2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 2:

Năm 2009

Phác Xán Liệt là học sinh xuất sắc, học ngành kinh tế, nhưng năm đầu đều phải học một năm đại cương, chính vì thế tất cả sinh viên năm nhất toàn trường đều học chung môn học. Ngày đó vì học quá chăm chỉ, đêm không ngủ, sáng lại cố gắng nghe giảng bài nên hắn bị lả, hệ quả chính là nôn mửa rất nhiều, bạn đồng học còn xa lạ, mới là kì đầu không quen biết nhiều, mọi người nhìn thấy hắn phờ phạc, mặt xanh lét lại còn nôn mửa nữa, thì cùng đồng lòng tránh xa, tuy vẫn có người đi đến muốn đưa hắn vào phòng y tế, nhưng chính là không tự nguyện cho lắm. Lơ mơ mệt mỏi, hắn chỉ thấy một bàn tay rất ấm đặt lên trán mình, sau đó có dùng thứ dầu gì đó bôi lên hai thái dương, ân cần hỏi: " cậu theo tớ xuống phòng y tế đi." Người kia rất thấp nhưng vẫn cố gắng kéo tay hắn quàng qua vai mình dìu ra khỏi lớp.

Một tuần đó, mỗi ngày Biện bạch Hiền đều mang thuốc đau đầu đến cho hắn, Bạch hiền nói đó tiện thể cũng mang cho đứa bạn cùng lớp chính quy nữa.

Hắn nghe xong lại cảm thấy giận dỗi một chút. Kết thúc kì một, hai người không còn học chung một lớp, hắn theo đàn anh mở công ty, cũng đạt được chút thành tích, công trình nghiên cứu được lọt vào mắt xanh của chuyên gia một công ty lớn, họ chấp nhận đầu tư. Một năm sau công ty gặp khó khăn, đám đàn anh từ bỏ hết. Phác xán Liệt đầu óc gần nổ tung, lại phát hiện Bạch Hiền thường dùng cơm bình dân trong căng- tin nên mỗi ngày hắn đều đến đó nhìn cậu. hôm đó nhìn lén bị bắt gặp kéo theo cơn sặc cơm, ho khan. Biện bạch hiền thấy vậy vội đi đến xin bác nấu thức ăn trong căng- tin chén canh, chạy ra đưa cho hắn, từ đó bọn họ hay ngồi ăn cơm chung.

Công ty vực lại, mọi thứ bề bộn, phác Xán Liệt vừa học vừa làm, cũng khá giả lại không còn muốn đến căng tin ăn cơm nữa, cũng không gặp biện Bạch Hiền nữa.

Biện Bạch Hiền năm thứ hai bắt đầu thường xuyên đi với một cô gái. Hình như tên Đinh Yên, mỗi lần hắn bắt gặp cậu trên sân trường đều là đi với một đám bạn, bọn họ cười tươi nói chuyện, còn đưa tay véo véo má cậu. cả nam lẫn nữ đều có hứng thú với Biện Bạch Hiền.

Mùa đông, năm 2010.

Phác Xán Liệt biết được bản thân muốn chiếm giữ Biện Bạch Hiền. MỖi lần nhìn thấy cậu lại cảm thấy rất ấm áp, có chút bất an. Nhưng mà hắn hiện tại là một sinh viên xuất sắc, lại có chút danh trong giới kinh doanh, còn được báo chí đăng rất nhiều. Sinh viên trẻ dựng nghiệp. Con người trên tầm cao mới cũng sẽ chạy theo cái có giá trị hơn. Biện Bạch Hiền bình thường đơn giản, căn bản không hợp với tầng lớp thượng lưu.

Những điều mà hắn không cho phép bản thân xuống nước yêu Biện Bạch Hiền. Một, cả hai đều là đàn ông. Hai, hắn quá nổi tiếng, ít nhất là trong cái thành phố này, sẽ thế nào khi mọi người biết hắn có tình cảm với một người con trai. Ba, Biện Bạch Hiền quá bình thường, chính hắn cũng không muốn cho phép mình có tư tình với cậu. Đẳng cấp là một chuyện mãi mãi được mang ra nói đến. Hai con người sao có thể hoà hợp khi không chung đẳng cấp. Huống hồ hắn biết được, gia đình cậu cũng chẳng giàu có gì, mỗi tháng đều phải ăn cơm bình dân trong căng tin, lại còn ăn mặc bình thường, ngày nào đến trường cũng mặc sơ mi trắng, quần vải. Nghĩ thế nào cũng không thể tiến triển.

Có điều... Hắn cứ tiếp xúc với Bạch Hiền cho dù nhìn một giây thôi, cảm xúc đều rất kì lạ. Bóng tối mùa đông rất lạnh lẽo cô đơn. Phác Xán Liệt hồi sáng nhìn thấy Biện Bạch hiền cùng Đinh Yên tiểu thư trên sân trường thân mật, hiện tại lại đi theo bọn họ đến khi hai người chia tay ở ngã rẽ. Trên đường, Biện Bạch Hiền đơn thuần chầm chậm đi, có một đứa bé nhỏ tuổi cũng đi theo hướng cậu. Biện Bạch Hiền liền bắt chuyện với nó.

" em đi một mình à?"

" vâng. Nhà em ngay đây."

Cậu lục túi xách đưa ra một chiếc đèn pin giao cho nó.

" Cầm lấy, ngõ kia rất tối."

" cám ơn anh."

Đứa nhỏ cầm đèn pin chạy nhanh đi, Phác Xán LIệt thấy cậu mỉm cười, không hiểu sao, hiện tại hắn có khao khát đi đến ôm cậu, hôn cậu, và còn làm nhiều hơn. Quả thực trong ngõ rất tối, còn có nhiều con hẻm vô dụng nữa. Biện Bạch Hiền đang lúi húi lục cặp mình lấy ra chiếc điện thoại thì phát hiện phía sau có người, nhìn chiếc bóng cao lớn kia tiến đến cậu sợ đến mức tim bật ra ngoài. Cớ gì lại cố tình đi không phát ra tiếng động. Vừa quay lại đã bị hắn bịt chặt miệng kéo vào con hẻm vô dụng sâu hoắm kia. Phác Xán Liệt không kìm được, dục vọng của hắn cứ tăng vọt khi thấy cậu. Không yêu được dưới ánh sáng vậy hắn sẽ chiếm đoạt cậu trong bóng tối. Biện bạch Hiên muốn hét lên liền bị hắn xé rách lớp áo nhét vào miệng. Mảnh áo khác trói chặt tay cậu lại.

Phác Xán Liệt muốn Biện Bạch Hiền. Hắn muốn tất cả của cậu. Muốn cơ thể cậu.

Chính vì ham muốn đó cùng với bao nhiêu lý do không thể công khai kia, Phác Xán Liệt kéo cậu vào hẻm này lột sạch đồ xâm phạm thân hình nhỏ bé đang không ngừng phát sợ đến run rẩy kia.

Biện Bạch Hiền bao lâu nay luôn cố gắng giúp đỡ người khác, bây giờ bị kẻ này làm chuyện biến thái đồi bại như vậy không khỏi hoảng hốt, kinh ngạc cực độ.

Hai tay bị trói lại đằng sau, chân bị giữ chặt dưới cơ bắp vững chắc của gã đàn ông đó. Bóng đêm bao phủ người cậu, con hẻm tối om, chiếc bóng của người đàn ông này còn tối hơn. Muốn kêu nhưng bị chăn lại ở lớp vải, Bạch Hiền liền uất đến khóc. Bàn tay Phác Xán Liệt lướt lên da thịt trần trụi của cậu, sau đó hắn khát khao hôn xuống cơ thể run rẩy dưới gió lạnh kia. Biện bạch hiền chưa từng bị ai làm chuyện như vậy, thân thể cố gắng né ra, nhưng lại bị hắn kéo lại. Phác Xán Liệt cảm thấy không an toàn, liền bịt chặt mắt cậu. Hắn quỳ xuống hôn lên ngực biện Bạch Hiền, áp tai vào trái tim đang đập dữ dội mạnh kia, Phác xán liệt cảm thấy sung sướng, bàn tay cứ lưa đi lung tung sờ soạng, khoảnh khắc này hắn cảm thấy rất thoả mãn.

Biện Bạch hiền bị bịt mắt càng phát hoảng, cậu dồn lực giật mạnh tấm vải ở tay, nhưng lại khiến nó càng siết chặt. Người lạ kia một khắc há miệng ngậm lấy đầu nhũ mẫn cảm của cậu. Mùa đông lạnh buốt, thân thể non mềm trong vòng tay hắn cứng lại, đầu lưỡi hắn liếm qua liếm lại đầu vú nhỏ đang dần dựng thẳng kia. Đầu vú sần sùi thơm mát không muốn tiếp nhận chiếc lưỡi như con rắn cuộn chặt vào kia. Phác Xán Liệt bắt đầu há miệng mút, bàn tay đưa vào chiếc quần lót của cậu. biện bạch hiền khóc âm thanh ở cổ họng không thoát ra được. chân bị giạng ra cho hắn quỳ ở giữa, dùng lực giãy dụa lại khiến hai người sát vào nhau hơn. Bàn tay kia lướt khắp người cậu, sau đó vói vào quần lót, hơi thở hừng hực quanh tai.

Biện Bạch Hiền sợ hãi bản thân không ngừng nấc lên. Nước mắt thấm ướt tấm vải bịt mắt. Cậu không hiểu lý do phải đối mặt với sự biến thái này.

Phác Xán Liệt dừng lại một chút, khiến cậu có chút hy vọng, nhưng sau đó liền cảm giác được đầu lưỡi hắn đã lê xuống phần dưới, lưỡi liếm liếm cái rốn cuối cùng đưa xuống phần thân dưới, cổ họng nghẹn ứ, tưởng chừng thanh quản bị đứt vì cố gắng hét lớn lại bị dồn lực đẩy vào. Phác Xán Liệt mút mát bộ vị mềm nhũn của cậu, nơi này non nớt run rẩy. hắn cười trong gió lạnh mùa đông. Tiếng khoá quần kéo xuống vang lớn trong đêm tối. Âm thanh xuất nhập liên tục đập vào không khí cứng ngắc. Bạch hiền nhớ rõ cảm xúc chết lặng của mình. Người đàn ông kia liên tục bắn ra thứ chất lỏng nhầy nhớt vào cơ thể cậu. Hậu huyệt là chỗ bí mật của con trai lại bị hắn khai phá tàn bạo.

Cực lực đưa đẩy, cực lực đưa thứ đại diện cho đàn ông chôn vào cơ thể kẻ đã đánh cắp trái tim mình. Biện Bạch Hiền. ai nói em quá ôn nhu, em quá hấp dẫn, em quá ấm áp, khiến anh nảy lên dục vọng này. Hắn dập liên hồi, đoạn cuối thì chầm chậm rút nam căn ra, một tay chống xuống đất, một tay vuốt sạch bạch dịch trên nam căn mình rơi xuống cơ thể cậu. Toàn bộ đều bắn vào người Biện Bạch Hiền, rơi vãi trên cậu. Phác Xán Liệt thấy Biện Bạch Hiền mềm nhũn ra, hắn lưu luyến hôn vào má Bạch Hiền lưu luyến gặm cắn hết chỗ này đến chỗ khác của cậu. Cuối cùng cởi trói cho Bạch Hiền, sau đó kéo khoá quần nhanh chóng chạy đi.

Tiếng gió rít bên tai. Bạch Hiền bất động trong con hẻm nhỏ vô dụng này. Cậu mãi mới đưa tay lên vứt được bọc vải trong miệng ra, cởi chiếc khăn bịt mắt xuống. Bóng đen vẫn bao trùm lấy con mắt. Biện bạch Hiền sợ hãi mường tưởng lại chuyện vừa rồi.

Đáng sợ...Cực độ đáng sợ.

Cậu khóc không lên tiếng nữa, lại nghĩ nhỡ hắn quay lại thì sao? Biện Bạch Hiền vội bấu tay vào tường đứng lên, vơ tay mặc lại quần, áo rách cũng cố lấy che cơ thể, sau đó gấp gáp rời chỗ đó.

Đến tận 4 năm sau, cậu vẫn không thể quên cái giờ khác kinh hoàng này. Còn đáng sợ hơn cả cái chết. Biện bạch hiền chuyển nhà, tại vì mỗi lần đi qua con hẻm lại nghĩ đến chuyện đó, cậu sợ bóng tối bởi vì đêm hôm đó cũng chỉ có bóng tối. Cậu không nói với ai, một mình sợ hãi bởi vì cậu sợ ... cũng không biết sợ cái gì nữa. Nếu nói với Đinh Yên, chắc chắn cô ấy sẽ không vứt bỏ cậu. Nhưng cậu vẫn sợ... không dám nói.

...

Mùa Thu, năm 2014.

Phác Xán Liệt nói nhà hắn đến chỗ công tác đi quá quán cà phê của cậu chủ, Biện Bạch Hiền cũng học thuộc thói quen gọi đồ ăn đồ uống của hắn. Thứ hai đến thứ tư, một chiếc bánh sandwich cùng cà phê đen. Thứ năm, thứ sáu cà phê sữa cùng mì trứng ốp. Thứ bảy, chủ nhật, bánh mì cuộn thịt hun khói. Hắn trở thành khách quen của quán, mỗi ngày đi làm đều nhìn thấy Bạch Hiền. Phác Xán Liệt không quên được đêm hôm đó. Cũng không biết là bứt rứt hay là thèm muốn tiếp nữa. Hắn chỉ muốn được gặp cậu thôi.

Kim Tuấn Miên tiền bối về nước, Phác Xán Liệt hẹn gặp anh ta ở quán cà phê này, vừa thấy Biện Bạch Hiền phục vụ, Kim Tuấn Miên liền nổi gai ốc, lại cảm nhận được sự hào hợp đặc biệt giữa khách và nhân viên thì càng kinh ngạc hơn. Người duy nhất biết chuyện đêm đó là Kim Tuấn Miên. Phác Xán Liệt về nhà liền gọi điện cho tiền bối trước kia cùng làm ăn với mình.

" Anh, em có được cậu ấy rồi" Hắn còn cười đến khoái hoạt trong điện thoại nữa.

Kim Tuấn Miên lập tức đứng lên kéo Phác Xán Liệt vào toilet.

" Cậu dừng lại đi."

" Dừng lại gì?"

Phác Xán Liệt lại kiên quyết giả vờ ngây ngô. Bốn năm rồi, nhưng cái tội ác đó mãi mãi không xoá được đâu. Kim Tuấn Miên hừ một tiếng.

" cậu cưỡng bức người ta, lại còn."

" Quan trọng sao? Cậu ấy không biết kẻ cưỡng bức mình là ai. Điều này là mục đích của em mà. Mặc kệ đi. Em không quan tâm. Hiện tại mặc cho tự nhiên."

" Cậu muốn làm gì? Người ta không đáng bị như vậy. Bạch Hiền bình thường không xứng với cậu, đừng dày vò nó."

" em không dày vò ai hết. Biện Bạch Hiền không biết là em, cái tội duy nhất của cậu ấy là quá tầm thường, chính vì thế, cưỡng bức là tình huống phù hợp nhất. Em có thể thoả mãn, cậu ta cũng không cần hận em. Hiện tại nếu em có dục vọng đó, em vẫn tiếp tục kéo cậu ta vào ngõ lột đồ sau đó thượng. Chính là không thể công khai thôi."

Biện bạch Hiền đứng ngoài cửa đột ngột quay lưng lại, có ai khác vào wc không? Cậu không muốn ai nghe thấy. Tầm thường? Thì ra chính là vậy. Biện Bạch Hiền ngạc nhiên cùng cực ngạc nhiên, người đó là Phác Xán Liệt. bao nhiêu lâu nay, cậu cứ tưởng gã là kẻ biến thái bệnh hoạn nào. Thì ra là Phác Xán Liệt. Quan hệ của bọn họ quá hời hợt, có một khoảng cách rất lớn giữa bọn họ, chính vì thế Phác Xán Liệt không thể thừa nhận tình cảm kia. Biện Bạch Hiền chỉ quanh quẩn cái cụm từ. " Cưỡng bức là tình huống phù hợp nhất". Giống như đó là định mệnh của cậu, bắt buộc phải chấp nhận.

Lúc ra ngoài ngồi xuống bàn đã bày ra đầy đồ ăn, Phác Xán Liệt vô thức nhìn Biện Bạch Hiền đang cầm thực đơn đưa cho khách, hắn thấy rõ khuôn mặt đã ửng đỏ của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro