Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Hoài giống như không có tâm tình đi nghe bà ngoại nói.

Nhất là sau khi nghe bà ngoại nói tôi đi ra ngoài, đáy mắt châm chọc càng đậm.

Anh ta trào phúng tôi từ đáy lòng.

Cũng may anh ta coi như người, không nói cái gì quá nặng lời, mà là hướng phòng của tôi đi đến.

Người tiến vào đều tiến vào, tôi ngăn cản không được, dứt khoát bay ở bên cạnh, xem kế tiếp anh ta muốn làm cái gì.
Trong nháy mắt vặn mở tay nắm cửa, căn phòng màu hồng nhạt đập vào mắt.

Đây là bà ngoại tỉ mỉ chuẩn bị cho tôi, tay bà ngoại rất khéo, ngay cả rèm cửa sổ màu hồng nhạt bên trong cũng là bà từng mũi từng mũi may mà thành.

Tôi rất thích nơi này, cho dù là sau khi chết, cũng sẽ bay tới bay lui, nằm ở trên này nghỉ ngơi.

Đáng tiếc, linh hồn không cần ngủ cũng sẽ không cảm thấy buồn ngủ.

Sau khi vặn cửa ra, Thẩm Hoài tiếp tục đi vào trong, tầm mắt dừng lại trên mặt bàn, là bức ảnh tôi chụp chung với anh ấy.

Ánh mắt của anh thoáng hiện một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại bị châm chọc thay thế.

"Không phải cô đã có người đàn ông khác rồi sao? giữ ảnh chụp làm gì, để nhớ lại trước đây cô lừa dối tôi tệ như thế nào sao?
Tô Hòa, đời này tôi hối hận nhất chính là. . . yêu cô!"

Nói xong, anh ta thô bạo mở album ảnh, lấy ảnh chụp bên trong ra, trực tiếp xé nát.

Cuối cùng cảm thấy chưa hết giận, hung hăng ném lên bàn.

Tôi bĩu môi, rõ ràng là anh ta phản bội tôi trước, hiện tại oan ức, phẫn nộ cái gì?

Bà ngoại bưng nước trái cây đứng ở cửa, sững sờ hỏi: "Thẩm Hoài, con đang làm gì vậy?"

Bởi vì tức giận, bước chân của bà lão đều trở nên mạnh mẽ, bà nổi giận đùng đùng đem nước trái cây đặt ở trên tủ.

Thấy Thẩm Hoài xé ảnh chụp chung của tôi và anh ta, lập tức chất vấn:
"Thẩm Hoài, cậu là bạn trai con bé, sao cậu có thể làm như vậy?"

Bà ngoại cũng biết Thẩm Hoài trước kia sẽ không làm như vậy.

Khi đó anh rất dịu dàng.

Tôi và Thẩm Hoài quen biết, chỉ là ngoài ý muốn.

Anh là người thừa kế tập đoàn Thẩm thị, mà tôi chỉ mới chân ướt chân ráo vào xã hội.

Tập đoàn Thẩm thị gần như là giấc mộng của tất cả sinh viên thành phố A.

Tiền lương cao, đãi ngộ tốt, chỉ cần làm việc ở đó, lúc họp lớp đều có thể lấy ra khoe khoang.

Mà tôi vừa vặn chính là một trong những người may mắn thông qua tuyển dụng vào thực tập.

Chỉ tiếc, công việc phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Tôi nhớ tháng đầu tiên làm việc, công ty đã tổ chức một buổi họp mặt bộ phận.

Quản lý bộ phận Trương Sấm là đàn anh của tôi, lúc đi học chúng tôi đã từng có duyên gặp mặt vài lần.

Trong bữa tiệc, anh ta nhất định phải lôi kéo tôi và một cô gái cùng kỳ vào công ty uống một chén, tuyên bố rằng bữa tiệc này chính là vì hai chúng tôi mà chuẩn bị.

Anh ta còn vỗ bả vai tôi, nghiêng người nói: Tiểu Hòa, anh từ chối không được, đành uống hai chén.

Nhưng cô gái ngồi bên cạnh tôi sắc mặt đã tái nhợt.

Cô ấy cầm nước lọc trong tay, có chút không biết làm sao.
Tôi nhận thấy có điểm không thích hợp, liền thấp giọng hỏi một câu, cô gái đáng thương nhỏ giọng nói cho tôi biết, cô ấy dị ứng với rượu.

Quản lý bộ phận lại dẫn đầu bưng chén rượu, tuyên bố người mới nhất định phải uống một chén.

Cô gái lộ ra vẻ ngượng ngùng, chỉ có thể thấp giọng giải thích vì rụt rè: "Thật xin lỗi Trương quản lý, tôi, tôi dị ứng với rượu nên không uống được."

Quản lý bộ phận vừa nghe lời này, lập tức cười ha ha: "Tôi cũng dị ứng với rượu, nhưng uống ít một chút cũng không sao.

Tiểu Từ, người ra khỏi xã hội, đều phải học uống một chút, biết chưa?"

Mấy người khác cũng ồn ào theo, tình cảnh hỗn loạn.

Tôi cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, đứng lên đỡ rượu cho cô ấy: "Trương quản lý, cô ấy thật sự không thể uống, nếu thật sự không được, chén rượu này tôi giúp cô ấy uống, mọi người thấy thế nào?"

Cứ như vậy, dưới sự la ó của những người đó, tôi đã uống liên tục sáu ly, đến cuối cùng thì cả người choáng váng.
Lúc tôi tựa vào sô pha nghỉ ngơi, liền thấy Thẩm Hoài ngồi bên cạnh.

Anh lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, ngũ quan tuấn lãng, khuôn mặt lạnh lùng.

Có lẽ là uống quá nhiều, ta lấy can đảm thẳng thắn nhìn anh, mà trong tay anh cầm chén rượu, nhìn tôi thích thú.

Bốn mắt chạm nhau, tôi biết đây là cảm giác rung động.

Thậm chí lúc say còn đang suy nghĩ, tại sao lại có người đàn ông đẹp trai như vậy?

Đến khi tôi tỉnh táo lại, phát hiện tôi đang bị người ta ép vào tường nhà vệ sinh.

Bởi vì uống rượu say, cả người tôi đều nhẹ nhàng bay bổng.
Mơ mơ màng màng nhìn thấy Trương Sấm đang dựa vào người, đưa tay sờ quần của tôi.

Kinh hãi làm cho ý thức của tôi tỉnh táo hơn, bắt đầu ra sức chống cự.

"Đàn anh, anh làm gì vậy?"

Trương Sấm không còn bộ dáng cười híp mắt thân thiện như trước, mà thay đổi thành bộ mặt hèn mọn: "Làm gì? Đương nhiên là muốn tốt với em rồi."

"Tô Hòa, đàn anh thích em, em xem em có bộ dạng đẹp như vậy, anh sao có thể không thích đây? Anh cam đoan chỉ cần em đi theo anh, lần sau có hạng mục anh sẽ giao cho em, sau khi bàn bạc anh sẽ trực tiếp thăng chức làm tổ trưởng cho em."

Trương Sấm nói xong, bắt đầu đem miệng của anh ta hướng trên mặt tôi lại gần.

Tôi cả người vô lực nhưng vẫn ra sức chống cự.

Tôi không muốn cả đời của mình lại bị hủy hoại bởi một tên đê tiện như vậy.

"Buông tôi ra... Trương quản lý, anh... anh đang phạm pháp..."
"Cứu mạng...... Người đâu, cứu mạng!"

Tiếng kêu của tôi vốn không lớn nhưng tiếng ồn ào bên ngoài cũng không nhỏ.

Ngay tại thời điểm tôi định lấy cái chết ép buộc, tiếng ồn ào bên ngoài trong nháy mắt biến mất.

Sau đó, cửa phòng vệ sinh bị người ta đá văng.

Tôi nhìn thấy một thân ảnh cao lớn xuất hiện, tiếp đó một cú đấm nặng nề nện vào mặt Trương Sấm.

Người kia ôm tôi vào lòng, đưa tôi thoát khỏi địa ngục.

Mà người này, chính là Thẩm Hoài.
Anh ấy khi đó, thật quyến rũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro