Bức tranh chưa đặt tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                                                               Blogger MeiMei

" Hóa ra sự vô tình thực sự cảm giác bao giờ cũng đẹp đẽ và ý nghĩa hơn sự " vô tình" do chính mình tạo ra"

- Lớp trưởng, kiểm tra xem còn ai chưa đến không rồi viết tên đưa lên đây.

Lớp trưởng đứng lên, nhìn từ đầu lớp đến cuối lớp, miệng lẩm bẩm đếm rồi quay lên nhìn thầy :

- Dạ không thiếu ai cả thưa thầy, 62 người đã đi đủ rồi ạ!

- Các giờ khác thì tôi không biết, nhưng giờ của tôi không chấp nhận một học sinh nào đi muộn cả, nếu nghỉ học phải nói lí do với lớp trưởng rồi lớp trưởng báo cáo lại cho tôi.

      Cánh cửa hé mở,một gương mặt lạ hoắc so với lớp nha khoa khóa 05 bước vào, nhìn thầy chào lễ phép rồi đi đến cuối lớp, bị thầy cắt đoạn, nhìn chàng trai đến muộn và hỏi :

- Cậu lớp nào? Có vào nhầm lớp không?

- Dạ không,em là sinh viên nha khoa khóa 05... mới nhập vào ạ!

Thầy trố mắt nhìn lớp trưởng:

- Lớp trưởng, thế là thế nào?

Lớp trưởng đứng lên, nhìn về  phía cuối góc lớp, rõ ràng hai gương mặt mới nhập học đã đến đầy đủ và ngồi ở bàn cuối, đang thắc mắc thì một trong hai người mới ngồi trong góc đứng lên :

- Thưa thầy, em không phải nha khoa khóa 05, em đến nghe giảng thầy thôi ạ!

Lớp trưởng vội nhìn anh bạn đến muộn và khẽ nói với thầy :

Thưa thầy,vì lớpcem năm nay có thêm 2 bạn mới nhưng hôm qua phụ trách mới thông báo cho em nên em chưa biết mặt ạ....

Cuối cùng anh bạn đi học muộn kia phải nghỉ 1 tiết học, ngày đầu tiên đi học , hắn đã.... đặc biệt thế đấy....

Phụ trách viên nói với Vy là năm nay sẽ có theem 2 bạn ở khóa trên chuyển xuống học cùng, vì có nhiều môn bị thi lại nên không được học tiếp lên, hai anh bạn này thông minh, nhưng vì ham chơi game, bị xuống lớp dưới 1 lần rồi vẫn không qua nên bị xuống thêm một lớp nữa, rồi dặn Vy và cả lớp không nên có thành kiến gì, chỉ cần biết thế là đủ....

Hai anh bạn mới vào, một người tên Đạt, một người tên Thành, hầu như tuần nào cũng có thành tích... đến muộn, mỗi lần thầy giáo yêu cầu kiểm tra lớp là Vy chỉ cần nhìn thoáng qua một hồi rồi nhìn về phía cuối lớp xem hai " đại game" đã đến chưa là biết ai đã đến và ai chưa đến. May ra cả tuần mới có một hai hôm đi học đầy đủ, nhưng may đến lớp không ai lăn ra bàn ngủ, vậy là may rồi.....thành tích này coi như là để động viên Vy....

Không biết vì sao, ,bốn môn vào viện kiến tập thì cả bốn đều có mặt hai anh bạn đó tỏng nhóm của Vy...đến muộn về sớm vẫn là tác phong của hai anh bạn đó, nhưng lâu rồi cũng quen, dần dần Vy phát hiện ra một điều là dù đến muộn, tinh thần đôi lúc có uể uoải, nhưng những câu hỏi của Thành luôn là những câu hỏi rất sáng kiến... đến cô giáo cũng nói thế.

Ba tháng trôi qua hai anh bạn đã quen với lớp hơn, đi học đều đặn nhưng game thì vẫn là một đam mê lớn... Vy đã có lần nói chuyện với hai người, chẳng ai  có thể chắc chắn được rằng mình sẽ không chơi game nữa, nhưng cũng thấy ngại mỗi lần Vy bỏ thời gian can thiệp vào cuộc sống game của cả hai khi kì thi cuối kỳ sắp tới.....

- Này, mày thấy lớp trưởng thế nào? Cũng nhiệt tình chứ nhỉ....

Đạt cười khoái chí và hỏi Thành xem có đồng ý với ý kiến của nó không. Thành không nói gì chỉ cười khển một cái. Đạt nói tiếp:

- Thấy vẫn chỉ đi với bọn con gái, chắc chưa có ny, nhưng xem ra đứa nào còn đang trồng cây si chắc còn phải trồng lâu năm nữa đây....

Thành lạnh lùng nói :

- Mày biết thế quái nào, biết đâu tao chỉ cần một tháng....

- Một tháng, chắc không? Vậy thì một tháng nhé....

 Thành cười khển một cái, hắn cũng không chắ là trong một tháng sẽ làm cho Vy thích mình nhưng có trời mới biết, cũng có thể hắn sẽ chiếm được trái tim lớp trưởng và thay đổi niềm đam mê của hăn nữa cũng nên.....

- Được , vậy thì một tháng....

Vậy là hắn quyết định theo đuổi Vy chỉ để chứng tỏ cho người khác rằng trong một tháng hắn có thể làm cho người khác thích mình. Hắn bắt đầu lên kế hoạch.

Sáng nào hắn cũng là người đầu tiên đến lớp, hắn nổi tiếng đến muộn nên đến lớp sớm là bước đột phá đầu tiên làm mọi người sửng sốt.

 Hắn trở lên chăm học, những câu hỏi của hắn khiến cả lớp phải giật mình, sao hắn có thể nghĩ ra nhiều thứ hay ho đến vậy. Với hắn thì như một thứ game, trong lúc chơi game, hắn cũng từng động não như thế....

Hắn bắt đầu thói quen lên lớp tự học, hắn chủ động đến nói với Vy rằng : Bắt đầu từ hôm nay, mình cùng nhau lên lớp tự học nhé.

Vy trố mắt nhìn hắn kinh ngạc   và cười rồi đồng ý. Thế là tối nào hắn cũng lên lớp tự học với Vy. Vy dạo này nói hắn thay đổi nhiều quá, hắn ngại ngùng rồi cười trừ gãi đầu gãi tai, mãi mới nghĩ ra lí do là để cố gắng trong kì này không phải thi lại môn nào nữa.

Cứ như thếm hai tuần trôi qua, hắn đã thân thiện với Vy nhiều hơn, hắn biết đuwojc thói quen của Vy, sở thích của Vy là ngắm tranh,thói quen của Vy trước khi đi ngủ là nghe đài, điểm yếu của Vy là hay khóc khi nghe một câu chuyện lãng mạn hay xúc động... Và còn một điển làm hắn hoang mang, đó là nụ cười của Vy, cả ánh mắt nữa. Nó làm cho tim hắn xao xuyến trước khi khiến Vy thích mình. Hắn phát hiện ra điều đó khi đang ngồi học bài, một tin nhắn đến ,Vy đọc xong và cười thích thú. Hắn hỏi ; " có chuyện gì vậy?"

Vy chỉ trả lời :" Không có gì"

Hắn ít chơi game hơn để có thể có nhiều thời gian làm các việc khác hơn. Hắn luôn vô tình tìm một cách cố ý để trên đường đi học về, hắn và Vy luôn " vô tình" đi cùng nhau, Vy không mấy khi đi đường chính mà thường hay rẽ vào một con đường nhỏ khác để về kí túc xá, hắn hỏi vì sao thì Vy trả lời : " Vì đường này đẹp, có lá vàng, có cầu. có sen và có cả tháp đồng hồ nữa....

 Bất ngờ hắn cũng thấy con đường này đẹp thật, nhất là mùa này, lá vàng rụng khắp đường, rụng cả lên hàng cây được làm hàng rào, khiến trên mặt hàng rào phủ dày một lớp lá vàng, lá thi nhau rụng.

Đến bây giờ chút lãng mạn trong người hắn mới phát huy, chút lãng mạn mà bố hắn từng nói với hắn là : Cảnh vật đẹp hay không còn tùy vào tâm trạng mỗi người, tranh cũng vậy, chỉ vẽ được nó thật khi mìh có cảm xúc , nhất định không được bắt ép cả xúc của mình....

Bố hăn là họa sĩ, từ nhỏ hắn đã được bố cho tiếp xúc với những hộp đựng màu đủ loại, nhưng hắn không đam mê với những thứ đó như bố hắn, hắn biết vẽ nhưng những đường vẽ vẫn chưa được ưng ý lắm.

 Một buổi chiều hắn mang những hộp màu, những cây cọ vẽ đến con đường đó, hắn phối màu và quệt từng nét vẽ cọ vẽ, chăm chú vẽ như một dân hội họa lành nghề , hắn vui vì bức tranh này vẽ là để tặng Vy...

Vô tình Vy đi qua, thấy hắn đang chăm chăm vẽ, Vy òa lên một tiếng rồi khen hắn vẽ đẹp, hắn bất ngờ, đỏ mặt và cười trừ...

- Hóa ra cậu cũng biết vẽ à?

- Mình biết chút ít thôi, vẽ theo cảm giác ấy mà

- Cậu phối màu đẹp thật ấy, mình thích nhất là màu vàng trong bức tranh của cậu đó.

- Ồ, màu vàng, một màu sắc huy hoàng, lộng lẫy, tượng trưng cho ánh sáng trí tuệ chiếu sáng cả một vùng đen tối.

 Bỗng dưng hắn thấy hắn bây giờ, giống hệt bố hắn, những thứ mà trước đây hắn cho là vô vị thì bây giờ hắn phải dùng tới...

- Thế còn màu đỏ trên tháp đồng hồ thì sao?

- Màu đỏ là một màu sắc mạnh, xung động, có sức sống, hiền hòa, cát tường và ccofn là một màu báo hiệu sự nguy hiểm...

- Ồ , hóa ra là như vậy, còn các màu khác thì như thế nào?

Hắn bắt đầu giảng cho Vy về ý nghĩa của từng màu, như màu xanh lá cây là màu của sự tin tưởng và hy vọng,xanh them tro lại là màu sắc tĩnh lặng, ôn hòa, xanh lá cây pha với hồng nhạt tượng trưng cho mùa xuân đang đến. Xanh lục dương tượng trưng cho sự vĩnh hằng,  một loại màu lạnh nhất trong tất cả các màu...

Hóa ra sự vô tình thực sự cảm giác bao giờ cũng đẹp đẽ hơn sự vô tình do chính mình tạo ra.....

Hắn trở lên quan tâm Vy nhiều hơn, cô cũng nhận thấy sự quan tâm của hắn nhưng cố tình lảng tránh đi những ánh mắt mà hắn nhìn cô, trước khi đi ngủ hắn chúc cô ngủ ngon, hắn cũng bắt đầu nghe chương trình mà cô hay nghe, sáng dậy hắn nhắn tin cho cô mặc áo ấm đến lớp, khi cô muốn đi đâu đó, hắn sẵn sàng lấy xe đưa cô đi.....

Còn hai tuần nữa, hắn tăng tốc kế hoạch của mình. Hắn tham gia vào đội phát thanh trong trường, chiều nào cũng lên đài phát thanh nửa tiếng, bởi vậy hắn thường đến lớp tự học muộn hơn Vy, hắn chỉ nói với Vy là có chuyện phải làm nên từ giờ không thể đến lớp đúng hẹn được.

 Rồi trong tiếng nhạc làm nền, hắn bắt đầu buổi phát thanh đầu tiên trong khi người thì đến lớp, người thì đi dạo, ai nấy đều làm việc của mình, hắn và một người nữa thay phiên nhau phát nhạc và giới thiệu những điều mới mẻ bên ngoài... 10 phút cuối cùng , hắn bắt đầu kể câu chuyện do hắn tự nghĩ. Hắn chắc rằng Vy sẽ nghe thấy vì lớp tự học nằm ngay đối diện thư viện có gắn loa trên.

Hắn kể chuyện một anh chàng với kế hoạch theo đuổi một cô gái chỉ trong một tháng để chứng tỏ mình đặc biệt... Trong tiếng nhạc da diết , câu chuyện của hắn bỗng nhiên làm cho mọi người chú ý, nhưng chỉ 10 phút hắn không thể kể hết được, tất nhiên, hắn đã sắp xếp mọi thứ thật ổn thỏa rồi.

 - Thật là vớ vẩn, chỉ để chứng tỏ mình đặc biệt thế nào thì chắc chắn anh ta sẽ không thể chiếm lấy trái tim cô gái , anh ta coi tình yêu như một trò đùa vậy...

Vy nói ý kiến của mình về câu chuyện đó với hắn mà không hề biết rằng người kể chuyện là hắn và càng không biết rằng cô gái trong câu chuyện mà hắn kể lại chính là Vy, còn hắn chính là anh chàng kia.

- Thế Vy có hồi hộp muốn biết đoạn kết của câu chuyện không? Còn mình thì hồi hộp lắm....

Hắn cười khoái chí vì Vy thấy có hứng thú với câu chuyện của hắn...

- Những chuyện như thế này sẽ nhiều kết thúc, nhưng hay gặp nhất là anh ta thích cô gái thật, và cô gái sau khi biết anh ta đùa giỡn tình cảm của mình thì sẽ giận anh ấy... .Không biết phản ứng của cô gái đó sẽ ra sao nhỉ?

- Vậy chờ xem sẽ biết thôi mà, mình cũng muốn biết phải ứng của cô gái đó ra sao lắm .... Hắn nói

Hắn kéo dài tình tiết làm mọi người xôn xao, Vy cũng xôn xao, đến hắn cũng xôn xao, không xôn xao sao được khi ngay cả hắn cũng còn chưa biết kết cục sẽ như thế nào, bởi vì một tuần 3 ngày nữa mới kết thúc một tháng khiến Vy thích hắn.....

Một hôm, Vy kể cho hắn nghe rằng cô và người yêu đang giận nhua vì cô thường kể về hắn với người yêu của cô, cô mong có anh bên cạnh như hắn bên cạnh cô, quan tâm tới cô, mỗi lần hắn quan tâm cô lại làm cô càng nhớ về anh hơn và chỉ mong sao hắn là anh thì tốt biết mấy,cô chỉ kể về hắn như một người bạn nhưng lại làm người yêu hiểu  lầm  và giận khiến cô rất buồn.

Không hiểu sao cô lại kể những điều đó cho hắn nghe? Nhưng chỉ có mình cô biết vì sao cô hay kể hắn cho người yêu cô nghe đến thế. Vì hắn đặc biệt, rất đặc biệt.... Còn hắn thì bàng hoàng.... Cô đã có người yêu.... Vậy mà chỉ còn 5 ngày nữa.... Hắn nên kết thúc cuộc chơi hay tiếp tục nó đây?

- Thế nào rồi? Còn vài ngày nữa thôi, đã chiếm được trái tim lớp trưởng chưa?

Đạt xuất hiện và vỗ mạnh vào vai hắn, vừa vỗ vưa cười rồi nháy mắt tinh nghịch.

- Tao phải làm sao bây giờ? Vy có người yêu rồi - Hắn buồn bã nhìn Đạt

- Ôi,... hóa ra là có người yêu rồi? Thế thôi, dừng lại đi anh bạn....

- Nhưng.... làm sao để có thể dừng lại đây? 

Phải rồi, làm sao để dừng lại bây giờ? Vy đã làm hắn thay đổi, đúng hơn là hắn thay đổi vì Vy, từ một kẻ chỉ biết game và ít khi động vào sách vở trở thành một cậu sinh vien chăm chỉ, lãng mạn, nhiệt tình...Điều mà trước đây hắn lo lắng, điều Vy đã từng nói với hắn về một nửa kết thúc câu chuyện cũng đã đến, hắn thích cô thật rồi....

Không khí Noel càng ngày càng làm hắn phiền toái vì đúng vào Noel là ngày cuối cùng trong hạn 1 tháng. Trời lạnh đên buôt da buốt thịt, hắn vẫn đèo cô đi đôi khi chỉ là loanh quanh đâu đó với không khí hồ hởi đón Noel của mọi người....

Vy vẫn đợi điện thoại của người yêu co, cô giải thích cho người yêu rằng vì hắn giống anh vô cùng. Điều đó càng làm cho cô nhớ anh hơn khi cô nói chuyện với hắn. Vì anh không ở bên cạnh cô nên cô thèm được anh quan tâm như hăn quan tâm cô, vì anh không ở bên cô nên cô thèm mọi thứ....

Hắn có nên chen vào tình yêu này không chỉ vì tình yêu của cô đang lung lay bởi khoảng cách và nghi ngờ? Hắn đau đầu suy nghĩ, nhưng nếu kết thúc, hắn phải kết thúc như thế nào?

Hai đêm liền hắn không chợp mắt được, hắn cô tìm ra lối thoát, có lẽ đêm của hắn giống y hệt màu trắng của tuyết trong bức tranh hắn treo trên tường, bên ngoài cửa sô mưa đang rơi tí tách....

Ngày mai là Noel rồi....

Hắn nhắn tin nói tối nay muốn gặp cô đón Noel, 10 giờ tại nhà thờ lớn thành phố và nói tối có chút việc nên không thể đến đón cô cùng đi được....

Hắn đến sớm hơn hai tiếng, nhưng đứng trong một góc khuất nhìn vào sân trước nhà thờ, ở đó, mọi người kéo nhau đến đông đúc, những đứa trẻ ríu rít bên Cha, chúng vui mừng vì được phát kẹo , được ngắm những cây thông Noel, những con tuần lộc và ông già Noel giả được bày trước mặt....

Hắn chọn màu, bên cạnh những màu đỏ vàng, xanh tím của sự nhộn nhịp trước mặt là màu đen cho sự trống rỗng, giống như sự hủy diệt của mặt trời, giống như sự trầm lặng của vĩng hằng, không có tương lai, mất đi hy vọng. Màu tro cho sự trầm lặng, do dự của hắn... Hắn bắt đầu vẽ....

Vy gọi đến cho hắn, hắn nhìn thầy Vy đứng trước cửa nhà thờ lớn, những ánh sáng lấp lánh làm nhòa đi mọi thứ, nhưng với hắn, Vy trông thật rõ ràng.... Hắn nói có chút việc nên có thể đến muộn nhưng cô nhất định phải đợi....

Những nét vẽ của hắn nhanh hơn  , đậm hơn, trong bức tranh là dòng người đi lại, nhộn nhịp trước cửa nhà thờ , ai cũng lạnh nhưng cảm giác ấm áp vì có người đi cùng bên cạnh, nổi lên trên bức tranh là hình ảnh cô  gái đứng một mình chờ đợi....

Nửa tiếng trôi qua, vẫn không thấy hắn đến, Vy vẫn kiên nhẫn chờ, cô tìm đến một chiếc ghế đá và lấy mp3 ra nghe radio, mở chương trình mà cô yêu thích.... thêm mười lăm phút nữa, cô nhận được tin nhắn, hăn nói hắn sắp đến... Nhưng thứ làm cho cô chú ý, lại là người phát thanh viên trong chương trình mà cô đang nghe :

" Bạn Thành ở email....muốn thông qua chương trình radio nói với người bạn đang chờ trước cổng nhà thờ lớn thành phố một điều rằng : Vy à, cậu còn nhớ câu chuyện chưa kết thúc được kể trên đài phát thanh trường mình không? Mình là người kể câu chuyện đó, thực ra anh chàng đó là mình và cô gái chính là cậu, cậu nói anh chàng kia vớ vẩn vì đùa giỡn tình cảm của cô gái kia, nhưng cậu đã đúng, anh chàng đó đã thích cô gái mất rồi, đúnglà mình đã yêu cậu nhưng mình không dám nói ra...để đến một ngày mình khẳng định được tình cảm của mình rồi và muốn thổ lộ với cậu thì cũng là ngày mình biết cậu có người yêu....

Thực sự rất buồn, nhưng mình chọn cách rời ra , bởi vì vẫn có một thứ tình yêu gọi là buông tay, cuộc sống là bức tranh đầy đủ những gam màu sắc do con người tự tạo nên dù thế nào đi nữa thì mình vẫn tin rằng cuộc sống thật sự rất kì diệu và tuyệt đẹp, vì cậu mà mình đã thay đổi rất nhiều, cảm ơn cậu vì tất cả, đừng giận mình lâu quá nhé, mình sẽ quay lại nhanh thôi....."


Vy ngồi đó, nước mắt trực rơi ra. Thì ra, cô chính là nhân vật trong câu chuyện đó, thực sự rất cảm động và biết ơn vì hắn đã nói cho cô biết. 

Còn hắn , đêm của hắn trắng xóa như những đám tuyết ngoài kia, hắn thay đổi vì cô, tốt đẹp hơn trước, biết yêu cuộc sống này hơn và nhận ra mọi thứ tình cảm trên đời này thực sự rất kì diệu, hăn và cô sẽ vẫn là bạn như đúng cái cách ngừoi ta thường gọi, hắn sẽ để tình cảm này chôn vùi vào một nơi khác.... chúc cô và ngừoi yêu luôn hắn phúc... hắn tin là vậy.... vì cô xứng đáng có được những thứ đẹp đẽ nhất trên đời......

                                                                                         - END-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro