Bước vào con đường không lối thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng chúng tôi bước vào có vẻ như đã trải qua một thời gian dài sử dụng mà không được chăm sóc cẩn thận. Đó là một căn phòng nhỏ, đơn giản với một chiếc giường đặt ở giữa, bên cạnh đó là cái bàn gỗ với hai chiếc ghế thô kệch. Không khí trong phòng ngột ngạt, dù có điều hòa nhiệt độ nhưng chỉ điều chỉnh được ở một mức nhiệt duy nhất, không lạnh lắm mà cũng không ấm lắm. Trên tường là một chiếc tivi cũ kĩ với hình ảnh chập chờn, nhiễu sóng, dường như chỉ là để đó như một vật trang trí. Ở cuối phòng có một phòng tắm nhỏ, ít nhất còn có nước nóng để sử dụng, nhưng cũng chẳng thể an ủi được cảm giác chán chường đang vây lấy tôi. Ánh đèn mờ ảo hắt lên bức tường có đôi chỗ ẩm thấp, thậm chí một số bóng đèn đã cháy từ bao giờ.

Chúng tôi vào phòng, tiếng cửa khóa lại phía sau lưng tạo nên âm thanh lạnh lùng như một dấu chấm hết cho chút ý định quay đầu còn lại của tôi. Gã đàn ông ngồi xuống giường, ánh mắt lướt qua người tôi, không che giấu sự ý định muốn lột trần chút vải ít ỏi còn lại. Không gian im lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng điều hòa nhiệt độ chạy rào rào và nhịp đập của trái tim nặng nề trong lồng ngực.

- Em đi tắm trước đi.

Hắn nói, giọng điệu ra lệnh.

Còn tôi vẫn đứng đó, cơ thể như bị đóng băng trong giây lát, đôi chân như không còn muốn di chuyển. Ý thức được đưa về thực tại, về việc mình sắp làm và mọi thứ bắt đầu trở nên rõ nặng nề bao giờ hết. Tôi bắt đầu bước đi, từng bước chân nặng trĩu, không còn cách nào khác nữa rồi. Phòng tắm nhỏ hẹp và cũ kỹ, với những mảng vôi đã bong tróc từ lâu. Tôi bật vòi nước, để cho dòng nước ấm chảy qua da thịt, nhưng chẳng thể nào xua tan được cảm giác giá lạnh đang bao trùm trong tâm hồn. Mọi thứ xung quanh như mờ đi bởi hơi nước nóng. Tôi lờ mờ nhận ta rằng khi bước ra khỏi căn phòng tắm này, cuộc đời mình sẽ không bao giờ còn như trước được nữa.

Nước ấm đang từ vòi sen chảy xuống đầu tôi, từng dòng nước như cố gắng gột rửa hết những giằng xé và tuyệt vọng đang bám riết lấy tâm trí. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, làm dịu đi phần nào những căng thẳng đang đè nặng đầu óc. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng tách mình ra khỏi thực tại đang tàn nhẫn. Sự tỉnh táo trở lại nhanh chóng, kéo tôi về với nỗi sợ hãi đang dần lớn lên trong lòng với những gì sắp xảy ra. Tôi tự hỏi, liệu mình có thể dừng lại được hay không? Liệu có cơ hội nào để quay đầu, để mình thoát khỏi tình cảnh này không? Câu trả lời xuất hiện trong đầu tôi ngay tức khắc: không, tôi đã đi quá xa, đã tự đưa mình vào cái bẫy thịt người.

Bước ra khỏi phòng tắm, tôi cảm thấy như thể đang đi vào hang cọp. Chiếc khăn trắng quấn quanh người, không đủ để che đậy hết cơ thể và sự sợ hãi đang gặm nhấm tâm hồn tôi. Tôi biết rằng chiếc khăn này có thể không sạch sẽ, nhưng điều đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Những gì đang chuẩn bị diễn ra đều bẩn thỉu và đáng khinh, làm sao có thể bận tâm đến một chiếc khăn bẩn cơ chứ? Khi tôi nhìn hắn, gã đàn ông nằm dài trên giường chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nỗi sợ hãi lớn lên như một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ họng, khiến tôi gần như nghẹt thở. Đây là lần đầu tiên tôi ở trong phòng với một người đàn ông xa lạ, và điều đó đáng sợ đến tột cùng. Cảm giác như tôi đang đối mặt với một con thú dữ, sẵn sàng xé xác và nuốt chửng con mồi bất cứ lúc nào nó muốn.

Tôi không thể dừng lại, không thể thoát ra. Tôi biết điều gì sắp diễn ra, mọi tế bào trong cơ thể đều muốn chống cự, muốn trốn chạy. Mọi ý nghĩ trong đầu tôi đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại nỗi sợ hãi trần trụi. Hắn nhìn tôi, đôi mắt lạnh lẽo và thèm thuồng, như đang chờ đợi bước đi tiếp theo của con mồi. Hắn chính là con hổ nằm chờ mồi, còn tôi – tôi chỉ là con mồi bé nhỏ đã tự nguyện dâng mình vào miệng nó.

- Anh... anh vào tắm đi.

Tôi cố nói, nhưng giọng thì lắp bắp như thể không thể thành lời. Ánh mắt tôi không dám đối diện với hắn, tôi nhìn xuống, né tránh, rồi lại liếc về phía cánh cửa đang đóng chặt. Cánh cửa đó giờ đây là biểu tượng của sự bế tắt, không lối thoát, và tôi hiểu rõ rằng mình đã bước vào một nơi khó lòng thoát được.

-Anh vào tắm thì em sẽ trốn đúng không?

Câu nói của hắn như một lưỡi dao cắt ngang qua những ý nghĩ đang diễn trong đầu tôi. Tim tôi chợt hẫng đi một nhịp, vì đó chính xác là những gì tôi đang định làm. Đôi chân tôi như muốn lùi lại, nhưng cơ thể lại đứng sững, không thể phản ứng. Tôi không biết phải nói gì, cảm giác như mọi từ ngữ đều bị nghẹn lại trong cổ họng. Hắn nhìn tôi, nở nụ cười nửa miệng gian xảo, như thể đang nắm trọn suy nghĩ của tôi trong tay.

- Anh thừa biết em đang nghĩ gì mà. Đi lại đây!

Hắn cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự kiểm soát tuyệt đối. Tôi lưỡng lự trong một giây, nhưng rồi cũng bước tới, như thể bị mình là một con mồi không thể kháng cự, chỉ còn biết làm theo lệnh mà thôi. Tôi ngồi xuống cạnh hắn, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ chiếc giường len lỏi vào da thịt. Khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh dường như ngưng đọng lại, chỉ còn sự hiện diện của hắn, đầy sức ép và sẽ ám ảnh tôi mãi về sau này.

- Anh bỏ ra hai triệu phải làm cho đáng chứ nhỉ?

Hắn nói với giọng điệu đùa bỡn và thái độ như thể đang kiểm kê một món hàng vừa mua được. Tôi cảm thấy bàn tay hắn đặt lên chân mình, những ngón tay thô ráp từ từ di chuyển lên đùi, chạm vào da thịt tôi một cách chậm rãi nhưng lại vô cùng khiêu khích. Một cảm giác ghê tởm tràn ngập khắp cơ thể, như thể có hàng đàn côn trùng đang bò khắp nơi, luồn lách vào từng kẽ hở, khiến tôi rùng mình vì ghê sợ. Hắn chạm vào tôi, nhưng tôi cảm giác như đó là thứ bẩn thỉu nhất mà tôi từng phải chịu đựng.

- Em còn trinh không?

Câu hỏi của hắn như một cú đâm thẳng vào nỗi tim, không phải vì câu hỏi, mà vì sự trần trụi và vô cảm trong giọng nói của hắn. Câu hỏi chỉ như để kiểm tra chất lượng hàng hóa.

- Không.

Tôi trả lời, giọng khô khốc và vô hồn. Dường như từng từ tôi nói ra đều bị bóp méo bởi nỗi hoảng sợ và sự tuyệt vọng đang ngập tràn trong lòng. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sâu trong tâm trí, tôi chỉ muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi căn phòng này, thoát khỏi con thú đang ngồi bên cạnh. Nhưng tôi biết, điều đó là không thể. Tôi đã bị mắc kẹt trong vòng xoáy đen tối này, và không có lối thoát nào cho tôi ngoài việc phải làm cho xong những gì đang bắt đầu.

Câu trả lời ấy bật ra trong vô thức, nhưng ngay lập tức, tôi nhận ra mình không chắc liệu nó có đúng hay không. Trong đời, tôi mới chỉ quan hệ tình dục đúng một lần, và lại là trong một tình huống kì lạ, trong một cái nhà vệ sinh của trường học. Đầu óc tôi rối bời, không thể hiểu nổi tại sao cơ thể mình lại trở nên đờ đẫn như vậy. Toàn thân cứng đơ, tim đập loạn nhịp, như thể không còn kiểm soát được chính mình. Tôi cắn chặt môi, mắt nhắm nghiền, cố gắng chặn đứng mọi cảm xúc đang dâng trào từ sâu bên trong, nhưng lại chẳng thể ngăn được bàn tay hắn tiếp tục sục sạo, mơn trớn khắp làn da nhạy cảm của mình.

Lúc trước khi bắt đầu, khi tưởng tượng về tình huống này, tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ khá dễ dàng. Trong những suy nghĩ túng quẫn đó, việc trao thân xác để đổi lấy một chút lợi ích không có vẻ gì là khó khăn cho lắm. Nhưng bây giờ, khi đang trải qua từng giây phút của nó, tôi chỉ muốn bật dậy và bỏ chạy ngay lập tức, chạy khỏi con người giống đực đang chiếm đoạt từng chút sự trong sạch còn sót lại của tôi.

"Chết thật, mình không cử động nổi nữa rồi, giờ có muốn chạy cũng không được." Ý nghĩ vang lên trong đầu tôi, nhưng nó chẳng giúp ích được gì cả. Bàn tay hắn đã len lỏi vào giữa hai chân tôi, chạm đến nơi sâu kín mà lâu rồi chưa ai được chạm đến. Cảm giác như toàn bộ cơ thể tôi đang run rẩy, hơi thở trở nên ngắt quãng và nghẹn lại. Sao mọi thứ lại trở nên khó khăn đến thế này nhỉ? Lẽ ra mọi chuyện phải dễ dàng hơn chứ, như trong những tưởng tượng trước đó.

Những ngón tay hắn đã chạm vào nơi nhạy cảm nhất, cái vùng tam giác nhỏ kín đáo. Chúng đang khám phá, lướt qua từng chi tiết, như thể muốn phá vỡ hàng rào cuối cùng mà chiếm lấy toàn bộ những thứ ẩn giấu bên trong. Đầu óc tôi quay cuồng, không thể nào tập trung vào bất cứ điều gì khác ngoài cảm giác tê dại mà những hành động của hắn mang lại. Bên ngoài, hắn tiếp tục vuốt ve, đưa bàn tay lướt nhẹ qua khe hẹp đang được khép chặt làm từng luồng điện hàng triệu vôn chạy khắp cơ thể. Tôi hoàn toàn tê lệt, như một con búp bê nằm im lìm, cứng đờ mặc kệ cho chủ nhân làm gì tùy thích. Một con búp bê tình dục bằng thịt người.

Bây giờ thì cảm giác nhục nhã và dơ bẩn đã bao trùm lấy tôi. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ trở lại là một con bé sinh viên hiền lành như trước được nữa.

- Em biết bú không?

Câu hỏi đó khiến tôi giật mình. Hắn đã rời tay khỏi chỗ nhạy cảm, rồi kéo tôi lại gần hắn một cách thô bạo. Chẳng còn chút sức lực hay ý chí kháng cự nào nữa, nên việc đó thật dễ dàng.

- Em biết có bú c..c bao giờ chưa?

Hắn lặp lại, giọng điệu đã rõ ràng hơn và câu hỏi cũng trở nên trần trụi, thô bỉ hơn.

- Hả?

Tôi lắp bắp, chưa kịp hiểu hết câu hỏi mặc dù đã quá rõ ràng thì hắn đã tự mình cởi quần ra. Cảnh tượng trước mắt làm tôi chết lặng. Thứ trước mặt tôi không giống như những gì tôi đã thấy trước đây. Nó to lớn, gân guốc, và đen đúa tạo ra một cảm giác ghê tởm không thể diễn tả bằng lời. Cái ý nghĩ dần trở nên rõ ràng rằng mình sẽ phải đặt nó vào miệng khiến tôi hoảng loạn. "Không thể nào... mình không thể làm điều này được," tôi thầm nghĩ.

Nhưng trước khi tôi kịp từ chối, hắn đã dùng bàn tay to lớn của mình ấn đầu tôi xuống, đẩy sát mặt tôi lại gần thứ ấy. Tôi nhắm chặt mắt lại, hy vọng rằng khi mở ra, mọi thứ sẽ biến mất, rằng đây chỉ là một cơn ác mộng dài. Nhưng cơn ác mộng ấy vẫn tiếp tục và tôi đang dần hiểu ra rằng mình không thể thoát khỏi những điều sắp đến và vô khối những hậu quả kéo theo ở phía sau. Còn bây giờ, tôi chuẩn bị nếm trải cái đêm kinh khủng nhất cuộc đời mình từ trước đến nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro