1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: MIU CA


Chap 1:

Mùa hè, năm 2014.

Không khí tấp nập của thành thị càng làm cho cái nắng nóng trở nên gay gắt. Mọi người đều gấp gáp đi trên đường. Cũng đã bảy giờ, đám học sinh còn xót lại tại trạm xe bus khuôn mặt nhăn nhó đến cực độ, nhân viên văn phòng cầm tập tài liệu đi đi lại lại. Chỉ có Biện bạch Hiền đứng bình tĩnh chờ xe. Cậu không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là không bận rộn như họ. Nhìn thấy bà cụ bị chen lấn trong đám người đang gấp gáp chạy việc kia, Biện bạch Hiền vội đi đến đỡ bà. Bà cụ khó chịu giật mạnh tay ra, cố lực chen lấn vào đám đông. Biện Bạch Hiền bị đẩy về phía sau, ngã vào người đứng phía sau. Người kia lập tức chửi ầm lên. Cậu đành cúi đầu xin lỗi đi về phía sau, an phận ngồi xuống ghế chờ.

Đến khi trạm chờ vắng hẳn người, một chiếc xe bus thưa thớt đi đến, Bạch Hiền mới lên xe. Người thanh niên mặc đồng phục phụ xe mỉm cười: " Phần ghế cho em rồi."

Biện Bạch Hiền cúi đầu cười lại, móc từ túi lấy một tấm ảnh chụp một vài cây cảnh nhỏ.

" Hôm trước đi đến tiệm hoa, nhìn thấy, chụp cho anh, là lưu ly và dương xỉ, được ông chủ trồng cẩn thận trong vỏ trứng."

Thiếu niên kia mỉm cười tiếp nhận.

" Cám ơn."

Làm phụ xe mỗi ngày kiếm được kha khá tiền, nhưng gia đình anh ta lại rất đông, còn trẻ nhưng đã có nhiều con nên cuộc sống cũng eo hẹp. Nguồn tiền trợ cấp cho đứa thứ ba thứ tư cũng không đủ, chính vì thế cái sở thích chơi cây cảnh cũng chẳng còn. Bạch Hiền một lần vì phụ xe bị ốm nên cậu đã dìu anh về nhà, ngồi một lúc nói chuyện với vợ anh cũng hiểu được vài chuyện, tình cờ cậu lại có quen với ông chủ cửa tiệm hoa, vì thế từ hôm đó cậu thường xuyên chụp lại cây, đưa cho anh. Anh rất nâng niu những bức ảnh đó, treo kín nhà.

Xuống xe bus, Biện Bạch Hiền bình tĩnh đi đến một cửa tiệm cà phê, đưa chìa khoá mở cửa, một lúc sau thì quán ngay lập tức rất đông, đều là người quen, mọi người đến quán không cần mở lời gọi đồ uống, Biện Bạch Hiền ngầm tự hiểu họ gọi đồ như mọi hôm.

Kì thực cái quán này không phải của cậu mà là của một cậu chủ lớn hơn cậu 2 tuổi, Biện bạch Hiền gặp mặt đúng một lần. Cậu chủ rất thích khung cảnh yên tĩnh của các quán cà phê, nên đã mở cái quán này, cậu lại đặc biệt thích nhạc nhẹ ballad, nên mỗi lần đến quán Bạch Hiền đều mở nhạc đó. Cậu chủ kia xuất ngoại để lại quán cho cậu trông nom. Mỗi tháng đều có quản gia đến kiểm kê.

Buổi tối, khoảng 9 giờ, Bạch Hiền mới đóng cửa quán, lại ngồi chờ xe bus sau đó đi về. Trở về nhà, Bạch Hiền làm mọi việc xong, liền đi đến ôm chiếc máy tính, mở hộp chat trả lời vài câu hỏi. cậu học đại học ngành tâm lý, công việc của cậu không chỉ làm phục vụ quán cà phê mà còn là nhân viên của một công ty trên mạng, mỗi ngày đều phải đạt được 10 lượt hài lòng của khách hàng về vấn đề tư vấn tâm lý.

Mấy năm nay cậu đều sống như vậy. Tuy có chút nhàm chán nhưng lại rất hài lòng, cậu luôn khát khao cuộc sống bình ổn như vậy. Kiểm tra điện thoại, liền thấy tin nhắn của Đinh Yên- cô bạn thân từ hồi đại học. " có 2 cách để cậu tìm được tình yêu, cách một: chính là chầm chậm, tớ sẽ giới thiệu cho cậu một cô gái, sau đó làm quen từ từ tìm hiểu dần dần, cảm thấy hợp thì tiến đến hôn nhân, cách hai: nhanh chóng, tư tưởng giới trẻ bây giờ rất thoáng, lên giường > kết hôn."

Bạch Hiền đọc được nhắn lại. " xin lỗi, tớ nghĩ cứ để theo tự nhiên đi."

" cậu thực tình... mai trường mình tổ chức kỉ niệm 50 năm, lớp trưởng nói triệu tập cả lớp, cậu phải đi! OK. Tớ muốn đứng bên cậu cho đám con gái trong lớp ghen tỵ, Biện bạch Hiền bình bình dị dị, đạm đạm hiền lành cuối cùng cũng bị tớ tóm gọn trong tay."

" được rồi, đi ngủ đi cô nương."

" Tiểu Bạch của chị ngủ ngon, mơ thấy Bạch mã hoàng tử."

" /mặt giận/ cậu lại tái phát."

Đinh Yên là một cô gái bản tính sôi nổi, thành thực, có chút tư lợi, hình như so sánh với Biện Bạch Hiền thì trái ngược, nhưng 3 năm đại học cộng 2 năm ra trường bọn họ lại vô cùng thân thiết. Biện Bạch Hiền bị bệnh sợ bóng tối, cô biết rõ, Bạch Hiền có bản tính tốt bụng hiền lành cô biết rõ. Ngay cả chuyện bạch Hiền không thể sinh cảm tình yêu đương với người khác, cô cũng hiểu rõ. Nhưng lại không biết nguyên nhân.

...

Cả lớp ngồi trong phòng học, mọi người đều khác, chỉ có bạch Hiền hình như chẳng thay đổi. cậu ấy vẫn để mái tóc bình dị, mặc áo sơ mi trắng cùng quần vải đơn giản. Đinh Yên bên cạnh thì thanh lịch với bộ váy trắng. Lớp Trưởng Hà Kình đã thành đạt, tóc vuốt keo bóng mượt cũng vứt đi cặp kính ngố ngố, mặt phẫu thuật đã khỏi cận, cô model Kì Hương trước kia mỗi lần đi học đều ăn mặc cá tính độc đáo hiện tại lại diện một bộ váy công sở, đeo cặp kính tri thức. Đầu gấu của lớp Minh Thiết lại để tóc đen hơi dài, khuôn mặt cũng đỡ dữ dằn hẳn. Mọi người nhìn nhau nói chuyện liên hồi.

" Tôi cảm thấy Biện bạch Hiền đáng được cái danh hiệu nữ hoàng tốt bụng a..."

" Sao lại nữ hoàng... ?"

" Hồi đó, có một lần tôi bị ốm cùng học lớp triết với cậu ấy, cậu ấy để ý sau đó chép bài hộ tôi, mà triết đó, là triết đấy. ... Mỗi tiết tôi đều cuồng tay nghe bài luận của thầy họ Đinh kia."

" Nhớ không? Hồi tôi đau đầu, cậu ấy nói cậu ấy biết cách nấu thang thuốc có thể giảm đau, vậy là mỗi ngày cậu ta đều cho thuốc vào lọ sau đó mang đến lớp, vậy mà uống trong một tháng liền khỏi được."

" Tôi có sở thích bắt nạt bạn, cậu ta chính là đứng lên nói không nên, tôi phát hiện, ngay từ đó bản thân liền mến cậu ta rồi. Vì thế Minh Thiết tôi cái gì cũng nghe theo cậu ta."

" Thôi đi, stop, hiện tại Biện bạch Hiền là của tôi." Đinh Yên được phen ba hoa đứng lên quát lớn.

Vừa lúc đang định ầm ầm nhảy vào đánh nhau, tiếng chuông vang lên, cả lớp vội đứng dậy chỉn chu lại, sau đó kéo nhau xuống khu tập kết.

Có cảm giác đám sinh viên cũ đông đến mức kinh ngạc, hội trường lớn chật kín. Thầy Đinh chuyên ngành tâm lý triết học đứng lên xúc động đến chảy nước mắt, vừa định mở lời nói thì cánh cửa của hội trường được mở vang lên thanh âm rất lớn, hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, đeo kính đen, sau khi mở cửa thì rẽ ra hai bên, mọi người đều im lặng, vài phút sau một dáng người cao lớn lịch lãm đi vào. Cả hội trường ồ lên một hơi. Người đàn ông thành đạt a. Người nọ đi đến ngồi gần hiệu trưởng, sau đó cúi đầu chào mọi người, rồi ngồi xuống.

" Nghe nói anh ta đầu tư sửa toàn bộ trường đó." Đinh Yên ở bên cạnh nói. Bạch Hiền chăm chăm nhìn hắn, cười nhẹ quay sang gật đầu với Đinh Yên.

" Phác Xán Liệt, là Phác Xán Liệt"

Đám cựu sinh viên phía dưới ồn ào bàn tán. Mọi người đều hướng mắt nhìn duy nhất hắn. Buổi kỉ niệm thay vì để ý đến thành tựu năm mươi năm của trường thì biến thành công cuộc ca ngợi cuộc đời của Phác Xán Liệt.

Buổi kỉ niệm kết thúc, Đinh Yên kéo Bạch Hiền đến sân trường chụp hình, Biện Bạch Hiền không ngừng chụp. Phía cổng trường một đám người tụ tập lại, Đinh Yên ngừng không tạo dáng đi đến, hoá ra là lễ đưa tiễn Phác Xán Liệt. Mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt thán phục hết mực. Biện bạch Hiền bình tĩnh đứng phía sau họ, buông máy ảnh xuống thở dài. Bỗng chốc cả đám ồ lên, Phác Xán LIệt giây sau liền xuất hiện trước mặt cậu.

" Cậu khoẻ không?"

Bạch Hiền nhìn đám đông phía sau, bản thân không chút căng thẳng mà gật đầu. Bọn họ không phải là bạn cùng trường thôi sao, có gì mà ngạc nhiên như vậy.

Phác Xán Liệt cúi người lấy máy ảnh trên tay Biện Bạch Hiền giơ lên sau đó kề sát người cậu nhấn nút chụp lại.

" Tặng cậu."

Hắn tự tin nói, rốt cuộc cũng quay đầu lại đi đến trèo lên chiếc xe sang trọng của mình. Bạch Hiền thơ thẩn nhìn bàn tay hắn, xúc cảm bàn tay ấy chạm vào người rất lạ. Giống như... cảm giác...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro