5 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 5:

Giữa mùa hè, năm 2015

Biện bạch Hiền kí giấy đăng kí kết hôn với Phác Xán Liệt. Cậu dọn qua nhà hắn ở. Hai người tổ chức đám cưới bí mật tại một nhà thờ ở gần biển, Phác Xán Liệt lái xe vòng vèo trên con đường vắng vẻ rộng lớn. Cậu nhoài người im lặng nhìn xuống dưới biển. Phía dưới biển xanh rộng lớn, vãi cát trắng từ đây nhìn xuống thực sự nhỏ hẹp lạ thường. dừng xe ở trên đường, Phác Xán Liệt bế cậu lên đi xuống bãi cát kia. Ánh nắng chiều chiếu vào cơ thể hai người.

Bọn họ đã là vợ chồng rồi.

Trên tay còn đeo nhẫn đôi nữa. Ngồi ngắm biển một lúc, nói với nhau một vài chuyện linh tinh, Phác Xán Liệt tiếp tục bế cậu về căn biệt thự của mình gần đó. Biện Bạch hiền tắm xong ra ngoài nhường phòng tắm cho chồng. Cậu cởi áo bông tắm xuống, cả thân thể trắng mịn lộ ra. Mùi sữa tắm thơm mát thoang thoảng. Cậu đã là vợ hắn, cuộc sống cũng mong được bình bình ổn ổn như bao cặp vợ chồng khác. Giờ nghĩ lại mới thấy giữ bí mật là hợp lý nhất. Không cần đương đầu với sự kì thị, phản đối của mọi người. Quyết định kết hôn với Khương Bình, cậu vẫn chưa dám báo về nhà cho ba mẹ. Cậu nghĩ sống như vậy một thời gian sau đó từ từ nói, kết hôn là chuyện của mình. Phác Xán Liệt tắm rửa xong, ra ngoài liền thấy Biện Bạch Hiền đang nằm khoả thân trên giường. Hắn hít một hơi, đi đến. Bạch hiền phối hợp ngồi lên ôm lấy vai hắn. Phác xán Liệt mạnh mẽ nhoài người lại hôn Biện bạch hiền, sau đó ấn cậu xuống giường.

Buổi đó, là buổi đầu tiên Biện Bạch Hiền chịu phối hợp với hắn. Cảm giác rất thoả mãn, sung sướng. Phác Xán Liệt cũng yêu chiều mĩ nhân mà dịu dàng đối xử.

Mùa thu, năm 2015.

Sống với Biện Bạch Hiền kì thực rất nhàm chán, Biện Bạch Hiền không có nhiều chuyện để nói, lại một mực nhu thuận nghe lời. Vì thế hiện tại hắn rất ít khi về nhà, cũng có một tình nhân ở ngoài. Cái này gọi là ngoại tình. Hắn thấy cô ta khá thú vị, mỗi lần đến đều nói chuyện rất nhiều, toàn chuyện trên trời dưới đất, nhưng lại rất tự nhiên. Cuối tuần về nhà lấy chút đồ. Biện Bạch Hiền ngồi trên bàn ăn thấy hắn về thì vui mừng hỏi nhỏ:

" Anh ăn cơm chưa?"

" Anh ăn ở ngoài, em cứ ăn đi."

" Anh lại đi sao?"

" ừm."

Bọn họ nói chuyện đơn giản như vậy thôi. Lúc Phác Xán Liệt lên xe, Bạch Hiền có ra ngoài tiễn hắn, cậu cuối cùng cậu nói chính là:

" Sống với em rất nhàm chán sao?"

Đúng vậy, đó chính là suy nghĩ của hắn.Phác Xán Liệt thở dài không trả lời. Biện Bạch Hiền vẫy tay tạm biệt chồng sau đó một mình ăn cơm.

Mùa đông, năm 2015

Bọn họ kí giấy ly hôn, trong êm đẹp. Biện Bạch Hiền lặng lẽ rời đi. Dù sao thì kết hôn cũng ít người biết. ĐInh Yên, Khương Bình là hai người duy nhất biết đến. Phác Xán Liệt cũng không muốn dong dài, cảm giác với Biện bạch Hiền dần không còn mãnh liệt nữa. Hình như chỉ là muốn chiếm giữ cậu, chiếm được rồi, dùng chán rồi liền không còn cảm hứng. Hắn đón cô tình nhân mới về, cô ta muốn kết hôn, hắn thực sự lại không đồng ý. Cảm giác kết hôn xong tiếp tục kí giấy ly hôn rất mệt, chi bằng cứ sống như vậy đi.

Mùa đông này cũng bình thường thôi, hắn không sợ cảm giác lạnh của tiết trời mùa đông mang lại, bởi vì lên xe có điều hoà, đến công ty cũng có điều hoà, vào nhà cũng có. Hắn chưa từng cảm nhận được sự lạnh buốt đấy.

Ông trời luôn sắp đặt cho những người có liên quan gặp nhau. Ngày chủ nhật, tình nhân hắn ăn hải sản bị đau bụng phải đến bệnh viện khám. Bọn họ kê một đơn thuốc dài, cuối cùng cho cô ta nhập viện để thu tiền viện phí. Hắn cũng không phải loại người vô tình, tình nhân bị bệnh chắc chắn sẽ đến chăm sóc. Phòng cấp cứu hắn đi qua bật sáng, nghe nói có người bị tai nạn xe. Một đám người trên đường giúp cậu ấy đến đây.

Phác Xán Liệt phong phanh nghe được, lắc đầu không quan tâm. Phòng bên cạnh là phòng phục hồi, ngày hôm sau có người chuyển đến, Phác xán Liệt đưa tình nhân về nhà, lại bắt gặp Đinh yên hớt hải mang hộp thức ăn vào phòng phục hồi kia. Hắn nhíu mày dắt tình nhân vào trong xe, sau đó nhờ tái xế chở cô ta về. Có một linh cảm kì dị. Phác xán Liệt bước chân về phía căn phòng kia.

KHông sai, người bị tai nạn chính là Biện bạch Hiền. Lần đầu tiên hắn lo sợ như thế. Nhìn cậu ấy nằm trên giường bệnh, khuôn mặt xanh lét, gầy yếu,đồng phục bệnh nhân càng làm cơ thể mảnh mai hơn. Phác xán Liệt không ngần ngại đi vào, Biện Bạch Hiền có điểm kinh ngạc, sau đó vẫn mỉm cười.

" Chào."

Đinh Yên im lặng không nói gì. Một lúc sau có tin nhắn gửi đến.

" Cậu ấy có thể bị tái biến, anh không được làm cậu ấy xúc động quá."

Phác xán Liệt nhẹ nhàng ngồi xuống.

" Em cảm thấy thế nào?"

" Không sao cả."

Biện Bạch Hiền mỉm cười nói, nhưng lỗ mũi bất chợt chảy ra máu. Khoé miệng cũng tanh tanh. Đinh Yên kinh hô, sau đó chạy đi gọi bác sĩ. Biện Bạch Hiền đưa tay lên mũi nhìn xuống là máu.Phác Xán Liệt đi đến ngăn kéo gấp gáp lấy ra bông bịt chặt máu cho cậu, nhưng vẫn máu vẫn không ngừng chảy. Bạch Hiền vừa khóc vừa nói.

" Máu không ngừng được."

Cậu nói miệng lại chảy máu nhiều hơn. Mũi cũng chảy xuống, Phác Xán Liệt gấp gáp thay bông. Biện Bạch Hiền trên giường cố gắng ngửa cổ ngừng máu, cơ thể bắt đầu co giật, vừa khóc vừa nói.

"Không ngừng được."

Thân thể run bần bật, đến khi bác sĩ y tá đến, bọn họ vội vàng tiêm cho cậu thuốc an thần, sau đó lấy khăn bông giữ máu. Cả người cậu chật vật trong vòng tay Phác xán Liệt, vẫn run rẩy, mũi miệng ẩm ướt chất lỏng đỏ. Phác Xán Liệt ôm chặt cậu từ phía sau hơn. Hắn sợ hãi đến phát khóc. Bản thân cố gắng ôm chặt ôm chặt không muốn cậu biến mất.

3 tuần sau, biện bạch Hiền xuất viện, cơ thể cũng khoẻ hơn, Phác Xán Liệt chia tay tình nhân, ngày nào cũng đến thăm cậu. Xuất viện, hắn còn đưa cậu về chính ngôi nhà cũ của cả hai. Biện bạch Hiền ngồi chơi một lúc, tưới chăm sóc mấy cây cảnh nhỏ, sau đó muốn cáo lui về nhà. Đinh Yên vẫn im lặng không nói với Phác Xán Liệt một câu. Hai người đang định ra khỏi cửa, Phác Xán Liệt vội kéo Bạch Hiền lại ôm chặt.

" Ở đây với anh được không?"

Đinh Yên đứng đó nắm chặt bàn tay. Biện Bạch Hiền không nói, chỉ đưa tay xuống gỡ bàn tay hắn ra, nhưng không được. Đinh Yên lúc này không chịu nổi đành đi đến, giật mạnh vòng tay Phác Xán Liệt ra khỏi, cô kéo Bạch Hiền về phía sau mình, quát lớn.

" Anh buông tha cậu ấy đi."

Phác Xán Liệt vẫn nhìn Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền lại cúi đầu không nói gì. Sau đó Đinh Yên kéo cậu đi.

Cuối mùa đông, năm 2015

Cái lạnh cũng dần dần tan. Nhưng khí trời vẫn có chút khiến người khác sợ hãi cái lạnh quen thuộc của mùa đông. Khương Bình tiếp tục giao quán cà phê cho Biện Bạch Hiền, anh cảm thấy nơi đó không còn bình yên nữa nên đã chọn nước ngoài để làm việc.

Phác Xán LIệt lại giống như mọi khi bình thản đến uống cà phê.

Lần này, hắn sẽ không ép buộc Biện Bạch hiền cùng mình quan hệ nữa. Hắn sẽ khiến Bạch Hiền cam tâm tình nguyện theo mình. Hắn biết bản thân ích kỉ, nhưng hắn muốn có bạch Hiền, rất khao khát muốn có,... mãi mãi.

Biện Bạch Hiền thích cây cảnh, hắn mỗi ngày đều đem tặng cho cậu. Bạch Hiền thường bị cóng tay, hắn đều nhắn tin nhắc cậu giữ ấm đầy đủ. Bạch Hiền rất hay có ý giúp đỡ người khác sau đó quên đi bản thân. Hắn có nhắc nhở một ít. Đinh Yên hay quấy rối Bạch Hiền vào những ngày nghỉ, hắn liền nhắc nhở Đinh Yên.

Hắn biết có những điều mãi không thể khiến Biện bạch Hiền nói ra.đó chính là câu " Tôi bị tổn thương." Cậu ấy chỉ sinh ra để nhìn người khác khó khăn sau đó tận lực giúp đỡ, còn bản thân thì không nghĩ đến. Hắn cũng biết mình đã gây ra những tổn thương gì cho cậu. phác xán Liệt rất hối hận, cực độ hối hận.

Tuyết tan, mùa xuân đến. Phác Xán Liệt cảm nhận được, mùa đông năm 2015 là mùa đông lạnh nhất mà hắn từng trải qua. Các mùa đông khác, hắn sẽ sưởi ấm cho mình và Biện bạch Hiền thật tốt. Không thể khiến cậu thấy lạnh được.

....

Miu: cám ơn mọi người đã đọc nó,=D....mùa đông lạnh mới viết, ấm thì không viết haha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro