Vị khách mới ở quán Poirot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Higara-san rất ít khi có mặt ở nhà. Hình như toàn bộ thời gian của cô đều dành cho công việc ở bệnh viện. Thời gian biểu của Amuro cũng dày đặc không kém, vì anh phải sống trong ba thân phận khác biệt và phải luôn giữ cho chúng không bao giờ được trùng lắp vào nhau, nên thành ra rất hiếm khi anh và Higara có cơ hội được chạm mặt ở khu nhà trọ. Tuy nhiên, nói như vậy không có nghĩa là anh không thể nhìn thấy cô. Từ dạo được nếm thử món sandwich trứ danh của tiệm Poirot, cô bắt đầu đến nơi anh đang làm việc dưới thân phận Amuro Toru – nhân viên phục vụ nhiều hơn. Và chừng vài tuần sau thì cô đã chính thức trở thành khách hàng thân thiết tại đó.

"Amuro-san, vị khách bàn số 4 gọi một sandwich nhân gà nướng phết mật ong và một caramel macc..chi..a..to."

Đồng nghiệp của anh, cô Azusa, ban đầu không thể đọc được cái món thức uống lạ lùng mà vị khách kia đã gọi.

"Azusa-san, đó là macchiato, nói đơn giản thì đó là một loại caffe pha sữa ấy mà." – Anh ôn tồn giải thích.

"Tiệm mình có món ấy à? Sao tôi không nghe ông chủ nói gì hết vậy?"

"À, thật ra tôi đã tự ý pha chế nó đấy. Lần trước người đó vào đây và yêu cầu như thế, vì lúc đó quán chỉ có một khách nên tôi đã chiều theo ý người đó, với lại, tôi cũng muốn thử tay nghề mình một chút. Tôi đã nói chuyện này với ông chủ và ông ấy đã đồng ý rồi."

"Ra là vậy à. Nếu để những người khác thấy được, họ sẽ thắc mắc đấy. Anh không định đưa nó vào menu sao?"

Amuro gãi đầu mỉm cười, "À, chế biến nó công phu lắm nên chỉ khi nào có yêu cầu trực tiếp thì tôi mới làm thôi."

Sau đó, quả thật cũng có người để ý đến món đồ uống mà vị khách kia dùng, nhưng người luôn luôn gọi nó mỗi lần vào tiệm thì chỉ có mình Higara. Cô có thể đến vào bất kỳ buổi nào trong ngày, dùng điểm tâm sáng, giờ cơm trưa hay lúc xế chiều, sau khi gọi món mặn thì luôn đi kèm một ly caramel macchiato, quen thuộc đến nỗi Azusa không cần phải hỏi thêm nữa.

"Chào buổi sáng Higara-san, một phần như cũ nhỉ?" – Ngay khi cô bước vào, anh đã mau mắn niềm nở hỏi.

"Vâng." – Cô đáp, lựa một chiếc bàn trống dành cho hai người và ngồi xuống.

"Dạo này không thấy cô về nhà nhỉ? Cô ở lại luôn trong bệnh viện đấy à? Cô dùng món gì?"

"Tuần này lịch mổ của tôi kín cả, tôi chỉ có vài tiếng để nghỉ ngơi thôi. Cho tôi sandwich trứng nhé."

"Thế mà cô lại cất công đi đến tận đây để dùng bữa." – Anh ghi lại yêu cầu của cô vào sổ tay – "Chỉ nhiêu đó thôi có đủ no không đấy? Tôi không muốn lại thấy cô gục ở giữa cầu thang như lần trước đâu."

"Tôi lúc nào cũng trong trạng thái kiệt sức khi về nhà cả. Đó là lí do chỉ cần xong việc là tôi lăn ra ngủ ngay trong phòng thay đồ. Về được tới nhà đã là kỳ tích rồi đó."

Amuro chán nản lắc đầu, nhớ đến lần gần đây nhất đụng phải cô là ở giữa cầu thang bộ đi lên phòng mình. Cô ngồi trên bậc thềm, tựa người lên tay vịn, thở không ra hơi, trông cứ như một người sắp chết vậy. Anh hốt hoảng đỡ cô dậy, lại phải cho cô nghỉ tạm trên ghế sô pha của mình khi cô than rằng chân cô gần như rụng rời vì đứng hơn chín tiếng liền mỗi cuộc mổ. Còn cô, sau khi đánh một giấc và ăn hết hai phần cơm gà của anh, đã trở về trạng thái hoạt bát như bình thường, rối rít cảm ơn anh rồi tung tăng quay về phòng như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Amuro thật sự không hiểu, tại sao anh không thể cứ làm lơ, bỏ mặc cô ở đó chứ? Bản thân anh đâu phải kẻ thích quan tâm người khác vô điều kiện, cũng chẳng nhân từ tới mức chăm lo cho một người không thân không thích. Để cô vào nhà, còn nấu cho cô ăn, đã vượt quá giới hạn quy tắc của anh rồi. Ấy thế mà anh vẫn không lần nào quay lưng đi với cô được. Rốt cuộc là anh đã nghĩ gì trong đầu vậy?

"Amuro-san, hình như anh khá thân với cô gái kia thì phải?" – Azusa hỏi nhỏ khi anh quay vào bếp. Sở dĩ cô nghĩ như thế là vì đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện vừa nãy của hai người. Tuy người ngoài không hiểu hai người rốt cuộc là đang nói cái gì nhưng cả hai lại tỏ ra vô cùng tự nhiên, cứ như trước giờ đã luôn trò chuyện theo kiểu đó vậy.

"À, cô ấy là hàng xóm của tôi. Chúng tôi cũng chả thân thiết mấy đâu. Chỉ đôi khi mới gặp mặt thôi."

Trước thái độ thoái thác của Amuro, Azusa định phản bác gì đó, cơ mà lại thôi. Thay vào đó, cô trở lại với công việc của mình, tranh thủ những phút rảnh tay để quan sát người được gọi là "hàng xóm của Amuro" kia. Người đó đang mặc một chiếc đầm màu xanh nước biển có họa tiết những bông hoa nhỏ màu trắng, đầu đội một chiếc mũ nấm mềm như thường lệ. Azusa tự hỏi vì sao người đó lại giấu tóc mình đi, vì cô không thể thấy cả phần gáy phía sau lẫn vầng trán ở đằng trước, chắc hẳn người đó cố tình làm vậy. Khi Azusa đem món ăn ra, người đó thường ngẩng đầu khỏi trang sách đang đọc dở và mỉm cười rạng rỡ để cảm ơn cô. Azusa lần nào cũng bị hớp hồn bởi nụ cười đó, và cô muốn biết nhiều hơn nữa về nữ khách hàng xinh đẹp kia.

Cuối cùng, dịp may mà Azusa chờ đợi cũng đã tới. Một ngày nọ, Amuro nghỉ làm vì bận phải giải quyết một vụ án, Azusa dù có thể thay anh công việc chế biến món ăn và phục vụ khách cũng không thể làm được món macchiato quen thuộc độc quyền của anh. Khi đến nhận yêu cầu gọi món của cô gái kia, Azusa chỉ biết ái ngại cười trừ.

"Thành thật xin lỗi quý khách, hôm nay Amuro-san nghỉ nên chúng tôi không thể phục vụ món nước như lệ thường được."

Cô gái có đôi mắt tròn đen láy chưng hửng trong một thoáng rồi phẩy tay, "Thôi không sao đâu. Tôi sẽ gọi đồ uống khác. Vậy cho tôi một tách caffe, thêm ít sữa thôi nhé."

"Vâng, tôi sẽ mang đến ngay." – Azusa thở phào nhẹ nhõm.

"Ừm, tôi có thể biết tên cô được không?" – Khi Azusa quay lại bàn với tách caffe trong tay, cô ngần ngại chốc lát rồi lấy hết can đảm để hỏi – "Dù sao cô cũng là khách quen của tiệm chúng tôi mà."

Cô gái cười tít cả mắt, "Được chứ, tôi là Higara. Cô là Azusa-san phải không? Tôi nghe những người khách xung quanh gọi cô như vậy."

"Vâng, đó là tên của tôi. Hân hạnh được biết cô, Higara-san. Anh Amuro nói rằng cô là hàng xóm của anh ấy."

"Đúng đúng, nhưng tôi chỉ mới dọn đến đó ở chừng vài tháng trước thôi, vả lại, tôi cũng không thường xuyên ở nhà cho lắm. Tôi là bác sĩ ngoại thần kinh, công việc bận rộn tối ngày nên đôi khi có làm phiền Amuro-san một tí. Nhưng Amuro-san là một người rất tốt bụng, lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ tôi hết đó."

"Ừm, có lẽ tôi không hiểu lắm nhưng xem ra quan hệ hai người khá tốt nhỉ."

Higara lập tức chau mày bất mãn, "Không hề, anh ấy cằn nhằn tôi suốt đấy."

"Ể? Tôi chưa từng thấy anh Amuro tỏ ra khó chịu với ai cả." – Azusa ngạc nhiên trước thông tin mới này. Thậm chí cô còn tưởng cô và Higara đang nói về hai Amuro khác nhau nữa cơ.

"Tôi không biết nhiều về Amuro-san lắm. Anh ấy nói mình là thám tử học việc, có phải không?"

"Vâng, anh ấy hiện đang theo học ngài Mori lừng danh, văn phòng ngài ấy ở ngay cạnh bên này. Anh Amuro tư chất đã thông minh, nhạy bén sẵn có rồi, không ít lần còn tự mình phá giải nhiều vụ án hóc búa nữa chứ."

"Ồ thế à?" – Cô gái chống cằm nhìn Azusa đầy mong chờ – "Azusa-san đã từng có mặt ở, ừm, một trong những vụ án đó không? Cô kể cho tôi nghe đi."

"Tôi nhớ có một vụ xảy ra ngay tại tiệm này. Hôm đó là..."

Azusa say sưa kể trong khi Higara lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng lại bật ra vài từ cảm thán, nét mặt thì giống hệt đứa trẻ được nghe kể chuyện. Biểu cảm vô cùng đa dạng đó làm Azusa càng hăng say hơn nữa. Cứ thế, mỗi lần Higara đến tiệm, cô lại háo hức chờ nghe Azusa kể lại những vụ án mình đã từng chứng kiến, câu chuyện càng lúc càng lùi ngược về quãng thời gian trước cả khi Amuro đến tiệm làm việc.

"Tôi suốt ngày chỉ giam mình trong phòng mổ, không phải công việc thì ghé thư viện để đọc thêm sách hoặc về nhà ngủ, nên hầu như chẳng mấy khi trải qua những chuyện như thế này." – Thỉnh thoảng Higara lại than thở như thế.

Azusa không biết mình nên gọi đó là may mắn hay bất hạnh đây nữa. Nhưng trái với ấn tượng ban đầu của cô rằng Higara-san là một người hòa đồng, hoạt bát, tính cách hướng ngoại, có vẻ ưa thích những chuyện giật gân, thì bầu không khí mà cô gái này mang đến cho cô lại khá trầm lặng và an bình. Mỗi khi hai người trò chuyện, Azusa dường như luôn là người nói chính, mặc dù bản thân cô cũng không phải dạng người ồn ào, sôi nổi gì cho cam. Cô nhận ra Higara-san luôn có cách để khiến người đối diện muốn kể nhiều hơn những gì họ dự định, và cô làm điều đó vô cùng dễ dàng và tự nhiên.

"Không hiểu sao tôi rất thích nói chuyện cùng Higara-san. Cô ấy dễ thương, dễ gần, lại còn rất thông minh và hài hước nữa." – Azusa tấm tắc khen.

"Cô ấy biết cách làm cho người khác cảm thấy mình được chú ý tới, và càng được xem trọng, họ sẽ càng muốn cho cô ấy biết nhiều hơn nữa. Cái cách cô ấy khéo léo chen thêm câu hỏi giữa những khoảng ngừng để gợi đối tượng nói thêm về vấn đề cô ấy cần thật quá ấn tượng. Đây là một loại năng lực đáng gờm đấy." – Amuro từng nửa đùa nửa thật nói với cô như vậy – "Nếu cô ấy là một tay thám tử hay cảnh sát tra khảo, thì bọn tội phạm dù có đề phòng thế nào cũng sẽ bị lừa mà lỡ miệng khai sạch ra thôi."

Khi Azusa nhắc lại lời nhận xét đó với Higara, cô bụm miệng cười ngặt nghẽo, "Sao tôi có cảm giác mình được khen một cách phức tạp nhỉ? Anh ấy nói như vậy ư? Cũng phải thôi, nghĩ kỹ thì bác sĩ chúng tôi giống thám tử lắm chứ!" . Rồi cô hắng giọng ra vẻ trang nghiêm, "Công việc hỏi bệnh là một loại hỏi cung của cảnh sát đấy, Azusa-san. Nó đòi hỏi rất nhiều chi tiết liên quan đến triệu chứng của căn bệnh đó, thậm chí rất chính xác về mặt thời gian, đôi khi còn phải điều tra cả nơi ăn chỗ ở, gia đình, phả hệ, phong tục tập quán, sinh hoạt cá nhân của người đó nữa. Tất cả những điều đó đều có ảnh hưởng đến việc chẩn đoán, điều trị và tiên lượng sống sau này của bệnh nhân nên không được bỏ sót đâu. Nhưng ngặt một nỗi, không phải lúc nào họ cũng thành thật khai báo. Việc khiến cho họ nói ra những điều mình cần biết là cả một nghệ thuật đấy. Tuy thoạt nhìn qua thôi thì thấy rất thú vị nhưng thực chất lại vất vả dữ lắm."

Nghe giải thích xong, Azusa cảm thấy thật sự nể phục, cứ như cô vừa được khai sáng thêm nhiều thứ. Và vì quá choáng ngợp trước những gì mình vừa được biết, cô chỉ có thể thốt lên được rằng, "Cả Higara-san và Amuro-san đều là những con người quá ư xuất sắc." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro