3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 3:

Mùa đông, năm 2014.

Biện Bạch Hiền im lặng đến tận bây giờ. Mỗi ngày gặp Phác Xán Liệt đều giống như bị tra tấn, mỗi đêm đều mơ lại cái lúc đó. Nhưng biết sao được. đó là định mệnh. Phác Xán Liệt là kiểu người thông minh, chắc chắn đã suy nghĩ thấu đáo. Chẳng qua cậu quá tầm thường, không thể xứng với hắn. Một cậu bé khoảng 14 tuổi ở trước cửa quán bị té, ngã trong tuyết, Bạch Hiền vội đưa nó đến bệnh viện. băng bó xong, Bạch Hiền ngồi bên cạnh đưa hộp sữa cho nó.

Cậu nhóc kia chu mỏ nói:

" em nghe nói, anh họ em hay đến đó, em cũng đến thử xem, ai dè đi đường dấp phải cái gì đó dưới tuyết.. thực đau quá."

" Trời tối rồi, cũng muộn, làm mất cả một buổi của anh."

Biện Bạch hiền lắc lắc đầu nói không sao, sau đó ra ngoài mua hai hộp cơm cho cậu nhóc kia. Vừa vào phòng bệnh liền gặp anh họ của cậu bé. Chính là người đã ám ảnh bạch Hiền bấy lâu nay, hắn cao lớn tiêu sái, ưu tú xuất sắc đến kinh ngạc, Phác xán Liệt.

Phác Xán Liệt thấy Biện Bạch Hiền cũng không tỏ ra ngạc nhiên, hắn nói:

" Cám ơn cậu."

" Không... không có gì. Tớ có mua cơm cho hai người, ăn đi."

Biện Bạch Hiền vội vàng từ biệt ra về. cậu đứng trước hắn cảm thấy rất áp lực. Phác Xán Liệt một lần nữa bị cuốn vào sự ấm áp của cậu, cứ thế đi theo Biện Bạch Hiền đến tận nhà. Bạch Hiền cũng cảm giác được, cậu cố gắng đi nhanh hơn. Qua chỗ tối càng phóng chân chạy nhanh. Nhìn thấy căn nhà lúc nào cũng sáng trưng trước mặt có điểm thở phào, nhưng vừa muốn bước thêm bước nữa lại bị kéo về phía sau, giống như mùa đông năm 2009, cậu bị kéo vào góc khuất, bịt chặt mắt. Nơi cậu thuê nhà là chỗ rất vắng, cậu thích không khí bình yên ở đây. Rất ít người, chỗ khuất đó tối đến đáng sợ. Bạch Hiền nhớ đến đêm đó, phản kháng kịch liệt, cậu đưa tay đấm mạnh vào bụng kẻ kia.

" Ngoan... nghe lời."

Hắn nói, Biện bạch Hiền càng sợ hãi phản kháng.

" Tôi không muốn, buông ra... A...."

Tốc độ nhanh đến không kịp phản ứng, Phác Xán Liệt ấn Bạch Hiền xuống tuyết, cởi quần cậu, sau đó gấp gáp đi vào...

" Hức... van cầu ... đừng... rút ra....van cầu... cầu ..."

Bạch Hiền không biết nên nói là cầu ai, khóc đến bi thương, tay bất chấp tất cả đẩy người kia ra khỏi thân thể mình. Phác Xán Liệt cúi xuống mân mê cơ thể cậu, hơi thở toả ra chen vào lớp da của Bạch hiền. Hắn hừng hực đẩy vào, đưa ra cái côn thịt đã cứng như thanh sắt nung trong hậu huyệt cậu. Hai chân Bạch hiền bị mở rộng, mông bị nâng lên tiếp nhận côn thịt hắn. Kết thúc giống như trước, Phác Xán Liệt bắn đến thoả mãn, lần này mặc kệ Bạch Hiền gào thét, xong xuôi hắn còn đưa nam căn vào miệng cậu, tận hứng một lần nữa, kéo khoá quần bỏ đi.

Bạch Hiền biết hắn không trở lại, nên mặc quần ngồi lui lại góc tường. Bóng tối bức bách mọi thứ, Biện Bạch Hiền khóc nấc lên. Cậu không muốn bị cưỡng bức, cậu sợ...cậu ám ảnh... bóng đêm bao trùm toàn cơ thể.

...

Mùa xuân, năm 2015.

Tuyết tan, ánh nắng ấm áp bắt đầu lan dần, bao phủ cả quán cà phê, Bạch hiền tuyển thêm nhân viên, là Đinh Yên, mỗi lần Phác Xán Liệt đến, cô ấy sẽ sốt sắng tình nguyện phục vụ. Biện Bạch Hiền không cần đối diện với hắn nữa. Ngày hôm nay cậu chủ trở về. Biện bạch Hiền dọn dẹp lại, đặt một chậu cây nhỏ trên mỗi chiếc bàn, nhìn khái quát xung quanh cảm thấy ổn, sau đó đi đến máy tính mở một bài nhạc nhẹ. Khoảng 4 giờ chiều, cánh cửa mở ra. Cậu chủ tiến vào, đưa đến ba bộ y phục.

" Đây là đồng phục quán."

Đinh Yên cúi đầu chào hỏi, nói chuyện một hồi, bọn họ vào thay đồng phục tiếp tục phục vụ. Biện Bạch hiền nhìn cậu chủ hơi khó hiểu. Hôm nay chẳng phải là ngày đầu tiên anh ta về sao? Chẳng lẽ muốn làm việc này ngay.

" Khương Bình."

Cậu chủ vội quay đầu lại mỉm cười.

" cậu là người đầu tiên, khi tôi về nước gọi tên tôi."

Nụ cười toả nắng đẹp rực rỡ. Biện bạch Hiền đi đến cúi người buộc lại dây giày cho anh.

" nếu vấp ngã sẽ rất nguy hiểm."

...

Khương Bình thích sự trong sáng thuần khiết, bản tính tốt bụng của Biện Bạch Hiền. cậu có một sức hút rất đăc biệt. Đối với mọi người đều ôn nhu, đối với ai cũng chịu đựng nhường một nước. Bạch Hiền khiến người ta phát sinh một dục vọng khó cưỡng, chiếm toàn bộ, giữ được toàn cơ thể cậu trong lòng. TRước cửa quá có một cây anh đào, mùa xuân liền nở hoa, mỗi ngày đến quán, Bạch Hiền đêu đứng dưới cây đó ngắm một lúc. Thấy Bạch Hiền thích như vậy, Khương Bình lại trồng tiếp một cây nữa trước cửa quán. Biện Bạch Hiền có vẻ rất thích thú hỏi.

" Không biết bao giờ nó mới lớn như cây kia."

" em phải làm việc ở đây đến lúc đó đấy."

Cái yêu cầu khiến người ta phải ngẫm nghĩ nhiều, Biện Bạch hiền nhìn anh, thực sự con người này có chút điểm chung với mình. Thích bình yên. Ra nước ngoài làm ăn hai năm kiếm đủ tiền liền hài lòng trở về lo cho quán cà phê nhỏ này.

Ngày hôm đó làm việc xong, Biện Bạch hiền thay đồng phục xin phép Khương bình ra về, nhưng đột ngột anh lại kéo cậu vào lòng nói rất nhiều thứ. Nếu như anh có tình cảm thực sự với cậu thì sao, nếu như anh muốn giữ cậu vào lòng mãi thế này thì Bạch Hiền có sợ không? Biện Bạch hiền là người không muốn kẻ khác tổn thương. Cậu hoang mang nhìn anh. Khương Bình cũng nhìn chằm chằm cậu hồi hộp.Biện Bạch hiền không nói gì, anh lại cứng đầu nói tiếp.

" em không nói nghĩa là đồng ý."

Bạch Hiền im lặng. Khương Bình bắt đầu sung sướng ôm chặt cậu, còn nhấc bổng cậu lên hét.

" A... Biện Bạch Hiền là người yêu của anh..."

...

Giữa mùa xuân, năm 2015.

Phác Xán liệt ngồi trong quán chứng kiến cảnh KHương Bình thắt lại cà vạt cho Biện Bạch Hiền, cả cảnh anh cưng nịnh Bạch Hiền pha cà phê, làm bữa sáng đặc biệt cho cậu. Hắn phát điên.

Đêm hôm đó, trong căn nhà sáng trưng Bạch hiền đang đọc sách. Tiếng chuông cửa vang lên, cậu vội vàng đi xuống mở. Phác Xán Liệt xuất hiện thẳng vào mắt cậu. Bạch Hiền hoang mang hỏi.

" cậu.. cậu sao đến đây vào giờ này."

Không trả lời, hắn đẩy mạnh Bạch Hiền vào trong nhà, đóng sập cửa, cơ thể cậu bị dồn vào, ngã ngồi xuống ghế.

" Cậu làm gì?"

" Anh sẽ chiếm được em. Thân thể, tâm hồn của em, toàn bộ phải là của anh."

Nói xong, hắn chồm đến như dã thú ôm hôn, Biện bạch Hiền gào thét, giãy dụa đều không có tác dụng. Ánh mắt hắn sáng bừng, cơ thể Biện Bạch Hiền dưới ánh sáng càng làm hắn khát khao. Biện Bạch Hiền không chịu đựng được.Hắn ngay cái bình yên của ánh sáng cũng muốn cướp đi. Cậu cắn phập lên vai hắn đến chảy máu. Phác Xán Liệt bị đau đột ngột, liền tát xuống mặt cậu một cái thật mạnh. Bạch Hiền ngã xuống ghế, sau đó bị người hắn phủ lên, hắn xé mạnh lớp áo ngủ của cậu thành hai mảnh, hắn hung hăng yêu cầu đòi hỏi. Phác Xán Liệt ghen đến nỗi mất hết tâm tính rồi.

Trên người cậu bắt đầu xuất hiện vô số vết đỏ, dưới ánh đèn, hắn nhìn được biểu tình thống khổ đó. Biện Bạch hiền khóc lóc nói không muốn, nói cầu xin, hắn đều không nghe. Nâng nam căn lên, tiến thẳng vào mật địa vừa rồi mình đã liếm qua. Phác Xán Liệt thoả mãn ngửa đầu gừ lên một tiếng. Tóc mái trên đầu cũng đã bị mồ hôi thấm ướt vì căng thẳng. hai bắp chân hắn cực lực đưa cơ thể di chuyển. Sáp nhập cái côn thịt nóng bỏng với hậu huyệt nhỏ chặt. Bên trong liên tục chọc vào, cắm sâu vào cơ thể, chiếm giữ từng tấc thịt gồ ghề. Hắn bắt đầu điên cuồng dập xuống. Thanh âm va chạm da thịt kinh khủng kèm theo tiếng khóc đến lạc giọng của Bạch Hiền. Cậu hoang mang nhìn Phác Xán Liệt, tâm thức không ngừng co lại run rẩy.

" ư.. ư .. ư... hức.."

Chỉ biết khóc theo từng nhịp cử động của hắn, cả người bị đẩy vào kéo ra.

" A... đau quá... Xin cậu rút ra... a... lớn..quá...sâu quá,... mạnh quá."

Vật di chuyển bên trong càng lúc càng lớn, Bạch Hiền kinh hãi gào ầm lên... cậu còn muốn nói nhục nhã quá. Phác Xán liệt tận dụng càng lúc càng đưa nhanh, một khắc sau phọt ra bạch dịch tràn vào nội bích, Biện Bạch Hiền bị hắn nhấc bổng sau đó vào phòng ngủ vứt xuống giường lớn. Hắn đứng phía trên nhìn thân thể xích loã của cậu. Toàn bộ đều có dấu vết hắn tạo ra. Trên môi có chút máu rỉ xuống, má in rõ vết cái tát vừa rồi. Hắn một lần nữa nhào đến liếm mút thân thể cậu.

Sáng sớm tỉnh lại, Biện Bạch Hiền đang co người nằm cạnh mình, hai vai hở ra đầy vết cắn thấm đen, vết mút tím vào, Phác Xán Liệt xuống phòng khách tìm quần áo, nghĩ rời đi, nhưng vẫn không ổn, hắn liền đi lên phòng, rút từ ví tiền một tập tiền, đặt xuống bàn cho cậu.

Chính là quan hệ này, trai bao- chủ nhân, sẽ không cần phải công khai, không cần ngượng ngịu. Biện Bạch Hiền sau khi hắn đi, liền nhoài người ngồi dậy, co đầu gối lại ôm lấy, hai vai rung lên không ngừng. Cậu đi xuống giường cầm tập tiền kia cho cẩn thận vào hộp. Nếu đem trả lại, Phác Xán Liệt có bị sao không? Hắn sẽ tức giận phát điên, ít ra cũng không khiến hắn phải thừa nhận cái gì, ít ra cũng không cần bứt rứt.

Cậu đến quán cà phê, mùa xuân hơi ấm, nhưng Bạch Hiền mặc đồ rất kín đáo, cố gắng che đi vết thâm trên cơ thể. Đồng phục mặc vào cũng cài hết cúc trên. Khương Bình đến quán vui vẻ làm bữa sáng phục vụ tình nhân. Đinh Yên hứ một tiếng ghen tỵ. Phác Xán Liệt ngồi ở xa, nắm chặt nắm tay.

Bạch Hiền từ sáng đến giờ vẫn cố gắng che đi vết thương trên mặt, đối với Khương Bình cũng không dám đối diện, nghiêng nửa mặt không bị thương kia về phía anh, nhưng khi Khương Bình làm xong bữa sáng đưa lên cho cậu, thì anh lại nhìn thấy, anh hốt hoảng nói lớn.

" Em bị thương sao?"

" Không có gì... bị ngã.. áp mặt vào sàn."

Bạch Hiền giải thích. Khương Bình vội kéo ngăn tủ thuốc lấy ra lọ thuốc chữa vết thương. Anh dính băng cá nhân lên cạnh môi cậu, chỗ bị xước, sau đó áp chặt túi đá vào má, chỗ đã sưng tím của Biện bạch Hiền.

" Có đau không?"

Anh ôn nhu hỏi. Đinh Yên đi đến mỉa mai.

" Cái đôi này, tôi là tôi không muốn nhìn.. không nhìn nữa a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro