TRÚC LÂM VỤ HỒ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Câu chuyện bắt đầu vào năm thứ ba, Long đế Suk lam trị vì.

Ở vùng đông bắc của đế quốc Varlann có một trấn nhỏ xinh đẹp gọi là Bai Ni. Dẫu đây chỉ là một trấn nhỏ nhưng Bai Ni đã được chư thần ban phúc cho đất đai màu mỡ và khí hậu lý tưởng để trồng rất nhiều loại trà, trong đó có Lục Túc Trà một trong thập đại danh trà. Cùng với phong cảnh hữu tình và đặc biệt là một khu rừng tre bạt ngàn xanh biếc nằm ở phía bắc trấn. Khiến cho Bai Ni trở thành một địa điểm thăm thú ưu thích của giới quí tộc và học sĩ. Không những thế Bai Ni còn là nơi tọa lạc của Bạch Vân viện danh tiếng, một cơ sở được xây dựng để dạy phép thuật cho những pháp sư trẻ tuổi. Đây cũng là nơi mà vô số học giả phép thuật và pháp sư từ khắp nơi đến để trao đổi, bàn luận, học tập và nghiên cứu về phép thuật và những thứ thần bí. Do vậy cái trấn nhỏ đấy vô cùng bận rộn và tấp nập với thương nhân, học giả, pháp sư, khách du lịch đến và đi hằng ngày.

Mọi chuyện bắt đầu vào một ngày định mệnh, khi một thợ may trong trấn mất tích sau chuyến đi câu cá của ông ta. Dân trong trấn đã tổ chức tìm kiếm nhưng không thành công, còn gia đình anh ta thì tan nát cõi lòng. Bình thường thì những vụ việc như thế này chỉ được xem như là một sự kiện không may đáng tiếc nếu không phải chỉ 3 ngày sau, khi một nhóm thiếu nữ đi vào rừng tre để đào măng. Chuyến đi của những cô gái rất bình thường cho khi họ chuẩn bị quay về trấn thì một màng sương mù dày đặc không biết từ đâu ra bao trùm lấy nhóm thiếu nữ trong vài phút ngay giữa trưa của một ngày hè. Khi đám sương mù tan, những cô gái nhận ra một trong số họ đã biến mất. Họ nhanh chóng quay lạ Bai Ni và báo cho dân trong trấn. Theo những cô thiếu nữ này, khi màng sương mù bao trùm lấy họ, họ đột nhiên cảm thấy một cảm giác sợ hãi ào vào tâm trí mình, ngoài ra các cô còn nhìn thấy một hình bóng di chuyển trong sương mù và những âm thanh nghe như tiếng thú vật gầm gừ. E ngại rằng có thế cô gái mất tích bị sói tấn công dân trong trấn cùng đội cảnh vệ và vài thợ săn tổ chức một cuộc tìm kiếm suốt ngày đêm. Họ bắt đầu tại nơi nhóm thiếu nữ nhận ra bạn mình mất tích và tìm thấy 2 bộ dấu chân, một là của cô gái ,còn lại là dấu chân cáo, 2 bộ dấu chân lẫn với nhau và đi sâu vào trong rừng tre. Dấu chân của cô gái dẫn họ đến một con suối sâu trong rừng tre thì biến mất, các thợ săn tỏa ra khu vực xung quanh để tìm thêm dấu vết. Nhưng trước sự kinh hoàng của họ, cái họ tìm thấy là một xác chết. Cái xác khô quắc nằm dưới một lớp lá tre, nhưng dựa trên quần áo trên xác chết thì đây không phải là cô thiếu nữ vừa mất tích mà là một nam giới trưởng thành. Cái xác được đưa về Bai Ni, sau khi khám nghiệm tử thi, bác sĩ của trấn không thể xác định được nguyên nhân tử vong bởi không có dấu hiệu chấn thương nào được tìm thấy trên xác, ngoài ra dựa trên quần áo và đồ vật tùy thân tìm thấy cùng với xác chết, họ xác nhận rằng đây là xác của người thợ may đã mất tích trước đó. Đặt biệt hơn vị bác sĩ không thể giải thích được tình trạng của cái xác. Người thợ may chỉ mới mất tích có 3 ngày, làm sao mà xác anh ta trở nên khô quắc như vậy? tại sao khuôn mặt của xác chết dính đầy máu khô? Và làm thế nào xác của anh ta lại nằm tít sâu trong rừng tre? Đội cảnh binh của trấn vẫn tiếp tục tìm kiếm cô thiếu nữ mất tích suốt tuần nhưng vẫn không có kết quả gì. Rồi vào khoảng đầu tuần tiếp theo, lại thêm một vụ mất tích xảy ra. Một phú thương buôn trà giàu có đang đi công tác tại Bai Ni và 2 gia nhân đã mất tích. Theo lời các gia nhân còn lại của ông ta thì vào ngày người phú thương mất tích, họ có một chuyến đi thăm cánh đồng trà và xưởng chế biến ở ngoại vi Bai Ni vì công việc, sau đó đến buổi chiều họ đến nghỉ chân và ngắm cảnh gần khu rừng tre. Bỗng nhiên một màng sương mù kỳ lạ trùm lên họ, khi chuyện đó xảy ra một số gia nhân nói rằng tâm trí họ cảm thấy căng thẳng khó chịu gần như là sợ hãi, trong khi số khác lại nói họ đột nhiên cảm thấy lâng lâng khoan khoái, họ còn nói nhìn thấy cái gì đó di chuyển trong màn sương mù, rồi người phú thương cùng 2 gia nhân đi vào màn sương và không bao giờ quay lại.

Rồi một tuần sau, lại thêm một vụ mất tích nữa xảy ra. Một thiếu nữ và em trai của cô đang trên đường trở về nhà sau khi mang bữa trưa cho cha mình ở đồng lúa cách rừng tre không xa lắm. Người thiếu nữ nói rằng cô nhìn thấy một màng sương mù từ phía bắc ập về phía họ, khi sương mù hoàn toàn bao trùm lấy 2 chị em cô, cô thiếu nữ bỗng có một cảm thấy lâng lâng sung sướng và có một hình bóng trong sương mù mời gọi cô đi sâu vào màng sương mà cô không thể kháng cự lại được, trong khi em trai cô lại sợ hãi la hét gọi cha mình. Người cha nhìn thấy màn sương mù kỳ lạ thì cảm thấy lo lắng, khi cậu bé bắt đầu la hét ông ta liền tức tốc chạy đi cứu con mình. May thay ông ta có thể tìm thấy con mình trong màng sương dày nhưng ông ta không thể ngăn con gái mình đi sâu vào màn sương mù. Bất lực, ông ta đành đánh gục con gái mình. Nhưng buồn thay, bây giờ chính ông ta bắt đầu bị ảnh hưởng bởi màng sương mù như con gái mình và bỏ rơi đứa con trai đang hoảng loạn mà đi theo tiếng gọi trong màn sương và biến mất. 2 đứa trẻ được tìm thấy bởi các nông dân khác, và đưa về nhà. Vài ngày sau, 2 đứa trẻ được đưa đến phủ của Thị trưởng Lin để lấy lời khai về những gì đã xảy ra trong khi cảnh vệ tổ chức tìm kiếm người cha. 2 đứa trẻ cho lời khai hoàn toàn trái ngược nhau, cô con gái nói "con nhìn thấy một nam nhân áo trắng trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú gọi con, nói rằng anh ta sẽ cho con hạnh phúc và yêu thương con hết mực. Giọng nói của anh ta quyến rũ đến mức con không thể suy nghĩ rõ ràng được nữa, và không cưỡng lại được ham muốn đi theo anh ta". Còn cậu bé thì nói rằng mình nhìn thấy một con quái vật trông giống như sói hay chó, nó to như một con Velelis, với tai lớn và đuôi to dài lông lá ở trong sương mù. Không thể hiểu nổi lời khai của 2 đứa trẻ, nhưng dựa theo những gì đã xảy ra, Ngài Lin, thị trưởng của Bai Ni lo sợ rằng những vụ việc này có thể liên quan đến phép thuật, nên đã liên lạc với Bạch Vân viện xin giúp đỡ. Đại Taosih Wu Lee, hiệu trưởng của Bạch Vân viện đồng ý và cử Taosih Hai và Taosih Yung đến hỗ trợ cuộc điều tra. Sau khi 2 taosih đọc các bản lời chứng và bản báo cáo pháp y của người thợ may, Taosih Yung kết luận rằng tình trạng xác chết và nguyên nhân tử vong của người thợ may là phép thuật, khả năng rất cao là Huyết Thuật. Điều này có nghĩ là một pháp sư đã dùng Huyết Thuật rút hết năng lượng sống hay qigun trong cơ thể người thợ may, gây xuất huyết ở mắt, mũi, tai và làm cơ thể khô quắc lại như xác ướp. Phát hiện này có nghĩa là một pháp sư ở Bạch Vân viện hoặc một trong số những pháp sư đến thăm viện là hung thủ, và nếu pháp hiện này được công bố cho quần chúng. Nó sẽ gây ra căng thẳng giữa cộng động pháp sư và những người bình thường ở Bai Ni. Bởi vì những pháp sư ở thế giới này không giống với những pháp sư thường thấy trong những câu truyện cổ tích, không phải pháp sư nào cũng dùng quyền năng của mình cho những mục đích tốt đẹp, và không ít pháp sư đã dùng món quả bẩm sinh của mình vào những mục đích ích kỷ và độc ác. Và đã có quá nhiều vụ việc đã được ghi lại trong lịch sử của lục địa Varlaurea với hậu quả đau lòng. Sau khi nghe báo cáo, Đại Taosih Wu Lee đã khẩn thiết xin ngài Lin cố giữ bí mật nguyên nhân tử vong của người thợ may, để tránh gây ra những bất ổn xã hội không cần thiết. Ngài Lin bất đắc dĩ đồng ý, đồng thời Đại Taosih Wu Lee sẽ tổ chức một cuộc điều tra nội bộ trong viện, còn Taosih Yung và Taosih Hai tiếp tục giúp đỡ đội vệ binh trong cuộc điều tra và nỗ lực tìm kiếm những người mất tích. Đáng buồn thay, cuộc điều tra nội bộ ở Bạch Vân viện rơi vào ngõ cụt, tất cả các giáo viên, học viên và những nhà nghiên cứu đều có bằng chứng ngoại phạm vững chắc trong khung thời gian xảy ra các vụ mất tích. Và rồi Taosih Hai nhận ra một điều, dù các nạn nhân không có điểm gì chung nhưng tất cả các vụ việc đều có liên quan đến khu rừng tre. Trong trường hợp của người thợ may, địa điểm câu cá ưu thích của anh ta nằm khá gần khu rừng tre, còn trường hợp của cô thiếu nữ, người phú thương và 2 hầu cận của ông ta thì đã quá rõ, cuối cùng là vụ việc gần nhất, con gái người nông dân nói là đám sương mù kéo đến từ phía bắc. Thế là Taosih Yung và Taosih Hai đến gặp ngài Lin trình bày và yêu cầu nhân lực cùng đến rừng tre điều tra. Ngài Lin đồng ý và cử Đội trưởng Vu cùng 5 vệ binh và 2 thợ săn địa phương đi cùng 2 taosih.

Đội điều tra hướng đến hiện trường của vụ mất tích mới đây nhất, nhưng sau vài giờ tìm kiếm manh mối cả 2 taosih không tìm được gì quan trọng. Khi họ mở rộng tìm kiếm ra khu vực xung quanh hiện trường thì thợ săn Tao, người lớn tuổi nhất trong 2 thợ săn đi cùng, phát hiện một số dấu chân cáo từ hướng bắc đi tới. Ông ta nói những dấu vết này có gì đó kỳ lạ, chúng trông không có gì khác lạ đối với một người bình thường, nhưng đối với cặp mắt già dặn kinh nghiệm của ông, thì chúng hơi to so với dấu chân cáo bình thường. Người thợ săn già còn nói, ông là một trong những thợ săn đã phát hiện ra xác người thợ may, khi đó ông cũng nhận thấy một vài dấu vết của cáo xung quanh xác chết. Và trong vụ của cô thiếu nữ mất tích, có rất nhiều dấu chân cáo lẫn với dấu chân của cô gái cùng đi về 1 hướng. Vào lúc ấy ông không nghĩ là có gì kì lạ, vì khu vực rừng tre có rất nhiều cáo. Taosih Yung chợt nghĩ liệu chi tiết này có liên quan gì chăng? Thế là đội điều tra đi đến nơi xác của người thợ may được phát hiện. Khi đến nơi cả 2 taosih đều có thể cảm nhận được tàn dư của phép thuật trong môi trường xung quanh và trong những thân cây tre, họ tiếp tục dò xét khu vực đó để tìm thêm đầu mối. Bỗng sương mù không biết từ đâu ra bao trùm lấy cả khu vực, màng sương dày đặc đến nỗi họ chẳng nhìn thấy gì xa hơn chiều dài 1 cánh tay. Một vệ binh bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo lắng, và lên tiếng gọi những người khác. Nghe thấy anh ta, Đội Trưởng Vu, đội trưởng của đội vệ binh cố trấn tĩnh anh ta và bảo mọi người nghe theo tiếng nói của mình mà tập hợp lại. Và đấy chính là lúc Taosih Hai cảm nhận thấy một cái gì đó đang di chuyển về phía họ trong màng sương mù. Dù Taosih Hai không thể nhìn rõ đó là gì nhưng ông có thể cảm nhận được luồng qigun của thực thể đó, một luồng qigun rất mạnh.

"Đội trưởng Vu, tôi có thể cảm nhận thấy có cái gì đó trong sương mù, anh có cảm nhận thấy không Yung?" Taosih Hai nói.

"có, nó đến từ hướng bắc." Taosih Yung nói khi ông cảm thấy luồng qigun đó tiến về phía họ rồi dừng lại và đứng yên tại vị trí cách họ khoảng 10 lia.

"đó là gì vậy? có ai nhìn thấy gì không?" Pu An người thợ săn trẻ tuổi hơn hỏi.

"kẻ nào đấy? ra mặt đi." Taosih Yung nói với thực thể trong sương mù đang phát ra luồng qigun đó, nhưng chỉ có sự im lặng trả lời ông ta. Rồi bỗng luồng qigun đó bắt đầu di chuyển vòng quanh họ, vá cứ thế lượng lờ xung quanh cả nhóm, như thể nó đang quan sát họ, nghiên cứu họ. và bỗng nhiên một tiếng thét xé tan sự yên lặng, người vệ binh bồn chồn lúc trước, bắt đầu la hét trong hoảng loạn, nói rằng có nhện, những con nhện khổng lồ chui ra từ màng sương đang tấn công anh ta. Mọi người mau chóng chạy theo hướng của tiếng thét, Taosih Yung là người nhìn thấy người lính đó đầu tiên, nhưng ông ta không dám tới gần vì anh ta đang vung kiếm một cách điên loạn vào khoảng không xung quanh. Vài giây sau Đội trưởng Vu đến và cố trấn tĩnh anh ta, nhưng người lính đó lại rống lên kinh hãi khi thấy Đội trưởng Vu đến gần, anh ta đâm kiếm thẳng vào ngực người đội trưởng rồi bỏ chạy vào màng sương. Taosih Yung vội chạy đến giúp đỡ khi thấy Đội trưởng Vu gục xuống đất nhưng đã quá trễ, mũi kiếm đã đâm xuyên qua tim và giết chết ông ta ngay tại chỗ. Một phút sau, Thợ săn Tao và Thợ săn Pu An cùng 4 vệ binh còn lại đến hiện trường, khi Taosih Yung giải thích chuyện gì đã xảy ra thì cũng là lúc màng sương mù bắt đầu tan, khi nó tan hẳn thì họ mới nhận ra Taosih Hai đã biến mất.

6 vụ mất tích trong 3 tuần, 1 tử thi được tìm thấy trong tình trạng ghê rợn, không có một câu trả lời, ngay cả nghi phạm cũng không, và một cuộc điều tra thảm họa với kết quả là cái chết của người đội trưởng đội vệ binh và một người vệ binh mất tích. Dân trong trấn sợ hãi khôn cùng, tin đồn bắt đầu lan truyền rằng đám sương mù kỳ lạ đó có thể có liên quan đến Bạch Vân viện. Có người cho rằng có thể đấy là hậu quả của một thí nghiệm phép thuật thất bại, lại có người bảo có thể là do một pháp sư nổi loạn. Liệu kẻ mới mất tích gần đây, Taosih Hai, chính là hung thủ? Và việc ông ta đột nhiên "mất tích" thật chất là một vụ che dấu của Bạch Vân viện. "có thể Đội trưởng Vu đã tìm thấy manh mối gì đó và bị thủ tiêu?", "phải chăng đám pháp sư đang tìm cách bảo vệ lẫn nhau?" một số tin đồn về thuyết âm mưu nói thế, bởi vì còn gì có thể lí giải cho những gì đã xảy ra ngoài phép thuật, và kẻ có thể sử dụng phép thuật lại "đột nhiên" mất tích. Dù những lời đồn đoán này là đúng hay sai, thì dân trong trấn cũng bắt đầu nhìn các pháp sư với cặp mắt nghi kị, căng thẳng dần dần âm ỉ giữa họ và cộng đồng pháp sư dù cho nguyên nhân cái chết của người thợ may vẫn được giữ kín. Một vài người thân của các nạn nhân đã công khai buộc tội Bạch Vân viện về việc mất mác người thân của họ. Vào một ngày, khi 2 học viện của viện vào trong quán rượu của trấn đế làm vài ly, thì người cha của cô thiếu nữ mất tích, lúc đó đang giải sầu trong quán lân la đến gần, đòi họ cho ông ta một câu trả lời thích đáng cho số phận của cô con gái của mình. Lúc đầu thì 2 học viên ấy cố lờ ông ta đi, nhưng rồi ông ta bắt đầu chửi bới và nhục mạ Bạch Vân viện, rồi đấm một trong số họ, 2 học viên đó đánh trả, và thế là một vụ ẩu đả xảy ra. Sau vụ lộn xộn, dù ngài Lin đã ra phán quyết công bằng, ông ta để 2 học viên đó tự do và người cha của cô thiếu nữ mất tích chỉ bị cảnh cáo, nhưng căng thẳng vẫn tiếp tục. nếu tình trạng này kéo dài thì cái cảnh "đám đông giận dữ, tay lăm lăm chỉa ba" là không thể tránh khỏi dù ngài Lin có cố gắng giữa trật tự thế nào đi chăng nữa, thế là ngài Lin phải nhờ đến sự giúp đỡ của triều đình. Khi chuyện đến tai Hoàng đế Lam, thì người chú ý đến vụ việc bí ẩn này và quyết định đích thân điều tra. Vào 1 buổi sớm của tuần tiếp theo, Hoàng đế Lam đến Bai Ni, đi cùng người ngoài 1 vài vị quan và người hầu ra còn có 200 Cẩm Xưởng Vệ và 300 Cự Đà Nhân.

Chúng quả là những sinh vật lạ kì, những Cự Đà Nhân ấy. Vẻ ngoài của chúng thì khá giống người chỉ trừ chiều cao của chúng, cùng một cái đuôi ngắn và một cái cổ dài ngoẳn như rắn, góp phần làm chúng cao gần 2 lia. Da chúng có sắc vàng như Người Hạ. Tay chúng dài đặc biệt là cẳng tay, và chỉ có 4 ngón. Cẳng tay và bàn tay chúng phủ một lớp vảy dày, có thể chịu được những nhát chém nhẹ. Chúng đi trên ngón chân, với cặp chân, to, dày và đầy vảy như chân chim, bàn chân dài 4 ngón, cuối mỗi ngón là một chiếc vuốt. Mặt chúng cực kì dẹp với vảy xếp xung quanh mắt và vùng xương gò má, không có lông mày lẫn một cái mũi rõ ràng, chỉ có 2 cái khe xéo phập phồng mỗi khi chúng thở nằm ở chỗ lỗ mũi và một hàng vảy to nằm trên khe mũi chạy dài lên trán đến đường chân tóc. Chúng có 1 cặp mắt xết to đùng, với nhiều sắc vàng khác nhau và con ngươi dọc. Mỗi Cự Đà Nhân đều đeo một cái vòng cổ bằng đồng trên cổ, vòng cổ đều chạm 1 dòng cổ ngữ và mỗi kí tự đều được nạm đá Quasium xanh, mặt trước vòng đính 1 viên kim cương nhỏ. Những chiếc vòng này không phải là đồ trang sức và lũ Cự Đà Nhân cũng chả đeo chúng với mục đích ấy. Những chiến vòng này là những thiết bị phép thuật, được dùng như 1 phương pháp kiểm soát. Bởi những Cự Đà Nhân này là lính nô lệ. Nếu bất kì Cự Đà Nhân nào tỏ ý chống đối, chiếc vòng sẽ nóng lên và thiêu đốt da thịt của chúng gây đau đớn tuột cùng, và có thể bốc cháy thành một ngọn lửa mạnh thiêu cháy đầu của Cự Đà Nhân chỉ với 1 câu chú đơn giản nếu người pháp sư giám sát muốn.

Khi thấy Hoàng đế Lam đến cổng trấn, một người đàn ông trung niên, thân vận giao lĩnh xanh trắng cùng vài vệ binh đến nghênh đón.

"hạ thần, Pu Chin, quan thư lại của ngài Lin, xin cung nghênh Thánh thượng giá đáo tiện trấn, Thánh thượng vạn tuế, vạn vạn tuế." Thư lại Pu quỳ trước đoàn người, đan ngón tay thi lễ.

"ý gì đây? Thị trưởng Lin đâu? Tại sao ông ta không đích thân ra nghênh đó Thánh thượng? hỗn láo thật, lão ta muốn chết rồi à?" một vị quan nói.

"khải bẩm Thánh thượng, ngài Lin chẳng có ý vô lễ như vậy đâu, chỉ là... ngay lúc này đây đang có một đám đông giận dữ tụ tập tại Bạch Vân viện. ngài thị trưởng cùng đội vệ binh đang cố giữ trật tự tại đó nhằm tránh những sự vụ đáng tiếc có thể xảy ra ạ." Thư lại Pu nói.

"sao? Mau mau chỉ đường cho trẫm." Hoàng đế Lam nói.

"bẩm Bệ hạ, người cứ theo con đường chính lên phía bắc sẽ thấy Bạch Vân viện nằm trên 1 ngọn đồi ạ." Thư lại Pu chỉ tay lên phía bắc

Nghe xong Hoàng đế Lam bỏ lại đoàn hộ tống phía sau tức tốc phóng velelis qua con đường chính, tiến đến Bạch Vân viện. Theo sát sau người là 1 Cự Đà Nhân trọc đầu, tên "Bảy Ngón" đội trưởng của đội Cự Đà Nhân hộ tống. Gã khá là to con so với đồng loại, cao hơn 2 lia, thân thể lực lưỡng, có một vết sẹo dài chạy từ trên mắt trái xuống má, và mất một ngón giữ ở bàn tay phải. Dù chạy bộ, nhưng Bảy Ngón vẫn giữ được khoảng cách với velelis của Hoàng đế Lam mà không bị tuột lại quá xa. Khi thúc velelis, Hoàng đế Lam thấy rõ đường xá ngổn ngang mảnh vỡ, cửa sổ của một số ngôi nhà dọc con đường vỡ tan nát, cả con lộ trông như hậu quả của một cuộc bạo động. 10 phút sau Hoàng đế Lam đã đến Bạch Vân viện trên đỉnh đồi, người thấy rõ một đám đông tụ tập trước cổng học viện. khi Hoàng đế Lam tới gần thì thấy họ đang la ó Thị trưởng Lin, đội vệ binh cùng một taosih lớn tuổi, đòi 1 lời giải đáp cho những gì đã xảy ra tối qua và các nạn nhân. Đám đông trông giận dữ cực độ, một vài người còn cố xông qua hàng rào của đội vệ binh để vào trong học việc, bạo lực có thể nổ ra bất cứ lúc nào.

"DỪNG TAY! DỪNG TAY! NGỪNG NGAY VỤ LỘN XỘN NÀY NGAY, ĐÓ LÀ LỆNH!" Hoàng đế Lam hô lớn.

"mày là thằng quái nào thế?" một giọng nói từ đám đông.

"LÁO!!!" Bảy Ngón gầm lên "Thằng nào mới nói câu đó đó? Dám ăn nói thế với đương kim Thánh thượng à, tao sẽ lấy đầu mày cho chó gặm!" gã Cự Đà Nhân rút đao sấn tới. Đám đông co rúm người lại khi thấy gã.

Ngài Lin và vị taosih lớn tuổi liền chạy đến trước Hoàng đế Lam, quỳ xuống và đan ngón tay thi lễ.

"hạ thần, Lin Ling cung nghênh Thánh thượng giá đáo, Thánh thượng vạn tuế, vạn vạn tuế." Nhìn thấy thị trưởng Lin cung kính thi lễ đám đông cũng mau mau quỳ xuống.

"bình thân, nói trẫm nghe, chuyện gì đang xảy ra ở đây? sao bách tính lại tụ tập ở đây thế?" Hoàng đế Lam hỏi.

Một ông già bò từ trong đám đông ra trước mặt Hoàng đế, đan tay kính cẩn, mặt rưng rưng nước mắt mà nói "khải bẩm thánh thượng, khoảng quá nửa đêm hôm qua. Cái màng sương mù quái lạ ấy đã ập vào, bao trùm cả trấn, nó làm mọi người gặp ảo giác, khiến người người sợ hãi và điên loạn. Người thì gào rú kinh hãi như thể những cơn ác mộng của họ biến thành hiện thực và đến ám họ. Người thì bị mê hoặc bởi màng sương mà bỏ nhà cửa, gia đình rồi biến mất trong đêm. Người thì hóa bạo lực vì những ảo giác rồi tấn công chính gia đình và bạn bè mình, mọi thứ cứ như là tận thế vậy."

" ngay cả thằng con trai của thảo dân đã cố giết thảo dân trong đêm qua, nghĩ rằng thảo dân là một con quái vật bóng tối gì đấy đang tấn công mẹ nó." Một người đàn ông trong đám đông nói.

"Đội vệ binh cũng chịu chung số phận, bọn họ hoặc là bị mê hoặc bởi sương mù rồi mất tích, hoặc là đông cứng lại vì sợ, tệ hơn là có 1 vệ binh còn phát rồ tấn công đồng bạn vì nghĩ họ là sói." Ngài Lin nói.

"tâu Bệ hạ, vợ của thần đã mất tích trong màn sương tối qua. Làm sao mà một đám sương mù lại có thể mê hoặc người hay làm họ phát điên?" một thanh niên trong đám đông lên tiếng. "đây rõ là do phép thuật, và bọn họ là những kẻ duy nhất biết dùng phép thuật ở trấn này." Nói đoạn anh ta chỉ tay vào taosih lớn tuổi quỳ cạnh Ngài Lin.

"muôn tâu Thánh thượng, thần là Wu Lee, hiệu trưởng của Bạch Vân viện. Việc này thật oan cho chúng thần quá, chúng thần thật sự vô tội, ngay cả người trong viện cũng đã mất tích vì màng sương mù ấy." Taosih Wu Lee phân trần.

"việc này rõ là do bùa chú, hoặc là 1 thí nghiệm phép thuật thất bại nào đó của các người. Giờ nó gây vạ lên thường nhân bọn tôi, vậy các người vẫn khăng khăng không liên quan đến các người à! Ai mà tin nổi!" một giọng nói vang lên từ đám đông.

"chưa kể, chuyện gì đã xảy ra với ông đội trưởng vệ binh? Tôi dám cá là ông ta đã tra ra cái gì đấy và bị thủ tiêu để diệt khẩu! Rõ là chúng bây đang giấu giếm gì đấy rồi? quân giết người!" một tiếng nói khác vang lên, đám đông lại ồn ào la ó.

"mọi người, mọi người hãy bình tĩnh. Trẫm hiểu sự giận dữ của tất cả, trẫm hiểu nỗi đau mất thân nhân của mọi người, và niềm mong mỏi một câu trả lời thỏa đáng cho số phận của họ, và tất cả mọi người hoàn toàn có quyền đó. Nhưng trong những lúc như thế này giận dữ và bạo lực sẽ chỉ dẫn đến bi ai và ân hận, chứ chẳng mang lại câu trả lời gì. Đừng để giận dữ che mờ mắt, đừng để nó khiến mọi người gây ra bất cứ hành động dại dột, đáng tiếc nào." Hoàng đế Lam nói. "trong lúc này mọi người hãy qua về nhà của mình. Trẫm đã ở đây, là Hoàng đế của mọi người, trẫm thề là giải đáp sẽ được tìm thấy, công lý sẽ được thực thi."

Sau khi trấn an dân trong trấn và thuyết phục họ quay về nhà, Hoàng đế Lam không nghỉ ngơi gì sau quãng đường xa mà lập tức đến phủ thị trưởng xem xét lại mọi ghi chép, bằng chứng và lời chứng của vụ việc cùng các quan cố vấn, đồng thời triệu tập tất cả những ai có liên quan đến vụ việc đến phủ thị trưởng để tra vấn lại. Taosih Yung cũng đã mau chóng báo cáo sơ bộ về những gì ông ta đã tìm hiểu được và các giả thuyết của mình cho hoàng đế.

"vậy ý của ngài là... cái màng sương mù đó có liên quan gì đến... 1 con cáo chưa nhìn thấy bao giờ?" 1 vị quan râu rậm nói "ta không rành lắm về phép thuật nhưng.... Ông cho rằng, cái con cáo chưa bao giờ nhìn thấy này tạo ra màng sương mù có khả năng gây ảo giác đấy à?"

"theo những bằng chứng chúng ta hiện có thì là thế, hơn nữa trong mọi vụ việc chúng tôi đều không tìm thấy bằng chứng gì chứng tỏ thủ phạm là người. Và Ngài Hua, ngài nên nhớ rằng..." Taosih Yung quay sang vị quan râu rậm "tổ tiên chúng ta chỉ mới di cư đến lục địa Varlaurea này khoảng 400 năm, còn rất nhiều thứ chúng ta chưa biết rõ."

"thú vật biết sử dụng phép thuật? Phi lý. Ta nghĩ cái gã Taosih Hai đang mất tích kia mới chính là nghi phạm chính, chúng ta nên lùng cho ra hắn và tra khảo cho ra sự thật." Ngài Hua nói

"đồng sự của tôi vô tội và cũng là 1 nạn nhân." Taosih Yung nhấn giọng.

"BÁO!!!" một tiếng hô lớn từ hành lang bên ngoài, 1 Cẩm Xưởng Vệ chạy vào phòng và quỳ xuống "khải bẩm Bệ hạ, chúng thần vừa tìm được một vài dấu vết lạ ở ngoại vi trấn." người cấm vệ nói. Mọi người liền đi theo người cấm vệ đến nơi họ tìm thấy những dấu vết lạ, khi đến nơi, trước mắt họ trên nền đất mềm ở ngoại vi trấn, là những dấu chân của 1 sinh vật lớn đi từ hướng bắc đến, sau khi xem xét những dấu chân, Thợ săn Tao nói "khải bẩm Bệ hạ, xét theo hình dạng thì đây đích thị là dấu chân của cáo nhưng... về kích thước thì... to gấp 4 lần dấu chân cáo bình thường như thế này, thảo dân chưa thấy bao giờ."

"cáo? Cáo gì mà lại có dấu chân to đến thế?" Ngài Hua nói.

"Taosih Yung, khanh nói những dấu chân cáo tìm thầy ở các hiện trường trước, đều có kích thước dị thường. Đây là ý khanh chăng?" Hoàng đế Lam hỏi.

"khải bẩm Bệ hạ, những dấu chân cáo ở các hiện trường khác chỉ có kích cỡ hơn cào thường đôi chút, còn to gấp 4 như thế này là lần đầu thần nhìn thấy ạ." Taosih Yung trả lời. "có thể đây là một con cáo khác? Hoặc cũng có thể là cùng một con nhưng bằng cách nào đó nó đã thay đổi kích thước."

"hừm... dù là thế nào đi chăng nữa, trẫm nghĩ ta phải thăm rừng tre 1 chuyến rồi." Hoàng đế Lam nói mắt nhìn rừng tre xa xa ở phía bắc.

Sáng hôm sau, Hoàng đế Lam đến rừng tre, đi theo người gồm: Taosih Yung, Thợ săn Tao, Bảy Ngón và một vài Cẩm Xưởng Vệ và bộ binh Cự Đà Nhân. Họ khảo sát mọi hiện trường mất tích trong rừng tre, ngay cả nơi đội trưởng Vu vong mạng nhựng không tìm thấy gì. Đến giữa trưa, họ theo Thợ săn Tao tiến sâu vào trong rừng tre, đến khu vực thường xuyên xuất hiện cáo. Sau độ 1 giờ tìm kiếm, thì họ tìm thấy những dấu vết còn mới, những dấu chân cáo to gấp 4 lần bình thường lẫn trong nhiều dấu chân cáo bình thường, theo nhận định của Thợ săn Tao thì những dấu vết này chỉ mới ở đây chừng vài giờ trước. Họ lần theo dấu vết vào trong khu vực rậm rạp hơn của rừng tre, đến 1 ngọn đồi nhỏ với nhiều bụi tre dày đặc, và từ xa họ đã có thể nhìn thấy một cái lỗ to cỡ 1 con velelis, nằm ngay lưng chừng đồi. khi cả đoàn tiến đến cái hố, Hoàng đế Lam và Taosih Yung lập tức cảm nhận được 1 luồng qigun tỏa ra từ trong cái lỗ. Vậy nghĩa là, dù thứ đang ở trong cái lỗ có là gì đi chăng nữa thì nó có phép thuật. Khi tất cả họ đến gần cái lỗ hơn, thì một luồng sương mù dày đặc bỗng phụt ra từ sâu trong lỗ, bao trùm cả một vùng. Sương mù dày đến độ họ gần như chả nhìn thấy gì, nhưng Hoàng đế Lam vẫn cảm nhận được thự thể ở trong cái lỗ đã ra khỏi nơi ẩn náu và chạy khỏi mình. Hoàng đế Lam tức tốc đuổi theo luồng qigun đó mặt cho tầm nhìn hạn chế, sau khoảng 15 phút rượt đuổi thực thể đó trong màn sương dày đặc, Hoàng đế Lam bắt đầu cảm thấy là lạ, đầu óc người cảm thấy mơ màng, nhịp tim tăng nhẹ và một cảm giác ngưa ngứa lan tỏa trên da, nó giống như cảm giác của một người vừa uống chất kích thích vậy. Luồng qigun đó bỗng dừng lại và đứng yên trước mặt Hoàng đế Lam. Hoàng đế Lam tiếp cận một cách thận trọng, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sang tuốt kiếm nghênh chiến. Nhưng khi người đến gần luồng qigun đó hơn và ngạc nhiên nhận ra, một bóng người đang đứng trong sương mù.

"kẻ nào đấy? mau ra mặt!" Hoàng đế Lam hô lớn.

"chà, chà... Lam chàng không nhận ra thiếp sao?" một giọng phụ nữ trả lời. Rồi bóng đen đó bước ra khỏi sương mù, đó là một phụ nữ tóc vàng xinh đẹp, cô ta tiến về phía Hoàng đế Lam với phong thái thanh thoát. Người phụ nữ trẻ đó mặc một chiếc váy trắng dài, gần như trong suốt, ôm sát cơ thể thon thả và làn da trắng như bóc của cô, đôi tai dài nhọn ẩn hiện trong mái tóc vàng óng ả, bồng bềnh dài đến tận đầu gối của cô trông như một dòng suối bằng vàng lỏng. Cô ta đứng trước mặt Hoàng đế Lam nhìn người bằng cặp mắt xanh biếc, cùng một nụ cười quyến rũ trên đôi môi đỏ mọng bóng bẩy. Người phụ nữ ấy trông hiện như vợ của Hoàng đế Lam, Nữ hoàng Aucelen.

"Au...Aucelen? Sao mà... nàng đang làm cái gì ở đây???" Hoàng đế Lam hỏi vợ mình.

"chàng còn nhớ không Lam?" Nữ hoàng Aucelen hỏi.

"nhớ? Nhớ cái gì? Nàng đang làm cái gì ở đây vậy?" Hoàng đế Lam nói.

"CHÀNG ĐÃ HỨA SẼ NGĂN BỌN HỌ LẠI!!!" Nữ hoàng Aucelen đột nhiên thét lên 1 tiếng chói tai rồi biến mất vào màng sương.

"cái quái???" Hoàng đế Lam bang hoàng, nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một giọng nói nhẹ vọng đến từ sau lưng người "sao chàng không ngăn họ lại Lam? Chàng đã hứa mà." Hoàng đế Lam quay lại thì thấy vợ mình đang ngồi trên nền rừng, tay ôm một xác chết cháy đen. "dân tộc của thiếp, bạn bè của thiếp, phấn lớn bọn họ thiếp đều quen biết từ khi sinh ra." Nữ hoàng Aucelen nói, tay vuốt ve cái xác cháy đen "họ chết hết rồi Lam à, chết cả rồi, máu của họ dính đầy trên tay chàng.". Nữ hoàng Aucelen nói rồi bắt đầu khóc, nước mắt của cô đỏ rực như máu, chảy dài xuống khuông mặt thanh tú của cô. Và rồi Hoàng đế Lam bỗng nhận ra, tay mình đang dính đầy máu, còn bản thân mình thì không còn đứng trong rừng tre nữa. Dưới chân người lúc này là một đống xác chết cháy đen, xung quanh người là những thân cây, những cây cổ thụ cao lớn với bộ rễ sâu và chắc, chúng nằm đổ rạp lên nhau một số còn cháy trụi. Tất cả những cái cây đã bị nhổ bật gốc bởi một sức mạnh vô hình nào đó, khung cảnh hoang tàn trải rộng nhiều kelia, rễ chúng đều chỉ về một hướng. Tại hướng đó, một thành phố hoa lệ đang cháy, bên trên thành phố đó một đám mây khói và bụi bốc lên cao trông tựa như một cái nấm khổng lồ. Nước mắt trào ra lả chả từ khóe mi của Hoàng đế Lam "ta xin lỗi, ta xin lỗi nàng, tình yêu của ta." Người lẩm bẩm. " ta đã quá chậm trễ." Hoàng đế Lam quỳ phục xuống, tay ôm đầu khóc lóc, luôn miệng lẩm bẩm xin lỗi vợ mình.

"TỈNH DẬY!!!" một giọng nói vọng lại từ xa, Hoàng đế Lam ngẩng mặt lên thì thấy một bóng người cao lêu nghêu tiến tới gần. Rồi 1 đôi bàn tay đầy vẩy chộp lấy cổ áo của Hoàng đế Lam kéo người đứng dậy, và một khuôn mặt phẳng với đôi mắt xếch to màu hổ phách áp sát mặt Hoàng đế Lam.

"TỈNH DẬY BỆ HẠ! ĐẤY KHÔNG CÓ THẬT!" Bảy Ngón thét vào mặt Hoàng đế Lam.

"B...Bảy Ngón?" Hoàng đế Lam lầm bầm.

"tỉnh dậy đi, đấy chỉ là ảo giác thôi, nó không có thật, người bị ảnh hưởng bởi sương mù rồi." Bảy Ngón lay mạnh Hoàng đế Lam.

Vài giây sau, cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, Hoàng đế Lam tuốt kiếm đứng đấu lưng với Bảy Ngón. Thực thể đó vẫn đang ở rất gần, nhưng lớp sương mù xung quanh dày đặc khiến 2 người không nhìn thấy gì. "Bệ hạ, người có thấy nó không? Nô tài ngửi thấy mùi của nó gần lắm." Bảy Ngón hỏi. "Không, sương mù dày quá, nhưng ta vẫn cảm nhận được qigun của nó." Hoàng đế Lam nói. "ĐẤU VỚI TAO! ĐẤU VỚI TAO NÀY! RA MẶT MÀ ĐẤU VỚI TAO NÀY!" Bảy Ngón gầm lên thách thức. Luồng qigun của thực thể đó lại di chuyển và lượn lờ quanh họ. Hoàng đế Lam liền niệm cổ ngữ và tạo ra một cơn gió mạnh, thổi bay lớp sương mù xung quanh, giúp họ nhìn thoáng qua được thực thể đó. Giả thuyết của Taosih Yung đã đúng, đó là 1 con cáo. Sau lớp sương mù đó là một con cáo lông trắng và to gấp 4 lần cáo thường, mắt nó đỏ au như máu, miệng đầy răng nhọn và 1 cặp răng nanh nhọn dài chìa ra từ hàm trên, và 1 cặp nữa từ hàm dưới. Con cáo khổng lồ quay đuôi chạy vào nơi màng sương còn dày ngay khi bị nhìn thấy. Hoàng đế Lam liền đuổi theo nó, với Bảy Ngón theo sát phía sau, họ đuổi theo con cáo qua màng sương dày bằng cách cảm nhận qigun của nó trong vài phút. Thì bất thình lình một con cáo đỏ nhảy lên người Bảy Ngón, một con khác thì xông vào tấn công Hoàng đế Lam, rồi thêm một con nữa và lại một con nữa. Chẳng mấy chốc, hơn chục con cáo đỏ xuất hiện từ màng sương lao và tấn công họ một cách tự sát. Sau khi Hoàng đế Lam và Bảy Ngón, chém chết 10 – 20 con cáo thì màng sương bắt đầu tan, luồng qigun của con cáo trắng cũng đã biến mất, còn lũ cáo đỏ cũng rút lui vào sâu trong rừng tre.

Bảy Ngón và Hoàng đế Lam đứng đó, lưng đấu lưng, vẫn căng tai căng mắt cảnh giới, để chắc rằng chúng đã đi hết, sau đó tra vũ khí trở vào vỏ "làm sao mà một con cáo lại có thể trở nên to như vậy?" Hoàng đế Lam tự hỏi, mắt nhìn những dấu chân do con cáo trắng để lại trên nền rừng.

"Bệ hạ, ta nên quay lại chỗ những người khác." Bảy Ngón nói.

"ngươi nói phải, đi thôi." Hoàng đế Lam nói "à, phải rồi, Bảy Ngón, cám ơn ngươi đã kéo ta ra khỏi ảo giác, nhưng nếu ngươi dám nói với ai về những gì mình nhìn thấy..." Hoàng đế Lam nhìn gã Cự Đà Nhân chằm chằm.

" nô tài chẳng nhìn thấy gì cả, Bệ hạ." Bảy Ngón trả lời.

"hừm... tốt, đi thôi." Hoàng đế Lam nói rồi tiếp tục bước đi, nhưng được vài bước thì lại quay lại hỏi " à... thế màng sương đó có ảnh hưởng gì tới ngươi không?"

"không, thưa Bệ hạ, không." Bảy Ngón trả lời.

"huh... Cư Đà Nhân các ngươi quả là cứng cỏi, đúng là sản phẩm tốt." Hoàng đế Lam mỉm cười rồi đi tiếp.

15 phút sau, họ tìm thấy nhóm còn lại và Hoàng đế Lam xác nhận giả thuyết của Taosih Yung. Và nhân lúc ánh sáng ban ngày vẫn còn, Hoàng đế Lam vào xem xét hang cáo. Cái hang ăn sâu vào trong chân đồi, trần hang khá cao, đủ cho một người đứng thẳng mà đi. Sau vài phút khám phá đường hầm của hang, họ tìm thấy một phòng hang, nó khá lớn, đường kính khoảng 10 lia, dưới ánh đuốc họ nhìn thấy thêm 2 hầm hang nữa ở cuối phòng hang và những xác chết nằm rải rác trong hang, những xác ướp người khô quoắc.

"chư thần ơi, cái quỷ gì thế?" 1 Cẩm Xưởng Vệ nói, tay chỉ vào giữa phòng hang. Tại đó, nằm trên nền hang là một vật thể lạ màu hồng hồng, tựa như một cái kén, to cỡ 1 con lợn ỉ, bề mặt trông như da thuộc và phủ 1 mạng lưới mạch máu.

"Taosih Yung, khanh thấy cái gì như thế này bao giờ chưa?" Hoàng đế Lam hỏi.

"không thưa Bệ hạ, thần chưa thấy cái gì giống như vậy bao giờ." Taosih yung nói và bước tới gần cái kén để kiểm tra.

Nhưng trước khi ông ta làm gì, thì đội Cự Đà Nhân ở bên ngoài hang kêu lên báo động, Hoàng đế Lam vội chạy trở ra ngoài hang thì thấy toàn bộ khu vực bên ngoài lại bị bao trùm bởi sương mù lần nữa. Con cáo trắng đã quay lại bảo vệ hang ổ của nó. Đội Cự Đà Nhân và những Cẩm Xưởng Vệ lập tức tạo thành một vòng tròn quanh Hoàng đế Lam. "tất cả bình tĩnh, dù các ngươi có nhìn thấy gì trong màng sương thì chúng không có thật." Hoàng đế Lam vừa dứt lời thì hàng trăm con cáo đỏ ào khỏi màng sương lao về phía họ, nhưng lần này chúng không có ý tấn công mà chạy xuyên qua đội hình của họ như một dòng suối lông đỏ. Đây lại là 1 ảo ảnh nữa chăng? Một trò đánh lừa tâm trí của màn sương mù? Của con cáo trắng đó? Nhưng Hoàng đế Lam có thể cảm thấy lông của chúng quệt vào chân mình khi bầy cáo đỏ chạy qua, vậy lũ cáo này có thật. Khi tất cả vẫn chưa khỏi ngạc nhiên bởi những con cáo đỏ thì một bàn chân cáo khổng lồ từ trong sương mù quật 1 Cự Đà Nhân văng ra xa vài lia vào trong màn sương. Hoàng đế Lam liền niệm chú gọi gió thổi lớp sương mù đi, nhưng chẳng có tác dụng mấy, phép thuật của người chỉ làm con quái lộ diện được 1 chốc, con cáo chỉ việc chạy về nơi sương còn dày. Chỉ vài giây sau, lớp sương lại dày đặc trở lại và cản trở tầm nhìn của họ. Con quái lại xông vào lần nữa, cái hàm nhanh như chớp của nó chộp trúng cổ của một Cự Đà Nhân khác và quăng quật gã Cự Đà Nhân tội nghiệp qua lại như một nùi giẻ rách. Bảy Ngón vung đao lao tới, nhưng con quái quẳng tên lính Cự Đà Nhân về phía gã, làm gã ngã chổng vó lên trời. Hoàng đế Lam nhảy tới gần con cáo, thấy thế con cáo vung chân trái về phía người, nhưng Hoàng đế Lam nhanh chóng lăn mình xuống đất tránh né và cắm mũi kiếm của mình vào chân phải của nó. Con cáo gầm lên vì đau, nhưng trước khi nó kịp chộp lấy Hoàng đế Lam bằng hàm răng sắt nhọn của mình, thì người đã nhảy ra khỏi tầm với của nó. Con cáo liền rút lui trở vào lớp sương dày, khi liếc thấy Bảy Ngón cùng các Cự Đà Nhân và Cẩm Xưởng Vệ xông đến. Con quái thật khôn ranh, nó cứ thế lượng lờ trong màng sương mù, đợi thời cơ để tấn công, đợi cơ hội tập kích họ, nếu cứ tiếp tục như thế nó sẽ tóm giết từng người, từng người một. Lần này, Hoàng đế Lam lại niệm chú gọi gió, nhưng người tăng cường độ của phép lên và niệm phép liên tục, nhằm tạo ra một trận gió lớn thổi liên tục ngăn ngừa lớp sương mù tích tụ trở lại. Con cáo nhanh chóng phản kháng bằng cách tạo ra nhiều sương mù hơn, nhưng chỉ được ít phút thì bị áp đảo bởi phép thuật của Hoàng đế Lam. Mất nơi ẩn nấp, con cáo liền chạy hết tốc lực xông vào họ, dù với vết thương ở chân nhưng nó vẫn chạy nhanh ghê gớm. Một con quái với kích cỡ đó chạy hết tốc lực lao vào, không ai dám đứng cản đường, những ai không nhảy tránh kịp đều bị nó quật ngã và giẫm đạp. Thấy Hoàng đế Lam phải đứng yên niệm phép nhằm giữ cho trận gió tiếp tục thổi, con cáo nhằm hướng người lao đến, miệng mở rộng chuẩn bị cắn Hoàng đế Lam ra làm đôi. Nhưng Taosih Yung, người đứng gần hoàng đế nhất vào lúc ấy liền đẩy Hoàng đế Lam sang một bên và lĩnh trọn cú táp của con quái. Với vị taosih tội nghiệp vẫn còn bị ngoạm chặt trong miệng nó, con quái tiếp tục chạy sâu vào rừng tre và biến mất trong màng sương mù.

Sau khi con cáo trắng chạy mất và màng sương mù tan hẳn, họ sơ cứu cho những ai bị thương. Hoàng đế Lam lúc đó nhận ra những dấu chân của bầy cáo đỏ ban nãy đều hướng về phía cái hang của con cáo trắng, người quay trở lại cái phòng hang thì thấy cái kén kì lạ kia đã biến mất, trên nền hang có những vết kéo hướng vào 1 trong 2 đường hầm ở cuối phòng hang. Hoàng đế Lam định lần theo dấu vết vào trong đường hầm đó thì Thợ săn tao khuyên họ nên quay lại Bai Ni vì trời sắp về chiều. Thế là họ thu hồi những xác người ra khỏi hang và đem về trấn. Sau khi kiểm tra nhanh, các xác chết được xác định danh tính chính là những nạn nhân mất tích lúc đầu dựa trên quần áo và đồ tùy thân trên người, trong số đó có cả Taosih Hai. Nhưng không có dấu hiệu nào về các nạn nhân mới đây. Người phú thương và 2 người hầu cận, được cầu siêu và nhập quan rồi chuyển xác về nguyên quán để chôn cất. Còn những nạn nhân còn lại được cử hành tang lễ và mai táng chỉnh chu, Hoàng đế Lam còn dự cả tang lễ của họ, khiến gia quyến của các nạn nhân rất lấy làm vinh dự.

Sau lễ tang, nghĩ rằng chỉ có phép thuật mới có thể trả lời cho sự tồn tại của con cáo trắng. Hoàng đế Lam đến Bạch Vân viện để thẩm vấn lại các giảng viên, các học giả, nhà nghiên cứu và học viên trong viện, nhưng vẫn chẳng được lợi ích gì. Bằng chứng ngoại phạm của họ vẫn vững chãi và lời khai của họ vẫn đồng nhất với những lời khai họ đã cho trong cuộc điều tra nội bộ trước. Xem ra học viện hoàn toàn vô tội, và Đại taosih Wu Lee không hề che dấu gì để bảo vệ học viện của mình. Khi trời đã gần khuya, Hoàng đế Lam chuẩn bị quay lại phủ của ngài Lin để chuẩn bị cho chuyến săn lùng quái vật vào ngày mai, thì Đại taosih Wu Lee đến gặp và nói có thể ông ta tìm thấy vài manh mối và đưa ta một quyển sổ to bám bụi dày. Cuốn sổ là của một taosih quá cố tên là Yen, người vừa qua đời mấy tháng trước do tuổi già. Bà Taosih Yen vốn là thủ thư của học viện, và có sở thích ghi chép lại mọi thứ xảy ra trong học viện và trong Bai Ni như 1 kiểu nhật ký của trấn. Cuốn sổ mà Đại taosih đem tới được viết từ khoảng 2 năm rưỡi trước vụ mất tích đầu tiên của người thợ may. Trong mục tháng 11, Taosih Yen ghi lại việc viếng thăm và lưu trú của 1 học giả tên Huan Yu từ Chihan. Theo Taosih Yen, người học giả đó đến và chi cho học viện một khoảng quyên góp hậu hĩnh, rồi lưu lại học viện cho mục đích nghiên cứu của mình. Người học giả chủ yếu chỉ chú tâm vào việc của mình và không giao tiếp nhiều với ai, nên cũng chả có mấy ai chú ý đến ông ta. Ông ta lưu lại tại chái nhà phía bắc, khu vực vắng vẻ và ít ai lui tới nhất của học viện. Dù rằng ông ta không gây rắc rối gì trong thời gian lưu trú, nhưng các hành động của ông ta làm những người khác cảm thấy rờn rợn, đặc biệt là một số học viên nói họ thường nghe thấy ông ta lẩm bẩm tự nói chuyện với bản thân khi ở trong phòng hay khi đi trên hành lang. Người học giả thường xuyên lui tới rừng tre, nói rằng là đi tản bộ cho thư thái đầu óc khỏi công việc nghiên cứu. Nhưng ông ta thường đi rất lâu, có khi biến mất cả ngày, và đôi khi quay lại với một cái túi da to. Quyển sổ còn chép lại rằng, người học giả đó thường xuyên mượn sách của thư viện về đề tài: truyền thuyết, thần thoại, tôn giáo, truyện nhân gian, đặc biệt là những truyện thần thoại và truyền thuyết từ trong và trước Thời Đại Lang Thang. Ngoài ra ông ta còn thường xuyên yêu cầu sử dụng các thiết bị và nguyên liệu giả kim, dụng cụ phẫu thuật cho việc thí nghiệm và thử nghiệm các giả thuyết của mình. Rồi trong 1 đêm mưa giông, một số học viên nói rằng họ nghe thấy những tiếng động lạ như tiếng thú vật gầm gừ, kính vỡ, vọng ra từ trong phòng của ông ta, và hôm sau ông ta xuất hiện với một vết thương quấn băng tạm bợ trên tay. Người học giả nói rằng mình gặp tai nạn và bị thương khi đang làm thí nghiệm và nói sẽ bồi thường tất cả mọi thiệt hại vật chất, vài ngày sau ông ta thu dọn hành lý và đi mất. Sau khi ông ta đi, một nữ học viên khi làm nhiệm vụ vệ sinh căn phòng của người học giả, nói rằng cô ta tìm thấy những vệt máu mờ và vài nhúm lông thú rải rác ở trong phòng. Hoàng đế Lam tiếp tục đọc cuốn sổ hòng tìm thêm thông tin, nhưng đấy là tất cả những gì có vẻ liên quan đến vụ việc con cáo trắng mà cuốn sổ đã ghi chép lại. Ngồi tựa lưng vào ghế Hoàng đế Lam gãi gãi sừng, suy nghĩ về những gì mình vừa tìm hiểu được. Bỗng một học viên hớt hãi chạy vào phòng báo rằng Bai Ni đang bị tấn công, chạy đến cửa sổ gần nhất, đập vào mắt Hoàng đế Lam là cảnh Bai Ni đang dần dần bị nuốt chửng bởi một màng sương trắng dày đặc đến từ hướng tây của trấn.

Khi Hoàng đến Lam đến thị trấn, thì đường phố đã ngập chìm trong sương mù, tiếng la hét hoảng loạn của dân trong trấn vang vọng trong những con đường mù mờ sương trắng. Dẫu với tầm nhìn gần bằng không, Hoàng đế Lam vẫn cảm nhận được qigun của con cáo trắng hiện hữu ở phía tây trấn, và nhanh chóng tìm đường đến đó với Đại taosih Wu Lee theo phía sau. 2 người mò mẫm trong màng sương mờ ảo giữa những tiếng gào thét hoảng loạn của dân trấn. Màng sương càng ngày càng dày đặc hơn khi họ tiến gần hơn mạn tây của trấn. Màng sương càng dày đặc hơn, họ càng khó để mắt tới nhau hơn, và hiệu ứng gây ảo giác của màng sương ngày càng mạnh hơn. Sau vài phút, Hoàng đế Lam thấy mình chỉ còn một mình và lạc mất Đại taosih Wu Lee trong màng sương, người lên tiếng gọi vị taosih già nhưng chỉ có sự im lặng trả lời. Bỗng Hoàng đế Lam nghe tiếng thét của vị taosih già vẳng lại từ một quãng xa. Nhưng Hoàng đế Lam vẫn tiếp tục tiến bước vì người vừa cảm nhận được luồng qigun của con cáo trắng di chuyển gần hơn về phía mình. Khi người đến con đường chính dẫn đến mạn tây của trấn, người tập trung vào luồng qigun của con cáo để giữ cho đầu óc tỉnh táo và tự hỏi "liệu con cáo nhận ra sự hiện diện của người chăng? Nếu đúng là thế thì bằng cách nào? Con cáo đấy có khả năng cảm nhận qigun như mọi pháp sư chăng? Dù là thế nào đi chăng nữa, Hoàng đế Lam rút kiếm và lẩm nhẩm niệm cổ ngữ để gọi gió, bỗng dưng người cảm thấy như có ai ở sau lưng mình. Với một cú xoay mình uyển chuyển, Hoàng đế Lam quay lại và chém thẳng vào cổ của kẻ đó, nhưng người ngừng tay khi lưỡi kiếm kề sát cổ kẻ đứng sau lưng mình. Bởi vì người nhận ra, kẻ đứng sau lưng mình chỉ là một cậu thiếu niên. Khuôn mặt cậu bé hoàn toàn vô cảm, còn ánh mắt thì đờ đẫn như thể đang bị hớp hồn. Cậu bé chậm rãi bước qua Hoàng đế Lam tiến ra ngoài trấn, theo sau cậu ta là vài dân trấn khác cũng với ánh mắt đờ đẫn như vậy. Hoàng đế Lam thử tìm cách đánh thức họ nhưng vô ích, rồi đứng giữ những dân trấn bị mê hoặc ấy, có một cô gái tóc vàng dài. Cô ta ngẩng mặt lên nhìn Hoàng đế Lam chằm chằm, mặt của cô ta bị đánh đập tơi tả, mắt phải của cô ta sung vù lên và tím bầm, trong như một quả mận chín quá mức. Má trái của cô cũng sưng tấy và trầy trụa, còn mũi cô đang chảy máu nặng.

"Aucelen? Nàng... nàng bị làm sao vậy?" Hoàng đế Lam nhận ra vợ mình. "khoan... khoan... khoan đã... ngươi... ngươi không có thật, ngươi không có thật." Hoàng đế Lam bước lùi lại, lắc đầu ngày ngậy cố tự dứt mình khỏi ảo giác.

"thế à?" Nữ hoàng Aucelen nói "đấy là những gì chàng tự nói với mình à? sau khi đã làm thế với thiếp à? Thằng máu lai bẩn thỉu!"

"không... ta... ta xin lỗi, ta xin lỗi... ta không có ý đó, ta không cố ý... bởi vì... cuộc chiến ấy... ta và nàng..." Hoàng đế Lam lắp bắp, nhìn khuôn mặt bầm dập của vợ mình, mắt người bắt đầu ngấn nước, cảm xúc dâng trào trong lòng. Tội lỗi chăng?

"không.... Không..." Hoàng đế Lam lắc đầu. "không... ngươi không có thật, ngươi... ngươi... ngươi không có thật!" Hoàng đế Lam gằng giọng và vung kiếm về phía vợ mình, lưỡi kiếm cắt xuyên qua Nữ hoàng Aucelen như cắt qua không khí.

"phải... đánh đi, chém đi, giống như những gì ngươi đã làm, chấp nhận bản chất man rợ của ngươi đi, máu lai!" giọng nói của Nữ hoàng Aucelen vang vọng trong đầu của Hoàng đế Lam.

"im đi, súc sinh! " Hoàng đế Lam nghiến răng và niệm chú thổi bay hết sương mù ở nguyên cả khu phố, cơn gió mạnh hất ngã cả những người bị mê hoặc xuống đất. Màng sương bị thổi đi và để lộ ra con cáo trắng đứng cách Hoàng đế Lam khoảng 100 lia ở cuối phố.

"SÚC VẬT BẨN THỈU!" vị hoàng đế gầm lên, người lao tới trước và từ miệng mình một luồng lửa khổng lồ phóng về phía con cáo trắng. Dẫu có là một con quái vật, nhưng tận bên trong con cáo trắng vẫn chỉ là phường thú vật, và mọi loài thú đều sợ lửa. Nhìn thấy Hoàng đế Lam phun lửa về phía mình, con cáo thối lui và cụp đuôi chạy trốn về rừng tre. Sau khi con cáo rời đi, những dân trấn bị mê hoặc cũng hồi tỉnh lại, và được đội vệ binh giúp đưa về nhà. Lần này, Bai Ni chỉ chịu vài thiệt hại tài sản nhỏ vì những dân trấn hoảng loạn, không có ai bị bắt bởi con cáo, ngoại trừ Đại taosih Wu Lee đã bị trọng thương vì một người dân điên loạn, sau khi ông ta lạc mất Hoàng đế Lam.

Bình minh đến vào ngày tiếp theo, Hoàng đế Lam lại tiến về rừng tre lần nữa, và lần này người đi cùng toàn bộ lực lượng của mình với 300 Cự Đà Nhân và 200 Cẩm Xưởng Vệ, Thợ săn Tao cũng đi cùng họ. Họ bắt đầu tại cái hang của con cáo, nhưng sau 2 đến 3 giờ theo dõi cái hang mà không thấy chút động tĩnh gì của con quái. Họ kết luận rằng con cáo đã bỏ cái ổ này, thế là họ tiến vào cái ổ và thám hiểm 2 đường hầm còn lại. Một đường hầm dẫn đến con suối trong rừng, họ kiểm tra khu vực xung quanh nhưng không tìm thấy gì đáng chú ý, họ quay lại phòng hang và tìm hiểu đường hầm thứ 2. Đường hầm thứ 2 ăn sâu vào trong rừng và dẫn ra 1 khu vực gần một ngọn núi đá trong rừng tre. Khi họ ra khỏi đường hầm đó, Thợ săn Tao tìm thấy dấu vết hoạt động của con cáo ở khu vực xung quanh. Đi theo những dấu vết đó khoảng 1 tiếng, họ đi đến chân của ngọn núi đá đó. Ngọn núi đá trồi cao khỏi tán lá, trông nhưng một cái đụn mối giữa đồng cỏ rộng lớn làm bằng cây tre. Sau một vòng khảo sát quanh chân núi, họ tìm thấy những dấu chân khổng lồ gần một miệng hang đá vôi nơi khởi nguồn của dòng suối. Vậy là, nhân lúc ánh sáng ban ngày còn nhiều, Hoàng đế Lam quyết định thám hiểm cái hang trong khi đội quân còn lại dựng trại gần bờ suối. Đi theo người là Bảy Ngón, Thợ săn Tao và 2 Cẩm Xưởng Vệ. Bên trong hang rất rộng, đủ rộng để Bảy Ngón đứng thẳng người. Trần hang giăng đầy thạch nhũ với nhiều kích cỡ khác nhau và nhiều hình thù kỳ lạ, một số rất to và vương đến măng đá của chúng bên dưới và kết hợp lai tạo thành 1 trụ đá, số khác thì rất nhỏ, vẫn đang hình thành, vẫn nhỏ nước tí tách, chúng trông yếu ớt và mỏng manh đến độ làm ta có cảm giác nó sẽ gãy rời ra nếu ai đó thở lên chúng. Họ tiếp tục đi vào trong hang, khi đang bò qua một đoạn hẹp, Hoàng đế Lam ra hiệu cho những người khác ngừng lại và lắng nghe. Sau một phút im lặng, họ nghe thấy vài tiếng động khe khẽ vọng từ sâu trong hang, chúng nghe như tiếng móng chân của chó khi chúng chạy trên sàn lát đá. Họ càng vào sâu trong hang thì cái hang lại mở rộng ra và dẫn tới một phòng hang lớn, họ ước tích cái phòng hang đó đường kính khoảng 40 -50 lia. Không có dấu hiệu nào của con cáo trắng trong hang, ngay giữa phòng hang là một đụn đá lớn với đỉnh phẳng, phủ một lớp rêu xanh rượi, ánh sáng ban ngày chiếu qua một cái lỗ tròn đường kính cỡ 2-3 lia ở trên trần, vừa đủ để họ nhìn rõ xung quanh mà không cần đuốc, cuối phòng hang đó là một hầm hang khá lớn nữa.

Trên một tảng đá to, phẳng đỉnh, nằm bên trái đụn đá lớn, có gì đó gây chú ý với Hoàng đế Lam, đấy là một con cáo đỏ, nó đứng đấy nhìn họ chằm chằm hồi lâu rồi chạy mất. Tò mò, Hoàng đế Lam leo lên chỗ con cáo vừa đứng, khi leo qua những tảng đá rêu mốc, họ thấy rõ 4 cái xác khô quoắc nằm trên lớp rêu, Hoàng đế Lam nhận ra 1 trong những cái xác đó dựa trên quần áo của xác, đấy là Taosih Yung xấu số. Khi Hoàng đế Lam leo đến đỉnh tảng đá phẳng đỉnh đấy, thì thấy trước mắt người là cái kén da kì lạ lúc trước họ thấy trong cái ổ của con cáo, nhưng cái kén trông to hơn hẳn so với lần trước họ nhìn thấy nó, không những thế Hoàng đế Lam còn cảm nhận được một luồng qigun yếu ớt phát ra từ kén. "nó có phép thuật?" "nó là cái quái gì thế???" "liệu nó có liên quan gì đến con quái đó không?" Hoàng đế Lam nghĩ ngợi, 1 tay lăm lăm kiếm, 1 tay vươn tới cái kén. Nhưng trước khi người kịp chạm tay vào, thì Hoàng đế Lam cảm nhận thấy 1 luồng qigun mạnh đang di chuyển nhanh đến phòng hang từ đường hầm ở phía cuối. Và không lâu sau, con cáo trắng xuất hiện, đứng tại đường hầm hang nhe nanh đe dọa, nhìn họ chằm chằm.

Lần này con cáo chẳng buồn tạo màng sương mù để ẩn thân, con quái phóng nhanh qua những tảng đá trơn tuột, lao về phía Hoàng đế Lam một cách hung tợn. Hoàng đế Lam nhanh chóng nhảy sang đụn đá lớn ở giữa hang, đúng ngay lúc 4 cái bàn chân to lớn của con cáo đáp xuống chỗ người vừa đứng. Con quái đứng án giữa tất cả bọn họ và cái kén da, nhìn họ với 1 ánh mắt xuyên thấu, mắt nó trông như đang tỏa sáng đỏ rực với sự giận dữ, đầu nó hạ thấp, lông xù lên, nhe nanh gầm gừ. Thợ săn Tao liền bắn tên vào nó, dù trúng đích, nhưng mũi tên chỉ góp phần làm nó điên tiết lên. Hai mắt của con cáo trở nên trắng dã, nó quay ngoắt lại nhìn Thợ săn Tao, và chỉ vài giây sau là người thợ săn gào thét trong sợ hãi nhưng có những nỗi kinh hoàng nào đấy đang đứng trước mặt ông ta vậy. Với một tiếng gầm kì lạ, Bảy Ngón nhảy tới trước nhằm đao vào cổ cáo. Con cáo nhanh chóng quay lại vung móng về phía gã Cự Đà Nhân buộc gã phải thối lui. Hai Cẩm Xưởng Vệ nhanh chóng thu hẹp khoảng cách và vòng ra sau con quái, làm nó phải quay đầu lại canh chừng họ. Chớp lấy thời cơ con cáo phân tâm, Hoàng đế Lam cắm sâu mũi kiếm của mình vào vai nó rồi mau chóng nhảy khỏi tầm đánh trả của nó. Máu đỏ túa ra từ vết thương làm ướt đẫm lớp lông trắng ở chân, áp đảo về số lượng và bị bao vây, nhưng con cáo vẫn đứng đấy, có vẻ như nó đang cố bảo vệ cái kén da đó. "tại sao?" Hoàng đế Lam tự hỏi, bỗng nhiên một chỗ lồi nhô lên khỏi bề mặt kén, khẽ di chuyển rồi biến mất, có cái gì đó vừa động đậy trong kén. "phải chăng đấy là con của con cáo? Nếu thế thì e là nó không thể được phép ra đời?" hoàng đế nghĩ ngợi. Khi thấy con cáo bị 2 Cẩm Xưởng Vệ thu hút sự chú ý lần nữa, Hoàng đế Lam nhảy tới trước chỉa mũi kiếm vào cái kén da, khi mũi kiếm chỉ cách kén da vài liami (1 liami = 1 milimeter) con cáo húc đầu vào vị hoàng đế, hất văng người vào một tảng đá, đoạn nó vồ lấy người, nhưng khi nó vừa định cắn đứt đầu Hoàng đế Lam, Bảy Ngón đã nhảy lên lưng nó vung đao chém liên tiếp vào da thịt nó. Đau đớn, con cáo lắc mình dữ dội hất gã Cự Đà Nhân xuống, khi nó quay đầu lại định trả lễ mấy cú chém của Bảy Ngón, thì Hoàng đế Lam đã đứng dậy và phun lửa vào mặt con cáo. Bỏng nặng, đau đớn khôn cùng, và bộ lông bốc cháy, con cáo hoảng loạn bỏ chạy khỏi hang, nhưng trước khi nó kịp chạy đến hầm hang cuối phòng, thì một tảng đá to bay về phía nó bởi tâm thuật của Hoàng đế Lam, nghiền nát 1 chân sau của nó và đè con cáo lại 1 chỗ. Hoàng đế Lam nhảy tới và tiếp tục phun lửa vào nó, con cáo tru lên trong đau đớn, khi ngọn lửa từ miệng hoàng đế thiêu đốt da thịt nó, những tiếng tru nghe mà dựng hết tóc gáy, chẳng lâu sau con cáo trắng chỉ còn là 1 cái xác cháy xém, tỏa khói nghi ngút và nồng nặc mùi thịt cháy khó chịu.

"Bệ hạ, đến mà xem này." Bảy Ngón gọi

Hoàng đế Lam leo trở lên tảng đá phẳng đỉnh kia nơi những kẻ khác đang tụ tập quanh cái kén da. Trước mắt người, cái kén da xuất hiện 1 vết rách nhỏ, một chất lỏng trong suốt đang rỉ ra từ đó, rồi cái kén lại động đậy mạnh, vết rách trở nên lớn hơn. Chất lỏng trong kén úa ra bốc mùi tanh tưởi, cái kén xẹp xuống 1 phần và một phút sau 1 sinh vật chui đầu ra khỏi kén. Sinh vật đó thân dính đầy chất lỏng, loạn choạng bò ra khỏi kén, nó trông giống một con cáo con đã thành hình đầy đủ to cỡ 1 con chó nhỏ, mình phủ lông trắng, mắt vẫn chưa mở và nó có 1 thứ trông như một cái đuôi chẻ ra làm 3 nhánh. Sau vài giây ra khỏi kén, sinh vật đó rên ư ử gọi mẹ. Thợ săn Tao tò mò chạm vào mũi nó, ngay lập tức ông ta co giật dữ dội, mắt trợn ngược, miệng bắt đầu sùi bọt, tay không rút về được. Một Cẩm Xưởng Vệ cố giúp ông ta nhưng anh ta cũng chịu chung số phận ngay khi chạm vào người thợ săn. Với khả năng phép thuật của mình Hoàng đế Lam nhận thấy qigun đang bị hút từ 2 người đàn ông vào con cáo con, chẳng mấy chốc nữa họ sẽ chết. Hoàng đế Lam liền đâm kiếm vào ngực con cáo con, kết liễu nó và giải phóng cho 2 người đàn ông. Cuối củng họ liên lạc với đội quân bên ngoài để thu thập tre, thiêu ra tro xác của con cáo trắng và con của nó, rồi quay về Bai Ni.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro