DON'T PLAY HITORI KAKURENBO aka ONE MAN HIDE AND SEEK!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần Hai

Tôi bỏ học ngày hôm nay để đi đến ngôi đền. Trước hết, khi đọc các comment, một số người hỏi về ảnh chụp mắt Akane. Đó là điều tôi không thể làm được. Cô ấy có vẻ ẩn dật, xa lánh kể từ sau vụ tai nạn. Tôi hiếm khi thấy cô đi ra khỏi phòng, và nếu có thì cô ấy không nói gì, chỉ nhấm nháp một góc bánh gạo rồi lại quay lên lầu. Cô ấy giống như chỉ còn là một cái xác không hồn. Akane cũng không đến trường, tôi nghĩ cô ấy lo lắng rằng những học sinh khác sẽ trêu chọc cô. Tình trạng bắt nạt khá là tệ ở trường học Nhật Bản, nhưng tôi không thể không cảm thấy như thể đây là lỗi của tôi. Dù sao, tôi thấy rằng hỏi cô ấy về một tấm ảnh là rất thô lỗ, đặc biệt là kể từ khi gia đình chủ nhà đã yêu cầu tôi không làm phiền cô ấy, trong một nỗ lực để giúp làm cho cô ấy cảm thấy thoải mái hơn. Họ hành động như thể không có gì xảy ra, thật là kỳ lạ, nhưng tôi đoán đó là cách họ phản ứng với chuyện này *1.

Dù sao, hôm nay tôi bỏ học (như thế là rất xấu, tôi biết), để đi đến một đền thờ đạo Shinto gần đó. Tôi thực sự không biết tôi đã làm những gì, vì Akane không chịu đến (ngôi đền). Tôi đã cảm thấy buồn nôn khi ở nhà, và nhìn thấy "những thứ" di chuyển ở khóe mắt của tôi. Đêm qua, lúc 3 giờ sáng tôi bị đánh thức bởi tiếng bước chân như mọi khi, nhưng sau khi bước chân dừng lại, một cái gì đó bắt đầu cào vào cửa. Nghe như là ai đó đang cào móng tay vào gỗ. Tôi co rúm lại trong chăn và ném muối qua vai mình.

Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, có biểu tượng này: 死 (chết) được viết bởi thứ gì trông giống như máu trên cánh cửa. Tôi nhanh chóng xóa nó đi trước khi bất cứ ai nhận thấy, và nhận ra rằng cánh cửa của Akane cũng được đánh dấu như thế, do đó tôi đánh thức cô dậy và chỉ cho cô ấy xem.

Cô ta cười nhếch mép một cách lạ lùng, và nói với tôi:

"Vậy là nó đã bắt đầu." Tôi đã rất sững sờ đến mức tôi không làm gì cả mà chỉ biết nhìn chằm chằm vào cô. Ngay sau đó, tôi nhận thấy một vết cắt có kích thước trung bình trên cổ tay cô.

"Akane, cậu bị thương à?"

Cô ấy vùng tay ra.

"ĐỂ CHÚNG TÔI YÊN."

Giọng nói của Akane không có vẻ giống như là của cô ấy, nó có vẻ quái gở, và tôi thề là mắt của cô ấy (mắt không bị che bởi tấm băng) chuyển sang màu đen. Tôi không hỏi Akane là cô ấy có ý gì khi dùng từ "chúng tôi", chỉ để cho cô ấy quay trở lại phòng của mình. Tôi lau sạch chỗ máu ở cửa phòng cô. Sau đó tôi gõ cửa và hỏi Akane liệu cô ấy có muốn tới đền ngày hôm nay. Mặc dù hôm qua cô ấy mong chờ nó, hôm nay cô nói không với tôi, và bảo tôi đi đi.

Tôi đã đi đến đền thờ, được chỉ dẫn bởi một số nữ sinh gặp trên đường (mặc dù họ nhìn chằm chằm vào tôi vì tôi là người nước ngoài). Càng đến gần đền thờ hơn, tôi càng cảm thấy bệnh. Đầu của tôi bắt đầu đập thình thịch, dạ dày của tôi bắt đầu đau. Nó (cuộc hành trình) vô cùng đau đớn. Nhưng vì lý do nào đó, tôi tiếp tục bước đi. Khi tôi cuối cùng đã đi qua cổng torii, tôi nôn ra đất và bất tỉnh ngay lập tức.

Khi tôi tỉnh dậy, tám tiếng đồng hồ đã trôi qua, theo vị tu sĩ. Ông nói với tôi rằng tôi đã bị nguyền bởi một thứ gì đó rất mạnh mẽ. Tôi nói với ông về trò chơi, và ông lắc đầu.

"Nó quá nguy hiểm. Gần đây, đã có những cô gái khác, từ Trường Trung học Kasukabe Girl *2 , cũng đến đây (vì cùng một lý do như tác giả). Cô không thể chơi trò chơi đó."

Ông dừng lại.

"Nghi lễ đó về cơ bản là một cách nói với những hồn ma đó rằng nếu cô bị "tìm thấy", chúng có thể chiếm hữu cơ thể của cô, như một vật chủ."

Ông dừng lại một lần nữa để nghiền ngẫm kỹ hơn.

"Cô không bị ám. Nhưng cô đã bị nguyền, và sự ô uế đó đã ngăn cản không cho phép cô bước vào ngôi đền."

Ông nói với tôi ông đã dành nhiều thời gian cầu nguyện và thanh tẩy linh hồn tôi, và quá trình (thanh tẩy) đã diễn ra qua một khoảng thời gian khá dài.

Ông đã cho tôi những lá bùa đặc biệt, và bảo tôi treo chúng ở phía bên kia cánh cửa trong phòng tôi *3 , để ngăn chặn bất cứ thứ gì tà ác xâm nhập vào.

Sau khi cảm ơn ông ấy, tôi quay về nhà. Tôi cảm thấy như có một gánh nặng được trút khỏi vai tôi bởi người đàn ông này, theo nghĩa đen, và ông nói với tôi rằng tôi đã rất may mắn. Tôi chỉ chịu ảnh hưởng chút ít bởi lời nguyền, nhưng bởi vì tôi không bị ám, có nghĩa là gánh nặng đó đã giáng xuống Akane.

Tôi chắc chắn bây giờ cô đã bị ám. Khi cô bị "tìm thấy" và bị đâm, cơ thể của cô trở thành vật chủ của "Erina". Khi cô mở cửa phòng cô vào buổi sáng, các vạch muối được rải trước đó đã không còn, và hương thì bị vứt vào thùng rác.

Khi tôi trở về nhà một giờ trước, mặc dù lúc đó là 7 giờ tối, không có ai ở nhà ngoại trừ Akane. Có một tờ giấy nhắn trên bàn, viết bằng tiếng Anh:

"Sarah thân mến,
Bé Erina bị bệnh và phải nhập viện. Xin đừng lo lắng. (Cha mẹ) Đến (bệnh viện) để giúp đỡ.
Yêu con.
Cha mẹ "

Bé Erina. Akane đặt tên con búp bê là Erina, và đâm nó. Một trong những bình luận trước đó đã đề cập đến voodoo, hừm ... Bé Erina, anh em họ mới của Akane, ở trong bệnh viện *4. Cửa phòng Akane được đóng lại, đèn tắt. Cô không trả lời mặc dù tôi đã gõ cửa, chỉ để kiểm tra cô (xem có ổn không).

Tôi đi ra ban công, cố gắng để nhìn trộm vào phòng Akane để xem liệu cô có sao không , nhưng rèm cửa đã kéo lại, ngoại trừ một con mắt hé ra nhìn chăm chăm vào tôi.

Tôi chạy về phòng mình nhanh nhất có thể, đóng cửa lại, rải muối ở khắp mọi nơi, ngay cả bên ngoài cửa phòng tôi, dán những lá bùa lên và bắt đầu đốt hương. Tôi đã không còn nhìn thấy " những thứ" di chuyển, nhưng bây giờ tôi cảm thấy sợ Akane. Một phần trong tôi muốn gọi cho chương trình của tôi và yêu cầu chuyển gia đình chủ nhà *5 , nhưng một phần của tôi cảm thấy thật tệ khi làm thế với họ (gia đình Akane). Tôi cảm thấy bắt buộc phải ở lại cho đến khi chuyện này được giải quyết, nhưng tôi không biết phải làm gì vào thời điểm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro