Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc học trên lớp cũng nặng dần, tôi chuyên tâm vào việc đọc sách và làm đề thi, đi bệnh viện hay đến phòng thực hành.Những người bạn trên lớp rủ tôi tham gia vài chuyến đi ngắn, rồi việc làm tình nguyện ở bệnh viện cứ thế cuốn tôi theo.

Những trống rỗng và mênh mạng muốn tìm kẽ hở để nhảy bổ ra cũng thật khó. 

Tôi ko còn có thời gian để đuổi bắt theo những cảm xúc bất chợt nữa, cũng  như câu trả lời cho những câu hỏi. Tôi có cảm giác khi mùa mưa đi qua, khi nắng lên rực rỡ đã làm bay hơi bớt đi những nỗi buồn vô cớ của tôi. Tôi dần có cảm giác mình bắt lại được nhịp sống của mọi người, dần ko thấy mình trôi mênh mông trên biển đêm nữa. Mái tóc ngắn cứ ko ngừng lúc lắc mỗi khi tôi vui. Đôi khi tôi còn hát vu vơ nữa. 

Nhưng mà Vũ thì lại bận rộn quá, đến nỗi mỗi lần tôi nhắn tin báo 1 chuyện gì đó thì phải thường rất khuya cậu mới trả lời, câu trả lời cũng rất ngắn gọn. Có lúc tôi hờn dỗi trẻ con nghĩ rằng từ nay ko cần cậu lắng nghe gì nữa, cho cậu bận rộn đến ốm quách cho rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro