4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 4:

Mùa hè, năm 2015.

Phác Xán Liệt thường xuyên qua nhà Bạch hiền cưỡng bức cậu ấy. Tối hôm đó đang làm thì chuông cửa vang lên. Biện bạch Hiền hoảng sợ, Phác Xán Liệt lại mặc kệ. có tin nhắn thoại gửi đến.

" Anh mang một chút đồ hải sản đến cho em... Khương Bình người yêu của em"

" Xin anh..."

Bạch Hiền nói nhỏ, Phác Xán Liệt mất hứng dừng lại, rời khỏi cơ thể cậu. Biện bạch Hiền ngồi dậy vội quỳ xuống.

" Đừng ra ngoài có được không?"

Hắn nhìn biểu tình của cậu, sau đó giận dỗi đi vào nhà tắm. Biện Bạch hiền mặc đồ ngủ còn khoác một chiếc áo dày che đi vùng cổ, vội vàng ra ngoài.

Khương Bình thấy được liền cười tươi nói.

" Cho em.."

" cám ơn anh."

Biện Bạch hiền cười cười tiếp nhận, anh vẫn không có ý muốn rời đi, một phen ôm cậu vào lòng.

" Nóng thế này, sao mặc vậy?"

" e.m.. lạnh." Biện Bạch Hiền căng thẳng nói.

Khương Bình muốn tiến xa hơn trong quan hệ này, anh cúi đầu lưu luyến hôn người yêu bé nhỏ của mình, hôn xong còn cúi người hôn lên lớp áo dày cộm của cậu. Phác Xán Liệt từ trong phòng nhìn ra hắn nắm chặt tay hung dữ. Bạch Hiền sợ hãi co người lại. Khương Bình nhẹ nhàng ôm cậu, hôn từ ngực đến bụng để dấy lên dục vọng của Bạch Hiền.

" em chưa sẵn sàng."

Biện Bạch hiền nói nhỏ, anh cũng dừng lại đứng lên. Cậu một mực bấu chặt hai vạt áo dày. Khương BÌnh nhìn biểu hiện này nghĩ ra, chắc chắn Bạch Hiền sợ nên mặc nhiều thế này, buổi tối người yêu đến nhà, chắc chắn sẽ... Anh mỉm cười. Biện Bạch Hiền của anh thực sự rất tuyệt. Khương Bình ôn nhu nói.

" Anh chờ em"

Khương Bình ra về, cánh cửa đóng lại, Phác Xán Liệt lao ra ép cậu vào cửa hôn tới tấp. Bạch hiền giãy dụa thế nào cũng không chịu dừng. cửa ọt ẹt vang lên, Mông va chạm liên tục vào cánh cửa.

" Hắn ta nghĩ em còn là xử nam. Haha.."

Phác xán Liệt vừa ra vào vừa nói. Thanh kiếm trong cơ thể Biện Bạch Hiền không ngừng di chuyển lên xuống.

Buổi sáng hôm sau vẫn tập tiền đó xuất hiện trên bàn.

Mùa thu, năm 2015.

Mùa thu rất đẹp, Khương Bình quyết định muốn tạo một mối quan hệ vững chắc, anh đưa Bạch Hiền về ra mắt ba mẹ, sau đó chọn ngày kết hôn. Anh có cảm giác Biện Bạch hiền nếu chưa kết hôn thì sẽ chưa trao thân thể cho anh. Ngày đi thử áo cưới, các nhân viên trong tiệm áo cưới rất tận tình.

Chị A:" Hay là để cậu nhỏ này mặc váy cưới đi."

Biện bạch hiền vội vàng xua tay từ chối. " KHông được đâu."

Hai người đi vào thử áo. Bạch Hiền được đưa cho một bộ vest trắng, Khương Bình là vets đen mạnh mẽ, trên ngực đều có bông hồng đỏ. Cậu thay đồ xong, bước ra thì kinh ngạc đến lui người lại. Phác Xán Liệt đang đứng cùng một cô gái.

" Oa.. đẹp quá."

Cô gái kia thấy Bạch Hiền đi ra liền khen nức nở. Phác Xán Liệt cũng đi đến chỉnh lại nơ trên cổ cậu, nhân viên trang phục cười hí hí với nhau.

Khương Bình đi ra, vui mừng kinh hô.

" Bạch hiền, đẹp quá."

Cô gái bên cạnh Phác Xán Liệt ngạc nhiên nhìn. Khương Bình thấy Phác Xán Liệt thì cũng ngạc nhiên không kém.

" a. khách quen. Anh cũng kết hôn sao?"

" Đúng vậy."

Phác Xán Liệt ôm chặt cô gái kia nói. Chỉ có Biện Bạch hiền im lặng từ đầu đến cuối. Mọi người thay đồ xong thì chụp ảnh. Cô gái kia có vẻ không ưa được cặp đôi đồng tính Bạch Hiền và Khương Bình, vì thế có ý không muốn nói chuyện, Biện bạch Hiền mỉm cười chụp hình. Phác xán Liệt liền hưng phấn nói chụp cùng đi. Hắn kéo Biện Bạch Hiền lại đứng ở giữa, Khương Bình và người yêu đứng hai bên. Trong bức hình, Biện Bạch Hiền không cười, ánh mắt bất an nhìn lên ống kính.

Biện bạch hiền hẹn Phác Xán liệt đến nhà, cậu đặt hộp gỗ trước mặt hắn.

" Toàn bộ tiền của anh."

Phác Xán Liệt đưa điện thoại âm thầm gọi cho Khương Bình.

" Tôi sẽ không lấy lại."

" Toàn bộ số tiền này là tôi bao em, em ngủ với tôi, tôi trả tiền. Chúng ta đều tình nguyện mua bán."

Một lúc sau thì Khương Bình đến, anh hung dữ, xa lánh Biện Bạch hiền. Anh luôn nghĩ Biện Bạch hiền không phải loại người rẻ mạt như vậy. Nhưng đến bây giờ mới hiểu được. Đối với anh đều là giả dối giữ mình, còn đối với Phác Xán Liệt thì phóng đãng. Anh chấp nhận chờ đợi, nhưng không phải chờ đợi một thằng trai bao đã bị chơi chán rồi. Hùng hổ nói chia tay, Biện bạch Hiền khóc nói muốn giải thích, nhưng Khương Bình không nghe. Phác Xán Liệt cũng sớm rời đi. Cậu đưa điện thoại gọi cho Đinh Yên.

" Tớ ... đau lắm"

Cô gái đầu dây bên kia lo lắng chạy đến nhà cậu.

...

Biện Bạch Hiền sống chính là như vậy, sợ kẻ khác tổn thương, lo lắng, mệt mỏi, nhưng chính mình lại không tránh được khó khăn. Cậu một mình ôm nỗi sợ bao nhiêu năm. Bị cưỡng bức, bị ép buộc. Phản kháng lại thì sợ Phác Xán Liệt khó xử, sợ KHương Bình phát hiện sẽ đau lòng. Nhưng hiện tại toàn bộ đều vỡ lở.

Phác Xán Liệt ép Bạch hiền kết hôn với mình, hắn nói chỉ cần âm thầm đăng kí, Biện Bạch Hiền ngoan ngoãn ở trong nhà, mọi người sẽ không biết. Đinh Yên nghe chuyện thì hung hổ đến tìm hắn.

Phác Xán Liệt lại nhất quyết không thay đổi ý định.

"Tôi còn tưởng anh quân tử, hoá ra là loại tiểu nhân."

Phác Xán Liệt đứng dậy muốn đi, Đinh Yên hung hăng nói tiếp.

" Cậu ấy biết rõ anh cưỡng bức cậu ấy, sáu năm về trước. cũng hiểu rõ lý do."

" cái gì?"

Đinh Yên liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt đang tỏ ra kinh ngạc. Cô cười nói.

" Cậu ấy chính là như thế, sợ anh khó xử, sợ anh xấu hổ. cũng sợ bản thân hổ thẹn nên không nói."

Đêm hôm đó Phác Xán Liệt đến nhà Biện Bạch Hiền nhẹ giọng nói mình yêu cậu, nhưng vẫn không muốn người khác biết, còn hôn môi cậu rất lâu. Biện Bạch Hiền rất ảm ảnh quan hệ tình dục, cậu từ chối hắn, nhưng hắn lại nhẹ nhàng đòi hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro