúng thần vẫn không biết gì thêm. Chỉ biết vảy nó vô cùng cứng chắc, đến cả những máy nỏ mạnh nhất cũng khó bắn xuyên qua được, hơn nữa thủy quái rất tinh ranh, nó chỉ tấn công khi chúng ta không phòng bị và khi nắm chắc phần thắng." Đô đốc Huan Tah nói.

"chúng thần vẫn chưa biết rõ nguồn gốc của thủy quái, ngoài ra vảy của thủy quái không những cứng chắc mà có vẻ như còn có khả năng kháng phép thuật. Phần lớn phép thuật của chúng thần hoặc là bị đánh chệch, hoặc chỉ gây thương tích nhẹ..." Taosih Stun nói "nhưng cách đây 5 tuần, chúng thần có chút tiến triển ạ."

"tốt, nói trẫm nghe xem." Hoàng đế Lam nói.

"bẩm thánh thượng, cách đây 5 tuần khi tháp tùng hạm đội săn lùng thủy quái, chúng thần đã đánh trúng thủy quái bằng phép lôi kích, con quái vật có vẻ nao núng sau khi trúng đòn." Taosih Tsun nói.

"phép lôi kích?" Hoàng đế Lam vuốt râu "phép lôi kích rất nguy hiểm mà còn có thể đả thương đồng minh và gây thêm thiệt hại không cần thiết, nhất là trong môi trường nước thế này, khanh nên cẩn trọng trong lúc thực hiện, nhưng dù gì thì khanh vẫn làm rất tốt."

"tạ ơn thánh thượng, thần và pháp đội sẽ thận trọng." Taosih Tsun nói.

"bẩm thánh thượng, ngoài ra, theo báo cáo của một thuyền trưởng trong hạm đội, tàu cũng ông ta đã bắn trúng vào miệng và đả thương thủy quái. Xem ra dù bên ngoài cứng chắc nhưng bên trong của nó cũng chỉ là da thịt." Đô đốc Huan Tah nói

"như vậy là nó có thể bị giết, thế sao mọi việc lại kéo dài như vậy?" Hoàng đế Lam nói

"bẩm... như thần đã nói, thủy quái rất thông minh, sau khi bị đả thương cách đây 5 tuần thì chúng thần gặp khó khăn trong việc dụ nó đối đầu trực diện với hạm đội, và giờ nó chỉ tấn công ở những nơi ta không ngờ tới." Đô đốc Huan Tah nói.

Hoàng đế Lam ngẩm nghĩ một lúc rồi quay sang ngài Buh Huy "ngài Buh Huy, thế còn tình hình trị an và nhất là vụ việc về giáo phái thờ phụng thủy quái thế nào rồi?"

"khải bẩm thánh thượng, thần đã bắt hết phần lớn các phần tử dị giáo đó, và phát lệnh tróc nã tên giáo chủ. Thần nghĩ chúng không còn là vấn đề đáng lo ngại nữa." Ngài Buh Huy nói.

Bỗng nhiễn, tiếng chuông báo động vọng từ bên ngoài vào dinh thự. Một người lính hớt hãi chạy vào.

"BÁO.... Bẩm thánh thượng, thủy quái lại xuất hiện, nó vừa nổi lên gần cảng."

Hay tin, tất cả mọi người liền tức tốc chạy lên tường thành bao quanh dinh thự. Do tư dinh của ngài Buh Huy nằm trên ngọn đồi cao nhất trong thành Qua Loh nên từ tường thành họ có thể nhìn bao quát cả khu cảng. Con thủy quái nổi lên cách cảng Qua Loh khoảng 500 lia. Hoàng đế Lam có thể thấy người dân hoảng loạn tháo chạy xa khỏi cảng hoặc lên những khu đất cao hơn. Còn thủy quái thì lượn lờ ở khu vực nước sâu gần cảng, đớp lấy đớp để những ngư dân đã liều mạng ra đánh bắt gần bờ để chỉ cố kiếm sống. Rồi nó đột nhiên vặn mình và quẩy mạnh, tạo ra một đợt sóng thần cao gần 6 lia lao vào cảng. Thấy cảnh người dân lâm nguy, Hoàng đế Lam không thể đứng nhìn. Mắt người bỗng chuyển màu trắng toát, đuôi mắt nổi gân cuồn cuộn, Hoàng đế Lam khơi dậy phép thuật của mình để cường hóa cơ thể và chỉ với một cú lộng nhào, người đã đến cảng. Ngay khi chân chạm đất, Hoàng đế Lam liền niệm một câu chúng bằng cổ ngữ:

"Thur rua fuh qelah ein luur.

Ark ein kavik zuarah iun huslur.

Kelov, kelov zuarah fiee ein nukuur

Divardi uanarku aban pofike da kuhfur"

"hỡi đất và đá dưới chân ta

Theo lệnh ta mau mau đáp ứng

Dâng lên, dâng lên trợ giúp ta

Dựng lên tường thành bất khả xuyên phá"

Mặt đất trước mặt Hoàng đế Lam đột nhiên rung chuyển dữ dội. Hai đường nứt dài bỗng xuất hiện và chạy dọc bờ, rồi một tường đất trồi lên, cao những 8 lia và dài hàng trăm lia, ôm trọn khu cảng. Chỉ với pháp lực của bản thân, Hoàng đế Lam đã thực hiện được một việc mà phải cần đến hơn 10 Taosih mới có thể làm được. Ngỡ ngàng trước phép thuật hùng mạnh ấy của Hoàng đế, đám đông đứng nhìn trong im lặng khi đợt sóng thần ập vào bức tường. Cơn sóng nện ầm ầm vào bức tường, khiến bụi nước bắn tung tóe trên đỉnh tường như sắp tràn sang, nhưng bức tường vẫn đứng vững. Thấy cuộc tấn công của mình đã thất bại, con thủy quái liền lặng trở xuống mắt nước, biến mất tăm. Khi sóng đã lặng, Hoàng đế Lam thu hồi phép thuật và hạ bức tường xuống, trả mặt đất lại như cũ. Và như vừa bừng tĩnh khỏi sự ngỡ ngàng, đám đông bùng nổ vì vui mừng, cả thành phố rung chuyển vì tiếng hô hào.

"LONG TỬ! LONG TỬ" họ hô hào.

Một số không giấu nỗi vui mừng mà chạy đến ôm chầm lấy Hoàng đế Lam để rồi hoảng sợ vì phạm thượng, nhưng Hoàng đế Lam không những không trách tội mà còn cho phép họ đến gần, thậm chí có người còn ôm hôn chân Hoàng đế Lam. Đám đông vần vũ quanh Hoàng đế Lam khi 4 thanh niên khiêng người lên vai họ và tụng "LONG TỬ! LONG TỬ!".

Một tuần sau, mọi thứ trở nên im ắng. Việc sửa chữa những thiệt hại do thủy quái gây ra ở cảng và những khu vực lân cận lại tiếp tục. Nhưng lần này thì khác, trong tuần qua đường phố đã bắt đầu bận rộn trở lại. Cánh đàn ông ư ử hát khi làm việc, một số tiểu thương đã trở lại buôn bán, các quán rượu lại vang lên tiếng nói cười và tiếng cụng ly, nụ cười nở rạng trên mặt của những phụ nữ và trẻ con lại chạy nhảy trên đường phố. Trong ánh mắt của mỗi người dân ở Qua Loh lại tràn đầy niềm vui và hy vọng, dẫu rằng các vệ binh thành phố vẫn cảnh giác từng động tĩnh dưới mọi con sóng, và tàu thuyền vẫn chưa thể dong buồm xa khỏi bờ, nhưng hy vọng và nhiều vui đã thực sự trở lại Qua Loh.

Khi mặt trời mọc vào ngày đầu tiên của tuần tiếp theo. Đoàn duyệt binh của thủy quân Hoàng gia cho chuyến xuất hành tiếp theo để tiêu diệt thủy quái đang sải bước qua những con phố chính của Qua Loh. Đấy là một ngày đẹp trời, mặt trời tỏa sáng ấm áp, và gió thổi nhè nhẹ. Toàn bộ người dân thành Qua Loh đã đổ ra quảng trường và con đường chính dẫn thẳng ra cảng của thành phố, để cổ vũ chi binh sĩ, vẫy cờ, ném hoa và hoa giấy khi đoàn quân đi qua. Vài người còn leo lên tận nóc nhà để xem diễu binh cho rõ và gõ nồi niêu huyên náo cả lên. Dẫn đầu đoàn diễu binh là Hoàng đế Lam, theo sau người là đội Cẩm Xưởng Vệ và 1000 thủy thủ. Hoàng đế Lam đứng trên 1 chiến xa đỏ kéo bởi 2 Velelis, thân mặc Giao Lĩnh Y độn dày màu xanh biếc và Trát Giáp, mỗi mảnh giáp phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh như kim cương và bện với nhau bằng dây da đỏ. Ngực giáp được gia cường thêm một Hộ Tâm Phiến khắc hình rồng ổ, được viền vàng và đính hồng ngọc ở 4 góc. Cổ của Hoàng đế Lam đeo một chiếc kiềng vàng gắn lục lạc bạc và ngọc bích. Giáp vai của người được rèn thành hình đầu rồng một cách tinh xảo, quanh eo quấn khăn lụa và thắt đai da đen giữ chặt một chiếc váy giáp, đai được sức vàng bạc và mặt đai vàng đúc hình đầu sư tử ngậm 1 chùm lục lạc bạc. Ống tay và chân đều đeo giáp, và một chiếc mũ sắt được thiết kế đặc biệt cho cái đầu có sừng của người, đĩnh mũ đính mâu và chùm lông đỏ trang trí, phần giáp che mặt được rèn thành hình như đôi cánh. Sau khi đi một vòng quanh quảng trường thành phố, đoàn binh đi thẳng ra bến cảng nơi hạm đội đang chờ.

Hoàng đế Lam sẽ đi trên chủ hạm "Long Nha" của Đô đốc Huan Tah và chỉ huy toàn hạm đội. Hạm "Long Nha" là tàu lớn nhất và trang bị mạnh nhất hạm đội với 5 cột buồm, ở mũi tàu vẻ hình đầu rồng nhe nanh, đuôi tàu treo một lá cờ Varlann cỡ lớn tự hào bay trong gió.

Hạm đội xuất phát, đi cùng hạm đội là 100 tàu tình nguyện của dân thành Qua Loh. Hạm đội dàn đội hình cánh chim, dẫn đầu bởi những tàu khu trục nhỏ 2 buồm, tiếp theo là những tàu mái chèo 3 buồm lớn hơn ở 2 cánh của đội hình, phía sau đội hình là hàng chiến hạm lớn với chiếc "Long Nha" nằm ở trung tâm. ở cuối đội hình cách hàng chiến hạm khoảng 100 lia, là một chiếc tàu vận tải lớn được kéo bởi hạm "Long Nha" và được dùng làm mồi nhử thủy quái. Những tàu tình nguyện thì tạo thành một đội hình vòng tròn bao quanh hạm đội khoảng 50 lia, để trinh sát mặt nước xung quanh, nếu thấy động tĩnh gì thì những tàu này sẽ báo hiệu bằng khói. Hạm đội di chuyển đến khu vực cách bờ khoảng 500 lia, và cách Qua Loh khoảng 4 Kelia (1 kelia = 1km) về hướng bắc- đông bắc. Đây là khu vực xảy ra nhiều vụ tấn công của thủy quái nhất. Trong suốt 5 giờ rà soát mặt nước họ vẫn không thấy tăm hơi thủy quái đâu, đến giữa trưa một tàu tình nguyện tại cách trái phía sau hạm đội phát tính hiệu khói. Họ vừa phát hiện một bóng đen lớn di chuyển dưới mắt nước cách mạn trái của họ khoảng 60 lia. Lệnh nghênh chiến được ban ra, tất cả thủy thủ vào vị trí, các máy nỏ được lên dây và nạp tên, hạm "Long Nha" ra tín hiệu cho những tàu tình nguyện rút về phía trung tâm hạm đội rồi từ đó di chuyển về cảng. sau khi những tàu tình nguyện đã đi xa, hạm đội đổi hướng và di chuyển song song theo thủy quái, giữa khoảng cách 50 lia. Bầu không khí căng thẳng bao trùm tất cả, khuôn mặt của tất cả thủy thủ hiện rõ sự lo sợ và căng thẳng. Đấy cũng là lẽ dĩ nhiên, không có sự huấn luyện nào có thể chuẩn bị cho một người lính đối mặt với một tình huống như vậy. Một người bình thường nếu gặp phải tình huống như lúc này thì đã quay đầu chạy. Nhưng những thủy thủ này thì không, họ vẫn đứng yên tại vị trí của mình đợi lệnh, mắt họ vẫn ánh lên sự tự tin. Sao lại như vậy? Bởi vì Hoàng đế của họ đang ở đây, sự hiện diện của Hoàng đế Lam đã cho những người lính này lòng dũng cảm họ cần, họ tin tưởng cả tính mạng của mình cho Hoàng đế. Đặt biệt là Đô đốc Huan Tah và những thuyền trưởng lão niên, bởi họ đã theo chân Hoàng đế Lam từ khi người còn là một thái tử trẻ tuổi, trong những ngày cuối cùng của Bách Niên Chiến. 30 phút trôi qua, con thủy quái vẫn giữa nguyên hướng bơi và không có ý định tấn công, rồi bỗng nhiên thủy quái lặng sâu xuống nước biến mất khỏi tầm nhìn. Sau một phút căng thẳng, thủy quái bất ngờ trồi lên ở phía hạm đội, tấn công chiếc tàu vận tải. Với hàm răng lởm chởm của mình thủy quái ngoạm lấy đuôi tàu vận tải, cố gắng cắn thủng thành tàu, những tấm ván gỗ trên thành tàu kêu răn rắc đến rợn người mỗi khi hàm răng lởm chởm của thủy quái cắm vào thành tàu. Sau vài phút gặm nhấm con tàu mà vẫn không tìm thấy một miếng mồi nào, con thủy quái nhận ra đây chỉ là mồi nhử và lặn trở xuống nước, nhưng không thể.

Thủy quái vùng vẩy tìm cách lặn xuống mặt nước, nhưng đầu nó vẫn bị giữ yên trên mặt nước, không những thế nó còn bị kéo dần lên mặt nước bởi một sức mạnh vô hình nào đó. Sức mạnh vô hình đó chính là phép thuật của Hoàng đế Lam. Người đang sử dụng một dạng tâm thuật cấp cao mà hiếm có pháp sư nào có thể dùng để giữa một vật thể to như thế, ở một khoảng cách xa như vậy. Thủy quái đã mắc bẫy, hạm đội liền đổi hướng bao vây thủy quái, và nhằm vào miệng nó để bắn tên. Những mũi tên xé gió lao đi, hàng trăm mũi tên cắm vào lớp thịt mềm trong miệng thủy quái, khiến nó quằn quại trong đau đớn. Con thủy quái vẫn vật lộn cố gắng thoát thân, vẫy mạnh thân mình và những cái vây to lớn của nó, tạo ra những đợt sóng mạnh khiến cho các tàu chiến ngắm bắn một cách khó khăn. Dẫu rằng cuộc tấn công diễn ra suôn sẻ, nhưng như Taosih Tsun đã nhận định về thủy quái, Hoàng đế Lam có thể cảm nhận được con thủy quái dần dần tuột khỏi sự trói buộc cùa phép thuật của ngài mỗi khi nó quẩy mạnh. Khoảng 10 phút sau, vòng vây hoàn tất, một tàu khu trục tên "Thanh Phong" tách khỏi đội hình và tiếp cận thủy quái, trên tàu là Taosih Tsun và pháp đội của ông ta. Họ đứng trên mũi tàu, cố gắng giữ thăng bằng mỗi khi con tàu tròng trành mạnh do những đợt sóng mạnh gây ra bởi thủy quái. Khi tàu "Thanh Phong" cách thủy quái khoảng 5 lia, pháp đội của Taosih Tsun bắt đầu vận nội lực, hay còn được gọi là "Qigun" bởi Người Hạ. Rồi họ áp bàn tay lên lưng Taosih Tsun và truyền qigun của họ cho Taosih Tsun trong khi ông ta lẩm nhẩm đọc thần chú, và chờ cho tàu bớt tròng trành để tung phép trúng đích. Làm việc này khá là nguy hiểm, bởi nếu Taosih Tsun giữ phép thuật quá lâu, lượng qigun dư thừa được truyền cho bởi các pháp sư khác có thể gây tổn hại đến cơ thể ông. Sau vài phút kiên nhẫn chờ đợi, khi cơ hội đến Taosih Tsun liền tung ra một tia sét từ đầu ngón tay. Tia sét được cấp năng lượng bởi qigun của 10 Taosih, tạo ra một tiếng nổ long trời và một ánh chớp chói lòa mắt.

Tia sét đánh trúng mục tiêu, thổi tung con mắt trái và đốt cháy một phần mặt trái của thủy quái. Đau đớn khôn cùng thủy quái vùng vẫy dữ dội và đập mạnh cái đuôi khổng lồ của mình xuống nước tạo ra một con sóng mạnh, suýt nữa là lật úp cả tàu "Thanh Phong" và "Long Nha" và khiến một số tàu khác va vào nhau. Cơn sóng khiến Hoàng đế Lam mất thăng bằng và làm vuột mất thủy quái khỏi phép thuật của người. Cuối cùng cũng thoát thân, con thủy quái liền lặn mất tăm xuống đáy sâu. Dẫu đã thắng trong trận đấu này, nhưng thủy quái đã trốn thoát, đứng trên mũi tàu "Long Nha" Hoàng đế Lam trầm ngâm nhìn chỗ máu loan trên mặt nước, trong khi các thủy thủ reo hò vui mừng. Họ thực sự đã thắng chăng? liệu vết thương này có đủ nghiêm trọng để giết thủy quái không? Vị Hoàng đế trẻ không dám chắc.

Hạm đội trở về Qua Loh lúc chạng vạng tối với tin thắng trận. Cả thành phố vui mừng khi nghe tin. Taosih Tsun và pháp đội của ông cùng thuyền viên tàu "Thanh Phong" được ca ngợi là anh hùng của chiến thắng này. Một bữa yến tiệc sẽ được tổ chức, tất cả các quán rượu trong thành phố sẽ xả kho trong tối nay. Khoảng chừng một giờ sau, mọi con đường ở Qua Loh đều lung linh ánh đèn lồng đủ màu sắc, đường phố ngập tràn tiếng cười hát. Tại dinh thự của ngài Buh Huy, một bữa yến tiệc được tổ chức để chiêu đãi những ai đã góp sức trong trận đánh. Toàn dinh thự sáng rực ánh đèn lồng đỏ, các nhạc sĩ cung đình tấu một bản nhạc vui tai. Trong đại sảnh, nơi có bàn tiệc cho các tướng lĩnh và các thuyền trưởng, trần nhà được thắp sáng bởi 2 hàng đèn lồng đỏ to hình trụ, mỗi cái cao đến ngực một người trưởng thành. Những tấm thảm lụa được dệt một cách tinh xảo được treo trên tường. Hai hàng bàn phủ lụa đỏ xếp dọc sảnh, mỗi bàn cho một người với đầy sơn hào hải vị và mĩ tửu. Hoàng đế Lam ngồi ở bàn đầu sảnh, người đứng dậy tay cầm một chiếc cốc bạc.

"chư vị tướng lĩnh và thuyền trưởng. Bữa yến tiệc hôm nay là dành cho các vị, ta Suk Lam Hoàng đế của Varlann, chân thành cảm tạ sự tận tụy của các vị đối với triều đình. Hôm nay là một ngày vui, bởi chúng ta ăn mừng chiến thắng đầu tiên trước nghiệt súc đã khiến bách tính lầm than bấy lâu nay. Nhưng tất cả vẫn luôn phải cảnh dịch, bởi công việc của chúng ta không bao giờ kết thúc." Hoàng đế Lam nói rồi giơ cao chiếc cốc của mình. "giờ, tất cả hãy cùng nâng ly, vì sự phồn thịnh của đế chế!"

"vì đế chế!" tất cả những người dự tiệc đồng thanh hô lớn. Trong lúc mọi người nâng cốc, một người hầu rượu lặng lẽ tiến tới bàn của Hoàng đế Lam rồi đột nhiên lao về phía người.

"MÁU CHO CHƯ THẦN!!!" tên hầu rượu hét lớn, hắn rút dao từ tay áo và nhằm vào ngực Hoàng đế. Ngay lập tức, một Cẩm Xưởng Vệ phản ứng, anh ta nhảy ra trước Hoàng đế Lam và hứng trọn mũi dao vào ngực mình, người lính quả cảm chết ngay lập tức. Các Cẩm Xưởng Vệ khác liền lao vào bao vây tên sát thủ. Trước sự ngạc nhiên của họ, trái với vẻ ngoài gầy gò, tên sát thủ lại cực kỳ khỏe và khiến họ chật vật trong việc bắt giữ hắn. Tên sát thủ đấm bay một Cẩm Xưởng Vệ ra xa vài lia, khiến anh ta bất tỉnh, phải cần đế 4 Cẩm Xưởng Vệ cùng lao vào mới trấn áp được hắn. Tên sát thủ trạt hơn 40 tuổi, mặt dài, mày râu nhẵn nhụi, đầu cắt húi cua. Mắt bọng thâm quầng như thể hắn đã không ngủ nghỉ gì trong một thời gian dài.

"bệ hạ! người không sao chứ?" ngài Buh Huy chạy đến bên Hoàng đế Lam. "trẫm không sao." Hòang đế Lam trả lời.

"NGU ĐẾ!" tên sát thủ hét lớn. "ngươi có biết ngươi đã làm gì không hả? tất cả các ngươi có biết mình đã làm gì không hả?"

"khai mau, ngươi làm việc cho ai? Ai ra lệnh cho người hành thích thánh thượng?" ngài Buh Huy nói.

"Cha! Xin hãy khoan." Một giọng nói vang lên từ đám đông. Một chàng trai trẻ, tuổi chừng đôi mươi bước ra, nhìn chằm chằm vào mặt tên sát thủ.

"con biết hắn sao Min?" ngài Buh Huy hỏi. sau một hồi nhìn kỹ tên sát thủ chàng trai trả lời "vâng thưa cha, con nhận ra hắn. Hắn chính là tên giáo chủ của giáo phái thờ thủy quái đã trốn thoát được cuộc vây bắt mấy tháng trước."

"khanh chắc chứ?" Hoàng đế Lam hỏi. "bẩm bệ hạ, dù hắn đã cắt tóc cạo râu, nhưng thần vẫn nhận ra cặp mắt bọng thâm quần và giọng nói đó." Ngài Min trả lời.

"ai là kẻ giật dây ngươi? Nói mau thì trẫm có thể nhẹ tay với ngươi." Hoàng đế Lam nói.

Tên giáo chủ cười một cách điên dại, rồi nhìm Hoàng đế Lam chằm chằm.

"ta chẳng làm việc cho ai ngoài chư thần, đồ ngu." Hắn nói rồi bất ngờ gầm lên "ngươi hại chết tất cả chúng ta rồi, Ngu Đế!"

"hỗn xược!" ngài Buh Huy tát mạnh tên giáo chủ

"chư thần? ngươi nghĩ Quelas'Airuth và Bộ Ngũ muốn ta chết à?" Hoàng đế Lam ngạc nhiên trước câu trả lời của hắn. tên giáo chủ lại bật ra một tràng cười điên dại. "Quelas'Airuth? Há há há há... ôi... Ngu Đế đáng thương...Quelas'Airuth và Bộ Ngũ chỉ là những giả thần láo toét. Ta phụng sự những vị thần thực sự. các Cựu Thần thuở xa xưa." Hắn vừa cười vừa nói.

"thật thế sao? Vậy làm sao ngươi biết đấy là những vị thần thật sự?" Hoàng đế Lam hỏi.

"bởi vì ta đã nghe thấy các Cựu Thần, nghe thấy tiếng thì thầm của các Cựu Thần. Họ rất không vui vì các ngươi thờ phụng lũ giả thần. Và con thủy quái đó là chính là kết quả của sự không hài lòng đó. Và ngươi... ngươi... Ngu Đế, ngươi đả thương nó, ngươi đả thương sứ giả của các Cựu Thần.Ngươi hại chết tất cả chúng ta rồi. Bây giờ chư thần sẽ trút cơn thịnh ngộ của họ lên toàn lục địa Varlaurea, vì sự ngu muội của ngươi." Hắn nghiến từng chữ qua kẻ răng.

"SÁM HỐI! MAU MAU SÁM HỐI BẰNG MÁU CỦA CÁC NGƯƠI ĐI, THÌ MAY RA CHƯ THẦN SẼ NHÂN TỪ VỚI LINH HỒN CỦA CÁC NGƯƠI!!!" gã giáo chủ đột nhiên gào lên.

"bệ hạ! đây rõ là một tên điên ảo tưởng, xin người đừng phí thời gian mà mau đem hắn ra xử trảm thị chúng để làm gương." Ngài buh Huy nói

"ngươi nghe thấy tiếng nói của các Cựu Thần sao?" Hoàng đế Lam nhìn tên giáo chủ cười mỉa."ta thấy chém đầu thì quá là nhẹ nhàng với ngươi rồi."

"ngài Buh Huy, ném hắn vào địa lao, để hắn chết dần chết mòn ở đấy." Hoàng đế Lam nói với ngài Buh Huy rồi quay sang đám đông. "vụ hành thích này, chưa bao giờ xảy ra. Kẻ nào hé răng, chém!"

"ơ.. xi...xin tuân thánh lệnh." Ngài Buh Huy nói trong ngỡ ngàng.

Rồi Hoàng đế Lam ra lệnh cho bữa tiệc tiếp tục mà không có mình, và lui về phòng nghỉ. Khi ở trong phòng Hoàng đế Lam lệnh cho các hầu cận lui ra để ngài một mình, đoạn người lấy ra một cái tráp gỗ nhỏ để ở đầu giường. Trong tráp là một chiếc gương tròn nhỏ với khung bạc, to cỡ lòng bàn tay. Mặt sau gương nạm một viên kim cương to cỡ ngón cái, nằm ngay chính giữa khung gương, xung quanh viên kim cương được chạm trổ những hàng cổ ngữ và khảm một loại đá màu xanh da trời. Hoàng đế Lam nhìn vào gương lẩm nhẩm một câu chú, khiến cho mặt gương chuyển sang một màu đen và chẳng phản chiếu gì, những dòng cổ ngữ sau gương tỏa sáng mờ mờ.

"Aucelen, nàng có ở đó không?" Hoàng đế Lam nói nhỏ, vẫn nhìn vào mặt gương đen kịt.

Vài giây sau, một hình thù mờ nhạt xuất hiện trên gương, rồi từ từ rõ dần thành hình dạng một người phụ nữ trẻ. Cô gái trong gương tuổi chừng đôi mươi, mặc giao lĩnh trắng, sắc đẹp thanh thoát, đôi môi đầy đặn ửng hồng. Mắt phượng xanh biếc với ánh nhìn sắc nhọn như thể cô ta có thể nhìn thấy tâm hồn người khác, nước da trắng mịn như cẩm thạch, ánh đén lồng phản chiếu khỏi mái tóc vàng, dài mượt óng ả của cô trông như hào quang của thần thánh, lấp ló trong những lọn tóc là đôi tai dài nhọn như lá tre. Cô gái này là Nữ Hoàng của đế chế Varlann, người vợ duy nhất của Hoàng đế Lam.

"chuyện gì vậy Lam? Sao chàng lại gọi thiếp vào giờ này?" Nữ Hoàng Aucelen vừa nói vừa vén tóc sau tai.

"ta chỉ muốn nghe giọng nàng và ngắm khuôn mặt thanh tú của nàng thôi." Hoàng đế Lam mỉm cười.

Nữ Hoàng Aucelen nở một nụ cười duyên dáng, đôi má hơi ửng hồng. "À, thế còn tình hình ở Qua Loh thế nào rồi?" Nữ Hoàng Aucelen hỏi.

"ừ thì... có tin tốt, hải quân Hoàng gia vừa giáng một đòn mạnh lên thủy quái, nhưng.... Có một Cẩm Xưởng Vệ đã thiệt mạng, trong bữa tiệc mừng chiến thắng." Hoàng đế Lam nói. Nghe vậy mặt Nữ Hoàng đượm buồn.

"vậy ta phải tổ chức một tang lễ trang trọng để tỏ lòng cảm kích cho sự hy sinh của người lính quả cảm đó." Nữ Hoàng Aucelen nói.

"đừng lo ta đã cho người lo liệu cả rồi." Hoàng đế Lam nói.

"nhưng... tại sao người lính đó lại chết? có chuyện gì xảy ra sao Lam?" Nữ Hoàng Aucelen hỏi, và nhìn chồng mình chằm chằm, như muốn nói Hoàng đế Lam đừng giấu mình chuyện gì.

Rợn cả tóc gáy vì ánh mắt của vợ mình, Hoàng đế Lam đành nói sự thật.

"ugh... ta ghét cái kiểu nhìn đó của nàng quá..." Hoàng đế Lam lẩm bẩm khó chịu. " sự thật thì... có một vụ hành thích ta."

" chàng có sao không? Có bị thương không?" Nữ Hoàng Aucelen lo lắng hỏi.

"ta không sao cả nàng đừng lo, và tên sát thủ đã bị bắt rồi." Hoàng đế Lam trấn an vợ mình.

"phù... nhẹ cả người." Nữ Hoàng Aucelen thởi phào. "vậy chàng đã tra ra danh tính của tên sát thủ chưa? Ta phải tra rõ xem kẻ nào đứng sau hắn."

"ừm... vấn đề là thế này.... Ta nghĩ hắn không hành động theo lệnh của ai cả. nhưng có gì đó ở hắn khiến ta lo ngại, nên ta gọi nàng cũng một phần cũng vì cần đến kiến thức của nàng." Hòang đế Lam nói.

"hừm... chàng thì lúc nào mà chẳng cần." Nữ Hoàng Aucelen cười mỉm.

"tha cho ta cái trò nói khoáy đó của nàng đi." Hoàng đế Lam làu bàu cau có, rồi nói tiếp.

"đầu tiên là ta đã cho người gửi một số mẫu sinh học của con thủy quái về Hoàng cung, ta cần nàng phân tích chúng giúp ta." Hoàng đế Lam nói

"phân tích mẫu mô của con thủy quái? Chàng cho thiếp biết lý do được không?" Nữ Hoàng Aucelen thắc mắc.

"con thủy quái có khả năng kháng phép thuật, ngay cả ta cũng gặp khó khăn với nó." Hoàng đế Lam nói

"hừm... nghe có vẻ thú vị đấy." Nữ Hoàng Aucelen nói, khuôn mặt hiện rõ sự tò mò.

" ừm, cuối cùng là về tên sát thủ đó. Hắn khẳng định rằng con thủy quái là sứ giả của các Cựu Thần, và... quả quyết rằng hắn nghe được tiếng thì thầm của các Cựu Thần." Hoàng đế Lam nói.

"các Cựu Thần? tiếng thì thầm?" Nữ Hoàng Aucelen nhíu mày.

"ừm... à, nàng còn nhớ vụ việc về cái cây Xê Phĩ Đà mà ta và cha ta gặp phải không?" Hoàng đế Lam hỏi.

"cây Xê Phĩ Đà cổ thụ và ngôi làng kì lạ đó sao? Phải thiếp nhớ." Nữ Hoàng Aucelen nói.

"ta đang lo rằng liệu con thủy quái, tên sát thủ và vụ việc đó có liên kết gì chăng?" Hoàng đế Lam nói.

"ừm.. chuyện này quả thật đáng lưu tâm, thiếp sẽ tìm hiểu kỹ hơn." Nữ Hoàng Aucelen nói.

"cám ơn nàng. À, còn thằng nhóc thế nào rồi?" Hoàng đế Lam hỏi.

"uhm... Tua vừa hoàn thành bài nghiên cứu dài 20 trang về "sự tương quan của chiêm tinh học và tính cách con người", học sĩ Pan khá là ấn tượng." Nữ Hoàng Aucelen nói với vẻ mặt không hài lòng.

"ha ha thằng bé giỏi đấy ch... ờ... sao trông nàng có vẻ không vui thế?" Hoàng đế Lam hỏi

"bởi vì ý nghĩ cho rằng chiêm tinh học có khả năng ảnh hưởng đến tính cách của sinh vật sống là hoàn toàn vớ vẩn." Nữ Hoàng Aucelen nói với một vẻ mặt nhăn nhó.

"thôi nào Aucelen, đừng khó khăn quá với thằng bé quá nó mới có 10 tuổi, dạy nó từ từ thôi." Hoàng đế Lam nói.

Nữ Hoàng Aucelen chỉ thở dài rồi nói "à Lam, chàng nhớ giữ gìn sức khỏe đấy."

"ừm ta nhớ rồi" Hoàng đế Lam cười

Trong tuần tiếp theo, vẫn không thấy có động tĩnh gì từ con thủy quái, các tàu tuần tra không phát hiện dấu vết nào của nó. Thế là tuần tiếp theo ngư dân Qua Loh bắt đầu ra khơi đánh cá trở lại, mặc dù phần lớn họ chỉ dám đánh bắt gần bờ, chỉ một số ít dám ra xa hơn. Hai tuần 4 ngày sau trận đánh mọi thứ vẫn yên ắng, số lượng ngư dân đánh cá xa bờ dần dần tăng, tình hình nhân sinh cải thiện dần. Hoàng đế Lam vẫn còn lưu lại Qua Loh để giám sát việc sửa chữa cảng Qua Loh, tình hình yên ắng này cũng dần củng cố ý nghĩ con thủy quái đã chết vì vết thương, trong lòng mọi người. Nhưng vào cuối tuần thứ 3, một tàu cá xa bờ trở về với một vết cắn ở đuôi thuyền, may mắn là chỉ có 3 thủy thủ bị thương nhẹ và không có thiệt hại nhân mạng. Họ báo rằng thủy quái vẫn còn sống. Tin tức này khiến toàn thành phố lo lắng, mọi hoạt động đánh bắt đều tạm dừng ngay lập tức. Sau khi trấn an người dân, Hoàng đế Lam liền lệnh cho hạm đôi chuẩn bị xuất phát trong 2 ngày.

Hai ngày sau hạm đội Hoàng gia lại ra khơi, và lần này Hoàng đế Lam quyết tâm giết bằng được con thủy quái. Đầu tiên họ rà soát khu vực chiếc tàu cá bị tấn công, nhưng không tìm thấy gì sau nhiều giờ dò xét. Sau đó hạm đội tiếp tục mở rộng vùng tìm kiếm ra xung quanh nhưng vẫn không đem lại kết quả gì, đến khi ánh dương dần tắt họ buộc phải quay về Qua Loh. Ngày tiếp theo cũng không có kết quả gì, ngoại trừ lúc hạm đội đang trên đường quay về Qua Loh thì thủy quái đột nhiên xuất hiện tấn công những chiếc tàu ở cuối đội hình. Những cú húc và cắn của thủy quái đã làm hư hại nặng thân và bánh lái của 3 tàu, khiến chúng bị ngập nước và mất khả năng đổi hướng, mặc dù không có thiệt hại nhân mạng nhưng những tàu này buộc phải neo ở cảng chờ sửa chữa. Vào nửa đêm cùng ngày đó, lại thêm 1 hung tin, một làng đánh cá cách Qua Loh không xa bị thủy quái tấn công, khiến cho 4 người thiệt mạng, 5 mất tích, hàng chục người bị thương và 10 ngôi nhà bị phá hủy. Vào lần ra khơi thứ 3, may mắn đã nở nụ cười với họ, một tàu trinh sát phát hiện thủy quái cách vị trí của hạm đội 30 kelia về hướng bắc – tây bắc, toàn hạm đội đổi hướng và chỉ trong 1 giờ họ đã nhìn thấy thủy quái. Hạm đội duy trì đội hình song song với hướng bơi của thủy quái, đằng sau đội hình là một xà lan lớn với 2 thủy thủ dũng cảm trên boong, nhiệm vụ của họ là đổ máu và các mẫu thịt gia súc xuống nước để dẫn dụ thủy quái tấn công rồi thoát thân bằng thuyền nhỏ. Nhiều giờ trôi qua nhưng thủy quái vẫn không có ý định tấn công. Khi Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, Đô đốc Huan Tah kiến nghị họ nên quay về Qua Loh bởi săn đuổi thủy quái trong đêm thì quá nguy hiểm. Hoàng đế Lam suy nghĩ trong chốc lát, tay trái vuốt râu rồi nói "không, chúng ta sẽ diệt nó tại đây".

Nói đoạn Hoàng đế Lam bước tới mũi tàu, hít một hơi sâu, mắt chuyển màu trắng toát. Người lại sử dụng tâm thuật của mình để kéo thủy quái khỏi mặt nước. Ngay khi cảm nhận được cơ thể mình đang bị kéo về phía mặt nước, con thủy quái liền kháng cự ngay, và cố gắng cách lặng sâu xuống đáy hồ, thủy quái vẩy mạnh cái đôi khổng lổ của nó dưới nước khi cố gắng kháng cự lực kéo của Hòang đế Lam làm mặt hồ động mạnh. Khi con thủy quái càng bị kéo gần mặt nước, đuôi của nó càng khiến mặt hồ dậy sóng hơn và làm các tàu chiến tròng trành dữ dội hơn, làm cho Hoàng đế Lam phải nắm chặt dây buồm để đứng vững. Cũng như trận chiến trước, con thủy quái càng kháng cự mạnh thì phép thuật của hòang đế Lam càng khó giữ chặt thủy quái, buộc người phải vận thêm Qigun để giữ lực kéo. Sau 30 phút, thủy quái chỉ còn cách mặt nước 2 lia, Taosih Tsun và pháp đội của mình định giúp đỡ Hoàng đế Lam bằng cách truyền qigun của họ cho người. Nhưng Hoàng đế Lam từ chối và ra lệnh cho họ chờ đến khi người kéo thủy quái khỏi mặt nước rồi dùng hết khả năng giáng một đòn chí mạng. Thêm 30 phút nữa trôi qua, thủy quái chỉ còn cách mặt nước khoảng 1 lia nhưng nó vẫn còn sức kháng cự, Hoàng đế Lam lúc này cũng đã tới giới hạn của mình, mũi người bắt đầu chảy máu. Thấy thế Đô đốc Huan Tah chật vật tiến đến mũi tàu.

"bệ hạ, xin hãy ngừng tay, người tới giới hạn rồi."

"sắp... được... rồi" Hoàng đế Lam nói qua kẽ răng

"bệ hạ, nếu cứ tiếp tục như thế người sẽ chết đấy" Đô đốc hét lớn

Lờ đi lời can giáng của vị Đô đốc, Hoàng đế Lam tiếp tục sử phép dù mũi người chảy máu ngày càng nhiều, ngay cả tai của người cũng bắt đầu rỉ máu và thị lực mờ dần. Đô đốc Huan Tah không thể đứng nhìn Hoàng đế Lam liều mạng như thế, vị Đô đốc già liền lao đến sau Hoàng đế, lấy tay che mắt hòang đế Lam để cắt kết nối ánh mắt và kéo Hoàng đế Lam lùi lại. Thoát khỏi phép thuật của Hoàng đế Lam thủy quái liền biến mất xuống đáy hồ.

"KHÔNG!!!!" Hoàng đế Lam gầm lên, xô Đô đốc Huan Tah sang một bên, rồi chạy đến mũi tàu, nhưng thủy quái đã mất dạng.

"HUAN TAH!!! Ngươi dám!!!" Hoàng đế Lam giận dữ quát tháo. Vị Đô đốc già đan tay quỳ xuống nói "bệ hạ cứ tùy nghi định tội lão thần, nhưng những gì người vừa làm là quá nguy hiểm. Lão thần chỉ làm điều phải làm, người không thể liều lĩnh quá như thế." Hoàng đế Lam mặt đỏ au vì giận, mắt trừng trừng nhìn vị Đô đốc già. Nhưng thiết nghĩ những gì vị Đô đốc nói cũng đúng, sau vài phút trấn tĩnh Hoàng đế Lam ra lệnh cho hạm đội quay trở về Qua Loh.

Hai ngày sau, hạm đội lại giương buồm. Sau nhiều giờ tìm kiếm thì vào khoảng giữa trưa họ phát hiện thủy quái, nhưng khi hạm đội chuyển hướng tiếp cận thì thủy quái liền lặng mất tăm xuống đáy hồ, khi trời tối, họ buộc phải quay về cảng. Thủy quái giờ đây chủ động lảng tránh hạm đội vào ban ngày và chủ yếu hoạt động về đêm, và cứ vài tuần lại bất ngờ tập kích các thôn trấn dọc bờ hồ. Tình hình lại rơi vào bế tắt, Hoàng đế Lam không tìm ra cách nào để hạm đội nghênh chiến với thủy quái.

Một tháng sau, trong một đêm mưa giông, phòng của Hoàng đế Lam vẫn sáng đèn, người ngồi trong phòng nghe tiếng mưa giông bên ngoài, trên bàn là một mâm thức ăn gần như còn nguyên. Trong tháng qua, vị Hoàng đế trẻ ăn rất ít vì việc kiểm soát thiệt hại của những cuộc tập kích của thủy quái và vắt óc nghĩ cách diệt thủy quái với thiệt hại nhân mạng thấp nhất. Bỗng từ trên đầu giường một dọng nói nhẹ nhàng êm tai vang lên, đó là giọng của Nữ Hoàng Aucelen. Hoàng đế Lam đứng dậy, lấy chiếc gương phép trong tráp gỗ, đặt lên một cái giá trên bàn.

"Lam, trông chàng có vẻ gầy đi đấy, chàng có khỏe không? Có ăn uống đầy đủ không đấy?" Nữ Hoàng Aucelen lo lắng hỏi khi nhìn thấy chồng mình trong gương.

"ừ thì... ta có làm việc quá sức một chút... chỉ là ta đang gặp khó khăng trong việc tiêu diệt thủy quái... nhưng nàng đừng lo ta sẽ ổn thôi. Nàng gọi ta có việc gì vậy?" Hoàng đế Lam cười.

" thiếp gọi vì những mẫu mô của thủy quái mà chàng gửi." Nữ Hoàng Aucelen nói.

"nàng đã phân tích chúng rồi à? Kết quả thế nào? Có khớp với những nghi vấn của ta không?" Hoàng đế Lam nhổm dậy trên ghế.

"tin vui là không." Nữ Hoàng Aucelen cười.

"thế thì tốt." Hoàng đế Lam thở phào rồi nói "nhưng vẫn còn vài vấn đế là, con thủy quái đó từ đâu đến?" .

"um... còn một việc nữa, đó là sau khi phân tích kỹ càng những mẫu mô đó thiếp dám chắc rằng chúng là mô thịt và máu của cá vàng, ngoài ra thiếp còn phát hiện dấu hiệu của phép thuật và một lượng lớn khoáng Quasium trong những mẫu mô đó nữa." Nữ Hoàng Aucelen nói.

"sao? Ý nàng là... ai đó đã cho một con cá vàng ăn Quasium rồi ếm phép thuật lên con cá, khiến nó biến đổi thành con quái vật này á? Nhưng bằng cách nào? Để làm gì? Chả phải Quasium nguyên chất rất độc hại sao?" Hoàng đế Lam nói với vẻ mặt bán tín bán nghi.

"ơ... cũng không hẳn thế... thiếp không biết làm sao mà thủy quái lại tiếp xúc với Quasium, nhưng việc này có thể lí giải cho khả năng kháng phép thuật của nó. Ý thiếp là về phần phép thuật, không phải là ai đó đã ếm phép lên nó mà là nó đã tiếp xúc một trường phép thuật, một trường phép thuật rất mạnh và cổ xưa... có thể là từ... Rừng Lục Bảo..." Nữ Hoàng Aucelen đột nhiên nghẹn lời khi nhắc đến cái tên đó, mắt nàng bỗng trở nên u buồn và ngấn nước. "Rừng Lục Bảo" cái tên mà chỉ còn các Tiên nhân nhớ đến, còn với cư dân của lục địa Varlaurea, nơi ấy được chỉ được biết đến với cái tên " Rừng Cười". Tâm trí của Nữ Hoàng lại tràn ngập ký ức, những ký ức về những sự kiện xảy ra từ nhiều năm, nhiều thế kỉ trước, những ký ức về những kẻ không còn bước đi trên cõi đời nữa, nhưng đối với nàng chúng như thể mới xảy ra ngày hôm qua. Không cần phải nghe lời nào Hoàng đế Lam hiểu ngay vợ mình đang cảm thấy gì, người đau cả lòng khi thấy đôi mắt xanh ấy trở nên u buồn, Hoàng đế Lam có thể thấy một giọt nước mắt đang chực trào ra từ mắt vợ mình. Nhưng trước khi Hoàng đế Lam kịp nói gì, thì Nữ Hoàng Aucelen hít một hơi sâu và nở một nụ cười ấm áp.

"nàng không sao chứ? Ta hiểu nơi đó có ý nghĩa gì với nàng..." Hoàng đế Lam nói nhẹ.

"um, thiếp không sao. Chàng đừng lo." Nữ Hoàng Aucelen lại cười. "giờ quay lại vấn đề chính, con thủy quái trở nên như vậy là do phơi nhiễm với Quasium và một trường phép thuật mạnh chứ không như giả định của chàng."

"hừm... nếu như thế thì..." Hoàng đế Lam lẩm bẩm, mắt nhìn vào khoảng không, tay trái vuốt râu, chìm sâu vào suy nghĩ của mình.

"Lam, thiếp xin chàng đừng làm gì ngu ngốc đấy." Nữ Hoàng Aucelen nói.

"hả? làm gì ngu ngốc? ta á? Nàng đang nói gì vậy?" Hoàng đế Lam giật mình.

"thiếp đã là vợ chàng suốt 13 năm rồi, chàng không nghĩ thiếp không biết chàng đang nghĩ gì mỗi khi tay trái cứ vuốt râu như thế sao?" Nữ Hoàng Aucelen thở dài. "Lam à, chàng là Hoàng đế của Varlann, chàng không thể cứ tự giải quyết mọi việc bằng cách lao đầu vào nguy hiểm, chàng..."

"biết rồi, biết rồi, ta có trách nhiệm và nghĩ vụ phải thực thi, cả đế chế cần đến ta." Hoàng đế Lam cắt ngang vợ mình.

" thiếp cần chàng." Nữ Hoàng Aucelen nói "nếu chàng có mệnh hệ gì thì thiếp sống sao nỗi, chàng quên thiếp là ai rồi sao?."

"ta biết rồi, xin lỗi nàng. Ta sẽ cố không làm gì ngu ngốc, ta hứa đấy." Hoàng đế Lam nói

Nữ Hoàng Aucelen thở dài rồi nhìn chồng mình trìu mến.

"thôi,vậy... chàng còn cần gì nữa không?"

"à phải, còn tên giáo chủ ấy. Ta nên làm gì với hắn đây? Nàng có cần mẫu mô của hắn không?" Hoàng đế Lam hỏi

"tên giáo chủ sao?ừm... chàng cứ cho người đưa hắn về kinh đô để thiếp kiểm ta xem liệu hắn chỉ bị ảo tưởng hay là trường hợp tệ hơn, nếu như là trường hợp tệ hơn thiếp sẽ liên lạc với dân tộc mình để họ lo liệu." Nữ Hoàng Aucelen nói.

"ừm, vậy được rồi, gặp lại nàng ở kinh đô." Hoàng đế Lam chào từ biệt vợ mình rồi cất gương phép trở lại tráp, người ngồi suy ngẫm mắt nhìn cơn giông ngoài cửa sổ, rồi gãi sừng lẩm bẩm "xin lỗi Aucelen."

Ngày hôm sau, sau bữa sáng Hoàng đế Lam rời khỏi phòng đi đến khu nhà bếp, người lệnh cho tổ nhà bếp làm một bữa ăn thịnh soạn rồi lấy giỏ thức ăn đi đến khu địa lao. Tại khu địa lao, Hoàng đế Lam lại ra lệnh cho lính gác đem tên giáo chủ đến phòng gác để người gặp riêng. Những cai ngục lấy làm lạ khi nghe mệnh lệnh nhưng vẫn phải thi hành. Và trước sự ngạc nhiên của những cai ngục, bằng cách nào đó mà tên giáo chủ vẫn còn sống dù với rất ít thức ăn nước uống, trong suốt một tháng. Sau khi các cai ngục ra khỏi phòng Hoàng đế Lam đặt giỏ thức ăn lên bàn mời hắn ăn, nhìn thấy giỏ thức ăn tên giáo chủ liền ngấu nghiến ăn không một chút nghi vấn.

"cảm thấy khá hơn chưa?" Hoàng đế Lam hỏi.

"bữa ăn này là ý gì? Tại sao ngươi lại ở đây? Tại sao ta lại ở đây?" tên giáo chủ hỏi

"à.. chuyện là... những gì người nói hôm đó làm trẫm suy nghĩ rất nhiều trong vài tháng qua... giờ trẫm đã ngộ ra sự thông thái trong những lời nói của người, và cảm thấy tội lỗi vô cùng. Nên hôm nay trẫm gặp ngài là để... xin ngài giúp trẫm sửa đổi." Hoàng đế Lam nói

"vậy ra... ngươi cuối cùng cũng nhận ra sự lầm lạc của mình, và muốn cầu xin sự tha thức của các Cựu thần?" tên giáo chủ nhếch mép cười.

"vâng, thưa đức ngài, ngoài ra trẫm sẽ ban thánh chỉ để đưa việc thờ phụng các Cựu thần thành tôn giáo chính thức của toàn đế chế. Và ngài sẽ là Đại giáo chủ của Đệ nhất thần điện, và giúp thần dân của đế chế cải hối và quay về chính đạo." Hoàng đế Lam nói

"tốt, tốt lắm, ngươi có ý định tốt, nhưng ta e với những tội lỗi mà ngươi đã phạm phải thì như thế là không đủ." Tên giáo chủ nói.

"vậy trẫm phải làm gì để chuộc tội, thưa ngài?" Hoàng đế Lam hỏi.

"bắt buộc phải có một lễ hiến tế, hãy đem cho ta 100 đồng nam và 100 đồng nữ, ta sẽ dâng tế vật cho chư thần thông qua sứ giả của họ." tên giáo chủ nói.

"thông qua sứ giả của các Cựu thần? ý ngài là con qu.. Đại Ngư? Liệu nó sẽ nghe lời gọi của ngài chăng?" Hoàng đế Lam hỏi.

"dĩ nhiên là nó sẽ nghe lời gọi của ta, hãy có lòng tin." Tên giáo chủ quả quyết.

"vậy thì xin cảm ơn đức ngài, mọi thứ sẽ được chuẩn bị." Hoàng đế Lam cười.

Sau đó, Hoàng đế Lam ra lệnh cho cai ngục đưa tên giáo chủ đi tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề và đối đãi như thượng khách. Rồi người quay về phòng và gọi ngài Buh Huy và đô đốc Huan Tah đến phòng. 5 ngày sau, Hoàng đế Lam thông báo với tên giáo chủ rằng tế vật và thuyền tế đã được chuẩn bị xong. Ngày tiếp theo, khi mặt trời còn chưa mọc, mặt hồ Kao Ren vẫn còn mờ sương. Tên giáo chủ, Đô đốc Huan Tah, Ngài Buh Huy và Hoàng đế Lam và 30 thủy thủ lên một con tàu lớn 3 cột buồm, đây sẽ là tàu dùng làm đàn tế. Còn các "tế vật" thì đã lên một con tàu nhỏ có mái che, với cờ xí lộng lẫy và giăng màng tre bốn phía. Màng tre khá mỏng nên họ vẫn có thể nhìn thấy những người bị dùng làm tế vật ngồi trong thuyền mặc tang phục bằng lụa trắng và và mũ trùm bằng vải bố. Họ khởi hành ngay khi mặt trời ló dạng, đến khi mặt trời mọc hẳn thì họ thả neo, tàu tế vật neo cách tàu lễ khoảng 10 lia, sau khi những thủy thủ vận hành tàu tế vật lên tàu lễ, tên giáo chủ bắt đầu làm lễ tế. Tên giáo chủ đứng trước bệ thờ trên boong tàu lễ, lầm rầm niệm chú bằng một thứ ngôn ngữ rất lạ, nó không phải cổ ngữ hay bất kì ngôn ngữ từng biết đến. Hắn cứ niệm như thế suốt 5 năm phút, niệm xong hắn dùng dao cắt lòng bàn tay mình và nhỏ máu và một tô bột Quasium trên bàn tế. Rồi hắn bước tới mũi tàu, đổ hỗn hợp máu và Quasium xuống hồ, rồi đứng ngửa mặt lim dim mắt suốt 30 phút, đằng sau bàn thờ, Hoàng đế Lam đi qua đi lại một cách sốt ruột. Bỗng hoa tiêu trên cột buồm la lên báo hiệu một cái bóng lớn đang tiếp cận tàu lễ từ mạng phải.

"hỡi sứ giả của các Cựu thần cổ xưa, nay ta xin dâng lên những đồng nam đồng nữ này để tạ lỗi cho những sai lầm mà Hoàng đế đã phạm phải. Xin hãy nhận lễ vật hèn mọn này và nguôi thiên nộ." tên giáo chủ hô to.

Con thủy quái lượn vòng quanh tàu lễ suốt 5 phút rồi lặng mất, mọi người trên tàu lễ đều nín thở chờ đợi động tĩnh của thủy quái thì nó bất ngờ nổi lên cạnh tàu tế vật, trồi hơn nữa đầu của nó khỏi mặt nước và ngoạm vào thân tàu tế vật, làm con tàu tròng trành dữ dội. nhưng lạ ở chỗ rằng dù tàu bị tấn công và lắc lư dữ dội, bằng cách nào đó những người hiến tế vẫn có thể ngồi bất động trên tàu. Rồi một tiếng "rắc" lớn vang lên, thân tàu tế vật thủng một lỗ, và từ lỗ thủng dầu đen trào ra khắp mặt nước và dính đầy trên đầu thủy quái và chảy cả vào miệng nó. Trước khi ai kịp phản ứng Hoàng đế Lam nhảy đến mũi tàu, xô tên giáo chủ sang một bên rồi phun lửa về phía tàu tế vật. Luồng lửa từ miệng Hoàng đế bén hơi dầu trong tàu vật tế và phát nổ, một quả cầu lửa nuốt trọn con tàu và thủy quái. Mảnh vỡ bay khắp nơi, và vài mảnh rơi xuống boong tàu lễ. Trong số chúng là những mảnh hình nộm rơm cháy dở.

"cái... cái gì đây? Suk Lam! Đây là cái gì đây!?!" tên giáo chủ la lên khi thấy những mảnh hình nộm.

"người đâu, bắt hắn." Hoàng đế Lam ra lệnh

Khi những thủy thủ vừa định chộp lấy tên giáo chủ thì hắn lao về phía thành tàu và nhảy xuống hồ. Nhưng mọi người mặc kệ hắn, vì lúc này con thủy quái đang trôi lờ đờ trên mặt nước trước tàu lễ. Vụ nổ đã làm nó choáng váng, Hoàng đế Lam liền ra lệnh cho thủy thủ dùng dây móc kéo nó về phía tàu lễ, còn mình thì vận nội lực chuẩn bị tung một đòn lôi kích kết liễu thủy quái. Nhưng bỗng thủy quái hồi tỉnh, và giãy dụa thoát khỏi đám dây móc khiến cho con tàu lắc lứ dữ dội, thân tàu thì kêu răng rắc với mỗi cú giật của thủy quái. Con tàu thì có nguy cơ lật úp, tình hình tệ đi nhanh chóng. Thấy vậy Hoàng đế Lam liền nhảy khỏi tàu không một chút suy nghĩ.

Khoảng một phút sau, ngay tại vị trí Hoàng đế Lam nhảy khỏi tàu một cái đầu to lớn nhô lên khỏi mặt nước. Một con rồng xanh xuất hiện từ dưới hồ, vảy nó xanh bóng như ngọc bích, mõm dài đầy răng sắt nhọn như mõm sấu với một chòm râu dê đen dài dưới cằm, trên đầu nó là một bộ sừng uy nghi như gạc nai, và một bờm lông đen tuyền, dũng mãnh như sư tử. Con rồng hướng cái cổ dài như Thiên Nga đến mũi tàu và cắn đứt toàn bộ dây móc chỉ với một cú táp, giải phóng cho con tàu. Thủy quái thoát khỏi đám dây móc liền lặn ngay xuống nước hòng thoát thân, nhưng con rồng xanh nhanh chóng ngăn chặn. Với bộ hàm mạnh mẽ, con rồng ngoặm chặt một cái chân vây của thủy quái và với một cú giật mạnh, con rồng xé toạt cái chân vây khỏi thủy quái, máu từ vết thương nhuộm đỏ cả một vùng nước rộng. Con thủy quái quay đầu lại nhằm vào cổ con rồng mà cắn, nhưng với các họng bị bỏng, mất mắt trái, cú sốc từ vụ nổ và vết thương chảy máu nghiêm trọng, thủy quái trở nên chậm chạp và con rồng dễ dàng tránh né. Con rồng đáp trả bằng cách cắm ngập răng vào vị trí sau mang của thủy quái, cắm vuốt chân trước của nó vào thân thủy quái còn vuốt chân sau liên tục cào cấu bụng thủy quái. Cuối cùng, với một cú vặn đầu mạnh mẽ, con rồng xé toạt đầu thủy quái khỏi thân mình nó và với đầu thủy quái còn trong miệng con rồng nổi lên trên mặt nước. Ra khỏi mặt nước con rồng xanh ném đầu thủy quái lên boong tàu giữ tiếng reo hò của những người trên tàu. Họ tụng "LONG TỬ! LONG TỬ". Sau một lúc lấy lại hơi thở, mắt con rồng bỗng chuyển trắng, cơ thể nó co giật và rút lại thành hình hài của một người đàn ông trẻ, Hoàng đế của Varlann. Sau khi kéo Hoàng đế Lam lên tàu họ quay tàu trở về Qua Loh báo tin mừng với cái đầu thủy quái trên boong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro