Ngõ có treo đèn lồng đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                                                                                          Blogger : Linh Đinh

Lời tác giả : Đây là một câu truyện em viết hằng mong Tết sẽ ấm áp, có thể có người sẽ thấy không hay nhưng em tin vào sự ấm áp của nó. Em muốn tặng câu truyện này cho một vài người..... nhưng không tiện nói ra tại đây, gửi Chuối, chị Jen, Kings....

Chúc Tết ấm áp vui vẻ nha!

Con ngõ đó, tôi qua lại nhiều lần vì mỗi tuần tôi qua ngõ 3 lần để học tiếng, vào tận sâu trong con ngõ đó.

Xẩm tối, khi nào tôi đi qua ngõ cũng vào thời điểm đó, lúc sự mệt mỏi lấn áp tâm hồn con người ta, con người cũng khó lãng mạn được, chính là thời điểm ai cũng muốn nhanh chóng được về nhà ăn những bữa ăn nóng sốt, để đoàn tụ sum vầy. Nhưng tôi khác, tôi chọn cho mình lớp học này, một phần vì thích, một phần vì... không muốn về nhà.

Hôm nào đi học , anh cũng đến trường đưa tôi đi và đón tôi về, đôi lúc đưa tôi đi la cà nhiều nơi. Tôi coi vậy là quá đủ cho một tình yêu, vì điều tôi không cần là gia đình thì anh giúp tôi thoát khỏi nơi trở thành nỗi ám ảnh, nơi được gọi là " tổ ấm " đó.

Tôi cần " đủ" chứ không cần thừa, tôi cũng không buồn quan tâm anh nghĩ gì. Anh nghĩ gì là việc của anh, tôi có trái tim và tâm hồn của tôi, anh có cuộc sôsng của anh. Tôi cũng chẳng hiểu sao chúng tôi quen nhau rồi yêu, có thể gọi là tạm yêu theo định nghĩa của tôi - một đứa con gái chán ghét tất cả mọi thứ trên đời, muốn xa dời tất cả mọi thứ.

Và tôi cũng không để ý đến mọi thứ xung quanh nếu như không có một ngày.... là ngày hôm đó... tại con ngõ có treo đèn lồng đỏ.

- Alo, anh à, hôm nay em tan sớm. em tự đi học, anh không cần đến đón em đâu, em tự đi được, thế nha!

- Tùy em, em đi cẩn thận đấy , thế em có cần anh đón không?

- Để sau đi, thôi em cúp máy đây, bye bye!

Tôi tắt máy, anh có gọi bao nhiêu lần cũng kệ anh, anh chả là cái gì cả.Tôi là tôi, tự do tự tại với những suy nghĩ của mình. Đã lâu, tôi chỉ biết theo hơi men để có hứng sống. Kể ra men rượu có ích thật đấy, ít nhất khi chìm trong men say, ngừoi ta không phải suy nghĩ gì nữa....thanh thản. Đời là gì? Ta cần không cần hiểu , ok? 

Tôi rảo bước trên con đường dài đến nơi học tiếng. Mưa bụi lất phất, cơn mưa giữa mùa đông, mưa càng lạnh thêm cắn rứt, thêm đau đớn, cũng như hàng ngàn mũi kim đâm vào da người. Lạnh toát. Tôi xoa hai bàn tay vào nhau, vội rút từ trong túi ra một điếu thuốc. Châm rồi hút. Làn khói mỏng, bay lên theo ngọn gió đông ớn lạnh, hơi khói bay từ phổi, qua cuống họng rồi ra khỏi miệng, có vị cay cay đặc trưng. Ánh mắt tôi mơ màng, đứng tựa vào bức tường lạnh, ngón tay chơi đùa với làn khói thuốc mờ ảo bốc lên.

Bất giác, tôi nhìn vào phía sâu con ngõ. Hun hút, có điều duy nhất khiến tôi tò mò...cả con ngõ, đều có treo đèn lồng đỏ, trông y như những con phố Tàu của người Hoa.Lần đầu tiên tôi để ý đến điều đó. Tiến vào phía bên trong con ngõ sâu hoắm ấy, như một tên sâu rượu. Ngõ tối, cả con ngõ bốc lên mùi ẩm của đất, mùi thức ăn đang được xào nấu, mùi của khói thuốc. Âm thanh hỗn tạp. Tiếng xe cộ lao vù vù ngoài đường phố, có tiếng mấy bà mẹ người Hoa đang mắng con, có tiếng đứa trẻ khóc, có tiếng người cười nói, sâu hơn trong con ngõ ấy là tiếng động của những con chuột cống đang tíu tít đi tìm đồ ăn.

Chợt, tôi ngước lên nhìn bầu trời, bầu trời bị che khuất bởi những mái nhà, có nhà thấp nhà cao, nhưng đều cũ và nát. Thay thế cho ánh sáng từ mặt trăng, chính là những chiếc đèn lồng được treo cao. Có những mảng bụi đã bám chặt vào từng chiếc đèn lồng như thể đèn đã có từ chục năm trước rồi. Chợt cười, tuàn nào tôi cũng đến đây nhưng lại không hề để ý đến điều này, không hề để ý đến cuộc sống trơ trọi và cô đơn của những người nơi đây. Họ có thể là những kẻ sống ngoài luồng xã hội, đây là khu ổ chuột, họ là những người vô gia cư....Vào tiếp sâu con ngõ với sự chỉ đường của đèn lồng, và chưa bao giờ tôi đặt chân đến tận nơi này của con ngõ. Mùi bụi bốc lên, cay cay sống mũi, làm bàn tay tê tê, cảm giác dưới da cứ rân rân, Ngõ tối. Nghe những tiếng Hoa khó hiểu, đó là từ những người dân nghèo đang sống cầu bơ cầt bất nơi đây, nơi gần cuối con ngõ nhỏ, tôi men theo chỉ 1 điều duy nhất , ánh đèn lồng.... để mò ra khỏi con ngõ nhỏ.

Có cái gì đó giật giật dưới tà áo của tôi, quay lại, một đứa bé đang khóc. Mắt con bé sưng lên vì khóc quá lâu, khuôn mặt lem nhem nhơ nhuốc. Nó mặc mỗi một cái áo mỏng dính giữa trời đông lạnh giá.

- Cút đi ngay. Tôi mặc kệ. Tồi cầm lấy vạt áo mình và giật, chạy ra khỏi con ngõ nhỏ để quay lại cuộc sống thường nhật của những con người thành thị.

Đi ra gần đến đường lớn, tôi đứng tựa và tường vào hút thêm một điếu thuốc nữa, cay thật đấy. Độp. Có ai đó đập vào tay tôi. Có vẻ như là mọt chàng ddiển trai và to lớn.

- Con gái hút thuốc không tốt đâu.

- Kệ tôi ,anh là ai, tránh xa tôi ra, liên quan quái gì đến anh mà anh can thiệp vào chuyện của tôi.

- Ơ, nhưng mà... tôi muốn tốt cho cô thôi cô bé, tôi sẽ bám theo cô cho đến khi cô trở lại bình thường, tôi đoán đây không phải là một bộ dạng của cô gái bình thường đâu nhỉ?

- Anh bị điên à, đúng là đồ nhiều chuyện, rảnh rỗ lắm đúng không, rồi để xem ai cứng đầu hơn. - tôi nhả khói vào mặt anh ta.

Tôi vẫn đứng đó, tựa vào tường, và anh, đứng cjanh tôi. Cứ như thế hàng tiếng đồng hồ, tôi hsut hết cả chục điếu, anh chỉ nhìn... và khẽ hắng giọng.

Tôi bỏ đi, đến một quán nhỏ ven đường, gọi rượu và uống, anh cầm lấy tay tôi , giật lấy chai rượu, uống hết, bế tôi ra khỏi qían, ra khỏi nơi tăm tối đó, tôi gào thét và đập vào ngừoi anh....

- Đồ điên , thả thôi ra, đồ điên, cút đi...

- Cô gọi cái này là cuộc sống à/ cô gọi sự bê tha này là tưng ngày đang sống à? Cô không có gia đình sao? Tỉnh lại đi, họ đang lo cho cô đấy, về nhà đi.. - Anh ta hét lên

- Ha hahaaha, anh thì hiểu cái gì? Gia đình ư? Gia đình là cái quái gì? Anh thì hiểu cái gì mà đòi dạy dỗ tôi, anh có hiểu tôi không, có hiểu gia đình tôi không, nó không phải gia đình, nó là ổ chứa ngừoi, tôi 18 tuổi rồi, tôi có quyền quyết định cuộc đời của mình, còn anh là cái thá gì chứ. Đi mà tận hưởng cái cuộc sống bình yên tươi đẹp của anh đi, đồ điên...

Anh chợt khựng lại, mi mắt anh có chút gì đó có lẽ là nước. không mưa.... vậy là nước mắt sao?

- Cô mới là người không hiểu gì cả, gia đình là thứ cô có, là nơi cô sinh ra, cho dù họ có ra sao , thì nơi ấy vẫn là nơi duy nhất cô có thể tìm về. Du ít nhiều vẫn luôn yêu thương cô cho dù họ không hoàn toàn bộ lộ nó ra. cô hiểu chưa đồ ngốc....

-Anh...

-.... Có nhiều người chỉ mong có một gia đình, được sống ấm áp bên họ, chia sẻ buồn vui, đau dớn, những khó khăn mà cuộc đời mang lại, họ chỉ mong có đủ cơm áo gạo tiền, mong đủ 1 bữa ăn, mong 1 cái áo khoác khi trời trở lạnh, họ chỉ muốn có một gia đình đơn thuần giản dị như vậy nhưng có lẽ đó lại là một điều viển vông xa vời, co có gia đình nhưng lại không biết quý trọng nó...

Anh nói vậy rồi bỏ đi, tôi cũng không quay đầu lại, tôi bật khóc, khóc như một đứa trẻ, bù lu bù loa giữa con phố nhỏ vắng ngừoi....

Tôi chạy về nhà, vẫn ngôi nhà ấy, tôi ngại không muốn vào nhà để nhìn những khuôn mặt của những con người đó. Tôi lấy hết can đảm của mình rồi chay vào nhà, chạy lên phòng, những con người ấy vẫn tiếp tục công việc của mình trong sự lãnh đạm. Trong nhà không một tiếng nói... im lặng như tờ.

Ngày hôm sau, tôi lại đến con ngõ ấy, vẫn là những âm thanh, sự bộn bề đó. nhưng tôi không hút thuốc nữa. Thằng bé giật giật áo tôi, nhưng tôi quay lại lau nước mắt cho nó, ròi chạy ra khỏi con ngõ. Nhưng lần này... tôi lại đứng ngắm đèn lồng. Anh lại đến ngồi cạnh tôi, như một cơn gió nhẹ thoảng qua, không nói gì. Anh ngồi ngắm đèn lồng cùng tôi.

Tôi về nhà

Tôi chào mẹ, chào ba....

Chợt hiện hữu trên khuôn mặt họ là nụ cừoi rạng rỡ, họ đang vui sao? Họ đang vui vì tôi chào họ sao? Tôi đã lâu lắm rồi không còn nhìn thấy những nụ cười của họ, đây chính là hạnh phúc từ những điều nhỏ nhoi..... thì ra nó chính là như vậy đấy.....

                                                                                     - End-

" lời add : lời van của tác giả có vẻ không được rành mạch và kết cấu không hay cho lắm nhưng vẫn mong mọi người sẽ thích nó nha.... vì đây là lần đầu tác giả viết truyện mà ^^"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro